Lăng Giang mở kiện y phục, là một kiện bạch y hoa văn bán nguyệt và một kiện màu xanh nước biển, xúc cảm không tồi.
Kiểu dáng hắn nhìn cũng không thấy chán ghét.
Không nghĩ tới ánh mắt Sở An Nhan cũng không tệ lắm.
Lăng Giang bỗng nhiên nhớ tới Sở An Nhan nói y phục kích cỡ tương tự hắn.
Xác thật lời nói có hơi phi lý.
Hắn chưa bao giờ nói với Sở An Nhan về kích cỡ của hắn, không nghĩ tới nàng thế nhưng đều lưu tâm.
Hôm nay lời nàng nói hẳn là bận tâm cảm thụ của hắn, có lẽ nàng rốt cuộc ý thức được cách làm của bản thân ngày xưa không đúng, lúc này mới làm theo tâm ý hắn.
Lòng bàn tay Lăng Giang lướt qua hoa văn trên y phục, thần sắc có vài phần trào phúng.
Sở An Nhan vì hắn lại nguyện ý thay đổi nhiều như vậy.
Tiểu công chúa thật đúng là, đáng tiếc, nàng bất quá là uổng phí sức lực.
Đã nhiều ngày, Sở An Nhan An an phận ở trong phòng chơi, thi thoảng lại tìm cớ tửu lâu bận việc để tránh mặt Lăng Giang, kết cục thê thảm của tiểu cung nữ kia, Sở An Nhan căn bản không dám đi tìm Lăng Giang.
Nháy mắt, liền đến ngày sinh thần nguyên chủ.
Đặc biệt trùng hợp chính là, sinh nhật của Sở An Nhan cũng là ngày này.
Sở An Nhan không nghĩ tới nữ hài tử như nguyên chủ lại sinh hoạt về đêm, thời gian cử hành yến hội thế nhưng lại là lúc chạng vạng tối.
Bữa tiệc party bắt đầu!
Vốn cảm thấy yến tiệc sinh thần này sẽ thú vị, khi nhìn ra ngoài đình thấy một đám ngươi trong sân, liền yên lặng rụt lai.
Một đám người này, nàng đều không quen biết.
Hơn nữa, xem biểu tình của bọn họ, tựa hồ là bị cưỡng bách tới tham gia yến tiệc.
Cho dù không phải bị cưỡng bách, cũng là tới để tạo mối quan hệ giao hảo với hoàng thất, hoặc là mượn cơ hội này nhận thức thêm nhiều quý nhân.
Còn không bằng nàng kéo Hồng Tô trở về ăn một bữa ngon.
” Công chúa, ngài như thế nào lại chạy tới đây, nhân vật chính yến tiệc hôm nay là ngài, nhanh một chút, hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ tới “.
Trên mặt Hồng Tô tràn đầy tươi cười.
Hôm nay công chúa tròn mười sáu tuổi, tính toán ra, nàng đã hầu hạ công chúa năm năm rồi.
Tuy rằng ngày thường công chúa làm chuyện hoang đường, nhưng nàng đối xử với hạ nhân thân cận rất tốt.
” Hồng Tô, ta nhất định phải ngồi ở kia sao? “
” Đúng vậy, trong lúc này sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đến chúc mừng ngài, rất nhiều cô nương còn chuẩn bị tài nghệ, chờ công chúa qua xem đấy “
” Cô nương? Tài nghệ? “.
Sở An Nhan lại nghiêng đầu nhìn một đám người bên ngoài trang điểm muôn hình muôn vẻ, mắt ở quét một vòng.
Thật nhiều muội muội xinh đẹp!
Các nàng khiêu vũ cho nàng!
Sở An Nhan sờ sờ mũi, xác định không có máu mũi chảy, mới bình tĩnh cùng Hồng Tô đi vào đám đông.
” Lạc An công chúa đến! “
Âm thanh re ré của thái giám truyền đến, nguyên bản trong đình viện đang náo nhiệt tức khắc an tĩnh.
Đám người tự giác nhường đường cho Sở An Nhan, ồ ạt cúi đầu hành lễ với Sở An Nhan.
Hôm nay, Hồng Tô cố ý lôi kéo Sở An Nhan trang điểm một buổi sáng, thay một thân váy dài màu hồng nhạt thêu kim, sang trọng mà không phô trương.
Trâm bảo châu trên đầu Sở An Nhan lắc nhẹ theo bước đi, va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.
Khuôn mặt tinh xảo, ánh chiều tà chiếu rọi càng giống thần thánh.
Trong mắt tràn ngậm ý cười, giống như những vì sao, xán lạn phi thường.
Sở An Nhan khẩn trương bước đi, hai tay đoan trang đặt ở trước bụng, nỗ lực làm tốt bộ dáng một tiểu thư khuê các.
Bề ngoài thì quyến rũ, chỉ có Sở An Nhan mới biết nội tâm nàng có bao nhiêu nghẹn khuất.
Rõ ràng nàng chỉ muốn khiêm tốn lẻn vào, trộm mò tới vị trí của mình, ai biết tên tiểu thái giám lại tinh mắt nhìn thấy nàng, hơn nữa miệng so với động tác của nàng còn nhanh hơn.
