Đi Trong Sương Mù

Chương 119: C119: Ác ý và lòng tham nào đó cực kỳ mơ hồ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 119.

Ác ý và lòng tham nào đó cực kỳ mơ hồ

Địa điểm thử vai nằm ở thành phố C, cách vị trí hiện tại của bọn họ hai tỉnh, khoảng cách không gần lắm. Lâm Tái Xuyên đặt vé máy bay lúc 9 giờ rưỡi. Sau khi rời khỏi Phù Tụ, Tín Túc và Lâm Tái Xuyên liên tục không ngừng lăn lộn đến các thành phố khác nhau, nếu không phải ngồi máy bay, chính là trên đường ra sân bay.

Tín Túc chỉ đọc kịch bản bộ phim kia một lần rồi bỏ. Đương nhiên, cậu không hề có bất kì hứng thú nào với vai diễn này, cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc tiếp xúc mấy “ngôi sao lớn” trong giới giải trí. Tình huống tốt nhất là cậu có thể gặp được chính Phan Nguyen Đức trong buổi thử vai, mượn cơ hội lần này tiếp xúc ông ta, sau đó thuận lợi bị loại.

4 giờ chiều, ăn xong bữa tối sớm, hai người bắt xe đến địa điểm thử vai đã hẹn. Đó là một tòa nhà lớn hơn hai mươi tầng dành riêng cho kinh doanh điện ảnh và truyền hình.

Tín Túc đẩy cửa xe, cúi đầu bước ra ngoài. Hôm nay, cậu không mặc bộ đồ kiểu cung đình hoa lệ bắt mắt như trong buổi tiệc tối hôm trước mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đi giày da đen cực kỳ đơn giản.

Lái xe nhìn nơi bọn họ đến, một tay đặt trên vô-lăng, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nói đùa: “Các cậu đến thử vai à? Trước kia tôi chưa từng thấy. Lớn lên đẹp trai quá! Cho tôi xin chữ ký nhé?”

Tín Túc cười một tiếng, tay vẫn đút túi quần, không có ý rút ra nhưng giọng chân thành: “Ngại quá. Tôi còn chưa tốt nghiệp tiểu học, không biết viết chữ. Từ nhỏ đến lớn, tôi toàn dựa vào mặt để kiếm cơm”.

Lái xe taxi: “…”

Lâm Tái Xuyên đưa cho người lái xe một tờ tiền giấy, “Không cần trả lại tiền thừa”.

Lái xe cầm tiền, dẫm lên chân ga, không quay đầu lại, đi mất.

Đứng trước cửa tòa nhà phim ảnh hơn hai mươi tầng, Tín Túc và Lâm Tái Xuyên liếc nhìn nhau, dừng một chút, sau đó, một trước, một sau đi vào sảnh lớn.

Nơi thử vai ở tầng 11. Dù sao cũng là phim điện ảnh của đạo diễn Chung Tịnh, hôm nay có rất nhiều diễn viên đến thử vai. Thậm chí, trong số những người có mặt ở đây, Tín Túc còn thấy mấy gương mặt hơi quen quen, đều là mấy ngôi sao hạng nhất chạm tay là bỏng. Lúc trước, khi xem mấy bộ phim thần tượng ngốc ngếch ngọt ngào, cậu còn hơi có ấn tượng với gương mặt vai chính không có gì để khen này.

Tín Túc không ngờ sẽ có nhiều người như vậy nên lặng lẽ hơi nhíu mày. Cậu hơi cúi đầu, rũ mắt, trên đường đi vào, cậu không đối mặt với bất kì ai. Thiệu Từ có thể nhận ra cậu, nói không chừng, những người khác cũng biết thân phận của cậu. Cũng may thử vai trong phòng riêng, chỉ cần không bị nhận ra bên ngoài trường quay, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Tái Xuyên đeo một chiếc khẩu trang màu đen, đi sau Tín Túc. Mặt anh không có biểu cảm gì, dáng đứng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng mà mạnh mẽ, giống vệ sĩ sát thủ chuyên nghiệp con nhà giàu thường dùng giá cao thuê mỗi khi ra cửa.

