Đi Trong Sương Mù

Chương 101: C101: Nói mấy lời đường mật thế này cũng phải xem thiên phú



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 101

Loại chuyện nói mấy lời đường mật thế này cũng phải xem Thiên phú

“Đúng rồi! Đang khen cậu đấy!”

Tín Túc là người nhỏ tuổi nhất trong đội điều tra hình sự. Ngày thường, cậu luôn hưởng đãi ngộ cưng chiều của cả đội. Giờ, mang ra so sánh với mấy nhà tư bản khiến người khác chán ghét lại càng thấy cậu đáng yêu hơn.

Chương Phỉ thấy cậu đi đến, bắt đầu cất lên nỗi lòng của fan mẹ, “Nhóc Tín Túc của chúng ta không chỉ có tiền còn lễ phép, lớn lên lại xinh đẹp như vậy. Đúng thật là không thể bắt bẻ!”

Hạ Tranh cũng bổ sung, “Thật ra, ban đầu, lúc Tín Túc mới đến, tôi cho rằng cậu ấy nhất định không quen hoàn cảnh công tác của chúng ta. Dù sao thì so với những biệt thự rộng lớn xa hoa, văn phòng chúng ta có vẻ hơi bé một chút. Không ngờ, cậu ấy lại thích ứng rất nhanh”.

Tín Túc ngày thường quả thực không có tật xấu kén chọn của mấy cậu ấm con nhà giàu. Cậu giống với loại mèo chỉ cần dùng thực phẩm đóng hộp dành cho mèo là có thể nuôi được. Đồ vật đắt giá duy nhất là tủ lạnh nhỏ luôn đầy ắp đồ ngọt tráng miệng. Dù thế, đồ cơ bản đều là Lâm Tái Xuyên mua cho cậu, cậu phải tiêu đến tiền.

Tín Túc thản nhiên tiếp nhận lời khen của các đồng sự. Đặc biệt, cậu còn rất biết ý, có qua có lại, mỉm cười nói: “Tôi xin mời mọi người uống trà chiều. Có yêu cầu gì, có thể nói với tôi”.

Chương Phỉ là người đầu tiên giơ tay phối hợp, “Tôi muốn thêm một phần trân châu giòn. Cảm ơn ông chủ lớn!”

“Còn tôi muốn một phần trà bưởi!”

“Tôi muốn trà sữa trân châu là được!”

Tín Túc: “Được”.

Lâm Tái Xuyên: “………”

Cửa hàng trà sữa “cung cấp đặc biệt” cho Tín Túc kia cuối cùng cũng có những khách hàng khác.

Tín Túc đứng ở cửa, khoanh tay, dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên, hai mắt hơi cong cong đầy vẻ thiếu đứng đắn, hỏi anh: “Xin hỏi đội trưởng Lâm muốn uống gì?”

Làm trò trước mặt nhiều cảnh sát trong văn phòng như vậy, Lâm Tái Xuyên không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh, kéo cổ tay cậu, cùng Tín Túc rời khỏi văn phòng.

Chương Phỉ dõi mắt nhìn theo, im lặng trong hai giây, chớp chớp hai mắt, “Hóa ra hai người kia bây giờ đã ngang nhiên đến mức này rồi cơ à?”

Hạ Tranh yên lặng cúi đầu, vờ không nhìn thấy gì.

Lâm Tái Xuyên dừng lại ở hành lang chỗ gần cửa, một tay đặt lên lan can. Tín Túc hơi nhướn mày, cho rằng Lâm Tái Xuyên muốn nói “riêng mấy lời” chỉ phù hợp để hai người nghe. Kết quả, Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lúc, hỏi cậu: “Thân phận Đới Hải Xương, em có suy nghĩ gì không?”

Tín Túc “A” một tiếng, không hiểu rõ ý anh lắm, “Anh muốn nói về thân phận kia à?”

