Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 10: Chương 10



Úc Thừa không trả lời lại ngay như những lần trước.
Hoài Hâm lại ấn vào nút ghi âm, cất giọng yêu kiều, “Sao thế? Chỗ anh có người hả?”
Mấy phút sau, bên kia mới đáp lại bằng tin nhắn văn bản, [Không có.]
Lại qua một lát, màn hình hiển thị lời mời cuộc gọi thoại.
Thình thịch thình thịch, nhịp tim cô như trống vỗ, Hoài Hâm chống cằm nằm nhoài trên giường, ấn nút đồng ý.
Cô vẫn dùng máy biến âm, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, “Anh đang đến đâu rồi?”
“Tôi vừa đi đến khu chủ nghĩa lãng mạn.” Giọng Úc Thừa cũng mang theo ý cười, nếu lắng tai còn có thể nghe thấy chút biếng nhác bên trong, “Đang đuổi theo cô.”
Đầu ngón tay cái Hoài Hâm chợt khựng lại.
Cô di chuyển tầm nhìn VR quanh một vòng, cười nói, “Thế tôi đứng chờ anh ở bức Saturn ăn thịt con trai của Goya nhé?”
“Ừm.” Anh nhanh chóng đáp lại, trêu cô, “Nhưng Saturn ăn thịt con trai không được lãng mạn cho lắm.”
Dù gì đây cũng là bức tranh kinh dị nổi tiếng thế giới.
“Đúng vậy, lần đầu nhìn thấy tôi còn tưởng bọn họ phân loại sai rồi cơ.”
Anh lại cười khẽ tỏ vẻ đồng ý.
Hoài Hâm phát hiện người đàn ông này không giống với lúc làm việc.

Tuy đã sớm biết vẻ mặt điềm đạm kia là giả vờ, nhưng cô lại không ngờ cái ẩn sâu bên trong lại khác biệt đến thế.

Tựa như một bản nhạc Jazz nhẹ nhàng, lững thững du hí nhân gian.
Ông bà có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Càng phóng khoáng tự do lại càng hấp dẫn cô.
“Nhưng tôi thấy bức tranh này cũng khá thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?” Nếu như cô không đoán sai, có lẽ anh đang nhướng mày.
“Mông của con trai Saturn mẩy thật đấy.” Hoài Hâm nói.
“…”
Úc Thừa bật cười khe khẽ.
“Tác giả ai cũng đều duyên dáng thế à?” Anh hỏi.
“Người khác thì tôi không biết.” Hoài Hâm liếm môi, giọng điệu có phần kiêu ngạo, “Nhưng bây giờ có lẽ anh đã gặp được gương mặt tiêu biểu của giới rồi đấy.”
Anh cười thêm một lúc, sau đó mới nói, “Tôi đến rồi, đi tiếp nhé.”
“Được.”
Lướt qua chủ nghĩa lãng mạn, bọn họ sang trường phái hiện thực.
Vừa hay hai người đều không thích trường phái này, thế là tiếp tục đi về phía trước.
Người yêu thích trường phái ấn tượng nhiều hơn hẳn, đa số đều tập trung trước bức Ao súng của Monet.

* Monet có hơn 100 tranh vẽ hoa súng.
Hoài Hâm thuận miệng nhắc đến chuyện cô đã từng xem qua bức tranh này ở buổi triển lãm tại Nhật, không ngờ Úc Thừa lại đáp rằng anh ấy cũng thế.
Trong lòng chộn rộn ngứa ngáy, Hoài Hâm nheo mắt, bật cười sang sảng, “Xem ra chúng ta có duyên thật đấy.”
Phong cách phác họa mô tả chi tiết ánh sáng khiến bọn họ khá thích thú, nhưng vì đã xem nhiều lần nên cũng không còn mới lạ gì, hai người vừa trò chuyện vừa di chuyển rời khỏi sảnh trưng bày này.
Tấm ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt ở sảnh trưng bày kế tiếp chính là bức “Sự dai dẳng của ký ức” nổi tiếng của danh họa Dalí, hình ảnh chiếc đồng hồ rũ rượi vắt ngang trên chạc cây khô trông vô cùng kỳ quái.
“Ớ.” Hoài Hâm chuyển tầm mắt, “Hai bức tranh đối diện khá thú vị.”
Úc Thừa nói, “Vậy thì sang bên đó xem sao.”
Tất cả đều là tranh của họa sĩ thuộc trường phái siêu thực người Tây Ban Nha – Salvador Dalí, một bức là Niềm vui được soi sáng và một bức là Hai tên hề*.
* Illumined Pleasures và Two Harlequins.
Hoài Hâm vừa nhìn đã nói ngay, “Tôi rất thích.”
“Vì sao? Cô xem hiểu ư?”
“Không.”
“…”
Hoài Hâm đáp đầy đương nhiên, Úc Thừa lại bật cười.
Cô vẫn mạnh miệng biện hộ cho mình, “Vì không hiểu nên mới thích ấy, chẳng phải mọi người đều say mê với những thứ mà mình không tài nào hiểu nổi hay sao.

