Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao?

Chương 2



Ngày hôm sau Hi Trì tỉnh lại có chút ngơ ngẩn.

Tiếng chim trong viện kêu lảnh lót, Hi Trì không biết là loài nào mà hót êm tai như vậy, y nằm thêm một lát mới hồi thần nhớ được mình đang ở Hi gia.

Nhiều năm qua Hi Trì cũng không thường xuyên sống ở Diêu gia, y đi học ở Hạc Y Thư Viện, từ năm bốn năm tuổi đã theo tiên sinh đọc sách viết chữ, lớn thêm một chút thì cùng các thiếu niên trong trường ăn chung ngủ chung.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua bức màn sa hơi mỏng chiếu vào giường, Hi Trì vươn tay vén bức màn màu xanh lên, một tia nắng nhạt dừng trên gương mặt, y bị mặt trời rọi đến nheo mắt, giẫm lên thảm gấm thêu mây bước ra ngoài.

Bên kia tấm rèm che có mấy tiếng va chạm thanh thúy, Hi Trì ra phòng ngoài, ngửa đầu nhìn sắc trời trong xanh như được gột tẩy, bên cạnh vươn ra mấy nụ hoa nhài trắng tinh hương thơm thoang thoảng, lá cây tươi non như có thể bóp ra nước.

Hi Trì thấy trong lồng có mấy con chim cằm đỏ hót líu lo liền đi qua trêu bọn chúng một lát, một con anh vũ đứng trên giá sắt không ngừng nói lia lịa “chào” “chào” với y.

Tiểu Cảnh nghe thấy âm thanh thì chạy sang: “Công tử, hôm nay ngài dậy sớm thế?”

Hi Trì cười: “Nghe thấy tiếng chim kêu bên ngoài.”

Hi Tu Viễn cũng từ bên trong bước ra.

Hôm qua hắn sai hạ nhân dọn dẹp phòng cho khách gần phòng mình, hai huynh đệ cùng ở trong một viện. Từ xa hắn đã trông thấy Hi Trì mặc áo mỏng đứng trêu đùa chim chóc, bèn đi qua phía này: “A Trì, mấy con chim quấy rầy giấc ngủ của đệ à? Để ta gọi người mang chúng sang nơi khác.”

Hi Trì xoay người nói: “Không cần đâu, bọn nó chơi vui lắm, đều do đại ca nuôi?”

Hi Tu Viễn trả lời: “Trong viện yên tĩnh quá, có thêm vài tiếng chim hót nghe náo nhiệt hơn.”

Hi Trì nhìn lớp lông chim sáng óng ánh: “Bọn chúng được nuôi khá quá. Đại ca, ta sẽ không ở kinh thành quá lâu, một thời gian nữa phải trở về Lật Nam, phiền huynh chăm sóc phụ vương giúp ta.”

Tin tức y vào kinh bị rất nhiều người biết. Thân phận Hi Trì này của y rất sạch sẽ, nhưng thân phận còn lại nếu vào triều sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn, thậm chí có khả năng liên lụy đến Hi gia.

“Diêu gia có chuyện gì sao?” Hi Tu Viễn hỏi, “Ta nghe nói đệ ở Diêu gia chịu không ít ấm ức.”

“Diêu gia đối xử tốt với ta lắm, ngoại tổ phụ và tổ mẫu cũng rất cưng chiều, chỉ là có mấy hạ nhân cứ thích phóng đại chuyện trong phủ ba hoa ra ngoài.” Hi Trì kiên nhẫn giải thích, “Phụ vương có công sinh, Diêu gia lại có công dưỡng, ngoại tổ phụ tổ mẫu đã lớn tuổi cần người săn sóc đến ngày tẫn thọ quy tiên, cho nên ta phải trở về. Sau này phụ vương có yêu cầu gì cứ viết thư cho ta là được.”

Hi Tu Viễn khẽ mỉm cười: “Vị trí thế tử này đệ cũng không cần sao? Đệ vốn là đích tử mà.”

Hi Trì nhìn thẳng vào hắn: “Làm sao ta có thể muốn vị trí này? Ta chưa bao giờ gánh vác trọng trách của Thành Vương thế tử, cũng chưa có cơ hội báo hiếu cha mẹ ngày nào.”

Mẫu thân của Hi Trì đã sớm hòa ly với Thành Vương, Hi Trì sống bao nhiêu năm mới về lại Hi gia lần đầu, rất khó để y xem mình là một thành viên trong căn nhà này.

