Nhất Lộ An Ninh

Chương 1: Chương 1



Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 1:
“An Ninh, ngày mai gặp lại!”
Trước cổng trường cấp hai Minh Tang, Lưu Viện Viện vẫy tay chào tạm biệt bạn tốt của mình.

Cô gái nhỏ cách em vài bước trong bộ đồng phục học sinh rộng lớn màu xanh trắng không giấu được vẻ gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ trắng nhợt yếu ớt, đôi mắt sáng khẽ cong lên, đôi môi hồng nhạt nở ra nụ cười xán lạn, nhìn thật thanh thuần mỹ lệ.

Em không nói gì mà chỉ cười, giơ tay vẫy vẫy với bạn mình.

Lưu Viện Viện hiểu ý liền xoay người đi về nhà.

An Ninh đi trên vỉa hè bên đường, trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp các bạn cùng trường, đa số các bạn đều đạp xe như bay chạy ngang.

Quen biết thì sẽ lên tiếng chào em, hô một tiếng “An Ninh!”, em vừa nghe thấy nhìn lại thì người kia đã đạp xe đi thật xa, chỉ còn một bóng lưng tiêu sái.

An Ninh nhìn mà hâm mộ nhưng mẹ nói chờ khi em lên cấp ba thì mới có thể mua xe đạp cho em.

Hai năm trước mẹ mới sinh em trai nên trong nhà cũng không dư dả gì.

Hơn nữa trường học ở rất gần nhà, chỉ qua bốn trạm, ngồi xe buýt cũng cảm thấy lãng phí.

Trong mấy năm cấp hai này, An Ninh đều quen sáng chiều đi bộ đến trường và về nhà, chỉ có buổi trưa thời gian nghỉ ngơi ngắn nên em mới đi xe buýt mà thôi.

Trên một con đường có rất nhiều người đi lại, cảnh vật hai bên đường cũng rõ ràng, An Ninh thậm chí nhớ rõ từng cửa hàng trên đường đi, cửa hàng nào ở cạnh cửa hàng nào, cửa hàng nào làm ăn buôn bán tốt, cửa hàng nào đã đóng cửa, so với ai khác em đều biết rõ, cho dù những cửa hàng kia em chưa từng đi vào cũng chưa từng mua bất cứ thứ gì ở đó.

Đi ngang qua một con phố, vòng qua một vài tòa nhà, lại đi vào một con đường khác, cứ đi thẳng là sẽ đến nhà.

Không bao lâu sau khi rời đi, cách trường học chưa đến một kilomet, khi đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, An Ninh đột nhiên bị chặn lại.

Một vài cậu trai trẻ tuổi dựa lưng vào tường trong con hẻm, cúi thấp đầu hút thuốc.

Áo đồng phục học sinh trên người đã sớm cởi ra cột ngang eo, quần đồng phục đổi thành quần bò rách, từng người một nhìn cà lơ phất phơ, chú ý một chút nhìn vào thì đều là những học sinh không nghe lời nhất trường, quanh năm ngồi ở hàng cuối cùng không nghe giảng bài, la nhóm học sinh cá biệt.

Một nam sinh nghiêng đầu ra bên ngoài liếc nhìn, đúng lúc nhìn thấy nữ sinh đi ngang qua, bộ đồng phục học sinh xanh trắng khoác trên thân hình gầy gò của nữ sinh, em hơi cúi đầu xuống, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, khung xương nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn cũng nho nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống học sinh lớp chín.

Bất quá cậu ta có thể nhận ra nữ sinh đó.

Cậu vừa nhấc cánh tay, đụng phải nam sinh bên cạnh: “Anh Giang, đây không phải là nhỏ câm anh thích sao?”
Giang Đào nhìn theo tầm mắt cậu ta, cả người đột nhiên căng thẳng, từ bên tường đứng thẳng, chửi: “Mẹ! Ai thích cô ta?”
Điếu thuốc trong tay rung lên, bị cậu ta ném trên mặt đất, giẫm lên.

