Cả đường đều im lặng, Thi Sách hiếm khi được hưởng thụ sự yên lặng.
Yên tĩnh đến mức cô không nghĩ đến việc phát ra một chút âm thanh, không muốn làm ra một động tác nào, không muốn phá hoại bầu không khí này.
Thậm chí hy vọng trận mưa to này đừng ngừng, giai đoạn này vĩnh viễn không có điểm dừng.
Cô đột nhiên bực bội, bực bội Mai Tú Cúc, bực bội Hứa Lương, bực bội bà cụ trong tiểu khu Cảnh Viên, bực bội cô lo lắng linh linh đề phòng mấy ngày nay.
Bực bội đến mức cô muốn về nhà, nhưng không có nhà để về.
Còn bực bội……
Mặt cô dán trên cổ Xá Nghiêm, khóe mắt ướt át, không nhịn nữa, lần này cô dung túng để cho nước mắt chảy ra.
Cô không để ý rõ rốt cuộc còn bực bội gì nữa, cô chỉ biết là cô không muốn xuống khỏi tấm lưng này.
Một bàn tay che ô, một tay khác vừa cầm điện thoại vừa bám chặt vào Xá Nghiêm.
Cổ bị bám chặt, Xá Nghiêm đi chậm nửa giây, cậu hơi cúi người xuống. Mưa quá lớn, tiếng thút thít lúc trước bị che lấp, lúc này cậu mới nghe thấy tiếng nức nở cực khẽ đằng sau.
“…… Khai Khai?”
“Tiếp tục đi.” Thi Sách vùi ở trên lưng cậu, giọng ậm ờ nói.
Xá Nghiêm dừng một chút, tiếp tục đi.
Mưa bụi thấm lạnh, thường xuyên tạt vào người, trước ngực Thi Sách lại rất ấm áp, nhưng phía sau lưng vẫn có gió thổi, hơn nữa chân phải bị ướt, rất không thoải mái.
Tâm trạng bực bội của cô bị nước mắt gạt đi hơn nửa, cô rầu rĩ hỏi: “Còn rất xa sao?”
Xá Nghiêm không nói cho cô, thật ra trước đó đã gần đến chỗ xe đỗ, nhưng cô bảo cậu đi tiếp, cậu lại tiếp tục đi.
Càng đi càng xa, hiện tại quay lại về một lần nữa, “Nhanh thôi.” Xá Nghiêm nói.
Gạt đi cảm xúc tiêu cực, Thi Sách thở phào, nhìn làn sương mù, cô muốn hỏi Xá Nghiêm có mệt hay không, có thể thả cô xuống, nhưng ngẩng đầu lên, cô phát hiện đoạn đường này hình như lúc trước đã đi qua.
Thi Sách ngẩn người, theo bản năng muốn hỏi sao lại thế này, chỉ là há miệng thở dốc, lại nghẹn trong cổ họng.
Cô không thấy được chính diện mặt Xá Nghiêm, nhưng có thể thấy được vai và góc mặt cậu ướt đẫm, là lúc trước tìm cô bị mưa xối vào, vẫn không khô nổi, nghĩ đến vừa rồi cô đi đường, cậu cũng che hết ô về phía cô.
Thi Sách lại nằm úp sấp trên vai Xá Nghiêm, nằm hai giây, cảm thấy không đúng, lại nhích người dậy.
Phía sau lưng lúc mềm lúc lạnh, Xá Nghiêm mím môi dưới, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không…… Không.” Thi Sách bám tay lên vai cậu, tim đập loạn nhịp, đói khát cũng sẽ tạo thành tim đập hỗn loạn, trong đầu cô nghĩ lung tung rồi.
Xá Nghiêm đẩy cô lên trên một chút, Thi Sách lại nằm úp sấp xuống.
“Vẫn là thả tôi xuống đi, tôi tự đi.” Thi Sách nói.
“Không cần.”
Thi Sách im lặng, lại nghĩ đến gì đó: “Cánh tay cậu ổn chưa?”
