Kelly la lên: “Coi chừng!”
Nhưng trễ rồi, Khúc Hạ trượt chân té xuống biển.
Đúng lúc này có một đợt sóng ập tới cuốn Khúc Hạ văng thẳng qua bãi đá bên cạnh.
Tất cả mọi người chỉ nghe Khúc Hạ hét lên đau đớn.
Chu Luân nhảy lên tảng đá cao, như một con rắn trơn trượt lội xuống nước.
Mà lúc này, Khúc Hạ vùng vẫy bám chặt vào đá để không bị sóng biển đánh văng đi mất.
Trên trời mây đen đã kéo đến, cơn mưa đầu tiên xuất hiện.
Đầu cậu đau như bị búa bổ làm hai.
Điều này làm cậu nhớ đến cái đau đớn của kiếp trước.
Cái đau khi nằm lên bàn mổ bị người ta lấy đi một quả thận.
Bởi vì cậu bán thận chui nên thuốc tê không đủ nhiều, lúc tỉnh dậy nó đau không khác gì phụ nữ đi đẻ.
Lúc uống thuốc tự vẫn tim cậu đau như có ai đó bóp chặt nó vậy.
Trong cơn choáng váng, Khúc Hạ thầm nghĩ, nếu cậu buông tay thì thế nào nhỉ.
Có phải giống như tiểu thuyết hay viết, cậu sẽ trôi đến hòn đảo của nhân ngư sinh sống hay không.
Như có ma lực nào đó thôi thúc, cậu dần dần thả lỏng cơ thể, hai tay đang bám vào đá dần buông lơi.
Đúng lúc sóng biển đánh ập tới, cuốn cậu ra xa.
Lăng Tùng hô lớn: “Mau lên, phụ cậu ấy một tay!”
Chu Luân một tay ôm lấy Khúc Hạ đã ngất từ lâu, một tay cố níu vào mõm đá cố dùng lực để leo lên.
Mưa càng ngày càng nặng, từng hạt mưa nặng nề đập vào mặt như kim châm.
Nước biển vào mắt cay xè, ngước lên bị nước mưa xối vào làm hắn khó chịu không biết tiến lên bằng đường nào.
Ân Vũ với Cảnh Hoàng đã bám và đá tảng nằm ngoài động, thay phiên nhau kéo Khúc Hạ lên bờ.
Chu Luân được đồng đội kéo vào hang động, hắn hối thúc: “Mau sơ cứu cho em ấy.
Đầu Khúc Hạ đập vào đá ngầm rồi.”
Quay phim thực hiện tròn bổn phận của mình.
Ống kính zoom cận cảnh vào đầu Khúc Hạ.
Vết thương không nặng nhưng máu chảy rất nhiều.
Máu chảy đến độ thấm ướt một bên cổ áo của cậu.
Kelly nói mình biết sơ cứu, vội vàng lấy bông băng cùng thuốc ra cầm máu vết thương cho Khúc Hạ.
Ân Vũ cũng chạy tới phụ một tay, dùng khăn sạch lau nước trên mặt cậu.
Tố Tố hô lớn: “Trời đất, tay anh cũng bị đá ngầm cắt rồi kìa.”
Chu Luân nâng tay lên nhìn.
Cánh tay trái bị đá cắt một đường dài, quần áo bị đá ngầm cứa rách tươm.
Tố Tố lấy bông băng thuốc đỏ cầm máu cho hắn.
Chu Luân chặn lại: “Để anh làm được rồi, chân em cũng bị thương rồi kìa.”
Lúc này camera mới focus vào chân Tố Tố.
Lúc nãy Khúc Hạ té, Tố Tố mất đà trượt chân theo, cũng may Cảnh Hoàng đằng sau kéo lại, chân cô va phải đá nên sưng lên và đau nhức.
Chu Luân đẩy bông băng thuốc đỏ lại cho Tố Tố.
“Mau băng lại đi, chân em có vài chỗ trầy rồi, đừng để nước biển thấm vào.”
Tố Tố ngượng ngùng, Chu Luân băng bó vết thương qua loa, sau đó tiến lại chỗ Kelly.
Nhìn đối phương đang cầm máu cho Khúc Hạ mà hắn bực bội: “Để tôi.”
Không đợi Kelly phản ứng, hắn đã cầm bông gòn thay cô cầm máu cho Khúc Hạ.
