Mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nếu hiểu lầm đã được giải quyết thì ổn rồi.
Có vài người còn nói: “Vất vả rồi, vất vả rồi!”
Y tá Quyên cười ngây ngô bò dậy, gãi đầu với vẻ mặt xấu hổ rồi lập tức chạy tới chăm sóc ông cụ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, nói: “Ba! Ba không sao chứ?”
Theo sau ông ta là viện trưởng Vu.
Y tá Quyên vội nói: “Thưa ngài, đừng lo lắng, ông cụ không sao cả.
Có lẽ hôm qua tôi trực đêm buồn ngủ quá nên ban nãy mới bất cẩn mà ngã thôi ạ! “
Một y tá giúp y tá Quyên nói đỡ lời: “Đúng vậy, ca đêm hôm qua, chúng tôi thấy chị Quyên bận bịu luôn tay luôn chân đấy.
“
Y tá khác cũng cười nói: “Chị Quyên như này gọi là đứng ngủ gật à? Chắc chắn chị ấy đang nói mớ nên mới thốt ra mấy lời hoang đường như ‘bạn nhỏ kia đẩy ngã’ gì gì đó chứ.
”
Y tá Quyên cười ngượng, không hề bào chữa cho mình, chỉ lặng lẽ lau nước miếng cho ông cụ, nhìn đến là dịu dàng, tỉ mỉ.
Túc Bảo vừa toan bóc mẽ y tá Quyên thì viện trưởng Vu bỗng lên tiếng: “Chưa chắc đâu, nghe nói cô nhóc nhà họ Tô rất khỏe và nghịch ngợm, lỡ như cô bé nhân lúc tinh thần y tá không tỉnh táo rồi đẩy y tá thì sao?”
Ánh mắt viện trưởng Vu tối lại, ông cụ cười lạnh nhìn Túc Bảo.
Tốt lắm, con nhóc này vừa hay rơi vào tay mình!!
Ông cụ muốn lấy lòng Hác tiên sinh, còn đang nghĩ cách khiến Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô.
Kết quả thì con nhóc kém may mắn này đã rơi vào tay ông cụ!
Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo lộ vẻ căng thẳng, cô bé vừa toan nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên:
“Viện trưởng Vu vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái tôi rồi, sao nào, tưởng con gái tôi không có chỗ dựa nên bắt nạt hả?”
Mộc Quy Phàm cầm hộp thức ăn trong tay đi tới, sắc mặt lạnh lùng: “Hành lang này có camera, ông có muốn kiểm tra không?”
Nghe thấy kiểm tra camera, đáy mắt y tá Quyên thoáng hiện chút hoảng loạn.
Viện trưởng Vu lập tức nghẹn họng: “Tôi chỉ đoán như vậy vì trông cô y tá này không giống người đang nói dối.
“
Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Ý ông là con gái tôi nói dối ư?”
Anh quét ánh mắt lạnh lùng về phía y tá Quyên.
Y tá Quyên vội nói: “Ôi không đến mức phải làm to chuyện như này đâu, chỉ là vấp ngã thôi mà, đều là lỗi của tôi, mọi người đừng vì tôi mà xích mích nha!”
Trước mặt mọi người, chị ta luôn duy trì hình tượng chị cả vô hại cười ngây ngô.
Y tá Quyên thành khẩn nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn, không bao giờ đứng ngủ gật như vậy nữa!”
Viện trưởng Vu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: “Hác tiên sinh, anh xem…”
Xem đi, người nhà họ Tô bắt nạt y tá chuyên chăm sóc ông cụ Hác, như này chẳng phải trực tiếp ức hiếp Hác tiên sinh rồi ư?
Hác tiên sinh rất hiếu thảo, viện trưởng Vu không rõ chuyện này có phải hiểu lầm không, nhưng cứ để Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô trước đã.