“Không có việc gì.” Xá Nghiêm nói, “Sắp đến rồi.”
“Ờ.” Thi Sách không nói lại nữa, cô khẽ nằm úp sấp trở về, ngơ ngác nhìn chằm chằm vành tai Xá Nghiêm.
Sau một lúc lâu, cuối cùng đã tới, phía trước có chiếu sáng, có thể nghe thấy tiếng người, Thi Sách vỗ Xá Nghiêm, lúc này cuối cùng Xá Nghiêm cũng thả cô xuống.
Chân thật sự rất lạnh, lúc đi xuống Thi Sách không thích ứng với chênh lệch, Xá Nghiêm thuận tay đỡ lấy eo cô, cô lập tức tránh đi, che ô lên đầu Xá Nghiêm hỏi: “Xe ở phía trước?”
“Ừ, phía trước đang cứu viện, đường bị chắn, cô đi theo tôi, trên mặt đất toàn là đá vụn.” Xá Nghiêm nói.
Thi Sách nhìn phía trước: “Cứu viện? Sạt lở rất nghiêm trọng sao, có người bị vùi lấp?”
Xá Nghiêm thấy cô ra sức che ô, lấy ô lại, trả lời: “Có xe bị vùi, đội cứu viện đã chạy tới.”
Thi Sách đã thấy, diện tích sạt lở lớn, nhân viên cứu viện đến không ít, phóng viên cũng tới rồi, nhưng nhìn tình huống chỉ là phóng viên truyền hình địa phương cấp huyện.
“Cậu đã báo với bên thầy Phương tình huống nơi này chưa?” Thi Sách vừa hỏi vừa mở khóa di động.
Xá Nghiêm nhìn cô: “Chưa.”
Thi Sách gọi điện thoại về văn phòng, đúng lúc là Khâu Băng Băng tiếp, cô nói tình huống, Khâu Băng Băng nói bên này đã thu được tin tức, đang phái xe đến, nhưng “《 Tin tức 40 phút 》 cũng phái người qua, tốc độ xe còn nhanh hơn chúng ta!”
Kênh tin tức《Tin tức chín giờ》 và kênh truyền hình 《 Tin tức 40 phút 》 là cùng ngành, quan hệ cạnh tranh, hàng năm tranh giành thị trường quảng cáo, nhưng phạm vi toàn bộ tỉnh cũng chỉ có vậy, mỗi ngày tin tức cũng có hạn, tin tức nhỏ chỉ coi là mánh khóe, tin tức lớn cũng chỉ có thể dựa vào tốc độ và phương hướng đưa tin đến đài.
Thi Sách lập tức nói: “Bọn họ có thể nhanh bằng tôi sao, tôi quay video trước, sẽ liên hệ bất cứ lúc nào!” Cúp điện thoại, cô lại hỏi Xá Nghiêm có mang thiết bị không.
“Không.” Xá Nghiêm nói.
Thi Sách lấy tay lau màn hình điện thoại, bắt đầu quay chụp. Xá Nghiêm ở bên cạnh hơi nhướn mày, nhưng không nói gì, cậu che ô cho Thi Sách.
Thi Sách quay xong lại đi tìm nhân viên cứu viện và đồng nghiệp nơi này, Xá Nghiêm đưa ô cho cô, không bao lâu lại trở về bên cạnh, đưa áo mưa giấy cho cô.
Thi Sách đang quay, thấy áo mưa, cô hỏi ở đâu, Xá Nghiêm trả lời: “Hỏi người.” Cậu phủ áo mưa cho Thi Sách, cậu lấy đi điện thoại và ô từ cô.
Thi Sách vừa mặc áo mưa, vừa hỏi: “Của cậu đâu, chỉ có một cái thôi sao?”
“Chỉ có một cái, đợi lát nữa tôi sẽ đi hỏi một chút.”
“Cậu che ô đi.” Thi Sách lại nhìn cánh tay Xá Nghiêm, “Cậu đừng ở đây, quay về xe đi.”