Vì bọn họ cảm thấy đó là sức mạnh và sự hấp dẫn đến từ một chiều không gian cao hơn.”
“Vả lại, khi nhìn thấy hai bức tranh này anh không cảm nhận được tiếng cười châm biếm vang lên trong lòng hay sao.

Có lẽ nó vừa hay hợp với cái tính tự cho mình thanh cao trong lòng tôi.”
Cách một màn hình, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhếch môi của anh, “Lúc nào cô cũng có lý cả.”
Hoài Hâm đắc ý, “Đúng không?”
Trong sảnh người đến người đi, vô số người dừng lại trước bức tranh rồi lại rời đi, tựa như thủy triều hết lên rồi lại xuống.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Hoài Hâm nằm trên giường đung đưa đôi chân đang nhấc lên cao, bất cẩn móc vào chiếc chuông treo trên tấm màn giường, kéo theo âm thanh lanh lảnh vang lên, cô không nghe rõ anh hỏi gì, “Sao cơ?”
Úc Thừa hỏi lại, “Tôi hỏi em bao nhiêu tuổi rồi.”
“24 ạ.”
Cô không già mồm, báo cho anh một số tuổi vừa phải, không phải độ tuổi ngây thơ không có kinh nghiệm, nhưng cũng không phải độ tuổi chín chắn trưởng thành.
“Em là tác giả toàn thời gian à?”
“Xem như là thế…” Hoài Hâm dừng lại, đổi giọng, “Những lúc chán thì sẽ tìm vài công việc part time.”
“Tìm linh cảm giống lần trước sao?” Giọng anh hơi hời hợt.
“Ừm.”
“Thế bình thường em làm những công việc nào?”

“Anh đang tra hộ khẩu đấy à?” Cô vờ giận dỗi hỏi một câu nhuốm ý trêu chọc, sau đó lại nói tiếp, dịu dàng thư thái, “Nhiều lắm, bồi bàn, nhân viên bán hàng xa xỉ, lễ tân khách sạn, giáo viên…”
“Làm cả giáo viên sao? Dạy con nít à.”
“…!Đúng thế, cấp 2 cấp 3 gì cũng có.” Cô chợt nâng cao âm cuối, “Sao? Trông tôi không giống giáo viên à?”
“Ai biết được.” Anh cố ý hiểu sai ý cô, “Tôi đã thấy mặt mũi em trông ra sao đâu.”
“Ồ…”
Hoài Hâm ngân dài giọng, “Anh chỉ cần biết tôi là một mỹ nhân, không phải kiểu dạy hư tụi nhỏ là được.”
Hơi thở bên đầu bên kia như ướp đầy ý cười, “Ừm.”
Triển lãm Lịch sử 500 năm hội họa phương tây, bọn họ trò chuyện suốt hai tiếng.

Lần đầu tiên Hoài Hâm được trải nghiệm cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ khi “nấu cháo” điện thoại như thế.
Lúc rời khỏi phòng triển lãm, Úc Thừa nói anh phải về nhà.
“Ồ, vậy tôi cũng đi ăn tối đây.” Hoài Hâm không nhắc đến những chuyện khác.
Hình như anh đã ra đến vỉa hè, tiếng còi ô tô càng lúc càng rõ ràng.
Yên lặng chừng vài giây, giọng nói trầm thấp chợt truyền đến, “Khi nào quay lại Flipped? Bình Louis XIII vẫn còn giữ lại đấy.”
Đó là tên quán bar mà bọn họ gặp nhau.
Hoài Hâm cười, “Chưa biết nữa.” Môi cô áp lại gần micro, khẽ khàng để lại một câu trong biển người rộn ràng, “Có lẽ phải chờ đến lần “part time” sau vậy.”

Vừa đặt điện thoại xuống, bạn cùng phòng đã trở về.
Hoài Hâm nằm trên giường nhìn xuống, “Sao cậu về sớm vậy?”
“Ừ, nay thầy Vương cho về sớm.” Chử Thi Nhiên quay lại nhìn cô, “Trái lại là cậu đấy, nằm ườn cả ngày chưa chịu bước xuống giường à?”
“Ừm.” Hôm nay trống tiết, Hoài Hâm khoan khoái nhướng mắt, lăn thêm một vòng trên giường.
Chử Thi Nhiên lườm cô, “Ôi ôi có điều bất thường, trông cái mặt ý xuân dạt dào kìa.”
“Làm gì có.” Hoài Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ vịt nói, “Tại mình thấy hôm nay mặt trời đẹp quá thôi.”
“Hừ, có ma mới tin cậu.

