Edit: Sil
Thư ký Lâm liền gọi điện đến Hiệp hội Quản gia, “Xin chào, đây là Biệt thự nhà họ Văn, xin hỏi bên ông có Quản gia cấp A đang chờ nhận chức không ? Văn Tiên sinh của chúng tôi ở đây đang thiếu một vị trí.”
Người đang nhận điện thoại chính là Ngao Lam nhàn rỗi không có việc gì làm, ngón tay thon dài xoắn lấy dây điện thoại, nghe vậy liền nói: “Văn Tiên sinh… Vận may của các người không tệ, ở đây chúng tôi không chỉ có một Nữ Quản gia cấp A đang chờ công việc, hơn nữa lại vô cùng xuất sắc.”
Thư ký lâm: “Nữ quản gia sao ? Ngại quá, Văn Tiên sinh của chúng tôi muốn Nam Quản gia.”
“Từ trước đến nay Quản gia Cấp A trên thị trường đều là cung không đủ cầu, các người cũng may mắn lắm mới vừa vặn có một vị Quản gia mới đang chờ công việc. 10 năm này chúng tôi đã từng đề cử mấy vị Quản gia cho Văn Tiên sinh, có hiểu biết nhất định với ngài ấy, nếu không phải Quản gia tốt cũng sẽ không đề cử cho các người. Vị Quản gia này mặc dù là nữ, nhưng năng lực tuyệt đối không thua kém nam giới, Văn Tiên sinh có thể cho cô ấy một cơ hội trước, còn nếu sau thời gian thử việc mà không vừa lòng có thể đổi lại một người khác, được không ?”
Thư ký Lâm chần chừ một chút, từ trước đến giờ ông chủ chỉ nhận Quản gia nam, ngoại trừ do cảm thấy Quản gia tương đối thuận tiện, cũng vì bớt chút phiền phức không đáng có, ngài ấy cũng không muốn lãng phí thời gian trên chuyện nam nữ. Nhưng Quản gia cấp A đúng là hơi khó thuê được, người có tiền đều muốn, nhưng người có thể đạt được đẳng cấp này lại tương đối hiếm. Hiện tại vị Quản gia trước kia đột nhiên nghỉ việc, đối với ông chủ tàn tật hai chân thì khá bất tiện.
Hơn nữa ngài Ngao Lam lại là Phó hội trưởng Hiệp hội Quản gia, cũng là Phó viện trưởng Học viện Quản gia Sanroffe, là người thoạt nhìn như không quá đáng tin nhưng thật ra lại vô cùng đáng tin, người anh ta cực lực đề cử như vậy, hẳn là thật sự rất ưu tú…
“Vậy để tôi báo cho Tiên sinh trước một tiếng.” Thư ký Lâm cuối cùng cũng nói.
“Vậy, vậy thì tôi sẽ gửi sơ yếu lý lịch của vị Quản gia kia đến hòm thư của ngài.”
Ngao Lam gửi sơ yếu lý lịch của Tang La đi, đi tìm thông tin của vị Quản gia trước của Văn Yến Quân, sau khi gọi điện thoại xác nhận nguyên nhân nghỉ việc liền gọi cho Tang La.
Tang La đang cùng Tang Gia Văn đi dạo siêu thị, mua đồ dùng hàng ngày, thấy cuộc gọi của Ngao Lam, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô nhận điện thoại, nghe anh ta nói: “Có một công việc tốt muốn giới thiệu cho cô. Chủ nhân là Văn Yến Quân. Cô biết Văn Yến Quân chứ ? Chính là Chủ tịch tập đoàn Thiên Sứ, có mấy Công ty con nổi tiếng là Công ty truyền thông giải trí Thiên Sứ, Công ty bất động sản Thiên Sứ, Quảng trường Thiên Sứ, còn có Đấu trường Thiên Sứ. Hiệp hội Quản gia đã gọi điện xác nhận, Quản gia trước xác thực từ chức vì tạm thời có việc riêng. Phản hồi của Quản gia trước kia của anh ta đều rất tốt, tuy rằng bởi vì hai chân tàn tật nên việc cần làm tương đối nhiều, nhưng tiền lương và phúc lợi đều rất tốt. Có hứng thú không ?”
Trước Văn Yến Quân có một người có tiền khác gọi đến hỏi xem có Quản gia hay không, Ngao Lam cũng không đề cử Tang La, lúc này bởi vì là Văn Yến Quân, anh ta mới đề cử Tang La.