Xá Nghiêm không nghe theo cô.
Hai người vẫn canh giữ ở hiện trường, cuối cùng tám rưỡi đã chờ được xe từ ngoài đến, Thi Sách không nhìn kỹ chữ dán trên thân xe, chỉ nhìn kiểu xe, cô lập tức chạy qua.
Cửa xe mở ra, đoàn người đi ra, Thi Sách liếc mắt một cái nhìn thấy Ninh Như Cửu mặc váy chữ A, chân đi giày cao gót, cô lập tức xoay người.
“Sao cô lại ở trong này!” Ninh Như Cửu gọi Thi Sách.
Thi Sách coi như không nghe thấy, đi trở về bên cạnh Xá Nghiêm, cô liên lạc với đồng nghiệp, biết được xe bị hỏng đỗ cách nơi này bốn cây Thi Sách nhíu mày, sau khi cúp điện thoại lại liên hệ với thầy Phương, xác định cách đưa tin.
Vừa đến chín giờ, Thi Sách nối máy trực tiếp với “Tin tức chín giờ”, hình ảnh và video cô cũng đã cung cấp trước đó.
Năm sáu phút sau, đoàn đội bên Ninh Như Cửu tiến hành SNG, bầu không khí hiện trường cứu viện căng thẳng thông qua trực tiếp truyền ra ngoài.
Thi Sách ngồi xổm xa xa, lấy ra hai đánh giá: “Bình hoa. Ra quân ồ ạt.”
Xá Nghiêm cũng ngồi xổm xuống, nhíu mày hỏi: “Không thoải mái?”
Thi Sách lắc đầu, ôm bụng nói: “Chỉ là đói bụng, cậu có đồ ăn không?”
“Tôi đi mua.” Xá Nghiêm nói xong lập tức đứng dậy.
Thi Sách muốn bắt lấy cánh tay cậu, ai ngờ Xá Nghiêm đứng dậy quá nhanh, cô chỉ bắt được ngón tay đối phương, cô lập tức buông ra, ngay sau đó lại bị Xá Nghiêm phản xạ có điều kiện cầm lại, lúc tay cô đụng tới ngón tay cậu, cậu theo bản năng cầm lấy, “Làm sao vậy?” Cậu hỏi.
Thi Sách không thoải mái bỏ ngón tay ra, ngoài miệng nói: “Đừng đi quá xa.”
“Không xa, mười phút là có thể đến trấn trên.” Xá Nghiêm buông cô ra.
Thi Sách rụt tay vào trong áo mưa, nói: “Thôi đừng đi, chờ bên này xong chúng ta đi ăn.”
Xá Nghiêm xoay người, đội lại mũ áo mưa cho cô, dặn dò: “Đừng để bị ướt, tôi sẽ nhanh chóng trở về, cô có thể lên xe bọn họ tránh mưa một chút.”
Thi Sách không khuyên được cậu, đành nhìn cậu đi xa.
Xá Nghiêm từ nhỏ đều nghe theo cô làm việc, cô chỉ đông cậu đi hướng đông, giống như mấy ngày nay, cô bảo nghỉ ngơi cậu lập tức nghỉ ngơi, bảo ăn gì cậu ăn nấy, đương nhiên cậu cũng có chủ trương của chính mình, ví dụ như cậu không muốn xin nghỉ dưỡng thương, cô cũng không thể phản đối.
Cô không thể khẳng định nếu cô ra sức phản đối liệu Xá Nghiêm có nghe lời cô không, nhưng trực giác nói cho cô, Xá Nghiêm sẽ.
Cô đã quen Xá Nghiêm thuận theo, cũng xem nhẹ Xá Nghiêm thỉnh thoảng không nghe theo, chỉ khi nào trong cuộc sống chuyện vốn có bị xem nhẹ mới khiến người ta đột nhiên nhận ra, giống đèn pha đêm khuya làm cho người ta không thể bỏ qua.
