Nhất Lộ An Ninh

Chương 4: Chương 4



Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 4:
Tháng tư tới, học sinh lớp chín chuẩn bị bước vào kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

An Ninh đã nói chuyện với ba mẹ của mình, cô chuẩn bị ghi danh vào trường cấp ba tốt nhất thành phố này – trường THPT Nhất Trung.

Thành tích của cô rất tốt, các giáo viên cũng nói với cô là chỉ cần duy trì trình độ bây giờ thì cơ bản sẽ có thể thi đậu.

Lại một ngày cuối tuần khác, An Ninh và Lưu Viện Viện đi nhà sách.

An Ninh định mua sách tham khảo cùng với sách bài tập để về nhà làm, Lưu Viện Viện thì đi trả sách.

Một ngày nọ, mấy cuốn tiểu thuyết của Lưu Viện Viện bị mẹ dọn dẹp trong phòng tìm được từ dưới gầm giường.

Trong lúc kỳ thi đang cận kề mà cô bé còn lén lút đọc mấy cái loại tiểu thuyết này, mẹ cô bé – Đổng Minh Phương tức giận muốn xé cuốn tiểu thuyết ngay lập tức nhưng Lưu Viện Viện đã ôm đùi ngăn lại.

Những cuốn tiểu thuyết đó đều là đồ mượn! Xé xong sẽ phải bồi thường đó!
Cho nên vào cuối tuần, Lưu Viện Viện mang theo một túi tiểu thuyết, chuẩn bị trả lại.

Cô bé kể những lời nói tức giận của mẹ mình – Đổng Minh Phương, cúi đầu âm thầm thương tiếc mấy cuốn tiểu thuyết sắp chia tay với mình, khổ sở không nói thành lời.

Kết quả ngẩng đầu nhìn lên, An Ninh cười tới muốn run cả người rồi, thấy cô bé nhìn sang, nhanh chóng mím môi giả vờ nghiêm túc.

“Hừ! Chị em tốt quá ha!”, Lưu Viện Viện tức chết được.

An Ninh nhịn một chút vẫn là không nhịn được hồi tưởng những lời bạn mình nói, cậu ấy ôm đùi mẹ mình khóc lóc cầu xin đừng xé sách, cô mím khóe miệng đang nhếch lên,, vỗ vỗ tay cậu ấy để an ủi, con ngươi trong suốt lộ đầy ý cười.

Lưu Viện Viện nhìn cô, trên mặt tự nhiên cũng nở nụ cười.

Cô bé rất thích An Ninh, phần lớn là vì nụ cười của An Ninh.

Nhớ tới khi cô bé mới chuyển tới trường cấp hai Minh Tang, cô được sắp ngồi cùng bàn với An Ninh.

Lưu Viện Viện cũng không có quen An Ninh nhưng vừa đến lớp mới, chung quanh là những người xa lạ trong một môi trường mới, cô cũng muốn kết bạn mới.

An Ninh khi đó trông nhỏ nhắn hơn, cậu ấy đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt yên tĩnh ngồi ở trên ghế.

Lớp học có rất nhiều học sinh đang nói chuyện nhưng cậu ấy một mình khoanh hai tay trên bàn, hai chân ngồi khép nép, lưng thon gầy lại thẳng tắp, cúi đầu xem quyển sách giáo khoa mới được phát xuống.

Lưu Viện Viện lúc đó nghĩ, bạn cùng bàn này thật lạnh lùng nha.

Sau đó cô bé mới biết hóa ra An Ninh đang sợ hãi, bạn học đều là những gương mặt xa lạ, cậu ấy không biết ai lại không cách nào nói chuyện.

Cảnh tượng hồi học tiểu học bị bắt nạt vẫn còn sống động, cậu ấy sợ hãi không dám động, ngay cả muốn đi vệ sinh cũng không dám gọi Lưu Viện Viện ngồi ở phía ngoài tránh cho cậu ấy đi, nhịn một hồi lâu.

Lưu Viện Viện đi tới chào hỏi cậu ấy, An Ninh chỉ là quay đầu yên lặng nhìn cô.