Người khác nhìn thấy động tác kia của cậu ta thì cười rộ lên, cô gái nhỏ chỉ là đi lướt qua cũng không thèm nhìn mà anh Giang đã sợ thành như vậy, nói không thích ai mà tin? Bọn họ cũng không vạch trần cậu ta, chỉ nói: “Anh Giang, đem nhỏ câm kia đến đây, cùng chúng ta chơi một chút nhé?”
Giang Đào hừ một tiếng: “Kêu nhỏ câm cái gì, người ta có tên có tuổi!”.

Đầu tiên là nhìn thấy Lâm Phong cười ha ha, một bước ra khỏi đầu hẻm, chặn trước mặt cô gái: “Nhỏ câm, đi đâu vậy?”
Gạch lát nền vuông đỏ trước mắt bị chân người chặn lại, An Ninh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười giễu cợt trên mặt của người đó, đối mặt người xa lạ em tự nhiên sinh ra hoảng sợ, thân thể hơi co lại.

Em há miệng lại bỗng ngậm lại, cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt dây đeo cặp sách, tránh sang một bên vài bước, muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng cổ tay đột nhiên bị tóm lại.

Bàn tay nam sinh to lớn lại mạnh mẽ, cách ống tay áo đồng phục mà nắm chặt cổ tay em, vẫn cười hì hì: “Ơ kìa, làm gì mà vội vậy, theo chúng tôi chơi một chút, anh Giang của bọn tôi rất thích cậu đó”.

Bên cạnh truyền đến một tràng cười rộ lên, sau khi An Ninh nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy ở đầu hẻm nhỏ có vài nam sinh cao to khoẻ mạnh đứng đó, bọn họ đều đang nhìn mình.

Em không dám nhìn kỹ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, rút ​​cổ tay ra, giãy giụa đến đầu ngón tay đều trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, bờ môi hồng nhạt giờ phút này không còn chút máu.

Giang Đào là học sinh học kém nhất trường cấp hai Minh Tang nhưng cậu ta một mực yêu thích thỏ trắng nhỏ trong sáng, sạch sẽ này.

Cậu ta nhìn đôi mắt to sợ hãi của em, có chút không đành lòng: “Lâm Phong, buông cậu ấy ra!”.

Lâm Phong cười nói: “Anh Giang cảm thấy đau lòng hả? Chúng ta chỉ cùng nhỏ trò chuyện chứ đâu làm gì khác.

Anh Giang không muốn nói chuyện cùng nhỏ câm này sao?”, cậu ta làm vẻ mặt bỉ ổi, các nam sinh bốn phía đều không dạy tự thông, đồng loạt nhốn nháo lên.

“Anh Giang, lên nào, cô gái nhỏ trước mặt anh còn sợ sao?”, có người nói.

“Thích thì theo đuổi đi, ngày nào cũng nhìn từ phía sau, không ai biết anh đâu.”
Lời này chạm vào trong lòng cậu ta, Giang Đào có chút động lòng, bởi vì ánh mắt An Ninh nhìn cậu quả thực rất xa lạ.

Chậc!
Cậu ta không nói gì, Lâm Phong cười hì hì quay đầu lại, kéo An Ninh đi vào trong ngõ.

Bọn họ chỉ nói mấy câu nhưng An Ninh đại khái hiểu được, những người này đều là học sinh trường cấp hai Minh Tang, người lớn nhất trong số họ vẫn luôn thích mình.

Thích mình liền muốn lôi kéo mình tiến vào trong hẻm nhỏ sao? Đi vào rồi sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Em nhớ đến những vụ việc nữ giới bị xâm hại trên các bản tin thời sự, lòng tràn đầy những nỗi sợ kinh hoàng không thể áp chế được, hoản sợ trào ra từ trong đôi mắt.

Nhưng em không thể hét lên, em mở miệng cũng chỉ có thể phát ra một tiếng “A a a”, không nói ra được một chữ.

Em nhớ có lần đang đi trên đường thấy một người ăn xin bên đường, bị gãy một tay và mất một bên mắt, quỳ dưới đất, hướng những người đi ngang qua kêu to “a a a”, có người dừng lại hướng về trong bát của người đó ném mấy đồng tiền, người đó lại “a a a” và cười nheo mắt như muốn cảm ơn.

