Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 10: 10: Cô Thật Sự Đã Đánh Dư Thâm Lam



Editor: YuuNghe được Khương Việt say, lại còn muốn tìm mình, Khương Hoan Du lập tức lái xe tới nhà Dư Thâm Lam.
Nhà Dư Thâm Lam rất dễ tìm.

Nơi cậu sống là nơi tụ tập của những người giàu có lúc còn trẻ.

Năm đó những người giàu có kiếm được nhiều tiền đều sống tại vùng này.

Lần đầu Khương Hoan Du tới nhà Dư Thâm Lam, cô mới biết được cậu bé nhìn có vẻ ngây thơ đơn thuần này thật ra là một phú nhị đại.
Khương Hoan Du đỗ xe trước căn biệt thự nhỏ của Dư Thâm Lam, cô có chút do dự đối với ngôi nhà đã bốn năm không nhìn thấy này.

Cô không dám đặt chân vào.
Bốn năm trước, cô đưa Dư Thâm Lam say rượu trở về đây, sau đó…
Không thể miêu tả được, một lời cũng khó có thể nói hết.
Do dự một lát, Khương Hoan Du đi đến trước cửa, đang chuẩn bị ấn chuông thì cửa lập tức được mở ra.
Trên người Dư Thâm Lam mang theo hơi rượu, dường như là đã uống không ít.

Cậu ấp úng nói: “Em…Em nghe thấy tiếng xe ô tô, đến xem có phải là chị đã đến rồi không…”
Vóc dáng Khương Hoan Du không tính là thấp, nhưng đứng trước mặt Dư Thâm Lam, cô vẫn có vẻ nhỏ nhắn hơn rất nhiều.
Dư Thâm Lam như mang theo ánh sáng, ánh sáng trong phòng đều bị ngăn chặn lại ở sau cậu, Khương Hoan Du và một nửa thân thể cậu đều chìm trong bóng tối.
Có lẽ nơi này quá đặc biệt, Khương Hoan Du cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Cô nói: “Khương Việt đâu?”
“Đang ngủ ở bên trong.”
Dư Thâm Lam trả lời, còn tránh ra một chút chừa lại lối đi cho Khương Hoan Du đi vào.
Khương Hoan Du có chút chột dạ, cô vừa vào cửa liền đi tìm Khương Việt, đến dép trong nhà cũng quên đổi.
Trên bàn trà chất đống không ít lon bia, phần lớn đều trống rỗng.

TV vẫn còn đang phát lại trận bóng đá, Khương Hoan Du đoán hai người bọn họ đã cùng nhau xem trận bóng rồi cùng nhau uống rượu, sau đó Khương Việt gục xuống.
Trong nhà bọn họ, học tập kém là di truyền, tửu lượng kém cũng là di truyền.

Ngoại trừ Khương Hoan Du và mẹ cô ra, hai cái người có tựu lượng kém kia đều cố tình muốn uống, mỗi lần uống xong đều say đến bất tỉnh nhân sự.
Khương Hoan Du đi đến bên cạnh Khương Việt đang ngủ say trên ghế sofa, gương mặt cậu ta đều đỏ bừng lên, hơn nữa còn ngủ rất ngon lành, còn ngáy ngủ nữa.

Khương Hoan Du đang nghĩ làm cách nào để đưa Khương Việt về nhà.

Vừa đúng lúc Dư Thâm Lam đi tới phía sau cô, lúc cô quay người lại liền đụng phải ngực cậu.
Khương Hoan Du vội vàng tạo khoảng cách với Dư Thâm Lam, quay đầu đỡ Khương Việt dậy.
“Hai đứa về sau uống ít một chút, uống nhiều quá không tốt đâu.”
“Không phải chị cũng thường xuyên uống rượu sao?”
“Tôi?”
“Ngày em trở về, chị không phải uống quá nhiều rồi tới tìm Khương Việt sao.”
Cái đêm Dư Thâm Lam trở về, nhìn thấy bộ dạng uống say của Khương Hoan Du, trong lòng thật sự không vui vẻ.
Cậu không thích cô uống rượu với người khác, càng không thích cô say rượu ở trước mặt người khác.
Khương Hoan Du nhớ tới ngày hôm đó liền giải thích: “Hôm đó tôi có uống mấy chén, đồng nghiệp tụ tập muốn từ chối cũng không được.”
Nói xong, Khương Hoan Du lại nghĩ, tại sao cô phải giải thích nhiều với cậu như vậy? Đáng ra nên nhanh chóng đem Khương Việt về nhà, rời xa chốn thị phi này chứ.
Khương Việt cao hơn 1m8, uống nhiều tới nỗi không biết trời đất gì nữa, đặc biệt nặng.