Hi Tu Viễn vươn tay gõ lên trán Hi Trì: “Nói bậy. Những năm qua phụ vương luôn thương nhớ đệ, đại ca có công danh của riêng mình, không cần tranh đoạt vị trí này với đệ. Diêu gia dù tốt đến mấy cũng là nhà người khác, Hi gia mới là nhà của đệ.”1

Hi Trì lui ra sau hai bước, xoa cái trán bị đại ca gõ hơi ửng hồng.

Hi Tu Viễn tiếp tục nói: “Cuộc đời của phụ vương cũng không mấy dễ dàng, hai năm trước vừa cửu tử nhất sinh sống sót trong tay Thái Hậu. A Trì, sau này đệ đừng khiến cha tức giận.”

“Đại ca, nếu chuyện gì huynh cũng chịu phần thua thiệt thì trong lòng ta sẽ hổ thẹn.”

Hi Tu Viễn cắt ngang lời y: “Ta không phải con ruột của phụ vương, năm xưa trên đường bọn họ thắng trận hồi kinh thì nhặt được ta, các tướng sĩ dưới trướng phụ vương đều biết chuyện này. Hi Trì, đệ đã hiểu chưa? Vị trí này vốn không phải của ta, đệ là con trai duy nhất của phụ vương, là máu mủ tình thâm.”

Hi Trì không ngờ Hi Tu Viễn sẽ thẳng thắn ngả bài, câu chuyện bí ẩn đến thế đáng ra hắn nên kiêng kị đề cập mới đúng.

“Đại ca ——”

“Được rồi,” Đôi mắt Hi Tu Viễn cong cong, “Hi gia vĩnh viễn là nhà đệ, sau này đệ nên nói chuyện thẳng thắn với phụ thân đi, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như về Diêu gia nữa.”

Con chim anh vũ lông xanh mỏ đỏ đứng bên cạnh vỗ vỗ cánh kêu thêm hai tiếng “chào”, thấy không ai để ý bèn lấy cánh vỗ lên vai Hi Trì.

Hi Tu Viễn đuổi con chim sang một bên: “Thanh Nương, đừng nghịch nữa.”

“Nó tên Thanh Nương?”

Hi Tu Viễn gật đầu: “Là chim mái nên bọn hạ nhân đặt cái tên này. A Trì ở Lật Nam lâu như vậy, đã đính hôn với ai chưa?”

“Chưa từng.”

Hi Tu Viễn lại nói: “Mỹ nhân Kinh thành nhiều như mây, để ngày khác ca ca đưa đệ đi mở mang tầm mắt.”

Hi Trì cũng không quá hứng thú với phương diện này: “Không cần đâu, chắc phụ vương sẽ không cho phép huynh đệ chúng ta ăn chơi đàng điếm bên ngoài.”

“Có gì mà cha không cho phép? Ông ấy thích nhất là mấy thứ như thế.” Hi Tu Viễn nói, “Chẳng lẽ A Trì còn chưa được sờ tay cô nào sao?”1

Hi Trì có chút quẫn bách: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Hi Tu Viễn bật cười: “Đồ ăn sáng chuẩn bị xong rồi, đệ đi thay quần áo rồi qua chỗ phụ thân dùng điểm tâm nhé.”

Hi Tu Viễn xoay người, thấy một tên đầy tớ đang vội vã chạy về hướng này.

Gã đầy tớ ghé sát vào tai Hi Tu Viễn thấp giọng nói mấy câu: “Đại công tử, Trịnh công công gọi ngài sang hành cung một chuyến, nói có việc cần ngài làm.”

Hi Tu Viễn hỏi lại: “Có biết là việc gì không?”

Dục vọng kiểm soát của đương kim Hoàng đế rất mạnh, Hi Tu Viễn có nhược điểm nằm trong tay tổng quản thái giám Trịnh Như, trước mắt đang bị Trịnh Như khống chế, mà Trịnh Như lại là chó săn của Hoàng đế, thời gian này Hi Tu Viễn nghe theo lời ông ta làm cho Hoàng đế không ít chuyện.

Sau khi làm việc cho vị chủ tử này, Hi Tu Viễn mới biết bên người mỗi vị đại thần trong triều đều có tai mắt của hắn, gã đầy tớ không chớp mắt này chính là một trong số những tai mắt được Hoàng đế cài vào phủ Thành Vương.

Tên đầy tớ nói: “Chỉ nói là muốn gặp riêng ngài, cụ thể thì tiểu nhân không rõ lắm. Người vừa rời đi là nhị gia phải không? Trông đẹp mắt quá.”

Hi Tu Viễn nhìn sang hướng Hi Trì: “Đúng không? Chỉ cần đệ ấy bước chân ra ngoài, sẽ không biết có bao nhiêu người chen chân đến nhà chúng ta cầu hôn.”1

Hi Trì ở Thành Vương phủ rất thoải mái, chỉ có một chuyện duy nhất phát sinh là sau đó một tháng, Hi Trì bất cẩn ngã từ trên lưng ngựa xuống, một chân bị thương.

