Editor: Lăng
Dư Bạch nghe thấy câu này thì lập tức sững sờ, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Vẫn là giọng nói bén nhọn của Tiền Thân vang lên trước: “Cái gì? Tầm thường? Tống Tiễn, cô biết cô đang nói ai không đấy? Cô biết Dư Bạch……”
“Biết.” Tống Tiễn cắt ngang lời Tiền Thân nói, giọng điệu không chút gợn sóng, vẫn hờ hững như cũ, cô nói: “Được thầy Bạch chỉ dạy.”
Tiền Thân cao giọng: “Cô đã biết mà còn nói là tầm thường? Cô biết thầy Bạch là ai không?”
Tống Tiễn bình tĩnh nghe cô ta nói xong, cô nhìn về phía Dư Bạch, hỏi cô ấy: “Cô có biết vì sao lại tầm thường không?”
Khí thế của cô không hề áp đảo người khác, nhưng lại làm người ta không thể chống đỡ được. Không hiểu sao Dư Bạch lại nghĩ đến hôm ở vườn hoa, Tống Tiễn cũng đứng trước mặt như này, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Cô nói dối, cô không thích Giang Liễu Y.”
Dư Bạch nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn, cả người căng thẳng đổ mồ hôi. Tiền Thân muốn vọt lên, Giang Liễu Y đứng cạnh Tống Tiễn ngăn hành động của cô ta lại.
Tống Tiễn lại hỏi lại: “Cô biết vì sao lại tầm thường không?”
Dư Bạch lấy lại trạng thái, thở đều, nhiều người có mặt như vậy, cô ấy không thể luống cuống được. Cô ấy cố gắng để giọng mình bình thường lại, nhưng nghe kỹ thì có chút run: “Vì sao?”
Tống Tiễn nói: “Bức tranh này có người sửa lại cho cô rồi đúng không?”
Dư Bạch biến sắc, cô nhìn Tống Tiễn mà không dám tin, không ngờ cô chỉ nhìn một cái là đã biết có người sửa tranh giúp cô ấy!
Không sai, này bức tranh là thầy Bạch sửa giúp cô ấy, cô ấy đã phỏng theo phong cách sắc thái của Shaniya, đồ đệ của ông ấy. Sau khi nhìn thấy thì thầy Bạch nhịn không nổi nên đã sửa lại hai nét giúp cô ấy.
Nhưng ngay cả giám đốc Diêu khi lần đầu tiên nhìn thấy cũng không phát hiện, vậy mà Tống Tiễn có thể nhìn ra được? Mặt Dư Bạch tái nhợt, cả người run nhẹ, cô ấy cố hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng thật khó.
Tống Tiễn quay đầu nhìn bức tranh đó, giơ ngón tay chỉ vào ngọn núi: “Sửa lại chỗ này.”
Ngọn núi này vốn hơi phẳng, nhưng đã sửa lại thành dốc cao dựng đứng. Nét vẽ, kỹ thuật hoàn tác khác hẳn phong cách ở những chỗ khác, nên Tống Tiễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Chứ nói chi đến người vẽ là Bạch Diệp, thầy của cô.
Phong cách vẽ tranh của Bạch Diệp, cô rõ hơn ai hết.
Nói bức tranh này tầm thường, thật ra là vì sau khi được sửa như vậy thì khuyết điểm của Dư Bạch đã bị lộ ra. Tranh cô ấy vẽ không áp đảo được hai nét bút của Bạch Diệp, có cảm giác bị tách rời đi, đem trên dưới tách ra thành hai bức tranh.
Càng xem càng khó chịu.
Tiền Thân không hiểu về tranh họa, cô ấy hỏi Dư Bạch: “Thật sự là thầy Bạch sửa lại sao?”
Những người khác cũng nhìn về phía Dư Bạch, Dư Bạch lại đứng im không nhúc nhích. Sau khi bức tranh này được sửa xong thì cô chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vốn chỉ là một bức tranh bình thường đột nhiên lại có cảm giác núi cao dốc đứng, suối chảy róc rách, đánh vào thị giác. Cho nên sau khi về nước thì cô ấy mới muốn dùng nó làm tranh áp trục cho triển lãm. Thứ nhất, cô ấy có thể dùng bức tranh này đại biểu cho sự hợp tác giữa cô ấy và Bạch Diệp, thứ hai, cô ấy cũng có thuận thế thành chương mời thầy Bạch Diệp đến tham gia triển lãm tranh.
