Editor: Niệm
Beta: Sue
Màn bắn pháo hoa ở Thanh U Cốc kéo dài nửa tiếng.
Khi đợt pháo hoa cuối cùng nở rộ, hoa lê bay đầy trời khiến Khương Ngâm có chút sửng sốt, rung động.
Trên đường về nhà, Khương Ngâm ngồi trên ghế lái phụ, nghĩ đến màn bắn pháo hoa vừa rồi, cô vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Thanh U Cốc là địa điểm nổi tiếng ở Trường Hoàn, đêm nay có không ít du khách tới đây ngắm cảnh.
Ban đêm, video bắn pháo hoa tuyệt đẹp đã được mọi người xem nhiều đến mức lên hot search.
Khương Ngâm xem video được phát tán trên mạng kia, dường như pháo hoa vẫn đang nở nổ lốp bốp trong đầu cô, cả người có chút bay lên.
Cô chống cằm nhìn Doãn Toại ngồi cạnh, cảm khái: “Thì ra pháo hoa hôm nay cũng là do anh chuẩn bị, anh đã lên kế hoạch lừa em đến đây từ lâu rồi đúng không?”
Doãn Toại nhướng mày, cười: “Sao lại nói là lừa chứ, đây gọi là bất ngờ.”
Đúng là rất bất ngờ.
Đây là trận pháo hoa thú vị nhất mà Khương Ngâm được xem từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, lại còn là trận pháo hoa được chuẩn bị riêng vì cô.
Cô cười khẽ, cẩn thận đánh giá: “Món quà năm mới này của anh cũng tạm được đấy.”
Cô cầm điện thoại lên tiếp tục lướt Weibo, phát hiện trên hot search còn có hai cái tên quen thuộc:
# Tần Hi, Sơ Nịnh thân mật ở bữa tiệc cuối năm. #
# Tần Hi hào phóng tặng mỗi người có mặt ở hiện trường hai thùng kẹo chanh. #
Khương Ngâm đưa điện thoại cho Doãn Toại xem, nói: “Hôm qua Sơ Nịnh mời em đến đài truyền hình Trường Hoàn tham gia tiệc đón năm mới, đáng tiếc hôm nay phải tới Thanh U Cốc nên không có cơ hội đi.”
Cô xem đồng hồ: “Giờ này chắc tiệc tối đã kết thúc rồi nhỉ?”
“Chắc là vậy.”
Khương Ngâm dựa lưng lên ghế, than thở: “Bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.”
Nói xong, cô mở WeChat của Sơ Nịnh ra, nhắn tin cho cô ấy: 【 Vốn dĩ mình đã không có dịp tham gia tiệc đón năm mới rồi, bây giờ đến kẹo còn không được ăn. 】
Tiểu Nịnh: 【 Tớ cảm thấy cậu đang cười nhạo tớ. 】
Khương Ngâm: 【 Ha ha ha, có hả? Rõ ràng mình muốn được ăn kẹo. 】
Lúc về đến nhà trời thì trời đã khuya.
Xe đỗ ở trong gara, lúc Khương Ngâm và Doãn Toại vào nhà thì thấy hai kiện hàng trong phòng khách.
Khương Ngâm hơi ngạc nhiên, cô nhìn thấy tên người nhận là Doãn Toại.
Khương Ngâm vô thức nhớ lại lần trước Doãn Toại mua áo mưa trên mạng, cô chớp mắt, chỉ vào hai kiện hàng: “Anh lại mua đồ à?”
Doãn Toại cũng nhìn thấy tên người nhận, anh lắc đầu: “Anh đâu có mua đâu.”
Khương Ngâm cảm thấy khó hiểu: “Vậy hai kiện hàng này là cái quái gì thế?”
Dì Chu nghe thấy tiếng động bên ngoài thì khoác áo đi ra: “Tiên sinh và phu nhân đã về.”
Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn sang: “Dì Chu, ai mang hai kiện hàng này đến vậy ạ?”