Một bước hai bước, lập tức liền sắp tới rồi!
Ngay khi nàng nghĩ mình có thể hoa lệ đi đến chỗ vị trí của mình do quá kích động, chân Sở An Nhan không cẩn thận dẫm phải tà váy.
Còn may Hồng Tô tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ nàng, nhiều nhất Sở An Nhan cũng chỉ lảo đảo một chút.
Sở An Nhan hoả tốc ngồi vào vị trí thượng vị, làm bộ bình tĩnh uống một ngụm trà, theo sau nhỏ giọng hướng Hồng Tô dò hỏi: ” Vừa rồi không ai thấy đi? “
” Yên tâm đi công chúa, bọn họ cho dù có thấy cũng sẽ không nói gì “.
Hồng Tô trộm đánh giá chung quanh một chút, xác thực không có người nhìn chằm chằm các nàng.
Sở An Nhan thở phào nhẹ nhõm, tiểu thái giám vừa rồi lại thông báo hoàng thượng cùng hoàng hậu tới.
Sở An Nhan muốn tổ chức đơn giản chút, cho nên nghi lễ cũng không quá nhiều.
Mọi người hành lễ xong liền vào chỗ mình ngồi.
Vị trí bên cạnh Sở An Nhan còn trống, nơi này nguyên bản an bài để Lăng Giang ngồi, kết quả đến bây giờ, Lăng Giang vẫn không có tới.
Không tới cũng tốt, nàng cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Theo như lời Hồng Tô giới thiệu, chỉ cần xong phần nhận lễ vật, nàng liền có thể kiếm cớ rời đi.
Thời cổ đại, không có nhiều thứ để chơi đùa, tuy rằng đây tiệc sinh thần của Sở An Nhan, nhưng vẫn là yến tiệc mà đế hậu thập phần coi trọng, Sở An Nhan cũng không để ý, tóm lại cũng không tồi.
Sở An Nhan lẳng lặng ngồi, nghe đế hậu hàn huyên với đám người phía dưới, cùng với sự khách sáo rằng bọ họ tự nguyện tham gia.
Sở Quảng Văn vẫy vẫy tay ra hiệu, yến tiệc mới chính thức bắt đầu.
Chính giữa sân có một ơi mảnh đất trống, có rất nhiều nến, cho nên sân vốn dĩ tối om vì thế mà được ánh nến chiếu sáng, Sở An Nhan thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy vị hoàng huynh ngồi đối diện nàng.
Sở An Nhan hứng thú dạt dào nhìn vũ nữ nhảy múa, dáng người kia, bộ dáng kia, đôi mắt Sở An Nhan lóe lên sự kích động, không hề có chú ý có người lặng lẽ đi tới bên cạnh nàng.
Sở Quốc dân phong cởi mở, nam nữ cũng không cần tách ra ngồi, cho nên từ khi Lăng Giang tới, ánh mắt đám nữ nhân đối diện dán chặt lên người hắn.
Không chỉ có như thế, còn lặng lẽ thông báo hảo tỷ muội cùng nhau hướng bên này nhìn.
Kinh ngạc vì kinh thành lại xuất hiện một nam tử tuấn mỹ, thậm chí so với Thẩm Tử Sâm so đều không hề kém cạnh.
Sở An Nhan tuy rằng không có chú ý tới bên cạnh có người, nhưng nàng vẫn thấy khuôn mặt đỏ vì thẹn thùng của mấy tiểu muội muội đối diện.
Sở An Nhan nghi hoặc liếc nhìn vài lần, phát hiện phương hướng các nàng nhìn đều là về phía nàng.
Gì vậy? Là nàng xinh đẹp quá hấp dẫn ánh nhìn của mấy vị muội muội sao?
Sở An Nhan hơi hơi đắc ý nâng đầu, lại nghe thấy thanh âm Hồng Tô.
” Lăng công tử tới “
” Ân “.
Lăng Giang hơi gật đầu, làm lơ ánh mắt chung quanh đang phóng tới.
Sở An Nhan nghe thấy thanh âm này, lại nhìn thấy Lăng Giang đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, sợ tới mức tí thì mông lìa khỏi ghế.
Ngay sau đó lại ý thức được tình hình, mới cưỡng chế bản thân an phận ngồi xuống.
Vừa rồi nàng nhìn thấy, đối diện nàng còn có người của Tây Trần Quốc.
Bất quá Sở An Nhan có chút kinh ngạc, đó chính là nàng không thấy bóng dáng của nữ chủ.
Theo lý thuyết nữ chủ cũng mang huyết mạch hoàng thất, vị trí ngồi cũng nên ở gần đây, nhưng Sở An Nhan nhìn một vòng, dựa vào gương mặt trong trí nhớ xác thật không tìm thấy nguyên chủ.
Tuy rằng trí nhớ của nguyên chủ về Bình An chỉ dừng lại ở vài năm trước, nhưng Sở An Nhan khẳng định nữ chủ không ở đây.
Bàn về ánh hào quang của nữ chủ, nàng ấy hẳn là sự tồn tại bắt mắt trong đám người này, xem ra nữ chủ vẫn chưa rời khỏi chùa.
Như vậy cũng tốt..