Tiểu Tiên Sinh

Chương 6: Tuổi trẻ nhiệt huyết



Đúng giờ, hội nghị bắt đầu.

Các tập đoàn từ mọi miền ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, sau khi nghe xong phát biểu mở màn ngắn gọn. Đại diện của các hạng mục theo thứ tự lên phát biểu, Nghênh Cảnh xếp thứ 2 từ dưới lên, Kỳ Ngộ khá chú ý đến thứ tự, nói: “Khoa thiết kế xếp thứ ba.”

Đúng là con trai ruột của trường.

Nhìn qua hai lần, Nghênh Cảnh chợt hiểu ra, những người có thực lực mạnh toàn chạy trước để lấy cơ hội, người anh em vừa bắt chuyện với cậu lúc nãy, Nghênh Cảnh lén lút lên Baidu tìm công ty cậu ta, còn rất mạnh đó.

Cái gì mà chữa bệnh, bất động sản, vật tư xây dựng, nghe mãi nên cũng quen rồi, đều là những thứ cần thiết với nhân dân. Làm đơn giản, tỉ lệ hồi báo có thể thấy được, lại không có quá nhiều nguy hiểm, các nhà đầu tư rất thích.

Những người thuyết trình hạng mục, tất cả đều là lão làng trong giang hồ, ăn nói giỏi, bầu không khí ở hội trường rất tuyệt.

Con người chính là như vậy, ban đầu tràn trề lòng tin, phóng đại tất cả ưu điểm của bản thân, cứ cho mình là hạc giữa bầy gà mà kiêu ngạo. Khi thực sự đi vào cái vòng này mới phát hiện ra, hạc giữa bầy gà là có thật, nhưng mình không phải con hạc kia.

Nghênh Cảnh có hơi lo lắng.

Người nào ở đây, cũng rất biết nói, còn nói quá tốt ấy.

Đến phiên các bạn cùng trường ở hệ thiết kế máy bay lên, người thuyết trình cậu biết luôn, chủ tịch hội học sinh kiêm chân chó của Phó hiệu trưởng, à không, tâm phúc số 1. Không biết cậu ta kiếm đâu được một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đẩy đẩy gọng kính đen, mở miệng: “Đầu tiên, được cùng các nhân tài kiệt xuất trong nghiệp giới đứng tại đây, chính là vinh hạnh của tôi, thứ hai, tôi phải cảm ơn trường học, đã dành cơ hội lần này cho chúng tôi.”

Nghênh Cảnh nổi da gà toàn thân.

Không thể phủ nhận, khâu chuẩn bị của cậu ta rất chu toàn, mấy năm nay máy bay phát triển nhanh chóng hơn trước, đã biến thành phổ biến. Máy bay không người lái được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực, thêm vào đó được quốc gia dốc sức nâng đỡ, kĩ thuật từng bước được nâng cao, khả năng thương mại rất khả quan.

Chú ý hơn một chút sẽ nhìn ra, những nhà đầu tư hàng đầu đều cẩn thận, nghiêm túc lắng nghe.

Ánh mắt Nghênh Cảnh liếc sang phía bên phải.

Sơ Ninh ngồi thẳng, đang cúi đầu xem tài liệu, đại khái là tìm kiếm chút tin tức, sau đó ngẩng đầu nhìn người thuyết trình một chút. Độ cong của gò má cô thật đẹp, nhân trung và môi giữa làm người ta mơ màng.

Màu môi thật đẹp…

Tiếng nói chuyện trên đài đã biến thành tiếng xì xào hỗn loạn, Nghênh Cảnh bất chợt giật mình, tự nhiên cảm thấy hoảng hốt do phần phân tâm lúc nãy của mình.

“Cậu lo lắng à?” Kỳ Ngộ bất ngờ hỏi.

“A? À, lo lắng. Không lo lắng.” Giọng Nghênh Cảnh lắp bắp, giống như đứa bé bị bắt gặp làm chuyện xấu vậy.

“…”

Rất nhanh đã tới bọn họ.

Nghênh Cảnh thuyết trình, Kỳ Ngộ phối hợp làm việc.

Cậu kéo áo âu phục một cái, thầm hít sâu. Sau đó trong ánh mắt dõi theo của mọi người, bước lên đài.

Sơ Ninh thả danh sách hạng mục trong tay xuống, bưng ly uống một hớp nước, sau đó nhìn cậu.