Cô có chút lúng túng, lại cảm thấy chính mình tự chuốc nhục nhã, cô cho rằng An Ninh là một học bá kiêu ngạo, tối ngày chỉ biết có học chứ không để ý người khác, cứ y như tổ trưởng cũ của cô vậy, mỗi lần cô cùng với cậu ta nói chuyện, cậu ta đều hừ một tiếng, cằm vểnh lên thật cao hỏi có chuyện gì.

Cô suy nghĩ một chút, nên tự giới thiệu bản thân một chút đi, liền nói: “Mình tên là Lưu Viện Viện, cậu tên gì?”
An Ninh chớp chớp mắt vẫn không lên tiếng, Lưu Viện Viện đều muốn bỏ cuộc rồi, nếu không phải nhìn cậu ta lớn lên xinh đẹp thì ai muốn làm bạn với cậu ta chứ?
Sau đó, cô nhìn thấy An Ninh xoay người lấy bút trên bàn, lại giở ra một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, xoạt xoạt xoạt viết vài chữ, cẩn thận đưa tới trước mặt cô.

Đây là làm gì? Viết ám hiệu hả? Lưu Viện Viện nghi ngờ nhìn quyển sổ, liền thấy một dòng chữ đen rất đẹp, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xuất hiện trên vở: [Chào cậu, mình tên là Lộ An Ninh, rất vui được biết cậu].

Cô ngẩng đầu lên, cô gái ngồi bên cạnh có đôi mắt to trong veo ướt át, như ẩn chứa cả một dải ngân hà lấp lánh, đang lặng lẽ nhìn cô.

Cô đột nhiên căng dây thần kinh nghĩ nghĩ một hồi, thấp giọng nói giống như ăn trộm mà hỏi cậu ấy: “Cậu không thể nói chuyện sao?”
Cô bạn cùng bàn mới, Lộ An Ninh mím môi hồng, nhẹ gật đầu.

Bạn cùng bàn của cô trông gầy yếu, đi ra ngoài người khác nhất định sẽ cho rằng cậu ấy vẫn là học sinh tiểu học, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bằng lòng bàn tay với tóc mái thưa, Đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn cô.

Lưu Viện Viện cảm giác trái tim mình bị một mũi tên bắn trúng rồi, thế là cô đã sớm thức tỉnh thiên phú nhan khống của mình, lập tức vỗ ngực nói: “Không có chuyện gì, bí mật này mình không nói với ai đâu! Từ nay về sau chúng ta sẽ bạn tốt!”
An Ninh không ngờ rằng bạn cùng bàn mới của cô không hề có một chút nào ghét bỏ cô, nhìn trong ánh mắt của cậu ấy đều là thiện ý, cô vô cùng vui vẻ, cong mắt nhếch lên khóe miệng, trên má trắng như tuyết lộ ra một cái lúm đồng tiền, khuôn mặt như trẻ con trông thật đáng yêu.

Nụ cười đó đặc biệt có thể cảm hoá người khác, Lưu Viện Viện cảm nhận được tâm tình của cậu ấy, mà lúc đó cô bé còn chưa biết nhan cẩu là gì, chỉ cảm thấy bạn cùng bàn của mình sao mà xinh đẹp quá trời quá đất! Cười lên một cái muốn rụng tim! Bạn học Lưu Viện Viện hoàn toàn bị nụ cười kia mua chuộc rồi, từ đó trở thành bạn tốt nhất của An Ninh.

Cô bé tự xưng mình là Hộ Hoa Sứ Giả, nói là sẽ bảo vệ An Ninh cả đời.

Càng về sau An Ninh cười càng ngày càng nhiều.

Cô tuy không nói lời nào nhưng chỉ cần cô ấy nhìn người khác, trên mặt đều luôn mang theo nụ cười ấm áp, Lưu Viện Viện vừa nhìn thấy liền sẽ theo bản năng cũng trở nên vui vẻ.

Có điều cậu ấy ngày hôm nay hình như tâm trạng rất tốt thì phải, không biết là đang vui vẻ vì chuyện gì, Lưu Viện Viện không hiểu sao cảm thấy tâm tình của cậu ấy rất kích động, như là đang mong đợi điều gì.

Chờ hai người mua xong tài liệu, đi ngang qua trung tâm mua sắm lần trước, An Ninh chủ động lôi kéo Lưu Viện Viện đến xem bộ váy mà cô thích.