Ngày ấy, em lấy tất cả tiền lẻ trên người ra để vào cái bát sứ cũ nát, người ăn xin già biết ơn trăm ngàn lần hướng về em cúi đầu khom lưng.

Cô bé nho nhỏ đứng trước mặt người đó, đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên và chậm rãi làm một vài cái thủ ngữ.

Em dùng mấy thủ ngữ mới vừa học được nói cho người đó biết em chỉ có bấy nhiêu tiền, xin lỗi, không thể giúp gì cho người đó.

Người ăn xin già “a a a” vài tiếng, nhìn cô gái nhỏ mặc váy hồng nhạt, trắng trẻo non nớt trước mặt, em lại làm vài cái thủ ngữ cho người đó, người đó xem không hiểu nhưng lại có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong đôi mắt yên tĩnh trong suốt của em, đôi mắt vẩn đục của người đó đột nhiên trào ra nước mắt.

An Ninh là bị mẹ mua đồ xong rồi lôi đi, đôi mắt người ăn xin già nhìn theo em rất lâu.

Mẹ nói là những ăn mày này đều có tổ chức, bọn buôn người cóc người ta, chặt đứt tay chân ném xuống đường.

để đi xin ăn, là cách kiếm tiền cho bọn buôn người.

Tiểu An Ninh không hiểu cái gì là bọn buôn người, trong trái tim non nớt ẩn chứa những cảm xúc buồn bã, em muốn hỏi mẹ có phải hay không sau này mình cũng trở thành dáng vẻ kia? Mỗi ngày “a a a”, không ai hiểu được?
Nhưng em ấy mở miệng lại không hỏi được, em mới học thủ ngữ không bao lâu, không thể khoa thế tay ra được, mẹ nhìn cũng sẽ không hiểu.

Sau này, em từ từ lớn lên, luôn nhớ về hình ảnh, người ăn xin già ngồi trên mặt đất ngoài đường, “a a a” với từng người đi ngang qua.

Em không muốn biến thành như vậy, cho nên em chưa bao giờ mở miệng, chưa bao giờ phát ra âm thanh.

Người khác cũng gọi em là cô bé câm.

Thấy em khóc vì sợ hãi, đám con trai bắt đầu hoảng sợ, bối rối tay chân.

Cô gái với khuôn mặt nhỏ, một bàn tay có thể che lại, thân thể gầy gò gần như suy dinh dưỡng, cứ vậy mà cắn môi rơi nước mắt, lặng lẽ không phát ra tiếng nào, chọc vào lòng người.

Lâm Phong lúng túng ho một tiếng, lắp bắp nói: “Cậu…!cậu khóc gì chứ, chúng tôi cũng không có ăn cậu…”
Cậu ta vừa nói chuyện, nước mắt An Ninh rơi càng nhiều hơn, bờ vai nhỏ nhắn không ngừng co rụt lại.

Giang Đào sững sờ hoàn hồn lại, vội hỏi: “Mày còn không mau buông cậu ấy ra!!”
Lâm Phong vội vàng buông tay, tựa như bị bỏng.

Mọi người đều đang lúng túng, vây quanh An Ninh nhìn em khóc không dừng được, nhất thời tay chân luống cuống.

“Mấy đứa đang làm gì đó? Bắt nạt bạn học nữ?”
Bỗng có tiếng hét rõ ràng truyền đến, đám con trai sửng sốt quay lại nhìn thì thấy một chiếc Maserati màu đỏ đang đậu bên đường, cửa sổ mở ra, một người phụ nữ tựa vào cửa xe, quần áo trên người cũng là màu đỏ, cổ áo chữ V trễ ngực, lộ ra da dẻ trắng tuyết, một tay cởi bỏ kính râm trên mắt, nhìn qua đây.

Các nam sinh cũng đều còn là những cậu bé, tất cả đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của chiếc xe cùng chị gái xinh đẹp.