*Áp trục: Gần chót. Từ này xuất phát từ hý kịch, là màn diễn gần cuối. Còn kết cuối gọi là đại trục, tổng kết lại. Cả hai đều quan trọng
Tuy nhiên, Bạch Diệp cũng từng nói là bức tranh này sửa chưa được tốt lắm, nhưng sau khi cô ấy về nước cho vài người xem thì đều nói rằng rất không tệ. Giám đốc Diêu cũng nói là ở tuổi của cô ấy mà có thể vẽ được tác phẩm xuất sắc như vậy thì là rất hiếm, tuy rằng có khuyết điểm nhưng tỳ vết không che được ánh ngọc.
Cho nên cô ấy mới kiên định dùng nó trong triển lãm tranh.
Cô ấy không ngờ Tống Tiễn chỉ cần liếc một cái là đã nhìn ra.
Không phải Tống Tiễn chỉ là một họa sĩ vẽ tranh minh họa của tạp chí thôi sao?
Cô ấy mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì, Tiền Thân nhìn thì hiểu ngay. Ánh mắt mọi người nhìn cô ấy đều thay đổi, Tiền Thân khó chịu: “Cô thì biết cái gì, thầy Bạch sửa tranh cho Dư Bạch của chúng tôi là vì nhìn trúng Dư Bạch. Cô nghĩ rằng thầy Bạch rảnh đến vậy à, ai cũng được sửa tranh sao? Nhiều người xếp hàng muốn thầy Bạch sửa cũng không có tư cách đâu!”
Tống Tiễn gật đầu.
Đúng là vậy thật, thầy cô cũng không hay sửa tranh cho người khác lắm, thông thường đều chỉ nhẹ nhàng nói: “Tranh tốt.”
Tiền Thân thấy cô gật đầu thì sắc mặt mới dịu bớt, chỉ có sắc mặt Dư Bạch vẫn khó coi như cũ. Tác phẩm đắc ý nhất của cô ấy mà Tống Tiễn lại dám nói là tầm thường? Cục tức này cô ấy nuốt không trôi, cô ấy nhìn về phía Tống Tiễn, không biết rốt cuộc là cô chó ngáp phải ruồi, hay là thật sự nhìn ra được nét sửa. Tuy rằng cô ấy cảm thấy là Tống Tiễn không có năng lực phát hiện được.
Nghĩ đến đây Dư Bạch hơi gật đầu, sắc mặt dịu xuống, nói: “Cô Tống nói không sai, bức tranh này đúng là đã được thầy Bạch sửa lại.”
Ánh mắt phóng viên nhìn cô ấy lại hơi khác so với vừa rồi, vốn còn muốn quay về sẽ thổi phòng hình tượng thiên tài vẽ tranh đấy. Nhưng vừa rồi Tống Tiễn nói làm họ giật thót trong lòng, nếu thật sự là tầm thường thì không nên thổi phồng, tránh cho sau này bị vả mặt.
Dư Bạch nhìn sắc mặt bọn họ thay đổi thì lại càng giận hơn, cô ấy trước mặt đến Tống Tiễn nói: “Tôi thấy cô Tống cũng rất am hiểu về hội họa, không biết đợi lát nữa cô có rảnh không?”
Tống Tiễn nhìn về phía cô ấy: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, đã lâu không vẽ tranh nên có hơi ngứa tay, muốn so tài với cô Tống đây.”
Tống Tiễn nói: “Giao lưu như thế nào?”
Dư Bạch hỏi: “Thi chép lại tranh theo trí nhớ được không?”
Loại so tài thường thấy trong trường học, Dư Bạch rất mạnh. Giang Liễu Y nhíu mày, lập tức nói: “Không được.”
Tống Tiễn lại đồng thời lên tiếng: “Được.”
Giang Liễu Y nhìn về phía Tống Tiễn, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt kia bình thảm, rất có hiệu quả làm khác người an tâm. Đột nhiên cô nghĩ đến khi ở nhà, dáng vẽ Tống Tiễn vẽ tranh ở bên cửa sổ, nhã nhặn lịch sự đạm nhiên, tâm trạng lo lắng của cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô tin tưởng Tống Tiễn.
Tống Tiễn nghe thấy Giang Liễu Y nói thì nhíu mày, nói: “Xin lỗi, tôi quên hỏi ý kiến vợ tôi.”
Giang Liễu Y sửng sốt, Tống Tiễn đi đến trước mặt cô, hỏi: “Nếu tôi thắng thì Y sẽ giận sao?”
Nghe xem đang nói cái quái gì vậy?
Dư Bạch giận điên người!
Cô ấy cắn răng, hít sâu một hơi mới khống chế bản thân không qua bên đó. Giang Liễu Y cúi đầu nói: “Không đâu.”