Hoàng hôn đến nơi rồi làm gì còn mặt trời.”
“Hì hì.”
“Chắc chắn là có chuyện gì rồi, lại còn ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ.” Chử Thi Nhiên tặc lưỡi nhìn cô chăm chăm, sau đó ngồi xuống mở máy tính.
Bầu không khí yên tĩnh hài hòa trong phòng ký túc xá không kéo dài được bao lâu, cánh cửa bỗng dưng bật mở, cô bạn cùng phòng Lữ Du khóc lóc chạy vào, vừa lau nước mắt vừa khóc rấm rứt.
Động tĩnh ầm ĩ, cuộn khăn giấy trên bàn chẳng mấy chốc đã bị rút sạch.
“Sao thế?”

Chử Thi Nhiên và Hoài Hâm xoay người hỏi.
“Hu hu hu…” Lữ Du ấm ức nhìn hai cô bằng đôi mắt đỏ hoe, vừa mở miệng đã không giữ được bình tĩnh, “Vương Khả Hàn…!ngoại tình hu hu hu…”
Chử Thi Nhiên, “Trời má! Là cái gã đàn anh khoa Toán kia sao? Là cái gã quen cậu từ năm ba sao?”
“Ừ…!hu hu hu!”
“Sao cậu phát hiện ra?” Hoài Hâm nhíu mày.
“Thì…! mình đọc được lịch sử trò chuyện trong Wechat của anh ta và cô ả kia, gọi ả là cục cưng đồ các kiểu, lễ tình nhân còn lì xì 520…” Lữ Du nghẹn ngào, “Anh ta chỉ lì xì cho mình 99 tệ, tối đó còn nói có tiết, không ngờ, không ngờ lại ở bên con nhỏ khác hu hu hu!”
“Mình chất vấn anh ta, anh ta lại nổi cáu với mình…!nói…” Suýt nữa Lữ Du đã nói không nên lời, một lúc sau mới nói hết câu, “Đến giờ vẫn chưa từng thích mình, chỉ muốn chơi qua đường mà thôi, anh ta đã chán ngấy rồi, bây giờ đúng dịp thì chia tay luôn…”
“Quá đáng thế!” Chử Thư Nhiên tức tối đập bàn, “Mình đã sớm nói với cậu thằng cha này không xài được rồi, nhưng cậu đâu có tin!”
Chử Thi Nhiên là người thẳng thắn, giờ gặp chuyện này thì rất bất bình, nói chuyện cũng không nể nang, Hoài Hâm đứng dậy lấy khăn lau nước mắt cho Lữ Du, dịu dàng dỗ dành, “Thôi nín đi, cậu còn có tụi mình mà.”
Lữ Du ôm chặt Hoài Hâm, thở không ra hơi, “Hu hu hu, chỉ có mấy cậu là tốt nhất thôi!”
Hoài Hâm nhìn Lữ Du, cưng chiều xoa đầu cô nàng, “Cá con* này.”
* Tiểu Du đồng âm với Cá con.
Lữ Du cất giọng nghèn nghẹn, “…!Hở?”
“Có cần mình giúp cậu xả giận không?”
“…”
Phòng ký túc xá rơi vào yên tĩnh.
Lữ Du ngơ ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hoài Hâm.
Làm bạn cùng phòng suốt bốn năm nay, bọn họ hiểu nhau rất rõ.
Hoài Hâm có vẻ ngoài khiến người ta phải trầm trồ mỗi khi nhìn thấy, trên Weibo còn có một cách nói rất thịnh hành, chính là vẻ quyến rũ ẩn sâu dưới gương mặt ngây thơ, rất hợp với cô.
Tuy có dáng vẻ ngây thơ, nhưng từng cái cau mày hay mỗi một nụ cười của cô đều có thể khiến người khác liên tưởng đến những chuyện sâu xa.

Tên cô luôn có mặt trên các confession, dưới lầu ký túc xá cũng có không ít đàn anh và đàn em ôm hoa, mang quà đến tỏ tình.
Nhưng Lữ Du và Chử Thi Nhiên đều biết cô không hề vô hại như vẻ ngoài ngây thơ của mình.
– – Ẩn sâu trong cô là một cô ma nữ không sợ đại loạn, tinh quái lại mang theo chút giả tạo, biết rõ cô có nhiều mưu mẹo, nhưng không ai đành lòng ghét cô.
Nhóm bạn trai cũ của Hoài Hâm là một minh chứng, tuy số lượng một bàn tay đếm không hết, nhưng ai cũng khen cô không dứt miệng, thậm chí còn một lòng một dạ sau khi chia tay.
Chỉ so về điểm ấy thôi thì Lữ Du tự thấy mình không bằng cô bạn.
Cô nàng không thể nào thoải mái dạo chơi trong biển đàn ông, cũng không biết cách giải phóng vẻ quyến rũ của mình đến cực hạn như Hoài Hâm.
Hàng mi Lữ Du còn mang theo ánh nước, ngơ ngác hỏi, “Hâm Hâm này, ý cậu là…!cậu muốn “chơi” tên bạn trai…!à không tên bạn trai cũ của mình sao?”
Cô nàng hỏi rất thẳng thừng, nhưng ý chính là thế.