Từng người từng người nào có chú ý tới người kia đang hỏi gì chứ, chỉ có “tim đã có chủ” Giang Đào không bị thu hút bởi cách ăn mặc này, cậu ta thanh giọng nói: “Bà thím, ai cần thím lo!!!”
Bà thím???????
Thu Đồng ngồi trong xe suýt nữa bị tức xỉu, cô bẻ gãy kính râm, lấy điện thoại di động ra, nhấn vài phím rồi kề sát lên tai: “Là đồn cảnh sát khu Minh Tang đúng không? Tôi nhìn thấy ở đây có mấy nam sinh đang lôi kéo một cô bé vào con hẻm nhỏ.

Đúng, đúng, các anh mau tới đây, tôi nghi ngờ bọn họ muốn xâm phạm cô bé kia…”
“Đệch!”, Thu Đồng không ra bài như bình thường, một đám thiếu niên cá biệt học cấp hai trợn mắt ngoác mồm, sau khi phản ứng lại làm sao còn lo lắng được cái gì nhỏ câm, cái gì xe chứ, từng người từng người bỏ chạy nhanh như làn khói.

Thu Đồng liếc nhìn cô gái đang đứng trong hẻm thân đơn bóng chiếc, cô bé vừa vặn cũng hướng phía cô mà nhìn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gò má ướt đẫm nước mắt, tròng mắt vừa đen vừa to, ngậm nước bên trong, như là một viên ngọc trai đen.

Cô bất quá là lái xe đi ngang qua, thấy đứa nhỏ này bị lôi kéo, cô bé mặc đồng phục học sinh vừa gầy vừa nhỏ, những nam sinh kia cả đám đều mồm ngậm thuốc, ăn mặc rách lỗ chỗ, vừa nhìn là biết học sinh cá biệt trong trường, cô liền tiện đường ngừng lại, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Điện thoại di động vứt qua một bên, hoàn toàn không có giao diện gọi điện, nói là báo cảnh sát thật ra chỉ đang hù doạ bọn nhóc thôi, cũng chỉ có những đứa trẻ này mới sợ hãi.

Cô gái non nớt nhìn cô mà cụp mắt xuống, cúi đầu nhặt cặp sách rơi trên đất khi đang giãy dụa.

Thân hình gầy gò như một đóa hoa bị mưa làm rơi rụng.

Từ đầu đến cuối cô chỉ thấy cô bé yên lặng rơi nước mắt, một chút âm thanh cũng không phát ra.

“Cô bé, bị bắt nạt sao không hét to lên? Lần sau nhớ la lên cứu mạng đó biết không?”
Thu Đồng cảm giác mình có thể là đầu óc bị làm sao rồi, không hiểu sao cô cảm thấy đứa trẻ mười lăm tuổi này rất vừa mắt mình, trông ngây thơ, rất có hương vị nên nói nhiều thêm một câu.

Nước mắt đã ngừng rơi, sự hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tan biến, An Ninh đang ôm cặp sách, đứng tại chỗ không biết nên đáp lại như thế nào.

Em không dám trực tiếp nhìn người nọ, đối diện là một màu đỏ rực như thiêu đốt, mê người như vậy, em chỉ liếc mắt một cái, liền tim đập nhanh không giải thích được.

Em không biết làm sao để nói cho người đó biết mình không phải là không muốn gọi người cứu mà là không thể nói chuyện.

Nhưng mà không đợi em trả lời, điện thoại di động của Thu Đồng đột nhiên vang lên, cô bắt máy, An Ninh chỉ có thể nghe thấy giọng nói bay bổng của cô: “Chờ đó, tôi tới liền!”
Cô cúp điện thoại, chỉ quay đầu lại nói với cô gái nhỏ: “Cô bé, có duyên gặp lại!”, chiếc xe màu đỏ lao đi giữa tiếng gầm rú, một lúc sau thì biến mất.

An Ninh đứng lặng một lúc, nhấc chân chậm rãi trở về nhà.

– —-
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký An Ninh: Ngày 28/3, trời quang.

Mình gặp được một người, một người thật xinh đẹp, không hề giống với bất kỳ người nào mình đã gặp qua.

Là một cô gái như ánh mặt trời..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.