Dì Chu trả lời: “Là chuyển phát nhanh ship tới, nói là đồ của tiên sinh.”
Doãn Toại nhìn hai kiện hàng, lại quay sang cười với dì Chu: “Không sao, dì nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi dì Chu về phòng, Doãn Toại cầm dao gọt trái cây trên bàn lên định khui đồ, Khương Ngâm chợt nghĩ tới gì đó, cô cản anh lại: “Anh nhớ kỹ lại xem, anh thật sự không mua đồ gì à?”
Doãn Toại khó hiểu nhìn cô.
Khương Ngâm giải thích: “Nếu lỡ anh đặt mua mà quên mất, em cảm thấy không nên khui hàng trong phòng khách đâu, như vậy không hay lắm.”
Doãn Toại nhíu máy, ngắm nghía dao gọt trái cây trong tay: “Em nghĩ anh mua gì?”
Khương Ngâm vô tội chớp mắt: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
Doãn Toại cười: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn em đã nhắc nhở anh, đồ lần trước anh mua trên mạng đúng là đã dùng hết rồi, phải mua thêm thôi.”
Khương Ngâm: “…”
Doãn Toại dùng dao gọt trái cây rạch lớp băng dính ra.
Không ngờ bên trong toàn là kẹo chanh.
Phía trên còn đặt một tờ giấy ghi “Quà năm mới, không cần khách sáo đâu. — Tần Hi”
Khóe miệng Doãn Toại giật giật, anh lấy điện thoại chụp hình lại, gửi cho Tần Hi: 【 Gửi cho tôi hai thùng kẹo làm gì thế? 】
Tần Hi: 【 Đêm nay anh cầu hôn thế nào rồi? Tôi đã truyền đạt hết kinh nghiệm cho anh, dạy anh làm thế nào để dỗ người phụ nữ của mình vui vẻ rồi.】
Doãn Toại cười, không thèm để ý đến cậu.
Khương Ngâm nhìn hai thùng kẹo chanh, nghiêng đầu hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Sao cậu ấy lại tặng kẹo cho chúng ta?”
Doãn Toại cất điện thoại vào túi: “Không có gì, kệ cậu ấy đi.”
Khương Ngâm bóc vỏ kẹo ra cho vào miệng, vị kẹo chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Lúc nãy ăn tối sớm quá, hiện tại Khương Ngâm có hơi đói bụng, cô xoa bụng, do dự không biết có nên ăn chút gì không hay để bụng đói đi ngủ.
Doãn Toại nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, hỏi: “Em đói à?”
Khương Ngâm chép miệng một cái: “Hơi đói.”
Doãn Toại đứng dậy đi vào phòng bếp, anh mở ra tủ lạnh ra xem, nói với cô: “Anh cũng đói, hay là làm mì trộn nhé?”
Vốn dĩ Khương Ngâm định không ăn, nhưng nghĩ tới tay nghề của Doãn Toại, cô kiềm chế không được khẽ nuốt nước miếng: “Vậy em ăn một ít thôi.”
Cô đi theo vào phòng bếp: “Có cần em giúp gì không anh?”
“Không cần đâu, đợi anh một lát thôi.”
Doãn Toại đeo tạp dề, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Khương Ngâm nhìn xung quanh một chút, nhảy lên ngồi trên bàn bếp: “Vậy em ở đây với anh.”
Doãn Toại nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm quyến ánh lên vẻ dịu dàng.
Lúc nấu ăn, anh ấy từ từ, chậm rãi nhưng không vụng về, mỗi thao tác dường như được tính toán kỹ lưỡng.
Bên ngoài bóng đêm sâu thẳm, ánh đèn rực rỡ từ đèn chùm trên trần phòng bếp chiếu xuống, bóng của hai người nghiêng ngả trên sàn nhà, một luồng hơi ấm nhàn nhạt bao phủ xung quanh.