Anh ta đã nghe từ miệng của vị Quản gia trước của Tang La biết cô chính là vị Chu Phu nhân gần đây có hơi thê thảm kia, chuyện này lại khiến anh ta tán thưởng. Một vị Phu nhân danh giá từng được Quản gia phục vụ, đối mặt với biến cố liên tiếp trong gia đình như vậy, không vì thế mà cô sa sút, không bật dậy được, mà ngược lại liền lập tức điều chỉnh tâm trạng và tinh thần lấy được giấy chứng nhận Quản gia. Nghề này lương cao lại an toàn, nhưng cũng dễ gặp được người từng trong cùng một tầng lớp nhất. Nếu không đủ kiên cường hoặc không đủ nhận thức, căn bản là không thể làm được.
Vì vậy ngoại trừ suy nghĩ quý trọng ngân tài ban đầu của Ngao Lam là muốn đề cử một người Quản gia xuất sắc cho một vị chủ nhân xuất sắc, anh ta cũng không kìm được muốn chăm sóc cho Tang La thêm mấy phần ở trong lòng. Đề cử cô vào công việc của Văn Yến Quân là vì địa vị của Văn Yến Quân cao hơn so với chồng cũ của cô là Chu Tiến, Văn Yến Quân cũng sẽ không quan tâm đến chuyện cô có phải vợ cũ của Chu Tiến hay không, chỉ cần làm tốt là được. Hơn nữa Quản gia là thể diện của chủ nhân, chủ nhân cũng là chỗ dựa của Quản gia, hai người tương trợ lẫn nhau, đối tượng phục vụ của cô là Văn Yến Quân, khi gặp phải người trong giới, họ cũng không dám chế nhạo cô quá mức.
Ở một nơi khác, thư ký của Văn Yến Quân đã in sơ yếu lý lịch của Tang La ra.
Thư ký Lâm nhìn bức ảnh nhỏ của Tang La, vô cùng kinh ngạc, một là cảm thấy vị Quản gia này đẹp đến thái quá, hai là cảm thấy cô ta giống có hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi. Sau khi dời mắt khỏi bức hình của cô, nhìn tới phần cho điểm các mục của Hiệp hội Quản gia ở phía dưới lại càng kinh ngạc.
Tất cả đều là A+ ! Anh ta đã nhìn qua nhiều sơ yếu lý lịch của Quản gia như vậy, cao nhất cũng là A thôi, lần đầu tiên nhìn thấy A+ ! Đúng là không nhìn ra được ! Hơn nữa lại chỉ có 30 tuổi, xem ra cũng quá trẻ rồi !
“Thư ký Lâm.”
Thư ký Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Vi Vi, “Tạ Tiểu thư.”
Tạ Vi Vi mang theo một hộp bánh ngọt, dùng khẩu khí và tư thái của bà chủ cười hỏi: “Hôm nay Athur đột nhiên rời đi, tâm trạng của Yến Quân không tốt lắm, tôi đến xem một chút. Sao rồi ? Hiệp hội Quản gia còn có Quản gia cao cấp đang chờ công việc sao ?”
Thư ký lâm: “Rất may, vừa vặn có một vị, hơn nữa tất cả các mục đều cao hơn Arthur.”
“Thật sao ?” Tạ Vi Vi nhìn thấy thứ Thư ký Lâm đang cầm trên tay, hơi ngạc nhiên nói: “Kia chính là sơ yếu lý lịch sao ? Có thể cho tôi nhìn một chút được không ?”
“Đương nhiên có thể.” Thư ký Lâm liền đưa sơ yếu lý lịch tới.
Tạ Vi Vi để bánh ngọt lên bàn, đưa tay nhận lấy. Lúc này cửa thang máy mở ra, một cô gái trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy nhẹ nhàng đi ra như bươm bướm, còn có một nữ Quản gia theo sao. Ánh mắt của Tạ Vi Vi va chạm với cô, trong nháy mắt dường như có ánh chớp lóe qua, bàn tay giơ về phía sơ yếu lý lịch cũng thu lại.
Thư ký Lâm vừa nhìn, liền biết chiến tranh giữa phụ nữ sắp bắt đầu rồi, lập tức rụt tay lại, cố gắng hạ sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất, cầm sơ yếu lý lịch đi vào văn phòng của ông chủ.
“Ái chà, không phải đây là Tạ Tiểu thư sao ?” Trước khi đóng cửa, anh ta nghe được lời mở đầu tiêu chuẩn kia. Nhìn sang ông chủ sau bàn làm việc, tuy đang ở trong đất nước của một dân tộc thiện chiến, hai chân tàn tật là một điểm trừ vô cùng to lớn, nhưng ông chủ quá lợi hại, một kiểu lợi hại khác, bù đắp cho khuyết thiếu có thể nói là mang tính hủy diệt đối với người khác, đủ để người ta không nhìn vào hai chân anh, mà sùng bái anh.
Thư ký cầm sơ yếu lý lịch tới văn phòng của Văn Yến Quân, “Ông chủ, Hiệp hội Quản gia không có Quản gia cấp A đang chờ công việc, chỉ có một vị nữ Quản gia.”