Tống Tiễn đồng ý: “Vậy tôi đi.”
Đoàn người ồ ạt đi đến phòng vẽ tranh bên cạnh khu triển lãm, Dư Bạch làm chủ nhân, hỏi: “Cô biết quy tắc không?”
Tống Tiễn không rõ quy tắc của cô ấy lắm, hỏi: “Có chuyện này sao?”
Dư Bạch cạn lời, quy tắc cũng không biết mà còn đòi thắng? Thật là buồn cười.
Cô nói: “Chọn tranh, xem trong nửa tiếng rồi vẽ lại. Trong thời gian quy định ai vẽ chi tiết nhất, hoàn chỉnh nhất thì người đó thắng.”
Tống Tiễn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Dư Bạch nói: “Cô chọn tranh đi.”
Cô ấy đưa Tống Tiễn xem vài bức tranh, 【 Sơn thủy hành】【 Thiên lý giang sơn đồ 】【 Cảnh tuyết 】 đều là những bức tranh quốc họa khó vẽ lại nhất, chứ đừng nói đến việc ghi nhớ rồi vẽ lại. Đặc biệt là【 Thiên lý giang sơn đồ 】lại là khó càng thêm khó, Tống Tiễn trực tiếp thử thách độ khó cao nhất: “Chọn Thiên lý giang sơn đồ đi.”
Dư Bạch kinh ngạc hỏi: “Cô chắc chắn?”
Rốt cuộc là giả nai hay là không biết thật vậy? Thường ngày cô ấy vẽ lại bức【 Thiên lý giang sơn đồ 】hoàn chỉnh cũng mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ. Vậy mà Tống Tiễn lại chọn bức này? Nhưng chọn bức này cũng tốt, đây là bức tranh mà cô đã vẽ lại vô số lần, chi tiết nhớ rõ ràng rành mạch.
Tống Tiễn gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Dư Bạch nhìn Tiền Thân, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, Tiền Thân thầm cười lạnh, cô ta không hiểu hội họa cũng biết là khó, Tống Tiễn cũng dám chọn thật đấy.
Cũng có lẽ, cô ấy không hiểu gì cả.
Dù sao chắc chắn cũng không giỏi bằng Dư Bạch.
Tiền Thân khẳng định trong lòng, chủ động đứng ở giữa hai người, giúp các cô tính giờ. Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Tống Tiễn cùng Dư Bạch, đều là phóng viên nên lập tức nhạy bén ngửi được mùi không tầm thường, bọn họ nhìn xung quanh, tập trung tinh thần, nên không ai chú ý tới bên ngoài phòng kính có thêm vài người.
Người cầm đầu là một phụ nữ trung niên, mái tóc được búi tỉ mỉ trên đầu, mang đồ công sở màu vàng nhạt, bên trong mang áo sơ mi ren trắng. Bên cạnh bà ấy có vài người đi theo, trong đó có một người chuẩn bị đẩy cửa phòng vẽ tranh ra nhưng bị giám đốc Diêu ngăn lại.
“Đợi lát nữa.” Bà nói: “Nhìn thử đã.”
Những người khác bèn đứng cạnh bà, giám đốc Diêu nhìn Dư Bạch và Tống Tiễn cúi đầu quan sát bức tranh, nghiên cứu cẩn thận. Bà quay đầu hỏi người đi cùng: “Mọi người nói xem ai trong hai người sẽ thắng?”
Những người đi cùng không quen Tống Tiễn nên đương nhiên đều nói: “Dư Bạch.”
“Tiềm năng của Dư Bạch không tồi, nghe nói khi đi học chính là thiên tài nổi danh vẽ theo trí nhớ nổi danh.”
Giám đốc Diêu nghe vậy thì liếc nhìn người đàn ông, cười khẽ lắc đầu.
Người đàn ông khó hiểu: “Giám đốc Diêu nghĩ sao?”
“Tôi cho rằng người đối diện cô ấy sẽ thắng.”
Những người đi cùng đồng loạt ngạc nhiên, nhíu mày, chỉ có giám đốc Diêu là nhìn Tống Tiễn một cách sâu sắc.
Bà vẫn nhớ lần đầu tiên gặp đứa bè này là ở nhà họ Tống, cha mẹ con bé đang ăn cơm nhưng con bé lại vẽ tranh, bà cảm thấy tò mò nên đến hỏi Tống Tiễn: “Mắc lỗi à? Bố mẹ không cho cháu ăn cơm sao?”
Tống Tiễn quay đầu nhìn bà, lắc đầu: “Không ạ, cháu không đói bụng, chờ vẽ xong sẽ ăn sau.”