Khương Ngâm ngước mắt nhìn về phía Doãn Toại, từ trước đến nay, anh làm chuyện gì cũng rất tập trung, đẹp trai đến nỗi cô không rời mắt được.
“Ông xã.” Cô bỗng nhiên gọi anh.
Doãn Toại đang thái đồ ăn, anh quay đầu nhìn cô: “Sao thế em?”
Khương Ngâm nhún vai: “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi.”
Doãn Toại tưởng cô đói: “Xong ngay đây, nhanh thôi.”
“Vâng.” Cô cầm điến thoại lên chụp góc nghiêng của anh, sau đó ngồi ngắm người trong hình.
Im lặng một lát, cô cảm khái nói: “Anh nói xem tại sao anh lại lớn lên theo gu thẩm mỹ của em vậy chứ?”
Doãn Toại cười: “Bởi vì anh thích em nha.”
Khương Ngâm: “Hả?”
Doãn Toại ngước mắt nhìn sang, khóe mắt nhiễm màu hồng nhàn nhạt làm tăng thêm phần quyến rũ, dụ người, giọng nói trong trẻo mà gợi cảm: “Không lớn lên theo gu thẩm mỹ của em thì sao anh có thể khiến em thích anh được?”
Nhịp tim Khương Ngâm chợt tăng tốc, cô tắt ảnh chụp trong điện thoại di động, bình tĩnh nhìn anh: “Em đang nói chuyện một mình mà, ai bảo anh trả lời chứ? Anh mau nấu cơm đi!”
Doãn Toại cười thanh, tiếp tục công việc trong tay.
Mà Khương Ngâm ở phía sau anh lại đang cười tít cả mắt, khóe môi điên cuồng vểnh lên.
Sao Tuế Tuế nhà cô lại biết nói chuyện như thếchứ?
Kết hôn lâu vậy rồi, cô vẫn cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghe anh nghiêm túc nói lời mật ngọt với mình.
Quả thực là vũ khí giết người vô hình lợi hại!
Phòng bếp dần trở nên yên tĩnh, để tâm trạng bình tĩnh lại, Khương Ngâm cúi đầu mở Douyin lên xem.
Lúc mì gần chín, Doãn Toại cầm dưa leo đã rửa sạch chuẩn bị cắt sợi, dư quang thoáng nhìn thấy điện thoại Khương Ngâm đang đặt trên bàn bếp để lướt.
Cô xem rất chăm chú, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, khắp phòng bếp đều vang vọng tiếng cười vui vẻ của cô.
“Em ăn bao nhiêu thế, nửa bát có đủ không?” Anh hỏi.
Có vẻ Khương Ngâm không nghe thấy, ánh mắt dán chặt lên màn hình điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên.
Doãn Toại bất lực nhìn cô, đột nhiên anh nhớ tới chuyện gì đo, cầm trái dưa leo đưa về phía miệng cô: “Em ăn không?”
Khương Ngâm chỉ mải xem điện thoại, cũng không biết Doãn Toại đưa gì cho mình.
Nhưng cô nghe được chữ “ăn” nên ngẩng đầu, há miệng chờ anh đút.
Doãn Toại tiện tay nhét vào miệng cô, cô vô thức kêu “a”, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Doãn Toại tối lại, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng cắn.”
“?”
Đại não chậm chạp của Khương Ngâm bắt đầu hoạt động, chờ đến lúc cô phản ứng mới biết anh đút cho cô cái gì, lại suy nghĩ đến ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cô nhanh chóng nhớ đến lần trước xắn tay áo cho anh, lúc đó cô cũng đang ăn dưa leo.
Cô lại nhìn Doãn Toại, anh hơi híp mắt lại, nhìn cô cười như không cười.
Khương Ngâm vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tai nóng cả lên.
Cô vội vàng nhả ra, nhấc chân đá lên đùi anh một cái: “Anh phiền thật đấy!”