Thi Sách không quá xác định nghĩ, Xá Nghiêm thuận theo tất cả yêu cầu của cô, mà những chuyện Xá Nghiêm không thuận theo hình như đều là về bản thân cô.
Ví dụ như cô bảo cậu không cần chạy tới nơi này, ví dụ như cô bảo cậu đừng đi mua đồ ăn, ví dụ như sớm hơn trước đó, trong đầu cô cưỡi ngựa xem hoa, từng việc vặt đều bị cô tìm kiếm ra.
Mưa vẫn còn rả rích, Thi Sách tránh ở trong áo mưa, nhìn về phía xa không mục đích.
Cô không biết chính mình hôm nay bị làm sao vậy, chỗ nào cũng cảm thấy không đúng, cô ôm chặt đầu gối, dùng sức ngăn chặn cảm giác quái dị này.
Không bao lâu Xá Nghiêm đã trở lại, lúc ấy Thi Sách đã chui vào trong xe《 Tin tức 40 phút 》, đang nói chuyện phiếm với nữ đồng nghiệp trên xe.
Cô không chủ động hỏi Ninh Như Cửu, nữ đồng nghiệp trên xe lại chủ động kể ra: “Đại tiểu thư nũng nịu, kiểu tóc không thể loạn, móng tay không thể vẽ bừa, đóa hoa trắng kiên cường, không sợ chịu khổ không sợ mệt, giống như đêm nay, kiên quyết phải đi theo đến đây.” Nữ đồng nghiệp khinh thường liếc ra ngoài xe, “Ngày ngày lũ đàn ông lại thích dáng vẻ này của cô ta, tôi thực hoài nghi lúc Nữ Oa tạo người đã lấy đi nửa bộ não của lũ đàn ông.”
Không biết Xá Nghiêm có thế không, Thi Sách đầu óc hỗn loạn nghĩ, thuận tiện nói: “Chị, vất vả rồi.”
Nữ đồng nghiệp cảm thán: “Rất muốn ném cô ta tới bên cô, cho cô trải nghiệm một chút sự vất vả của tôi.”
“Cái này không cần khách sáo.” Thi Sách quay về nói chuyện chính, thấy xe Xá Nghiêm về.
Xá Nghiêm không phải trở về một mình, cậu đưa cả hai đồng nghiệp lại đây.
“Xe còn kẹt tại chỗ, đang chờ sửa, nếu không có Xá Nghiêm gọi điện thoại nói đến đón chúng tôi, quả thật không đến được, trấn nhỏ này tìm khắp cũng không có nổi một xe taxi.” Đồng nghiệp oán giận.
Thi Sách hoàn toàn đã quên có thể đón người đến, cô khen Xá Nghiêm: “Thông minh!” Lại trao đổi một chút tin tức với đồng nghiệp.
Hai chiếc xe bị chôn vùi, một chiếc SUV, một chiếc xe con, một nhà tám người chia ra ngồi hai xe đến nơi này thăm người thân dịp Trung thu. Sáu trong tám người đã không sao, còn hai người trong xe con không ra được, một người ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, người kia ngồi ở ghế an toàn đằng sau, là một đứa bé bốn tuổi.
Đồng nghiệp mang theo camera, như thế này có thể tiến hành trực tuyến 4G.
Xá Nghiêm chờ bọn họ nói xong, mới mở miệng: “Tôi mua đồ ăn rồi, đi lên xe ăn.”
“Ừ.”
Đồ ăn ở trong xe Xá Nghiêm, Thi Sách lên xe cởi túi ra, thuận tiện cọ giày trên chân, chân ướt thật sự rất khó chịu.
Bên kia cửa xe mở ra, mưa gió ập vào, giây tiếp theo lại bị chắn bên ngoài.
Xá Nghiêm ngồi vào trong xe, đóng cửa xe. Một cơn gió lạnh thổi qua, Thi Sách cởi nhầm nút trên tay khiến nút buộc chặt hơn.