Khương Hoan Du chỉ dựa vào sức mình thì không thể vác cậu ta về được.
Lúc này Dư Thâm Lam nói: “Hay là để cậu ấy ngủ ở đây đi.”
Khương Hoan Du lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Vậy cậu gọi tôi tới đây làm gì?”
“…Không phải…Là Khương Việt nói muốn tìm chị…Nên em mới gọi điện thoại cho chị…”
“…”
Khương Hoan Du cũng không biết nói gì nữa.

Nghĩ lại mình cũng không cần thiết phải phí sức vác Khương Việt về nhà, cứ để cậu ta ngủ lại nhà Dư Thâm Lam.
Cô ném Khương Việt trở lại sofa, Khương Việt bị giật mình, cậu ta thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngáy.
Cảm thấy không còn chuyện gì nữa, Khương Hoan Du quyết định rời khỏi nơi này.
Ở chỗ này, đến cả thở cô cũng cảm thấy không được thoải mái.
“…Lần sau có chuyện gì thì có thể trực tiếp tìm tôi để nói, không cần phải qua điện thoại của Khương Việt.”
Trước khi rời đi, Khương Hoan Du đã nói như vậy với Dư Thâm Lam.

Nói xong lại cảm thấy đầu óc mình như muốn đảo lộn vậy.

Cô vội vã đi về phía cửa, cúi đầu lấy chìa khóa xe từ trong túi xách của mình.
Hai mắt Dư Thâm Lam như được ánh sáng chiếu vào, bước nhanh tới giữ chặt tay Khương Hoan Du, dường như có chút vui sướng hỏi: “Chị không kéo em vào danh sách đen nữa à?”

Khương Hoan Du đang lấy chìa khóa, một tay lại bị Dư Thâm Lam nắm chặt, chiếc túi không được cầm chắc không cẩn thận rơi xuống đất.

Đồ vật trong túi đều tràn ra, cái hộp bao cao su mua lúc tối tại cửa hàng tiện lợi cũng…Rơi ra, còn nằm ở một vị trí rất dễ thấy trên mặt đất.
Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đều đồng thời nhìn đến hộp “áo mưa” kia, cả hai người đều ngây người ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Khương Hoan Du ngồi xổm xuống qua loa nhặt đống đồ rồi nhét trở lại trong túi, ôm chặt túi định rời đi.

Dư Thâm Lam nhanh hơn cô một bước mà chặn cửa lại.
“Đó là cái gì?”
Giọng nói của Dư Thâm Lam lúc này rất khác so với lúc nãy, còn mang theo chút lạnh lẽo.
Khương Hoan Du cảm thấy nếu giải thích thì quá phức tạp, nói ra thì lại rất dài, cô chỉ nói: “Cậu thấy như vậy còn hỏi, dù sao cũng không phải như cậu nghĩ.”
“Tôi nghĩ như thế nào?”
“…Trẻ nhỏ đừng hỏi quá nhiều…”
Đôi mắt của Dư Thâm Lam dán chặt trên người Khương Hoan Du, cảm xúc trong đôi mắt sắp bùng nổ: “Đừng bao giờ coi tôi như một đứa trẻ, tôi không còn là một đứa trẻ nữa! Từ bốn năm trước tôi đã là người trưởng thành rồi!”
Khương Hoan Du nhận thấy được là Dư Thâm Lam đang nổi giận, cô đoán Dư Thâm Lam nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.

Cô còn chưa giải thích, đã nghe được Dư Thâm Lam hỏi mình: “Cái hộp đó vừa mới được mở.

Chị dùng lúc nào, dùng với ai?!”
“Tôi đã nói không phải như những gì cậu nghĩ rồi.