Thời tiết và hoàn cảnh ở Kinh thành không phù hợp để dưỡng thương, Thành Vương có một trang viên rất rộng ở ngoại ô, Hi Tu Viễn đích thân hộ tống Hi Trì sang đó.

Hi Trì dưỡng bệnh trong vườn nhà một tháng, đến trung tuần tháng bảy, thương tích trên người đã khỏi được một nửa, y có thể bước xuống giường đi lại.

Bầu không khí náo nhiệt ở Kinh thành không hợp với Hi Trì, y nghe nói một vị sư huynh của mình bị biếm về làm huyện lệnh nho nhỏ ở tỉnh ngoài, xưa nay hai người giao hảo khá tốt, liền mang theo Tiểu Cảnh lên đường đi thăm sư huynh.

Sư huynh của Hi Trì tên Cố Lương, tham gia khoa cử cùng năm với Hi Tu Viễn, đại ca y trúng Thám Hoa, Cố Lương đề danh Bảng Nhãn.

Vốn dĩ Cố Lương đang có tiền đồ vô lượng ở Hàn Lâm Viện, nhưng vì sự kiện ân sư bị bắt bỏ ngục, Cố Lương cầu tình mấy câu cho thầy, kết quả bị Hoàng đế giận dữ biếm thành tri huyện thất phẩm.

Cố Lương nhìn thấy Hi Trì khập khiễng đến thăm, cười khổ một tiếng: “Diêu sư đệ, sao đệ lại chật vật thành thế này?”

Hi Trì phe phẩy quạt: “Không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống.”

Cố Lương nhanh chóng đỡ Hi trì ngồi: “Hai năm rồi chúng ta không gặp mặt, phải say sưa một trận mới được. Có điều gần đây công vụ của ta hơi bận rộn, trước mắt đệ cứ dưỡng thương ở nhà ta, nơi này non xanh nước biếc rất thích hợp nghỉ dưỡng, ta xử lý công việc xong sẽ tìm đệ ôn chuyện cũ.”

Hi Trì nói: “Ta bị lỡ thời gian không gặp được Doãn tiên sinh. Bọn Thái sư huynh nói tình hình tiên sinh không tốt lắm, Hình Bộ dùng hình với thầy sao?”

Cố Lương lắc đầu: “Không có dụng hình. Nhưng đệ cũng biết rõ, Thịnh Nguyệt là đệ tử Doãn tiên sinh tâm đắc nhất, nghe tin hắn chết đương nhiên còn đau hơn khoét tim xẻ thịt. May mà đệ không đụng mặt tiên sinh, nếu không chắc chắn thầy lại giận chó đánh mèo lên đầu đệ, nói Thịnh Nguyệt bị đệ rủa chết.”

Hi Trì mỉm cười không nói gì nữa.

Cố Lương rầu rĩ uống ngụm trà: “Đương kim Hoàng thượng không phải người dễ đối phó, gần vua như gần cọp, người lớn mật như ta ở trước mặt hắn còn không dám thở mạnh. Ân oán giữa Hoàng đế và Thịnh gia đệ cũng rõ ràng, cho dù hai năm trước đệ không nói gì, Thịnh Nguyệt vẫn sẽ bị Hoàng đế giết chết. Thịnh gia tự mình làm bậy liên quan gì đến chuyện đệ tiên đoán đâu chứ.”

Hi Trì nói: “Đương kim Thánh thượng giận lây sang huynh, biếm huynh đến nơi này là ý của chính hắn hay là của đại thần nào?”

“Là ý của Hoàng Thượng, hắn giận đến tím mặt trực tiếp biếm ta luôn,” Cố Lương nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn không khỏi sợ hãi, “Một bên là quân phụ, một người là ân sư, làm sao ta lưỡng toàn đôi bên, chỉ sợ cả đời này không được về kinh nữa.”

Hi Trì cười lắc đầu: “Không đâu, huynh đã từng nghĩ kỹ chưa, Hoàng đế giết Doãn tiên sinh sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, nhưng giết huynh thì dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn vẫn không giết huynh, còn biếm huynh về nơi này là vì hắn tiếc tài, chờ huynh được mài giũa một phen rồi tiếp tục trọng dụng. Chỉ cần huynh có chiến tích sớm muộn gì cũng có thể trở về, đương kim Thánh Thượng không phải người ngu ngốc.”