Bộ phim này đã xác định hai diễn viên chính, hiện giờ muốn chọn đều là vai phụ. Mà trong tay Tín Túc cầm kịch bản của vai ác, là nhân vật có suất diễn nặng nhất còn lại, cũng là vai diễn có nhiều người đến thử nhất. Một tầng lầu chen chúc mấy chục người, nhân viên công tác và diễn viên đứng chiếm hết cả một vùng. Tín Túc ngồi chán chường trên ghế, xếp hàng chờ đến lượt, tiện tay cầm một cốc trà sữa hương nhài. Cậu lật kịch bản qua loa, nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nhìn Lâm Tái Xuyên đang ngồi bên cạnh, sau đó, đột nhiên nói, “Nếu thật sự bị đạo diễn chọn thì em đổi nghề luôn vậy. Em thấy làm ngôi sao cũng không có gì không tốt”.

Lâm Tái Xuyên chỉ liếc nhìn cậu, không nói gì.

“………” Tín Túc cực kì bất mãn với thái độ không hề sợ hãi của anh. Cậu nhỏ giọng nói, “Thế mà anh không ngăn cản em à? Anh không lo em chuẩn bị dựa vào mặt kiếm cơm, bắt đầu làm người vô dụng, không có gì ngoài gương mặt đẹp à?”

Lâm Tái Xuyên cũng nhỏ giọng trả lời: “Người của công chúng không có riêng tư cá nhân. Mỗi một hành vi, cử chỉ đều bị rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, soi mói, mất tự do. Em sẽ không thích cuộc sống như vậy”.

Nghe lời nói có sách, mách có chứng của đối phương, Tín Túc khẽ thở dài trong lòng. Loại người đầu óc lúc nào cũng tràn đầy “lý trí” và “phân tích” như Lâm Tái Xuyên, mấy chuyện tán tỉnh kiểu này, chắc cả đời sẽ không xảy ra ở trên người anh.

Tín Túc hít một hơi, cảm giác đội trưởng Lâm toàn năng mười hạng, chỉ mỗi dây thần kinh yêu đương kia hình như được làm bằng gỗ. Mấy cặp đôi khác mỗi khi liếc mắt đưa tình, nói lời tán tỉnh ve vãn đều không giống thế này…

Tín Túc còn chưa kịp oán giận xong một vòng trong lòng, lại nghe Lâm Tái Xuyên nói tiếp, “Nếu em đang muốn hỏi suy nghĩ của anh thì cá nhân anh không mong em đưa ra lựa chọn như vậy”.

Tín Túc giật mình, tim khẽ động, liếc nhìn anh: “Vì sao?”

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: “Anh không muốn quá nhiều người nhìn thấy em. Thậm chí, càng ít người thấy càng tốt”.

Đối với người mình yêu, ai cũng muốn giấu kín trong lầu son dát vàng. Không ai là ngoại lệ.

Tín Túc: “…………”

Nghe giọng bình tĩnh của anh nói ra lời âu yếu như vậy, Tín Túc đột nhiên thấy muốn hôn Lâm Tái Xuyên. Nhưng ở đây rất đông người, rất không tiện.

Lúc này, giọng nhân viên công tác ở phía trước truyền đến, “Lâm Thiền… Đến lượt cậu”.

Suy nghĩ trong lòng Tín Túc lập tức tan biến. Nghe gọi tên, cậu đứng dậy, đưa kịch bản trong tay cho Lâm Tái Xuyên, dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói rất nhanh: “Em đi vào trước… Nếu ông ta ở trong đó, em sẽ nghĩ cách tiếp cận ông ta”.

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Anh chờ em”.

Tín Túc đẩy cửa đi vào phòng thử vai. Cậu lặng lẽ nhìn lướt qua khung cảnh bên trong. Hai vị đạo diễn đều ngồi ở đây, một nhà sản xuất phim cũng có mặt. Nhưng… không nhìn thấy hình bóng của Phan Nguyên Đức. Tín Túc thoáng nhíu mày, đến rất khó nhận ra.

Thế mà ông ta lại không ở đây?