Chỉ là một người đồng nghiệp của tôi ngày hôm nay, anh ta ——”
“Chị với đồng nghiệp của chị? Chị là bạn trai hay bạn gái của anh ta sao? Vì cái gì mà chị có thể tùy tiện cùng người chưa xác định mối quan hệ mà lên giường ——”
Lời còn chưa dứt, “bốp” một tiếng, gương mặt của Dư Thâm Lam đã hướng sang một bên.
Tay của Khương Hoan Du vẫn còn lơ lửng trên không trung, trong lúc nhất thời não cô không được rõ ràng lắm.
Cô đánh Dư Thâm Lam.
Cô thật sự đã đánh Dư Thâm Lam.
Từ ngày xưa, Khương Hoan Du nghĩ rằng cả đời này mình không có khả năng động thủ với cậu.

Cô có thể đánh em trai mình, nhưng cô sẽ không chạm vào Dư Thâm Lam.

Vậy mà vừa rồi, cô thật sự đã đánh cậu.

Lòng bàn tay nóng rát, đau đớn vô cùng, Khương Hoan Du đột nhiên không có đủ can đảm ngẩng đầu lên nhìn mặt Dư Thâm Lam.
Giọng nói của cô cũng đã yếu đi vài phần: “Tôi đã nói mọi chuyện không phải như cậu nghĩ rồi.

Cậu cũng không nên đối xử với tôi như vậy.”
Dư Thâm Lam không nói chuyện, ngây người đứng yên một chỗ.
Khương Hoan Du bị cảm giác áy náy trong lòng tra tấn đến phát điên.

Cô thật sự không dám đối mặt với Dư Thâm Lam vào giờ phút này, nỗ lực trấn an chính mình mà nói: “Tránh ra một chút, tôi phải đi rồi.”.

ngôn tình tổng tài
Dư Thâm Lam giật mình di chuyển sang bên cạnh một bước.

Khương Hoan Du mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa bị gió đóng lại, phát ra một tiếng động lớn, cách trở ở giữa hai người bọn họ.
Khương Hoan Du dừng lại một chút ở trước cửa, thật sự không có dũng khí quay đầu lại nhìn, nhanh chóng rời khỏi đó.
Mà Dư Thâm Lam, vẫn đứng ngây ngốc một chỗ, nơi vừa bị Khương Hoan Du đánh đỏ ửng lên.
Hẳn là cậu đã nói sai rồi, nếu không với tính cách của Khương Hoan Du, cô sẽ không dễ dàng động thủ như vậy.

Cái tát này, không chỉ là đánh vào mặt cậu, mà còn đánh vào trái tim cậu nữa.
Chỉ là cái hộp bao cao su kia, rốt cuốc vì sao…Lại xuất hiện trong túi cô?
Một đêm này không ai có thể ngủ ngon được.
Khương Hoan Du lăn qua lăn lại, trong đầu tràn ngập ánh mắt sững sờ của Dư Thâm Lam lúc cô tát Dư Thâm Lam vào buổi tối.

Ánh mắt kia dường như bén rễ trong lòng cô, đâm vào tim cô đau nhói vô cùng.
Ngày hôm sau được nghỉ, Lâm Tiểu Nhu tới tìm Khương Hoan Du.

Vừa đến nhà cô liền nhìn thấy bộ dạng như không còn luyến tiếc sự sống của Khương Hoan Du đang nằm liệt trên thảm trong phòng khách.
Lâm Tiểu Nhu kêu lên: “Trời ạ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Khương Hoan Du quay đầu nhìn Lâm Tiểu Nhu, quầng thâm mắt nhanh chóng lấp đầy gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô sắp xếp lại một chút cảm xúc, nói: “Không có gì, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
“Không ngủ ngon liền biến thành bộ dạng này? Rốt cuộc cậu đã thức bao nhiêu đêm rồi?”
“Không lâu lắm, khoảng một tuần.”
Lâm Tiểu Nhu lại thốt lên: “Đồng chí Khương Hoan Du, cậu còn trẻ, đừng vì công việc mà đánh mất thanh xuân của chính mình! Cậu nghĩ thử xem cậu thức một đêm thì cần lấy lại bao nhiêu tinh chất chứ?”
“Dù có sử dụng các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất, tớ vẫn thức đêm muộn thôi.” Khương Hoan Du không còn chút năng lượng nào đứng dậy từ trên mặt đất, muốn đi vào nhà tắm để rửa mặt.
Lâm Tiểu Nhu nhìn thấy cái sẹo trên trán cô, lại kêu lên: “Trán cậu lại còn bị sao thế nào? Mấy ngày trước rõ ràng không có sẹo mà?”
“Một hôm đi đường bị đá rơi vào đầu, giờ không sao rồi.”
Khương Hoan Du nói xong thì sờ vào cái sẹo còn lưu lại trên trán, nhớ tới chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, cũng nhớ tới Dư Thâm Lam.