Khi đó Tống Tiễn chỉ mới khoảng năm tuổi nhưng ăn nói lanh lợi, đọc từng chữ rõ ràng, hơn nữa rất có trật tự, chỉ là yên tĩnh không giống một đứa bé. Nhưng con của cặp vợ chồng kia mà có như vậy thì cũng không có gì lạ.
Bà cười hỏi: “Cháu vẽ gì vậy?”
“Sơn thủy đồ ạ.” Tống Tiễn năm tuổi ngẩng đầu, nhìn bà, nói: “Bố trong thư phòng.”
Bà biết bức tranh đó, là bức tranh mà ông Tống mới có được, lần này bà đến cũng là vì theo dõi cuộc giao dịch, không ngờ Tống Tiễn cũng biết về bức họa đó. Lúc ấy cũng không để trong lòng, mãi đến khi bà lơ đãng liếc nhìn tờ giấy vẽ.
Tống Tiễn vẽ bằng bút chì, đơn giản qua loa, cũng không có thủ pháp gì, càng không có kỹ thuật, nhưng lại vô cùng giống. Từ thần vận, hành vận, cho đến bút vận đều giống bảy tám phần, có thể nói, đây là bản thu nhỏ của [Sơn thủy đồ]. Khác nhau ở chỗ đây là phiên bản bút chì, bà kinh ngạc nhìn về phía Tống Tiễn, sợ ngây người: “Đây là cháu vẽ sao?”
Tống Tiễn không hiểu vì sao bà lại kinh ngạc, gật đầu: “Dạ.”
Bà mừng như điên, mầm giống tốt như vậy thật là hiếm có! Đây là nghệ thuật gia thiên bẩm! Họa sĩ trời sinh đó! Bà lập tức cầm bức tranh đó chạy đến trước mặt cha mẹ Tống Tiễn, nói: “Thiên phú này tốt quá!!!”
Bà kích động tới mức nghẹn ngào, nhưng cha mẹ cô bé chỉ bình tĩnh nhìn bà một cái. Bà kiềm chế cảm xúc, kiềm chế kích động hỏi: “Tống tiên sinh, Tống phu nhân có ý để Tống Tiễn học hội họa không?”
Mẹ Tống Tiễn đặt đũa xuống, nói: “Hỏi Tống Tiễn đi, con bé có thể tự mình quyết định.”
Để một đứa bé năm tuổi tự quyết định???
Nếu là người khác nói câu này thì bà chắc chắn cho là người này điên rồi, nhưng từ trong miệng cha mẹ Tống Tiễn nói ra thì lại giống như tự nhiên vô cùng. Bà quay người lại thảo luận với Tiễn mini, Tống Tiễn nói: “Được ạ, nhưng không được làm chậm trễ việc học của cháu.”
Bà: “……”
Cảm thán gen cường đại cùng phương pháp giáo dục của đôi vợ chồng này xong, bà lại liên hệ với Trương Hạ lão tiên sinh, bằng vào chút quen biết muốn để Trương Hạ lão tiên sinh đã không nhận học trò chỉ dạy một hai. Dù sao đây cũng là thiên tài đầu tiên bà gặp khi làm nghệ thuật! Một thiên tài hội hoạ thật sự!
Nhưng mà hôm đó Trương Hạ lão tiên sinh có việc đột xuất, nên để học trò của ông là Bạch Diệp tới quan sát, kết quả lại làm đệ tử bế quan của Bạch Diệp.
Người bên cạnh bất thốt, giám đốc Diêu hoàn hồn, nhìn thấy hai người họ đã chính thức bắt đầu. Nhưng rất rõ ràng, tốc độ của Tống Tiễn nhanh hơn rất nhiều, gần như cô không hề suy nghĩ mà trực tiếp nhấc bút, hơn nữa cũng không phải bắt đầu vẽ từ trung tâm cơ bản nhất, mà là bên cạnh.
Bình thường thì với cách vẽ này, nếu không phải là tài trí bình thường thì chính là thiên tài.
Giám đốc Diêu lắc đầu bật cười, bà nói với người bên cạnh: “Thông báo cho các bộ phận, chuẩn bị sẵn sàng.”
Người bên cạnh bà vẫn chưa hết kinh ngạc, ngơ ngác quay đầu: “Cái, cái gì? Chuẩn bị cái gì?”
Giám đốc Diêu nhìn về phía Tống Tiễn, nói: “Chuẩn bị tốt, thầy Bạch phải về nước rồi.”
– —–
Kịch nhỏ của hai người:
Tống Tiễn: Được
Giang Liễu Y: Không được
Tống Tiễn: *liếc*
Giang Liễu Y: À, được