Lúc này Nghênh Cảnh vẫn nghe theo dự tính trong lòng mình. Đến cuối cùng, có khí thế của trường học nổi tiếng, có nhiệt huyết thiếu nhiên, dũng khí mới mẻ kia sôi sục tưng bừng. Quan trọng nhất là cậu có lòng tin đối với hạng mục của mình.

“Chào mọi người, tôi là sinh viên Đại Học Hàng Không C, tên Nghênh Cảnh, cảm ơn các vị đã dành thời gian quý giá để nghe ý tưởng thiết kế của tôi.”

Không nịnh hót, không cố gắng lấy lòng, lời mào đầu này, vừa đơn giản vừa thoải mái.

Sơ Ninh ngừng một lát, YJ? Có thể đọc lái như vậy sao?

Cô lật ngược bìa tài liệu lại, à, hóa ra là chữ “Cảnh” này.

“Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với mọi người, tính khả thi của mô phỏng động cơ hàng không.” Giọng cậu thiếu niên nhẹ nhàng âm vang, không có giọng Bắc Kinh uốn lưỡi liên tục, cũng không có kỹ xảo lên xuống trầm bổng, câu từ của cậu tròn trịa, ngữ nghĩa rõ ràng.

Slide trên màn chiếu chuyển qua chuyển lại, giải thích chuyên nghiệp càng lúc càng cặn kẽ.

Nghênh Cảnh càng nói càng hăng say, lúc đầu còn lo lắng, sau đó dần buông lỏng, giờ kích động tới mức muốn bùng nổ. Từ từ mà nói, rất có cảm giác “mèo khen mèo dài đuôi”.

Cho đến khi ánh mắt đầy nhiệt tình của cậu liếc Sơ Ninh một cái —–

Lúc đầu Sơ Ninh còn cảm thấy khá hứng thú, ba phút sau, sắc mặt bình thản, năm phút sau, mặt không còn tập trung nữa, cuối cùng, cô nhìn cũng không nhìn nữa, thẳng tay đóng tài liệu hạng mục của bọn họ lại.

Giống như đánh phủ đầu, rằng cái này còn chưa tốt.

Nghênh Cảnh cảm thấy giây trước cậu vẫn còn sùng sục nhiệt huyết, giây sau đã lạnh.

Thật may là cuối cùng cũng kết thúc, sự mất thăng bằng kì lạ này cũng không tạo ra sai lầm quá lớn. Cậu nói xong, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, thưa thớt mấy giây, cũng miễn cưỡng coi là thân thiện.

Nghênh Cảnh đi xuống đài, Kỳ Ngộ đứng sau lưng nhắc nhở: “Cậu đi nhầm bên rồi.”

“…”

Cõi lòng vốn đang xao động càng rộn ràng hơn. Cậu ngồi về chỗ cũ, hậu tri hậu giác* phát hiện lưng toàn mồ hôi.

*Hậu tri hậu giác: mãi sau mới phát hiện ra.

Đợi toàn bộ các tổ hạng mục trình bày xong, trong vòng nửa giờ sẽ nhận được câu trả lời. Thật ra thì vừa hết thuyết trình, các nhà đầu tư đã tiến hành bàn bạc với hạng mục mà mình có hứng thú rồi. Trong vòng năm mười phút, bốn phương đều chuyện trò rôm rả.

Nghênh Cảnh ngồi ở chỗ cũ, lo lắng nắm chặt quần âu.

“Rất cảm ơn!” Cách đó không xa truyền tới một tràng hô ứng, là đoàn đội khoa thiết kế máy bay cùng trường.

Kỳ Ngộ nói: “Bọn họ được chọn rồi.”

Nghênh Cảnh vừa hoài nghi vừa hy vọng: “Chúng ta cũng có thể, đừng vội.”

Đây càng giống đang tự nói với bản thân mình.

30p sau, hội trường trống trơn.

Kỳ Ngộ thở dài, nói với Nghênh Cảnh đang không nhúc nhích: “Mình đi thôi.”

Nghênh Cảnh nghiêng đầu, hỏi: “Là tôi nói còn thiết sót sao?”

Kỳ Ngộ đáp: “Không có, cậu nói rất tốt.”

“Vậy tại sao bọn họ không chọn tôi?”

Kỳ Ngộ mở miệng mấy lần, nhưng không nói ra được một chữ.

Nghênh Cảnh bất ngờ đứng lên.

“A! Cậu tính làm gì?” Kỳ Ngộ kinh hãi, không kịp đuổi theo bóng lưng đang phóng như bay của cậu.