Bộ váy màu lam bằng lụa mỏng trưng bày trong tủ kính vẫn còn nguyên chưa bị ai mua, dù sao giá của nó cũng cao như vậy mà.

Chiếc váy nhỏ được thiết kế tinh xảo, lớp vải tuyn màu xanh lam được xếp lớp, làn váy hơi bồng bềnh, đặc biệt rất nữ tính.

Lưu Viện Viện nhìn ghiền con mắt, trên đường trở về nắm chặt tay nói: “Minh nhất định phải mua cái váy đó!”
An Ninh lấy trong cặp ra một cuốn sổ nhỏ và cây viết, viết: “Chờ cậu có thể mua thì người ta đã mua trước rồi!”
Lưu Viện Viện nhìn quyển sổ, không thể tin được: “A! An Ninh, cậu vốn rất ấm áp mà, cậu nên an ủi mình, nói chúc mình thành công chứ! Sao cậu lại có thể đả kích mình như vậy!”
An Ninh lấy cuốn sổ lại, cô ấy luôn mang cuốn sổ nhỏ bên mình nhưng hiếm khi lấy nó ra khi đi dạo, bình thường cô sẽ không nói khi không cần thiết, cô có thói quen giữ im lặng.

Rõ ràng biết là vô ích, đến cùng một chỗ, cũng sẽ không gặp cùng một người nhưng cô vẫn có chút thất vọng, có chút buồn bực.

****
Thu Đồng có buổi liên hoan với vòng nhị thế tổ (chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp), ăn mừng một người trong số đó trở thành người kế nghiệp.

Từ Giai Tư cùng cô ở trong cùng một vòng bạn bè, Từ gia cùng Thu gia gần như là thế giao, hai cô từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên vòng bạn bè cơ bản là trùng với nhau.

Hai người tới buổi liên hoan, người mời khách là Lý gia – Lý tuấn kiệt, đã bao một phòng riêng VIP nhất.

Hai người tới nơi không sớm không muộn.

Lúc tới đã có người ngồi rải rác trong phòng.

Từ Giai Tư vừa vào cửa, trước tiên quét một vòng, không thấy người mình muốn gặp, trong nháy mắt không còn hứng thú.

Lý Tuấn Kiệt lại đây bắt chuyện hai người mời ngồi, Từ Giai Tư kéo anh ta, hỏi: “Anh không mời Sở Lâm An?”
“Làm sao có thể chứ, bà cô ơi, tôi đương nhiên mời Sở đại thần nha, có điều đại gia người ta bận rộn sao tôi biết được người ta có tới hay không chứ?”, tâm tư Từ Giai Tư đối với Sở Lâm An trong vòng bọn họ cơ bản đều biết hết.

Lý Tuấn Kiệt mời cô tự nhiên cũng sẽ mời Sở Lâm An, còn chuyện người ta có tới hay không thì lại không phải chuyện anh ta có thể quản.

Tuy rằng Sở Lâm An cũng là người trong vòng nhưng người này từ nhỏ không giống họ, người ta từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc.

Khi bọn họ còn đang học đại học người ta đã nhảy lớp đi đọc thạc sĩ ngành khảo cổ rồi.

Theo giáo viên hướng dẫn trời nam đất bắc như hôm nay, bay đi khắp nơi đào mộ, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.

Từ Giai Tư bình thường hẹn cũng không gặp được anh ta, chỉ có thể hy vọng rằng lần tụ hội này có thể nhìn thấy Sở Lâm An nhưng bây giờ nhìn không thấy người, cô ấy cảm thấy thất vọng không lời nào có thể miêu tả được.

Thu Đồng ở bên cạnh cười nhạo: “Từ Giai Tư cậu xem tiền đồ của cậu kìa!”
Từ Giai Tư uể oải suy sụp, cũng lười trả lời lại, gục đầu ngồi xuống sô pha.

Thu Đồng gật đầu với Lý Tuấn Kiệt, mỉm cười nện vào ngực cậu ta: “Tiểu tử, chúc mừng nha, trong tương lai ba tôi đem tôi đuổi ra khỏi nhà cậu nhớ kỹ che chở cho tôi đó”.

Lý Tuấn Kiệt cười hì hì: “Chị Đồng đề cao tôi quá rồi.

Chờ chị lên nắm quyền nhớ tới người em trai này nha, có gì vui nhớ gọi người em này”.