Kelly ngơ ngẩn để Chu Luân làm, Khúc Hạ cảm giác có ai đó đang ghì chặt đầu mình.
Vết thương bị nước muối thấm vào vừa dau vừa xót, lại bị ngón tay ai đó khều qua làm đầu cậu như muốn bổ làm đôi.
Khúc Hạ hít hà đau đớn, đang bất tỉnh nhân sự cũng phải bạt dậy hét lên.
“Ôi, đau quá! Ai thế?”
Ân Vũ mừng rỡ: “Tỉnh rồi, ông tỉnh rồi!”
Lúc này Khúc Hạ mới nhận ra Chu Luân đang băng bó vết thương cho mình.
Khúc Hạ lườm một cái, bực bôị: “Anh nhẹ tay chút không được sao? Đau muốn chết luôn à.”
“Ngồi im, tôi băng vết thương lại.” Bị mắng nhưng Chu Luân không phản ứng gì,chỉ cười tủm tỉm băng đầu cho cậu.
Khúc Hạ kinh hoàng sờ sờ đầu mình.
Ân Vũ lo lắng: “Có chuyện gì hả?”
“Không, tôi kiểm tra xem đá ngầm có cắt đứt tóc tôi không.
Ông tưởng tượng đi, tóc tôi thế này tự nhiên bị cắt một miếng trông có khác gì bị người quánh ghen cắt hết tóc không.”
Chu Luân phì cười đụng trúng vết thương.
Khúc Hạ phồng má: “Đau…”
“Ngoan, ngồi im một lát.”
Khúc Hạ mím môi ngồi im để người kia băng bó đầu mình.
Đợi xong xuôi mọi thứ, cậu mới vội đi kiểm tra xem xem tóc mình bị đứt chỏm nào không.
Toàn bộ hành động từ khi cậu tỉnh lại đều bị camera ghi lại hết.
Tố Tố nhướn mày nhìn, sau đó cụp mắt không nói gì, tiếp tục băng bó vết thương ở chân mình.
Nhóm bảy người hiện giờ bị thương hết ba, một người còn đang có dấu hiệu nóng sốt.
Bên ngoài mưa vẫn xối xả, còn có dấu hiệu ngày càng mưa to.
Bụng từng người thi nhau réo inh ỏi, Khúc Hạ có điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc Chu Luân tìm một chỗ thay xong quần áo, vừa bước ra đã thấy biểu cảm nhăn nhó bồn chồn của Khúc Hạ.
“Có chuyện gì? Đau bụng muốn đại tiện?”
“Khụ khụ khụ…” Cả sáu người đồng loạt che miệng tằng hắng.
Lăng Tùng cười ha hả, nói trước ống kính rằng ông không ngờ Chu Luân thực tế như vậy.
Khúc Hạ ho xong liền nói: “Không phải…!thực ra lúc nãy em…!nhìn thấy ở dưới đá ngầm có rất nhiều ốc, nhưng hiện tại nước dâng lên với mưa nên có chút nguy hiểm.
Em không biết nên nói với mọi người.”
“Nên! Có đồ ăn là em phải nói chứ!” Cảnh Hoàng vỗ đùi hô lớn.
“Đầu đập vô đá chảy máu từa lưa mà không sợ, còn dư thời gian để nhìn coi có ốc hay không nữa à?” Chu Luân nhíu mày, định đưa tay khều nhẹ Khúc Hạ nhưng nhớ vết thương trên người cậu, nhưng lại xui cho Chu Luân, hắn chưa kịp trở tay thì Khúc Hạ phản ứng nhanh hơn đã lùi ra sau cách hắn một khoảng.
Khúc Hạ bối rối rời đi.
Nếu lúc nãy không bị đá cắt trúng, cậu cũng không muốn tên này chạm vào cậu.
Chu Luân hơi hụt hẫng, bàn tay dừng lại giữ không trung vài giây sau mới hạ xuống.
Tuy camera không quay tới nhưng mọi hành động đều lọt vào mắt Tố Tố.Theo lời kể của Khúc Hạ, Lăng Tùng, Cảnh Hoàng với Ân Vũ sẽ thay phiên nhau tìm cách lấy ốc.
Lợi thế của Ân Vũ là cơ thể linh hoạt, hắn ta xung phong dò đá tìm ốc trước.
Tranh nhau một hồi trước ống kính, cuối cùng Ân Vũ sẽ là người đầu tiên leo xuống, men theo vách đá để tìm ốc.