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, nói: “Đới Hải Xương là người trên danh sách kia. Người này nhất định có vô vàn liên hệ với Hình Chiêu. Ít nhất là có qua lại về tiền bạc. Mà Hình Chiêu là thành viên bên trong Bò cạp Sa mạc. Anh từng nói, Đới Hải Xương có thể đi đến bước này ở trong giới, sau lưng nhiều khả năng có người giúp ông ta…”

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Thế lực kia có thể chính là Bò cạp Sa mạc không?”

Tín Túc đột nhiên hơi nhíu mày. Cậu rất nhanh nghĩ tới gì đó: “Nếu là Bò cạp Sa mạc mà nói thì có thể giải thích được nguồn gốc của lượng tiền được tẩy thông qua con đường đầu tư phim truyền hình mấy năm nay”.

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu nói: “Anh cũng chỉ suy đoán”.

Tín Túc nghĩ nghĩ, “Chuyện này để lúc về em điều tra một chút. Nhưng không nhất định có thể tìm được manh mối”.

“Ừ”.

Dựa vào bối cảnh của Tín Túc, điều tra những việc này tiện hơn cảnh sát rất nhiều.

Tín Túc hỏi anh, “Cho nên anh muốn uống trà sữa vị gì?”

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một cái: “Uống chung với em”.

Tín Túc biết anh chưa bao giờ thích đồ ngọt không cần thiết kiểu này, cùng lắm là “uống một ngụm” trong cốc của cậu.

Tín Túc cười một tiếng, nói mang theo giọng mũi: “Em không ngại uống cùng anh theo cách khác”.

Lâm Tái Xuyên: “………”

Rõ ràng Tín Túc là người trước giờ chưa từng hẹn hò yêu đương. Thậm chí, cậu chán ghét đồng tính, cũng chán ghét “kẻ mới” khác giới. Không biết cậu học được kiểu nói trêu hoa ghẹo nguyệt thế này ở đâu. Hoặc có thể loại chuyện nói mấy lời đường mật này cũng phải xem Thiên phú.

Tín Túc điềm nhiên như không lấy ra di động, gọi điện đặt trà sữa cho đồng sự.

Đới Hải Xương quyết tâm không nói thêm lời nào trước khi luật sư có mặt. Lâm Tái Xuyên cũng lười phí lời với người này. Ngoại trừ anh, tất cả những nhân viên phụ trách vụ án này ở Cục Công an thành phố đều lặng lẽ tiến hành điều tra. Nhưng rất nhiều nghiệp vụ đều yêu cầu tổ chức, cơ quan liên quan ở địa phương hỗ trợ. Không loại trừ khả năng có người đi mật báo.

Lâm Tái Xuyên không thể bảo đảm tất cả mọi người đều “sạch sẽ”.

3 giờ rưỡi chiều, cửa văn phòng đột ngột bị gõ hai tiếng. Chương Phỉ ngồi gần cửa nhất, vừa giương mắt lên lập tức nhìn thấy, là Thiệu Từ.

Ngôi sao lớn này, hoặc nói đúng hơn là người từng là ngôi sao, không hề có cảm giác tồn tại ở Cục Công an thành phố, được bố trí ở phòng khách đơn, một ngày ba bữa đều không nhìn thấy bóng dáng người này.

Chương Phỉ hơi bất ngờ, đứng dậy hỏi: “Xin chào, cậu có chuyện gì sao?”

Thiệu Từ khẽ rũ mắt xuống, hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể biết tiến triển điều tra của vụ án này không?”

“Đương nhiên. Cậu là đương sự của vụ án, có quyền được biết chuyện này”. Chương Phỉ rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Thiệu Từ, làm động tác mời, “Chúng ta ra ngoài nói đi”.