Chung Tịnh ngồi ở bàn đạo diễn chỗ xa, nhìn Tín Túc không chớp mắt. Người thanh niên này hôm nay lại khiến bà cảm thấy cậu hơi khác lần đầu tiên bà nhìn thấy cậu trong bữa tiệc.

“Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi”.

Thử vai không có bất kì yêu cầu hạn chế gì. Diễn viên chỉ cần dựa vào cách hiểu của mình về nhân vật, tiến hành một đoạn biểu diễn chay.

Tín Túc không học thuộc lời thoại, cốt truyện cũng chỉ nhớ đại khái nên đành diễn lại “thiết lập tính cách” của bản thân.

Nghĩ nghĩ, cậu nâng bước, đi lại gần cửa sổ. Sắc Trời bên ngoài đã tối sầm, ánh sáng mờ ảo nhưng trong phòng lại sáng trưng. Chỉ có một vùng bị chụp đèn che chắn nên ánh đèn không chiếu đến, biến thành hai phần ranh giới ánh sáng rõ ràng. Mà Tín Túc lại đứng nơi bóng mờ giao nhau, nửa người chìm trong bối tối.

Gương mặt Tín Túc luôn rất xinh đẹp. Khi không cười, mặt cậu thoạt nhìn vừa tối tăm, vừa thanh tú. Lúc cười rộ lên lại mang theo vẻ dịu dàng lừa gạt mười phần. Bởi vì đường nét trên gương mặt quá rõ ràng, mặt cậu nhìn nghiêng lại cực kỳ sắc bén. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỗ sáng, chỗ tối, cảm giác đẹp đẽ của vẻ vừa bí ẩn, vừa nguy hiểm được phóng to đến cực hạn. Nhưng lúc cậu quay đầu lại, ánh mắt lại cực kỳ hiền lành, không hề mang theo vẻ công kích nào. Một khuôn mặt như vậy, nói cậu giết người không chớp mắt sẽ có người tin, nói cậu hiền lành, yếu ớt, sẽ vì nỗi khổ của người khác mà khóc thút thít cũng sẽ có người tin.

Thời gian biểu diễn của Tín Túc rất ngắn, chỉ chưa đầy một phút. So với các diễn viên thử vai khác, thậm chí có thể nói là cực kỳ sơ sài. Cậu không muốn gây chú ý ở chỗ này nhưng thoạt nhìn hình như cậu không cẩn thận khiến người khác chú ý.

Trong phòng, hai đạo diễn cùng nhà sản xuất ghé đầu vào nhau, cùng nhỏ giọng thảo luận gì đó rất gay gắt. Mọi người thường xuyên liếc nhìn về phía cậu. Cãi cọ suốt ba, bốn phút vẫn không có kết quả. Tín Túc mơ hồ nghe được một chút, hình như đạo diễn và nhà sản xuất cân nhắc chọn giữa cậu và một diễn viên khác.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy từ ngoài vào. Một người đàn ông trung niên hơi gầy đi vào. Tín Túc liếc mắt một cái, lập tức nhận ra đối phương là ai… Lúc ở Cục Công an thành phố, cậu từng thấy ảnh chụp của Phan Nguyên Đức. Người này có gương mặt hiền lành, đường nét ôn hòa, đeo kính mắt, cả người tỏa ra khí chất của người nho nhã, lịch sự. Rất dễ phân biệt.

Tín Túc nghĩ thầm: Cuối cùng ông ta cũng xuất hiện. Coi như cả chuyến này không uổng công.

Phan Nguyên Đức vào từ cửa sau, vốn định đi thẳng về phía mấy người Chung Tịnh, trên đường đi, ánh mắt vô tình rơi trên người Tín Túc đang đứng trong góc phòng, bước chân rõ ràng hơi dừng lại, chuyển hướng đi về phía Tín Túc.

Ánh mắt Phan Nguyên Đức xuyên qua cặp kính mắt, nhìn mặt cậu không rời, “Đến thử vai à?”

Tín Túc nói: “Vâng…”

Phan Nguyên Đức hỏi cậu, “Tên là gì?”

Tín Túc nói: “Lâm Thiền.”

Phan Nguyên Đức đi đến bên cạnh sô pha, ôn hòa nói: “Bên tổ đạo diễn còn chưa có kết quả cuối cùng. Cậu có thể chờ trước ở đây một chút. Ngồi đi”.