Ngay lúc viện trưởng Vu nghĩ rằng Hác tiên sinh sẽ lạnh mặt với Mộc Quy Phàm thì bỗng nghe ông ta nói: “Ơ, Mộc….
Mộc tiên sinh.
”
Tim viện trưởng Vu như hẫng mất một nhịp.
Hác tiên sinh quen Mộc Quy Phàm ư??
Giờ khắc này, lòng Hác tiên sinh đang nổi sóng to gió lớn, ông ta không khỏi vui mừng, may mà ông ta liếc thấy Mộc Quy Phàm từ xa và nhận ra anh!
Ngoại hình nổi bật của Mộc Quy Phàm, muốn không nhớ kỹ cũng khó!!
Hác tiên sinh chau mày nói: “Viện trưởng Vu, không có chứng cứ thì đừng nói xằng! Ở đây không có vấn đề gì nữa, viện trưởng Vu quay về trước đi!”
Sau đó Hác tiên sinh nhìn Mộc Quy Phàm, nói: “Mộc tiên sinh, thật ngại quá!”
Viện trưởng Vu lập tức tròn mắt ngỡ ngàng.
Ánh mắt Hác tiên sinh nhìn ông cụ cực kỳ không ổn!
Vốn dĩ viện trưởng Vu muốn nhà họ Tô để lại ấn tượng xấu với Hác tiên sinh, sao bây giờ mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại, Hác tiên sinh không hài lòng với ông cụ rồi ư?
Đây chẳng phải vỗ mông ngựa vỗ đến tận vó ngựa rồi đó sao?
Viện trưởng Vu vội nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi anh, tôi quá lo lắng cho ông cụ Hác nên nhất thời hiểu nhầm cô bé này.
”
Hác tiên sinh im lặng.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn y tá Quyên một cái, nói: “Không sao, có điều Hác tiên sinh phải chọn người cẩn thận hơn nhé!”
Hác tiên sinh: “Vâng vâng, cảm ơn Mộc tiên sinh.
”
Lòng Hác tiên sinh vô cùng thấp thỏm, Mộc Quy Phàm chẳng phải người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nghe nói anh còn là nô lệ của con gái.
Một khi con gái anh bị đổ oan thì người nằm không là ông ta cũng sẽ trúng đạn, Mộc Quy Phàm sẽ chẳng nể mặt người nào hết!
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Mộc Quy Phàm sẽ cho người điều tra mười tám đời tổ tiên của đối phương luôn rồi!
Bây giờ Mộc Quy Phàm lại nể mặt ông ta một lần!
Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế này.
Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Có điều dì này đối xử với ông cụ đây không tốt chút nào, chú ơi chú nên đổi một dì chăm sóc khác đi ạ!”
Y tá Quyên kinh hãi, vội nói: “Ôi, cô bé ơi, không thể ăn nói tùy tiện vậy đâu con….
”
Ánh mắt Túc Bảo trong veo, cô bé nói: “Con không hề nói xằng! Hồi nãy ông cụ chảy nước miếng nhưng dì hoàn toàn ngó lơ.
Lúc con tới lau miệng giúp ông cụ thì dì kêu con đừng lo chuyện bao đồng.
”
Y tá Quyên trưng ra bản mặt kinh ngạc: “Đâu có!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn Túc Bảo, chuyện này khó có thể xảy ra nhỉ?
Y tá Quyên được biết đến là một y tá giỏi.
Chị ta đã chăm sóc người già bị liệt ở nhiều gia đình, dù cuối cùng các ông bà cụ đã qua đời nhưng gia đình chủ nhà vẫn tặng chị ta một lá cờ hiệu với những lời khen ngợi.
Túc Bảo bình tĩnh nắm tay Mộc Quy Phàm rồi nói: “Ba ơi, họ đều không tin con…”
Mộc Quy Phàm dịu dàng nhìn Túc Bảo: “Không sao, ba sẽ khiến họ tin con!”