Chương Phỉ dẫn Thiệu Từ đến một phòng họp không người. Có thể bởi vì Thiệu Từ là người bị hại ở thế yếu, Chương Phỉ không tự chủ cảm thấy thương hại người này. Cô hơi do dự, sau đó nói sự thật với cậu, “Hiện giờ, tình huống điều tra của vụ án không lạc quan lắm. Cậu cũng biết đấy, Cục Công an thành phố chúng tôi vốn điều tra vụ án này trên đất khách. Thời gian của vụ án xảy ra đã lâu rồi. Rất nhiều video giám sát không thể xem lại được. Hơn nữa, cậu cũng không thể cung cấp bất kì chứng cứ xác thực nào cho Cục Công an thành phố. Hiện giờ, cũng không có nhân chứng nào khác… Đủ loại nhân tố bất lợi chồng chéo. Trừ phi, những người đó chủ động thừa nhận thực hiện hành vi xâm hại cậu, tự nhận tội và đền tội. Nếu không, nếu muốn định tội cưỡng ép dâm ô cho bọn họ mà nói, tình hình trước mắt cũng vô cùng khó khăn”.

Thiệu Từ im lặng lắng nghe, không nói gì. Cậu như thể đã sớm đoán trước được kết cục sẽ thế này. Mặt cậu mang theo nụ cười mỉm mỉa mai đầy châm chọc. Thiệu Từ gần như là ngôi sao nam tuyến một, danh tiếng, của cải, quan hệ của cậu đã ở mức người thường khó với tới. Nhưng cậu cũng không làm được gì.

“Tuy nhiên, với cậu mà nói, tin tức tốt là, trước mắt, cảnh sát đang điều tra các mặt khác của những người này”. Chương Phỉ lại nói, “Đới Hải Xương rất có khả năng liên quan đến tội phạm kinh tế. Ngày mai, luật sư của người này sẽ đến phối hợp điều tra. Các đồng sự đội điều tra kinh tế trong Cục Công an thành phố của chúng tôi sẽ điều tra rõ đầu đuôi công ty của ông ta một lần. Hiện giờ đã nắm được một phần chứng cứ”.

Dừng một chút, Chương Phỉ lại nhẹ giọng nói: “Còn về phần Dương Kiến Chương, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể tạm giữ người này 24 giờ. Nếu không có chứng cứ gì khác, Cục Công an không có quyền tạm giữ người này lâu lắm”.

Dương Kiến Chương chỉ là một ông chủ ăn không ngồi rồi. Chi phí ăn mặc đều dựa vào trong nhà chu cấp. Trên cơ bản, người này không can thiệp vào việc của công ty. Cục Công an thành phố hiện giờ chưa bắt được điểm yếu của ông ta. Sau này, cũng rất khó tìm được đột phá. Ngày mai, Dương Kiến Chương sẽ vênh váo đi ra khỏi cửa Cục Công an thành phố, trở về với cuộc sống xa hoa trụy lạc, với người đẹp ở bên ngoài. Tội lỗi của người này sẽ theo thời gian trôi qua, bị mai một, bị lãng quên.

Chỉ có người bị hại bị hãm tại chỗ, không ra được.

Hai tay Thiệu Từ dần nắm chặt lại. Cuối cùng, giống như không thể nhịn được nữa, anh thấp giọng nói: “Chẳng lẽ tôi chỉ có thể nhìn ông ta tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật sao?! Tôi đã nhẫn nại…”

Anh ý thức được bản thân mất khống chế, rất mau kiểm soát cảm xúc. Thiệu Từ hít một hơi thật sâu, hơi nhắm mắt lại: “Xin lỗi…”

“Tôi không trải qua những chuyện đó. Mặc dù không thể đồng cảm giống như bản thân cũng bị nhưng có thể phần nào hiểu được suy nghĩ của cậu”. Chương Phỉ hơi cắn môi, nhẹ giọng nói, “Cậu có thể làm được đến bước này… đã khiến người khác nể phục”.

Thiệu Từ rõ ràng đang kiềm nén cảm xúc gì đó, ngực phập phồng, trên cổ tay hiện ra từng đường gân xanh rõ ràng. Một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói, “Tôi biết rồi”.

Chương Phỉ chăm chú nhìn anh: “Tôi biết cậu không thể dễ dàng buông tha những người đó. Ngoại trừ pháp luật, gi,ết chết một người còn có rất nhiều cách thức khác nhau. Chuyện này ở trên mạng vẫn rất được quan tâm chú ý. Chỉ cần thoáng có bất kì động tĩnh gì, toàn bộ dư luận sẽ đảo chiều theo hướng khác… Nhưng nếu cậu muốn công bố tội ác của những người này, không chừng sẽ bị đối phương dùng lý do phỉ báng, vu khống khởi tố cậu. Cậu Thiệu, tôi không hi vọng cậu sẽ đi đến bước kia”.