Bên ngoài hội trường là một phòng khách nhỏ, người ở lại còn rất nhiều, có nhà đầu tư, có công ty trúng tuyển, khách khí hàn huyên hoặc trao đổi hợp tác. Nghênh Cảnh dừng bước, dùng sức cúi đầu, đến gần một người xui xẻo: “Chào ngài, tôi là người thiết kế báo cáo mô phỏng động cơ hàng không, tên Nghênh Cảnh. Thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài.”

Lời vừa thốt ra, mắt cũng lia tới.

Sở dĩ chọn người này, cũng vì Nghênh Cảnh nhớ, trong số các nhà đầu tư, đây là một người tương đối có lý lịch và quyền phát ngôn.

Nghênh Cảnh hỏi thẳng, nhưng cũng chính vì vậy mà lại bày tỏ sự thẳng thắn nghiêm túc: “Tôi muốn thỉnh giáo ngài, hạng mục tôi làm có cần phải cải tiến chỗ nào không?”

Vị đó sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được vui vẻ cười.

Người xung quanh nghe xong cũng rất vui vẻ.

Trong nụ cười ấy có lẽ là có lòng tốt, nhưng trong mắt Nghênh Cảnh, vào giờ phút này, nụ cười đó không thể nghi ngờ gì nữa, giống cây kim thô đâm từng nhát từng nhát, không có ý tốt đâm lên người cậu.

Chế giễu là đa số.

Trong đầu cậu nghĩ, chắc đều do quan hệ.

Giống như trường học vẫn luôn thiên vị khoa thiết kế máy bay vậy.

Cậu chàng gần 20 tuổi có huyết khí phừng phừng thực sự cho cái từ “quan hệ” này là nguyên do. Hiện tượng chịu đối xử bất công nhiều ngày, lại thêm công sức mấy đêm làm dự án không được công nhận, hoặc cũng có thể, là động tác khép lại tài liệu vừa rồi của Sơ Ninh.

Giờ phút này Nghênh Cảnh như rơi vào hầm băng, nóng nảy hỏi lại: “Xin ngài hãy chỉ điểm, tôi có thể thay đổi, có thể tốt hơn.”

Tiếng cười thân thiện càng nhiều thêm.

Chàng trai trẻ này, ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu.

Mọi người như đang quay lại xem một thứ đồ có cũng được, không có cũng chẳng sao, chẳng ai xem sự cầu thị chân chính của cậu ra gì. Chính vào lúc này, Sơ Ninh bước ra —–

“Ý tưởng hạng mục rất tốt, rất chuyên nghiệp, khoa học kỹ thuật rất cao, chắc là có nghiên cứu tìm tòi trước.”

Cô đi ra từ trong đám người, dáng vẻ mềm mại, vô cùng cao quý, giọng điệu ổn định, không gay gắt ác liệt, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Nghênh Cảnh nhìn vào mắt cô, trong lòng hơi hơi buông lỏng.

Sơ Ninh nói: “Nhưng tính thực tế quá thấp.”

Nghênh Cảnh giải thích: “Đây không thể là vấn đề, trên PPT chúng tôi đã biểu diễn mô hình cơ sở.”

Sơ Ninh: “Được, vậy xin hỏi, từ khi thành lập tới lúc vận dụng thực tế cần bao nhiêu thời gian.”

Nghênh Cảnh hít sâu, như muốn thảo luận dài dài, nhưng suy nghĩ cẩn trọng một lát, chính cậu cũng chột dạ.

“Coi như có thể đưa vào sử dụng trong thời gian ngắn nhất, vậy xin hỏi vận dụng đến phương diện cụ thể nào?”

“Nghiên cứu các thiết bị hàng không.” Giống như trong một ván bài, người đang rơi xuống thế yếu đột nhiên nhặt được một lá bài tốt, Nghênh Cảnh cất cao giọng, có vẻ hơi kiêu ngạo: “Mọi người đều biết Boeing 777 chứ? Tất cả thiết kế, bộ phận khảo sát của nó, đều là nòng cốt của mô hình mô phỏng này, chu kỳ áp dụng của nó có thể rút gọn từ 8 xuống còn 5 năm.”

Sơ Ninh: “Tám năm rút xuống còn năm năm?”

Nghênh Cảnh: “Đúng!”

Sơ Ninh cũng rất bình tĩnh, tinh giản còn từ mấu chốt: “Tám năm? Năm năm?”

Giọng nói này phảng phất tựa mảnh băng vụn, không lưu lại con đường sống cho ai.

Sơ Ninh đột nhiên bật cười, câu nghi vấn chuyển thành một câu khẳng định hời hợt: “À, năm năm.”