Lời này, chờ cô nắm quyền, cô còn không biết khi nào mình mới có thể nắm quyền đây này.

Thu Đồng cùng Từ Giai Tư ngồi ở trên ghế sô pha uống rượu tán gẫu, Từ Giai Tư đột nhiên nói: “Lý Tuấn Kiệt thật tốt số”.

Thu Đồng gật gật đầu đồng ý.

Cô cười nói: “Cái tốt là tình cảm ba mẹ cậu ấy tốt, lại là con trai có được khi tuổi đã cao, một đứa con trai bảo bối như vậy, gia nghiệp cực khổ gầy dựng nên không phải là chờ cậu ta trưởng thành để giao cho cậu ta hay sao?”
“Cha cậu ta tầm nhìn thoáng, không sợ cậu ta làm công ty sụp đổ”, nhóm người bọn họ bản lãnh thật sự không có, sống phóng túng lại có thừa.

Thu Đồng nói: “Cậu lo lắng làm gì? Trước tiên nghĩ cách làm sao câu Sở Lâm An tới tay đi rồi nói”.

Người mình yêu năm, sáu năm mà kết quả người đàn ông kia quay về cô vẫn cứ là em gái hàng xóm mà thôi.

Từ Giai Tư bị chọc vào chỗ đau, đang muốn nhéo cô, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một người không ngờ tới, vội vàng đập cô một cái: “Chị Đồng! Xem ai kìa? Có phải là Thu Nguyên không?”
Thu Đồng nhìn nghiêng, đúng lúc nhìn thấy một nhóm người tiến vào cửa, Thu Nguyên không phải người dẫn đầu đi vào mà hắn đi theo sau lưng một người, bên cạnh còn dẫn theo một người quen.

Lý Tuấn Kiệt biết cô cùng Thu Nguyên không hợp nhau, không thể mời Thu Nguyên được, chỉ có thể là hắn đi theo người khác tới đây mà thôi.

“Ồ, người cũng rất gọn gàng sách sẽ!”, Thu Đồng nhìn chằm chằm người đi theo phía sau Thu Nguyên, vẻ mặt biến hóa khó lường.

Từ Giai Tư nghĩ nghĩ, xong rồi, sợ rằng Thu Đồng sắp phát điên rồi.

Lúc trước Thu Nguyên được Thu Văn Sinh lần đầu tiên dẫn về nhà cũ, Thu Đồng đã phát điên.

Thu Nguyên mới vừa vào cửa, cô ngoại trừ lạnh lùng nhìn hắn cũng không có làm cái gì, Thu Văn Sinh đều cảm thấy bất ngờ.

Đợi đến nửa đêm, cô lặng lẽ chạy đến phòng của Thu Nguyên, suýt bóp chết hắn trong bóng tối.

Đến cùng thì lúc đó cô còn nhỏ, Thu Nguyên so với cô còn lớn hơn mấy tuổi, con trai dù sao cũng có lợi thế về thể lực hơn so với con gái, hắn tránh thoát được.

Bất quá tuy rằng hắn không chết nhưng cổ họng bị vỡ, nằm ở bệnh viện nửa tháng, suýt chút nữa bị câm luôn.

Thu Văn Sinh nổi trận lôi đình, phạt cô đứng ở cửa không cho vào nhà.

Ngay sau khi cánh cổng được đóng lại, Thu Đồng nửa đêm đã đi, bay thẳng đến nhà ông ngoại ở Bắc Kinh.

Ngày hôm sau Thu Văn Sinh liền chạy tới Hạ gia ở kinh thành, rất tức giận đón cô trở về.

Sau đó Thu Nguyên cũng không còn về nhà cũ nữa, hắn được Thu Văn Sinh nuôi dưỡng ở bên ngoài, trường học cũng được sắp xếp ở nước ngoài, Thu Văn Sinh không dám để bọn họ gặp lại nhau.

Buổi tối năm ấy Thu Đồng là thật sự muốn giết chết hắn ta.

– —–
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Vào ngày 11 tháng 4, thời tiết tốt, cùng Viện Viện đi thư viện, không có gặp lại chị ấy….!Mình còn không biết tên chị ấy là gì.

Nếu như còn có lần sau, mình nhất định sẽ nói cảm ơn với chị ấy!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.