Lâm Thiên Sinh nói: “Em cho rằng vì sao bọn họ muốn phạm trọng tội giết người? Đương nhiên là vì để nhanh chóng tăng cường tu vi của mình, hấp thu vận khí và tinh khí của người phàm để đỡ lôi kiếp.”
“Còn có một điểm, lôi kiếp càng mạnh, sau khi thành công độ kiếp, cảnh giới của bọn họ có thể liên tiếp được đột phá dưới thử thách của lôi kiếp, hoặc là thân thể có thể được cường hóa.”
Đây là con đường tu luyện của tà tu, nhưng rủi ro cực kỳ cao, hoặc là sẽ chết giữa đường, chết trong tay tu sĩ chính đạo, hoặc sẽ độ kiếp thất bại, chết dưới thiên lôi.
Giết những tà tu sẽ tăng thêm số mệnh cho những tu sĩ chính đạo.
Tất nhiên, một số tà tu về bản chất không phải là xấu, mà là do tâm ma của bản thân quấy phá.
Nếu không cät đứt tâm ma trước, sẽ không thể đột phá, cũng không dẫn tới lôi kiếp.
Mặc dù Tô Khả Hân hiện tại chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ nhưng cô ấy chắc chắn sẽ trải qua những điều này trong tương lai.
Nghe vậy, Tô Nhiên và Tô Khả Hân đều gật đầu, vẻ mặt có hơi hiểu.
“Sếp Tô, xin chào, tôi đến từ tập đoàn Vương thị…”
Lúc này, rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đều đến chào. Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh.
Tất cả là vì vấn đề kinh doanh.
Đối với loại cảnh tượng này, Lâm Thiên Sinh chỉ cười cười xã giao.
Anh không hiểu gì về phát triển hợp tác và đầu tư thương mại gì cả.
Đây là mục đích chính của cuộc tụ họp lần này, nhằm thu hút đầu tư, hợp tác và thảo luận về các dự án.
“Đó là Lâm Thiên Sinh à?” “Hơi khác so với trong ảnh.”
Ởmột góc bên cạnh, Lăng Phong cầm ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Tô Nhiên.
Anh ta đã từng nhìn thấy Lâm Thiên Sinh trong ảnh trước đó, nhưng cách ăn mặc của anh ở trong ảnh rất giản dị.
Hôm nay anh ăn mặc quá trịnh trọng, Lăng Phong suýt nữa không nhận ra anh.
Làm sao một người có khí chất như vậy lại có thể đến từ nông thôn chứ?
Loại khí chất bẩm sinh đó không thể giả tạo được.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong càng cảm thấy Lâm Thiên Sinh có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, xét đến bối cảnh hiện tại của Lăng Phong, nếu Lâm Thiên Sinh muốn chống lại Lăng Phong thì chẳng qua là muốn đâm đầu vào chỗ chết mà thôi!
Phía sau Lăng Phong, người đàn ông đầu trọc nói: “Đúng vậy, chính là anh ta.”
“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu trước tiên cứ bình tĩnh.”
“Hừ! Bình tĩnh? Tôi sẽ khiến cho bọn họ đẹp mặt!” Lăng Phong hừ một tiếng, uống hết rượu trong tay.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Ông cụ đã già rồi, đầu óc không những không sáng suốt mà lá gan cũng ngày càng nhỏ đi”
Nói xong anh ta quay người rời đi cùng với người đàn ông đầu trọc.
Chỉ trong chốc lát, Lăng Phong đã tới khu bàn VỊP.
Anh ta tỏ ra rất cung kính với những người ngồi trên ghế, cúi đầu nói: “Cô Mộ Dung, cậu Mộ Dung, xin chào.”
Thân phận của hai người này không hề nhỏ, nam là Mộ Dung Phi, con trai thứ ba của gia tộc Mộ Dung ở thành phố Thiên Hải, nữ là con gái lớn của gia tộc Mộ Dung, tên là Mộ Dung Tình.
Gia tộc Mộ Dung là một thế gia, tuy không phải một gia tộc lớn nhưng sức mạnh và nền tảng có thể trực tiếp đè bẹp nhà họ Diệp ở Giang Nam.
“Lăng Phong?”
Nhìn thấy hai người Lăng Phong tới, người phụ nữ trang điểm diêm dúa có chút kinh ngạc.
Lăng Phong nở nụ cười nịnh nọt, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ từ tay gã đầu trọc, đưa cho Mộ Dung Tình rồi nói:
“Cô Mộ Dung, đây là chút đồ nhỏ tôi tình cờ có được, là một chút tình cảm của tôi đối với cô, hy vọng cô sẽ nhận lấy.”
Mộ Dung Tình và Mộ Dung Phi thấy vậy thì nhìn nhau, sau đó mở hộp ra nhìn xem.
Bên trong có một chiếc vòng tay ngọc cực kỳ tinh xảo!
Mà chiếc vòng tay ngọc này cũng không hề đơn giản, nó thậm chí còn tỏa ra một cỗ linh khí nhàn nhạt.
Ai biết phân biệt hàng tốt xấu thì nhìn thoáng qua cũng biết đây là đồ từ xa xưa.
Nếu đeo chiếc vòng tay ngọc này, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện!
Mộ Dung Tình cũng phát hiện ra, đây hình như là một chiếc vòng ngọc từng được tu sĩ Tụ Hồn Cảnh đeo, có lẽ có thể học được một số công pháp từ nó!