Một tập đoàn, căn bản chỉ cần một chữ “lợi”. Chu kỳ đầu tư năm năm, đã đạt tới mức cực hạn của nhiều xí nghiệp. Huống chi nó chỉ là một dự án, một hạng mục hư ảo không thể tính toán. Liên quan đến mọi phương diện, đến cuối cùng, chỉ có thể dùng 6 chữ để khái quát.

Không hy vọng, chờ không nổi.

Ý tứ của Sơ Ninh đã hết sức rõ ràng, không muốn dùng lòng thương để đánh cuộc ngày mai.

Lời vừa nói xong, lỗ tai Nghênh Cảnh đỏ rực. Ngực cậu âm ỉ đau. Mới vừa rồi còn dẻo dai như nghé không sợ cọp, vậy mà đã bị nghiền nát hoàn toàn, lời nói thật khó nghe mà vẫn phải nghe, mới biết, chút tự ái này của mình vốn mỏng như cánh ve, không đáng nhắc tới.

Đây là phong cách làm việc trước nay của Sơ Ninh.

Trực tiếp, khách quan. Nói tóm lại, đây chính là ưu điểm của cô, nhưng trong mắt Nghênh Cảnh, chính là máu lạnh vô tình.

Cả người Nghênh Cảnh chơi vơi, không làm được gì.

Kỳ Ngộ an ủi cậu: “Không sao, chúng ta cũng hiểu ra rồi mà.”

Nghênh Cảnh vẫn còn ngoan cố, thật sự cảm thấy không phục: “Tôi cảm thấy bọn họ không hiểu gì hết, chính là loại người đơn giản, lấy làm ăn làm đầu.”

Kỳ Ngộ nói: “Làm ăn đơn giản, ai để ý mấy cái phức tạp làm gì?”

Những lời cáu bực bị chặn lại ở miệng Nghênh Cảnh, nuốt xuống không được mà nhả cũng không xong, ấm ức muốn chết.

Sau khi về trường, có hơi thảm.

Bên thiết kế máy bay kia, tất cả đều vui mừng, dương dương tự đắc.

“Tôi đã nói từ sớm, bọn họ không được gì đâu, lúc lên đường còn giăng biểu ngữ, thật quá ngây thơ rồi.”

“Sao cứ nhất thiết phải gây chuyện làm gì, trường cũng tỏ rõ thái độ rồi, đây không phải là đang lãng phí thời gian sao.”

“Còn có fandom, ôi mẹ ơi, giống như tà giáo vậy.”

Sau khi Nghênh Cảnh quay về, thì leo thẳng lên giường nằm, thứ 2, Kỳ Ngộ gọi cậu dậy đi học, cậu đắp chăn che kín đầu, lật người quay lưng tiếp tục nghiến răng.

Giờ hôm đó lại là của Lật Chu Sơn, sau khi tan học, ông gọi Kỳ Ngộ lại: “Tiểu tử kia đâu?”

Kỳ Ngộ gãi đầu một cái, nơm nớp lo sợ: “Nguyên khí tổn thương nặng nề, thanh tu rồi ạ.”

Lật Chu Sơn nói: “Em nói với nó, chiều nhớ đi học, không thì đừng mong kì này đủ tiêu chuẩn.”

Kỳ Ngộ đường hoàng trở thành loa truyền thông tin.

Nghênh Cảnh còn đang nằm trên giường đột ngột bật dậy như xác sống, cậu giống như cái lò xo, nhổm dậy thật mạnh, đầu tóc còn đang rối tung: “Dựa vào đâu mà không cho mình đủ tiêu chuẩn. Hạng mục này là ông ấy đưa, chúng mình vì ông ấy làm việc, người mất mặt lại không phải là ông ấy!”

“A a a, cậu nhỏ giọng chút.” Kỳ Ngộ muốn che miệng cậu, “Lúc nãy tớ đi vào có thấy Tiểu Hắc Khuông sang phòng bên cạnh chơi đó.”

Tên thật của Tiểu Hắc Khuông là La Giai, là vị bạn học thành viên đoàn đội thiết kế máy bay hôm nay vừa trúng tuyển.

Nhưng, những lời này chưa bị Tiểu Hắc Khuông nghe được thì đã lọt vào tai Lật Chu Sơn đang đứng ngoài cửa.

Tim Kỳ Ngộ đập loạn nhịp, “Giáo sư Lật.”

Nghênh Cảnh ngẩn ra, sau đó thể hiện thái độ “tôi nói đúng sự thật” nên không sợ.