Chao ôi, thật là khổ sở mà.
Lâm Tiểu Nhu cảm thấy Khương Hoan Du đúng là xui xẻo, bao nhiêu người đi trên đường như vậy mà mỗi cô bị đá rơi vào đầu.
Cô ấy đi theo Khương Hoan Du vào trong phòng tắm, hỏi Khương Hoan Du: “Buổi chiều muốn đi ăn cái gì bồi bổ thân thể không?”
“Ăn gì? Ăn món nước cốt heo hầm tình yêu mẹ chồng cậu làm sao?”
“Này —— đừng đề cập đến thứ đó, nhắc tới là thấy buồn nôn.”
“Buồn nôn, chẳng lẽ là…”
“Không, không, không, tớ không sinh con đâu.

Mẹ chồng tớ mỗi ngày đều mua thuốc bổ cho tớ rồi nấu cho tớ cái món canh dinh dưỡng gì đó, còn không vì cái bụng tớ sao.

Tớ sẽ không để mơ ước của bà ấy thành hiện thực đâu.”
Lâm Tiểu Nhu là một giáo viên dạy nhảy, cô ấy rất chú ý đến dáng người mình.

Cô ấy đã thỏa thuận với Đào Tử Khiêm là sẽ không sinh con trước 30 tuổi.

Chỉ là bất đắc dĩ kết hôn sớm, nhiều năm cũng không có động tĩnh gì, phụ huynh trong nhà cũng cảm thấy sốt ruột.
Mẹ của Đào Tử Khiêm thường xuyên tìm mọi loại phương thuốc cổ truyền cùng thuốc bổ, chỉ sợ con dâu mình sẽ không sinh con, sợ bà cũng không được ôm cháu mình.
Mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khó nói.

Khương Hoan Du cảm thấy những ngày tháng hôm nhân của Lâm Tiểu Nhu còn không hạnh phúc bằng trước khi bọn họ kết hôn.
Cô vừa bóp một ít sữa rửa mặt ra, vừa hỏi Lâm Tiểu Nhu: “Thật ra hai người cũng đã kết hôn được hai, ba năm rồi, có con cũng có sao đâu.”
“Không được đâu, sinh con xong da thịt sẽ trở nên lỏng lẻo, dáng người cũng sẽ biến dạng.

Như vậy tớ làm sao có thể nhảy với học viên nữa?” Vừa mới nhắc đến chuyện sinh con, Lâm Tiểu Nhu đều từ chối cả một trăm lần.

Tính tình cô ấy không phải là không tốt, nhưng cũng chính vì chuyện sinh con mà mối quan hệ với mẹ chồng mới khó nói như vậy.
Khương Hoan Du cười với cô ấy: “Vậy cậu phải làm tốt mấy biện pháp bảo vệ vào, trường hợp ngoài ý muốn có thì cậu thật sự thảm rồi.”
“Shh, miệng quạ đen.

Sẽ không đâu, bọn tớ đều dùng biện pháp mà.”
“Trong nhà có ‘cây dù nhỏ’ sao?”
“Không có ‘cây dù nhỏ’ thì cũng có thể uống thuốc.

Tớ lại không giống cậu, dị ứng với thuốc tránh thai.”
Lâm Tiểu Nhu nói xong mới nhận ra chính mình nhiều lời.
Từ trước tới nay Khương Hoan Du đều không muốn nhắc tới chuyện này..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.