Tối hôm đó, Thời Khanh lái xe đạp ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá.
Lúc trở về, đi ngang con hẻm nhỏ liền bị một đám côn đồ vây quanh.
“Muốn cái gì?”Thời Khanh lấy trong hộp ra một điếu thuốc mồi lửa rồi rít một hơi.
“Muốn cho mày ăn đòn một trận”Một tên trong đám côn đồ lớn giọng.
“Nào, đến, ông đây chơi cùng bọn cháu”Thời Khanh hút xong thì quăng điếu thuốc xuống, dùng chân dụi tắt đi đầu thuốc còn đang cháy sáng.
Anh bẻ khớp tay, cất giọng khiêu khích.
“Lên, đánh nó cho tao” Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em sau lưng mình ra tay.
Cả đám nhào lên đánh một mình Thời Khanh.
Thời Khanh nhanh tay lẹ mắt, lúc đầu liền né được nhưng bên bọn chúng đông hơn nên chiếm được ưu thế.
Vài tên bên kia liền bị Thời Khanh đánh vào chổ hiểm, ôm bụng đau ngã xuống đất.
Vì trong phút chốc không để ý mà Thời Khanh liền bị một tên đấm thẳng vào mặt, sau đó lại ăn thêm vài phát vào bụng.
Cơn đau truyền đến khiến anh phun ra ngụm máu tanh rồi khuỵ một đầu gối xuống đất.
Cmn đau chết đi được….
Bỗng nhiên tên cầm đầu tức giận, lấy trong túi ra một cây gậy sắt tiến tới gần Thời Khanh.
….
Ngôn Án bên kia đang vô cùng đói bụng nên cô quyết định ra cửa hàng tiện lợi mua mì gói ăn.
Lúc mua xong ra về thì cô nghe gần đó có tiếng đánh nhau nên máu chính nghĩa liền nổi lên khiến cô nhấc chân đi về phía đó.
Lúc cô đi lại gần liền thấy một người bị đánh hội đồng, lại có một tên đang cầm vũ khí tiến lại.
Thời Khanh đang đau đến mơ hồ thì nghe giọng nói non nớt cất lên, tim anh lại hỗn loạn một nhịp.
Chỉ mới không gặp một ngày mà anh liền ảo giác nghe ra giọng Ngôn Án.
Cũng lúc đó, cây gậy sắt trên tay tên cầm đầu đang chuẩn bị hạ xuống thì hắn nghe được giọng Ngôn Án.
“Ê, tôi gọi cảnh sát rồi nè.
Cho các người ba giây để chạy”
Ngôn Án giơ giơ chiếc điện thoại trong tay mình lên vẫy vẫy.
“1”
“….2”
Cô gái nhỏ bình tĩnh đếm ngược.
“Cmn, nhỏ què này đâu ra phá đám vậy? Rút thôi”Tên cầm đầu liếc xuống nhìn cái chân của Ngôn Án rồi cất giọng ra lệnh.
Bọn côn đồ ba chân bốn cẳng chạy mất tích….
“Què con m* mày”Nhìn theo bóng dáng bọn côn đồ rời đi, Ngôn Án hét lên mắng người.
Lúc này cô mới lê lết cái chân què của mình đi về phía Thời Khanh.
“Này, anh gì ơi, vẫn ổn chứ?”Ngôn Án đi đến trước mặt Thời Khanh hỏi thăm.
Sao cô cứ cảm thấy người này quen thuộc vô cùng.
“Ổn”Thời Khanh thấp giọng trả lời, anh vẫn chưa ngẩng mặt lên nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án nghe được giọng nói quen thuộc thì tưởng tai mình hư rồi.
Sao lại nghe ra giống như Thời Khanh vậy chứ?
Cô cúi người ngồi xuống muốn nhìn mặt đối phương nhưng chưa kịp thì đối phương đã ngẩng đầu lên.
“Đệt….Khanh Khanh…”Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thiếu niên trước mặt Ngôn Án bị doạ một phen.
“Sao lại thành ra thế này chứ?”
Ngôn Án ngồi bệt xuống đất, cô vươn tay sờ lấy gương mặt bị đánh đến không nhìn ra được của Thời Khanh, lại nhìn thấy vết máu đọng lại ở khoé miệng anh….
Một giọt…hai giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Thời Khanh ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt mình….đang khóc.
Đây là lần đầu tiên Thời Khanh thấy Ngôn Án khóc, lần đầu tiên anh thấy được bộ dạng yếu đuối này của cô.
“Khóc gì chứ? Ông đây…”Thời Khanh có chút luống cuống, anh định mở miệng an ủi Ngôn Án.
“Huhu….ra tay ác độc như vậy.
Khanh Khanh, cậu…đau lắm đúng không?”Ngôn Án nấc lên từng hồi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
“Không đau…tôi con m* nó không đau”Thời Khanh híp híp mắt lại, nhìn Ngôn Án.
“Khanh Khanh, mình hiện tại…đang rất…đau lòng”Ngôn Án cúi đầu xuống, cố gắng nén nhịn lại, cô không muốn khóc nữa, nhưng khi nhìn thấy Thời Khanh chổ nào cũng bị thương liền không nhịn được.
Thời Khanh thờ dài ra một hơi, anh vươn hai tay đè hai bên bã vai của Ngôn Án nói.
“Đỡ tôi đứng dậy trước đã”
Ngôn Án lấy tay tuỳ tiện quẹt vài cái trên mặt để lau đi nước mắt.
Cô nhanh chân đứng dậy đỡ Thời Khanh đứng lên đi đến ghế đá ven đường dìu anh ngồi xuống.
“Đợi mình”Ngôn Án để Thời Khanh ngồi an ổn sau đó quay người chạy đi.
Thời Khanh nhắm mắt lại, tuỳ tiện gật gật đầu.
Nhắm mắt lại, anh nhớ đến bộ dạng khóc lóc của Ngôn Án lúc này thì có chút buồn cười.
Lại vì anh mà khóc đến như vậy.
Vài phút sau, Ngôn Án quay trở về, trên tay cầm một cái túi gì đó.
“Chịu đau chút”Ngôn Án mở túi ra, bên trong toàn là thuốc sát trùng và băng cá nhân.
Bỗng nhiên Thời Khanh cũng muốn hưởng chút quyền lợi của người bệnh, anh ngoan ngoãn ngồi yên để Ngôn Án xử lý vết thương cho mình.
Suốt cả quá trình sát trùng vết thương, Thời Khanh không hề kêu đau một tiếng nào, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Án.
Cô gái nhỏ vì sợ anh đau mà làm vô cùng nghiêm túc, không dám chạm mạnh tay.
Môi nhỏ của cô mím chặt thành một đường thẳng.
Đôi mài cau chặt lại.
Thời Khanh liếc mắt nhìn xuống chiếc môi nhỏ của cô, yết hầu vô thức di chuyển vài cái.
“Xong rồi”Giọng nói của Ngôn Án cất lên, Thời Khanh nhanh chóng di dời mắt mình..