Tín Túc tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn dễ bảo, ngồi xuống sô pha.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tín Túc, ánh mắt Phan Nguyên Đức đã dính chặt vào mặt cậu. Ông cẩn thận đánh giá cậu, nhưng loại “đánh giá” này còn ở trong phạm vi có thể tiếp thu, không có ác ý, cũng không kiến người khác thấy không thoải mái.

Tín Túc bị ông nhìn một lúc lâu. Cậu vờ như không rõ thế nào, đưa tay sờ sờ lên mặt, do dự hỏi: “Ngài vẫn luôn nhìn tôi. Trên mặt tôi có gì sao?”

Phan Nguyên Đức lúc này mới chịu thu ánh mắt về, cảm thán: “Không có gì… Chỉ là, vừa rồi, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu khiến tôi đột nhiên nhớ đến một người”.

Trực giác Tín Túc nói cho cậu biết, người kia là Phó Thải. Ngoài mặt, cậu không để lộ bất kì cảm xúc gì, vờ như không biết, hỏi thử: “Là đàn anh nào trong giới sao?”

“Đàn anh à? Cũng coi là vậy”. Phan Nguyên Đức nói một cách mơ hồ, “Cậu ấy có mấy tác phẩm điện ảnh rất xuất sắc. Nếu cậu muốn học tập, có thể xem vài lần. Sẽ giúp kỹ thuật diễn của cậu có tiến bộ vượt bậc”.

Tín Túc nghiêm túc gật đầu: “Vâng”.

Mặt Phan Nguyên Đức đầy vẻ hoài niệm: “Cậu ấy tên là Phó Thải. Đã qua đời 4 năm trước. Lúc trước, trong giới phim ảnh, cậu ấy cũng là diễn viên có linh khí… Rất hiếm có… Đáng tiếc là mất quá sớm. Nếu còn sống, hẳn trình độ của cậu ấy trên màn ảnh lớn bây giờ có thể lại được nâng lên một bậc”.

Quả nhiên là Phó Thải…

Nhưng Tín Túc tạm thời không nói chuyện. Trong lòng, cậu thấy kì lạ không nói nên lời. Cậu không nghĩ đến việc Phan Nguyên Đức lại chủ động nhắc đến Phó Thải trước mặt người khác. Nếu ông ta từng thực hiện hành vi phạm tội với Phó Thải, nói thế nào, cũng nên là thái độ có tật giật mình, sợ chuyện này bị lộ ra, tự chuốc lấy tai họa. Không có tội phạm phạm tội cưỡng hiếp nào lại treo tên người bị hại trên miệng đi nói khắp nơi như vậy. Trừ phi người này có tâm lý biến thái, muốn lén khoe khoang chiến tích của bản thân để thỏa mãn ham muốn “phô bày” trước mặt người hoàn toàn không biết gì. Nhưng khi nhắc đến Phó Thải, mắt Phan Nguyên Đức đầy vẻ thật sự tiếc nuối và hoài niệm. Không giống giả vờ.

Trong đầu Tín Túc nhất thời vụt qua vô số ý nghĩ. Một lúc sau, giọng cậu hơi ngờ vực, hỏi: “Tôi cùng anh ấy có chỗ nào giống nhau sao?”

“Không, các cậu cũng không giống”.

Nói xong, Phan Nguyên Đức khẽ cười với Tín Túc, ánh mắt cực kỳ hiền lành di chuyển từ mặt cậu, lướt qua chân mày, qua mũi rồi dừng ở môi cậu. Ông nói với giọng trầm thấp: “Lần đầu tiên gặp mặt, so với cậu ta, cậu càng hấp dẫn tôi hơn một chút”.

“………” Con ngươi Tín Túc vô thức hơi co lại. Đó là tín hiệu khi nhận thấy mối nguy hiểm nào đó.

Thử lâu như vậy, cuối cùng, từ những lời này của Phan Nguyên Đức, cậu có thể nhạy bén cảm nhận được ác ý và lòng tham nào đó cực kỳ mơ hồ.

Hết chương 119

Đến chương 120


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.