Thiệu Từ hận những người này đến cực điểm. Nếu không thể trừng phạt những người này bằng con đường tư pháp. Không chừng, anh sẽ dùng một vài biện pháp cực đoan khác để “giải quyết”. Ví dụ như khiến họ bị “dư luận” của nghìn người chỉ trỏ.

Chương Phỉ nhìn anh, giọng chân thành, nói: “Nếu cậu sẵn lòng tin tưởng pháp luật mà nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, để những người phạm tội bị trừng phạt đúng tội”.

Thiệu Từ yên lặng lắng nghe. Gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất kì biểu cảm gì, nhìn không rõ anh có hiểu ý tứ của Chương Phỉ hay không.

Một lúc lâu sau, anh mới gật đầu nói: “Cảm ơn chị. Tôi biết vụ án này vốn không nên bắt Cục Công an thành phố Phù Tụ tiếp nhận. Là tôi tự chủ trương, gây thêm rắc rối cho mọi người”.

Chương Phỉ hơi mỉm cười với anh, “Đừng khách sáo. Là việc chúng tôi nên làm. Nếu có chuyện gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.

“Vụ án này hẳn còn cần điều tra thêm một thời gian. Tôi cũng không tiện ở đây quấy rầy mãi”. Thiệu Từ nhẹ giọng nói, “Tôi đã thuê một căn hộ chung cư ở gần đây. Sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ vẫn luôn ở đó. Nếu có chỗ nào cần mời tôi ra làm chứng phối hợp điều tra, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào”.

“Được. Để lúc quay về, tôi sẽ nói với đội trưởng Lâm của chúng tôi một chút”. Chương Phỉ hơi lo lắng, “Cậu ở một mình, nhất thiết phải chú ý an toàn”.

Thiệu Từ gật gật đầu, không nói gì nữa, rời khỏi phòng họp. Anh chậm rãi ra khỏi tòa nhà đội điều tra hình sự.

Ánh mặt trời dừng trên da anh, hắt ra một tầng ánh sáng trắng lóa không bình thường. Tia nắng trong mùa đông lạnh lẽo dường như rực rỡ lạ thường.

Thiệu Từ lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại, giọng nói rõ ràng nhưng lãnh đạm, “Ngày mai Dương Kiến Chương vì không đủ chứng cứ nên kết thúc tạm giữ. Sau này, chỉ sợ sẽ không quay lại”.

Người đại diện Cố Hàn Chiêu im lặng một lúc, sau đó, giọng bất đắc dĩ, nói: “Thời gian qua đã lâu rồi. Chuyện xảy ra khi đó không để lại chứng cứ. Cảnh sát cũng không thể bịa ra chứng cứ giả. Cũng là… chuyện chúng ta đã đoán trước”.

Gương mặt Thiệu Từ vốn rõ ràng lập thể, lúc này thoạt nhìn càng mang vẻ sắc bén mà kiên cường, lạnh băng. Anh thấp giọng nói: “Mặc kệ pháp luật định tội bọn họ thế nào, tôi sẽ không bỏ qua bất kì ai”.

Cố Hàn Chiêu nói: “Cậu định làm thế nào?”

Thiệu Từ giọng cực kì bình tĩnh, “Lúc đó bảo anh chụp ảnh, anh có chụp được không?”

“Có”, Cố Hàn Chiêu nói, “Giờ tôi gửi cậu luôn”.

Rất nhanh, Thiệu Từ nhận được thông báo tin nhắn đến. Trên màn hình di động là hình ảnh một mình Dương Kiến Chương lặng lẽ đi vào cửa Cục Công an thành phố.

“……” Hai mắt đen nhánh của Thiệu Từ nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, ngón tay cầm di động nổi lên gân xanh trắng.

Hết chương 101

Đến chương 102


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.