Trời không bỏ rơi con người, không lâu sau Ân Vũ tìm được, chính là ốc mặt trăng con nào con nấy to bàn tay người lớn, kèm theo một số ốc biển khác.
Nhưng vấn đề hiện tại là không có lửa, chắc chắn phải ăn sống.
Chu Luân không tình nguyện cho lắm, nhưng vì để lấp bụng nên phải nhắm mắt nuốt chúng vào bụng.
Mưa đến rồi cũng tạnh, mây trắng xuất hiện, sau đó là dải cầu vồng lấp lánh phía xa xa.
Kelly vui vẻ tung hô, cuối cùng cũng dược lặn ngắm sinh vật biển rồi.
Cảnh Hoàng đánh vỡ mộng cô nàng, mưa xong nước không còn trong như bình thường nữa, dưới đó chỉ có đất cát với vi sinh vật mà thôi.
Hơn nữa, họ đã thấy một đợt thủy triều đỏ xuất hiện.
Kế hoạch thay đổi, không lặn nữa mà vào rừng để khám phá.
Nhưng trời mưa xong rừng cũng nguy hiểm không kém, không biết bảy người sẽ phải làm thế nào để chống chọi thế nào trong vài ngày sắp tới.
Đạo diễn, sản xuất với biên kịch vô cùng trông chờ, hi vọng là những tập này rating sẽ tăng cao.
Đạo diễn mừng là chuyện của đạo diễn, cả bảy nghệ sĩ trải qua mấy ngày thực tế đã mệt rã rời.
Kết thúc ngày quay, họ được đến khách sạn nghỉ ngơi một ngày rồi lên máy bay trở về nước.
Không những nghệ sĩ mà cả tổ quay phim, phục trang, makeup và hậu cần đều mệt mỏi ngủ li bì gần nửa ngày.
Khúc Hạ tỉnh dậy, ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ tận mười phút mới hồi phục tinh thần.
Đứng dậy bước vào toilet làm vệ sinh cá nhân, sau đó cậu tới cửa sổ kéo màn ra, nắng ấm đua nhau phả hơi ấm vào căn phòng.
Vài tia nắng tinh nghịch rơi trên tóc của cậu, tạo thành bóng râm phủ xuống vầng trán cao.
Khúc Hạ vuốt tóc mái lên, sau đó xoay người đi vào trong tìm lược chải đầu.
Vai Đường Quý Lân là một phó đội cải trang thành giang hồ xâm nhập vào đường dây buôn bán động vật quý hiếm nên nhà sản xuất yêu cầu để tóc dài.
Hiện giờ tóc đã dài đến cổ, chất tóc hơi xoăn nên chúng hay rối thành ổ quạ vào buổi sáng sớm, chải chải vuốt vuốt một lúc lâu chúng mới vào nếp.
Nhìn vào gương Khúc Hạ giống như vương tử tóc vàng cưỡi bạh mã trong truyện cổ tích miêu tả.
Ngặt nỗi vương tử còn đang quấn băng trắng trên đầu vì vết thương chưa lành.
Thế là một vương tử tóc mullet với nụ cười tỏa nắng từ trong phòng khách sạn bước ra.
Mục tiêu của cậu là mua ít đặc sản về tặng người quen.
Nơi đây gần biển nên đặc sản đều liên quan đến biển là chính.
Nơi này có truyền thuyết nhân ngư rất hay, các tượng nhân ngư nam có nữ có với đủ kiểu dáng, màu sắc được các sạp tích cực vẫy gọi mời chào.
“Cậu đẹp trai này mua tượng nhân ngư đi.
Đây là nhân ngư chi luyến, cậu và người yêu mỗi người giữ một tượng, chắc chắn sẽ ở với nhau tới khi răng long đầu bạc luôn đó.”
Khúc Hạ thầm khen công phu nịnh bợ của người này giỏi thật.
Cặp nhân ngư nam nữ rất xinh, vì thế cậu cũng tò mò muốn chạm vào thử.
“Nhìn đẹp quá đi mất.”
“Tượng này được làm bằng tay đó nha.
Đất sét được lấy ở núi tình yêu, linh thiêng lắm.
Có phải vừa nhìn là đã yêu nó rồi đúng không?”
“Đúng đúng.” Khúc Hạ quyết định sờ thử xem sao.
Nghĩ là làm, cậu đưa tay ra, đột nhiên có hai bàn tay cùng chạm vào tượng nhân ngư nam..