Anh lấy di động gọi cho Vạn Đảo: “Vạn Đảo, anh tới đây kiểm tra camera giúp tôi!”
Vạn Đảo: “??”
Gia chủ, anh muốn kiểm tra camera chẳng phải chỉ cần một phút là xong ư? Còn cần tôi tới làm gì….
Nhưng Vạn Đảo lập tức nhận ra, chắc chắn việc kiểm tra camera lần này không đơn giản!!
Tỷ như, phải cắt bỏ một số hình ảnh quan trọng hoặc thứ gì đó.
“Được thưa gia chủ, tôi lập tức tới ngay!” Vạn Đảo nói.
Mộc Quy Phàm cúp điện thoại, môi thoáng cười mà như không: “Con người tôi ấy à, không chấp nhận được việc con gái mình phải chịu ấm ức, mọi người vào phòng ngồi chờ đi!”
Hác tiên sinh: “…”
Ai mà ngồi được??? Ai dám ngồi trước mặt thủ trưởng Mộc, đây chẳng phải thấp thỏm như ngồi bàn chông!!
Hác tiên sinh tức giận nhìn viện trưởng Vu.
Viện trưởng Vu: “…”
Ông cụ cũng rất tức giận, lén lườm Túc Bảo một cái—- Đều tại con nhóc này hết!
Nhiễu sự quá đỗi!
Y tá của bệnh viện người ta tốt hay không liên quan gì tới nó?
Ba của Hác tiên sinh còn đang muốn quyên góp cho viện dưỡng lão của ông cụ đấy!
Bây giờ thì hay rồi ầm ĩ lên thế này thì Hác tiên sinh nhất định sẽ có ấn tượng xấu với ông cụ và từ bỏ ý định quyên góp.
Túc Bảo nói: “Thực ra không cần phức tạp vậy đâu, con có thể khiến ông cụ Hác tự nói!”
Hác tiên sinh sửng sốt, ông cụ Hác cũng thảng thốt.
Một y tá nói: “Cô bé à, chắc con không biết rồi, giờ sức khỏe của ông cụ Hác không ổn, cụ không thể nói được….
”
Tay ông cụ Hác cũng bị chuột rút, co quắp lại và run rẩy không sao viết chữ được.
Túc Bảo nói: “Con biết, nhưng con có thể chữa khỏi cho ông cụ Hác, chỉ cần…Ừm…1,2,3,4….
.
100 phút!”
Viện trưởng Vu bỗng bật cười.
Ông cụ đang muốn trình bày cụ thể bệnh tình của ông cụ Hác rồi khéo léo đề cập tới vấn đề phục hồi chức năng, chẳng ngờ con nhóc này lại giúp ông cụ mở lời dễ dàng hơn.
Lần này ông cụ nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, tuyệt đối không phạm bất kỳ sai lầm nào trong lĩnh vực phục hồi chức năng.
Viện trưởng Vu chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Trẻ con mãi là trẻ con, đừng nói 100 phút, dù cho con hai ngày, thậm chí một hai năm cũng không làm được!”
“Ông cụ Hác bị liệt nửa người do đột quỵ.
Chúng tôi cũng biết bệnh liệt nửa người rất khó chữa, gần như phần đời còn lại phải sống trong sự tiếc nuối….
Nhưng viện dưỡng lão của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về bệnh liệt nửa người và kinh nghiệm rất phong phú.
“
“Ông cụ Hác vừa mới xuất viện, nếu chúng ta rèn sắt khi còn nóng, trước khi ‘trí nhớ cơ bắp’ chưa hoàn toàn mất đi, chúng tôi sẽ sử dụng phương pháp huấn luyện phục hồi chức năng chuyên nghiệp và hiệu quả, tôi dám dùng vị trí của mình để đảm bảo ông cụ Hác sẽ có thể nói lại được trong vòng hai năm—ít nhất cũng không chảy nước miếng nữa!””
Ông cụ nói chuyện rất hùng hồn và tự tin!.