Hoài Hâm nhìn cô, khe khẽ gật đầu, “Ừm.”
Cá con không giống những người khác, cô nàng rất ngây thơ, thế nên tên khốn nạn khoa Toán kia chỉ mất một tuần lễ đã theo đuổi thành công.
Trước đây Hoài Hâm đã từng gặp gã ta, tuy cũng khá ưa nhìn nhưng lắm mưu nhiều kế, rõ rành rành là một tên ưa “giăng lưới”.

Nhưng khi ấy Cá con đã bị tình yêu làm chếnh choáng đầu óc, vốn chẳng nghe vào mấy lời khuyên nhủ này.
Không biết bây giờ cô nàng có còn hành xử theo cảm tính, có còn bênh tên khốn nạn kia nữa không…
“Được đó! Xử hắn cho mình!” Lữ Du nhảy cẫng lên, hung hăng quệt nước mắt, nắm chặt tay, “Hâm Hâm à, cậu phải ngược tên khốn đó lên bờ xuống ruộng đến mẹ ruột không nhận ra nhé!”
Hoài Hâm sửng sốt, rồi lại bật cười.

Hây, cô gái nay đã lớn rồi.
Cô hấp háy đôi mắt, vờ liếc mắt đưa tình, “Được rồi, mình cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Hoài Hâm lấy được Wechat của Vương Khả Hàn từ Lữ Du.
Tên này rất đỏm dáng, ảnh đại diện là ảnh gã ta chụp nghiêng trong bộ vest, nom rất chín chắn.
Cô lấy nick phụ của mình đóng giả thành cô đàn em trường hàng xóm, đổi ảnh đại diện là một cô nàng đáng yêu trên mạng.

Cài đặt chế độ chỉ xem được trạng thái trong ba ngày gần nhất, sau đó đăng thêm một trạng thái mới, cũng là 9 tấm ảnh của một tài khoản trên Xiaohongshu.
Ảnh trên vòng bạn bè được cô cố tình chọn những tấm không lộ mặt, nhưng phần vai và cần cổ có tỉ lệ vàng, trông rất có khí chất.
Hoài Hâm add anh ta, ra vẻ ngưỡng mộ nói rằng mình từng đến Bắc Đại xem thi đấu bóng rổ, trận ấy anh ta là đội trưởng, cô thấy anh ta chơi bóng rất ngầu, nhưng lại ngại xin Wechat trực tiếp nên mới hỏi thăm bạn bè, sau đó dè dặt hỏi anh ta có thể làm quen không.
Chưa đầy mười phút, lời mời kết bạn đã được chấp nhận.
Vương Khả Hàn, [Chào em]
Lisa, [A a a a a a em kết bạn được với đàn anh rồi!!!]
Lisa, [Mèo con vui vẻ.jpg]
Vương Khả Hàn, [Ha ha.]
Vương Khả Hàn, [Ảnh đại diện là em à ~]
Lisa, [Đúng ạ.囧]
Lisa, [Nhưng em thấy hơi xấu, bạn em đều bảo không đẹp…]
Vương Khả Hàn phóng to ảnh lên — Cô gái có đôi mắt hạnh long lanh to tròn, cầm ly trà sữa trên tay, cười đến là ngọt ngào.
Thế này mà xấu ư?
Ha ha…!Lại gặp một cô nàng xinh đẹp nhưng lại tự ti rồi.

Kiểu con gái thế này rất dễ mắc câu, cũng rất dễ khống chế.
Chờ đấy, để anh đây ra tay!
Vương Khả Hàn, [Không đâu, xinh lắm ấy.

*nhe răng*]
Vương Khả Hàn, [Em tên gì ha ha ha, để anh tiện lưu lại ~]
Lisa, [Tất Sam ạ ~]
Lisa, [À, Từ Sam này là đa âm, có thể đọc là Sa nữa cơ.

*cười ngờ nghệch*]
***
Tác giả
To Vương Khả Hàn: Mi có dám đảo ngược hai chữ đó rồi đọc to lên không.
Chú ý: Trò chuyện với Úc Thừa, Hoài Hâm đều dùng máy biến âm..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.