Lật Chu Sơn, không trách không mắng, thậm chí không nói một lời.

Sống lưng của ông vì làm việc công tác nhiều năm mà cong đi rõ ràng. Dù thẳng người, nhưng đã không còn tư thái cao ngất.

Lật Chu Sơn nhìn Nghênh Cảnh một cái, ý tứ của cái nhìn này không rõ, nhưng cuộn chặt lấy lòng dạ Nghênh Cảnh.

Cậu quay đầu đi chỗ khác, cố làm như không thấy, cứng đầu không lùi dù chỉ là một phút.

Lật Chu Sơn đi.

Kỳ Ngộ có thái độ rất không phù hợp. “Ài, không nhất thiết phải như vậy, không trúng tuyển cũng bình thường mà, lời của vị giám đốc sáng này, cũng rất có lí.”

“Cậu biết cái gì chứ.” Nghênh Cảnh buông lời, ngừng một lát đi rửa qua loa mặt mũi, mặc quần áo ra cửa.

Tiểu Hắc Khuông phòng bên cạnh cũng vừa đúng lúc đi ra.

Hai người đυ.ng chính diện.

Mắt Nghênh Cảnh nhìn thẳng, cổ ngước lên nhìn vừa dài vừa thon, Tiểu Hắc Khuông đúng là một con quỷ ngây thơ, cố ý nói lớn với bạn: “Thật ra tôi cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Phòng thí nghiệm thì được đặc cách sử dụng. Căn bản không bị lấn sang thời gian nghỉ ngơi, chứ đừng nói là thức tới 3, 4 đêm.”

Nghênh Cảnh dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang nói ai.”

La Giai cười nhạt: “Ai giật mình thì là người đó.”

Một núi không thể có hai hổ, nhiệt huyết tuổi trẻ bị tưới dầu lên càng cháy mạnh, vốn là tiêu rồi.

Lửa đen của Nghênh Cảnh lập tức vọt lên 12 thước, cậu chủ động níu cổ áo La Giai: “Không biết nói tiếng người à?”

La Giai có tướng mạo trai trẻ điển hình, cao dưới 1m7, trước mặt Nghênh Cảnh 1m8, đúng là không có chút ưu thế nào.

Cậu ta bị siết ngã xuống đất, sau khi đứng lên vung nắm đấm, cằm Nghênh Cảnh anh dũng bị thương.

Liếʍ máu, tức giận tới mức không còn chút lí trí nào, hai người đánh nhau trong nháy mắt, lúc thì gào khóc kêu đau, lúc thì đấm bùm bụp, xuống tay rất mạnh.

Lúc Nghênh Cảnh được kéo ra thì chân hơi khập khiễng. La Giai té xuống đất, năm ba người đỡ cũng không dậy được.

“Không biết nói chuyện thì câm.” Nghênh Cảnh thở gấp, cùi chỏ hất về sau một cái, đẩy Kỳ Ngộ đang ngăn mình ra. Cậu chỉ La Giai: “Mày nghe kĩ cho tao —- hôm nay Nghênh Cảnh tao thua, nhưng không phải thua dưới tay mày.”

Đánh nhau đến mức này, ở nơi mà không khí học thuật quá mức dày đặc, có thể dùng từ ầm ầm sóng dậy để hình dung. Trở thành đề tài thảo luận ba ngày tiếp theo trong khắp các phòng.

“Tôi nghe nói, La Giai bị đánh tới khóc. Nghênh Cảnh đánh nhau siêu thật!”

“Cái này thì có gì lạ, tôi nghe nói bố cậu ta là quân nhân, gia đình cũng xuất thân từ quân nhân, kiểm tra thân thể hẳn là đã vượt qua mức bình thường.”

“Ai nha, sao nghe cậu nói thấy hơi lạ. Có chút mờ ám nha.”

“Nào có chứ! Tưởng tượng ít thôi.”

“Nhưng vóc dáng Nghênh Cảnh cũng tuyệt thật.”

Bát quái nhỏ giữa các nữ sinh đầy sắc sinh thơm, nhưng cũng nhanh chóng quay lại chuyện chính.

“Các cậu biết không, thành tích của Nghênh Cảnh năm đó rất tốt, nguyện vọng 1 là Thanh Hoa.”

“Vậy tại sao lại tới đại học hàng không C.”

“Bài thi tốt nghiệp bị sai một ít, thật đáng tiếc, kém có chút thôi.

Gió thổi lá cây nhẹ rung, im lặng.

“Haixxxx….”

“…Haixxxx.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.