“Không thuê nữ Quản gia.” Văn Yến Quân không ngẩng đầu lên.
“Vâng… Có điều ngài Ngao Lam cực lực đề cử vị nữ Quản gia này, hi vọng ngài có thể cho cô ta một cơ hội. Quản gia cấp A khá là khan hiếm, chờ tới người tiếp theo không biết đến lúc nào…”
Động tác của Văn Yến Quân hơi ngừng lại, lông mày nhíu lại.
“Để sơ yếu lý lịch ở chỗ này.” Văn Yến Quân nói, lại tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu, không ngẩng đầu lên.
Thư ký Lâm liền đặt phần sơ yếu lý lịch này lên bàn Văn Yến Quân, xoay người đi ra.
Cuộc chiến ngắn ngủi của hai người phụ nữ bên ngoài đã kết thúc, nhìn sắc mặt tái xanh kia của Nhậm Hân Nhụy, hiển nhiên là Tạ Vi Vi lại hơn được một bậc, có điều sắc mặt của Tạ Vi Vi cũng không coi là quá tốt, có thể nói là tự tổn hại tám trăm*.
*) Vế sau trong câu “Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm”, ý là cô này thắng nhưng cũng chẳng khá gì hơn.
Văn Yến Quân vẫn đang bận, bận đến mức quên luôn việc tuyển Quản gia, mãi cho đến khi tận có chút việc muốn tìm Arthur lại không có người đáp lại, anh mới nhớ tới chuyện Arthur đã nghỉ việc. Không có Quản gia đúng là thật phiền toái, thế là anh liền nhớ đến sơ yếu lý lịch của Quản gia mới, tìm được từ trong một xấp tài liệu.
Mở bộ sơ yếu lý lịch kia ra, lại như mở chiếc hộp Pandora.
Hai mắt anh chăm chú nhìn vào góc trên bên phải của tấm hình kia, đôi mắt từ trước đến nay vốn không một gợn sóng lại như mặt biển đen kịt, như sóng ngầm mãnh liệt bên dưới mặt biển yên tĩnh.
Khiếp sợ, các loại tâm trạng hoang đường biến ảo, tích tụ lại trong mắt, anh nhìn chằm chằm vào các mục đạt điểm A+, cuối cùng hóa thành nỗi trào phúng lạnh lẽo không rõ ý vị.
Anh gọi Thư ký Lâm đi vào, “Cậu nói ai là người đề cử vị Quản gia này ?”
“Ngài Ngao Lam.”
“Buồn cười.” Anh lạnh lẽo giễu cợt.
Thư ký ngay lập tức liền sợ hết hồn, rất ít khi nhìn thấy ông chủ để lộ ra bên ngoài tâm trạng như vậy, lẽ nào vị Quản gia này có vấn đề gì hả ? A a a a sớm biết thế nên kiên định từ chối Nữ quản gia đi !
“Tôi lập tức gọi đến Hiệp hội Quản gia từ chối vị Quản gia này, để bọn họ để cử một vị Quản gia mới.”
Văn Yến Quân không nói gì, chăm chú nhìn vào khuôn mặt trong hình, bờ môi mím chặt lại thành một đường.
Thư ký Lâm thấy vậy, chỉ cho rằng anh đang ngầm đồng ý, liền xoay người định ra ngoài gọi điện. Lại nghe được Văn Yến Quân không rõ ý vị lại dường như mang theo mấy phần trào phúng nói: “Hỏi trước thái độ của Hiệp hội Quản gia xem, vị Tang Quản gia này có thái độ gì với công việc ở chỗ tôi.”
Thư ký Lâm hơi bất ngờ, không hiểu gì, nhưng vẫn vâng lời.
Văn Yến Quân cầm lấy phần sơ yếu lý lịch kia, trong đầu hồi tưởng lại chuyện ly hôn của cô. Cô ly hôn chưa được 3 tháng, một phần sơ yếu lý lịch ứng tuyển lại đến tay anh, hơn nữa còn là công việc đặc thù như “Quản gia” này.
Thư ký Lâm gọi điện thoại hỏi Hiệp hội Quản gia, Ngao Lam đã lấy được câu trả lời chắc chắn của Tang La đối với công việc này, vì vậy rất nhanh thư ký đã lấy được câu trả lời.
Anh ta đi vào văn phòng, nói với ông chủ: “Ông chủ, bên Hiệp hội Quản gia nói, Tang Quản gia từ chối công việc này.”
Văn Yến Quân dừng bút, mấy giây sau lại nhẹ nhàng cong khóe miệng, vẫn châm biếm như cũ, “Ừm.”
Lạt mềm buộc chặt, anh nghĩ.