Doãn Toại cười, nghiêng người né tránh, tay anh nâng cằm cô lên: “Ai bảo em xem chăm chú thế, anh hỏi gì cũng không nghe thấy, hả?”
Vừa nãy anh có nói gì sao?
Khương Ngâm cẩn thận ngẫm nghĩ, thật sự không có ấn tượng gì cả.
Doãn Toại hỏi cô một lần nữa: “Em muốn ăn bao nhiêu?”
Lúc này Khương Ngâm mới phát hiện mì đã chín, cô nhảy xuống khỏi bàn bếp: “Chừng nửa bát thôi ạ, để em tự lấy.”
Khương Ngâm bê bát ra bàn ăn ngồi, một lát sau, Doãn Toại cũng bê bát ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Doãn Toại cho một ít hạt ngô vào mì, nhưng cho ít quá nên Khương Ngâm phải lật mì lên tìm.
Thấy trong bát Doãn Toại cũng có, cô cầm đũa gắp hạt ngô lên để vào bát của mình.
Doãn Toại chủ động gắp cho cô, anh có hơi hoang mang: “Sao đột nhiên lại muốn ăn hạt ngô, nếu em nói sớm thì anh đã cho nhiều hơn rồi.”
Khương Ngâm cắn đũa, úp úp mở mở: “Vừa nãy em xem một video, họ nói ăn hạt ngô rất tốt, em không biết có thật không nên thử một chút.”
Doãn Toại bị cô chọc cười: “Hạt ngô thì có gì tốt chứ?”
“Thì…” Khương Ngâm xấu hổ, gần như vùi cả mặt vào bát mì, giọng cô rất nhỏ: “Ngực có thể lớn hơn.”
Doãn Toại nheo mắt, anh nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, cao giọng hỏi: “Có thể gì cơ?”
Khương Ngâm ngại ngùng, không dám nhắc lại, cô vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”
Sau đó yên lặng ăn mì trong bát.
Doãn Toại thản nhiên cười ra tiếng: “Người ta nói vậy mà em cũng tin à?”
“Em không tin!” Khương Ngâm bác bỏ: “Em chỉ hơi hoài nghi nên mới thử xem có thật không thôi.”
“Ra là vậy.” Doãn Toại gắp hết hạt ngô trong bát cho cô, cười nhếch miệng nói: ” Được, vậy em thử nghiệm đi.”
Khương Ngâm vẫn cảm thấy kì lạ khi thảo luận điều này với anh, đột nhiên cô rất hối hận khi nói với Doãn Toại về chuyện này.
Nhìn những hạt ngô vàng mà anh gắp cho cô, Khương Ngâm dần cảm thấy có chút xấu hổ, vội nói: ” Đủ rồi, đừng gắp cho em nữa.”
Doãn Toại gắp cho cô miếng cuối cùng: “Vậy em ăn đi.”
Mì sốt thập cẩm đêm nay Doãn Toại nấu rất ngon, hơn nữa Khương Ngâm cũng rất đói, trong lúc nhất thời cô ăn no căng cả bụng.
Ăn xong, Khương Ngâm để đũa xuống, cô đã sớm quên sạch chủ đề về hạt ngô, khen anh: “Ông xã, tay nghề của anh tốt thật đấy!.”
Lau miệng xong, cô đứng lên, chuẩn bị lên tầng rửa mặt, bỗng nhiên Doãn Toại giữ tay cô lại.
Theo lực kéo của Doãn Toại, Khương Ngâm ngã ngồi lên đùi anh, cái eo thon nhỏ bị anh ôm chặt lấy.
Khương Ngâm hốt hoảng, vội nắm lấy cổ áo anh, không vui nói: “Anh làm gì vậy hả?”
“Không phải muốn thử nghiệm xem người trong video kia nói có đúng không à? Bây giờ em cũng ăn xong hạt ngô rồi…”
Doãn Toại vân vê vành tai cô, bình tĩnh mở miệng: “Để anh giúp em kiểm tra một chút, nhìn xem nó có lớn hơn không.”