Cố Lương cân nhắc một chút: “Nghe đệ phân tích vẫn là thoải mái nhất, ai ai cũng nói ta đắc tội Hoàng thượng, coi như mất hết tiền đồ.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một tiểu lại chạy vào bẩm báo với Cố Lương.

Hi Trì thân thiết với các sư huynh đệ như anh em một nhà, không cần câu nệ lễ tiết, Cố Lương nói trong nha môn có chuyện quan trọng, thế là mang mũ lên đi mất.

Ngày hôm sau Cố Lương gọi người đưa Hi Trì lên một gian nhà cất trên núi, nơi này u nhã mát mẻ, giữa trời hè được ở trong núi thì cực kỳ dễ chịu.

Gia đình Cố Lương khá giả gia tài bạc triệu, phụ thân là phú thương có tiếng ở phía Nam, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi bị đá đến nơi này là tự mua cho mình mấy ngôi nhà thoải mái.

Ngôi nhà trong núi vốn là chỗ Cố Lương tránh nóng, kết quả hắn đến đây bận đến chân không chạm đất, chưa từng đi qua ở ngày nào, lần này lại để cho Hi Trì hưởng lợi.

Buổi tối Hi Trì ra ngoài tản bộ, y phát hiện ra trong núi cũng rất thú vị, ban ngày thì tìm thấy một con suối trong xanh, hái một ít dược thảo dại.

Đột nhiên có một thứ từ trên trời phóng xuống, Hi Trì trốn qua một bên, thấy thứ này rơi xuống đất vùng vẫy rất mạnh, hóa ra là một con chim lớn bị thương thân dài khoảng hai thước, tiếng kêu thê lương chói gắt.

Hi Trì bắt được cánh chim, đưa ra chỗ sáng kiểm tra mới biết một chân nó bị thương nặng, không biết là bị vật gì sắc nhọn cắt vào, bây giờ vẫn đang rỉ máu.

Chân còn lại của nó đeo một chiếc vòng ngọc. Hi Trì thấy nó giãy giụa một lúc rồi nằm im, có lẽ là không quá cảnh giác với con người, lại nhìn chiếc vòng ngọc tinh xảo được cố ý mang vào này, nghĩ thầm chắc nó là chim được người ta nuôi dưỡng.

Đúng lúc trong nhà có thảo dược, Hi Trì sai Tiểu Cảnh giã thuốc đem tới đắp lên chân chim.1

Tiểu Cảnh hoảng sợ: “Chim gì mà lớn thế, có phải chim ưng không?”

Hi Trì nghiêm túc quan sát: “Có lẽ là diều hâu, không biết của nhà ai nuôi, chờ nó lành vết thương thì thả đi đi.”

Tính tình diều hâu hung mãnh, nhưng con chim này thì ôn thuần khác thường. Sau khi Hi Trì rịt thuốc cho nó xong, nó lấy đầu cọ nhẹ lên bả vai Hi Trì, tiếng kêu thê lương cũng nhu hòa đi rất nhiều.

Hi Trì đoán nó là chim mái, nhẹ nhàng vuốt ve lên lông chim, đột nhiên nhớ đến con anh vũ tên Thanh Nương của Hi Tu Viễn: “Tính cách yêu kiều quá nhỉ, gọi mày là Kiều Kiều đi.”

Hi Trì bẩm sinh rất được động vật nhỏ yêu thích, cho dù là con nai con thỏ hay chó mèo gì đó đều thích thân cận y. Kiều Kiều cũng thích Hi Trì, luôn dùng cái mỏ nhọn chơi đùa tóc y đến rối tung.

……

Hôm nay thái giám Trịnh Như có chút nôn nóng, Hoàng đế có một con diều hâu trắng do phiên quốc tiến cống được ngự phong làm “Tuyên Uy đại tướng quân”, con chim này vô cùng quý hiếm, ở Huyên Quốc dù ra giá ngàn vàng cũng không có người bán, bình thường Hoàng đế rảnh rỗi hay thích trêu đùa con ác điểu này.16

Ba ngày trước “Tuyên Uy đại tướng quân” được hoàng đế thả ra ngoài, theo lệ thường sau ba bốn canh giờ “Đại tướng quân” sẽ trở về, không biết vì sao đến lần này lại không thấy đâu nữa.

Trịnh Như thấy thần sắc Hoàng đế không vui, cẩn thận bước lên hầu trà: “Bệ hạ, nô tài đã phái người đi tìm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Đại tướng quân.”

Chung Diệp nhận tách trà lạnh lùng nói: “Hôm nay có cấp báo từ trong kinh không?”

“Tạm thời không có.”

Chung Diệp ra lệnh: “Thay quần áo cho trẫm, trẫm muốn ra ngoài một mình.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.