Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 22: C22: Thế giới thứ nhất 22



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Hai đương sự vẫn đang sắp xếp mọi việc đâu vào đấy hồn nhiên không biết tâm trạng phức tạp của các nhân viên.

Trong phòng chủ tịch.

Cậu giới thiệu ngắn gọn với các trợ lý Tần Tri là trợ lý riêng mới tuyển và sẽ luôn đi theo bên cạnh cậu, nhưng họ thấy hắn trông giống người mẫu catwalk hơn. Dù vẻ mặt là lạ nhưng họ không có quyền bình luận về chuyện này, vì thế đều phối hợp chào hỏi Tần Tri, sau đó biết điều rời khỏi văn phòng.

Nhìn Tần Tri tự giác bắt đầu sắp xếp lại văn kiện, Tô Đoạn ngồi trên sô pha nhỏ vẫn thấy đôi chút băn khoăn, lần thứ ba đề nghị: “Hay tôi triệu tập Hội đồng quản trị, giao cho anh chức tổng giám đốc nhé?”

Công ty của Tần Tri còn đang bộn bề công việc như thế mà còn đến giúp cậu, ấy thế mà cậu thì chẳng cho nổi Tần Tri một chức vụ nghiêm túc, quả là quá đáng.

Tần Tri lật xem từng tài liệu trong đống tài liệu chất chồng lên nhau, xem xong còn phân loại đặt đúng chỗ. Hắn hơi ưỡn eo, lần thứ ba kiên định lắc đầu, không thấy phiền hà giải thích cho Tô Đoạn nghe: “Không cần đâu, mấy cái danh ảo đó không quan trọng. Huống chi tôi có cổ phần của Tần thị rồi mà còn làm giám đốc của Tô thị nữa, mấy tên trong Hội đồng quản trị kia chắc chắn sẽ làm ầm lên, Tô thị không chịu nổi đâu.”

Thật ra hắn đã là giám đốc của một công ty khác rồi còn đòi làm trợ lý của Tô Đoạn, mấy tên trong Hội đồng quản trị của Tô thị cũng không vui vẻ gì cho cam, nhưng ngoài mặt trợ lý không có quyền gì, hắn đi theo Tô Đoạn dưới danh nghĩa trợ lý riêng, vốn không hề thông qua quy trình nhân sự nội bộ của Tô thị, dù mấy người đó không đồng ý thì cũng không thể đuổi hắn được.

Nghe cũng hết sức hợp lý, tất cả đều suy nghĩ chu đáo vì Tô Đoạn.

Tô Đoạn cảm thấy ngại lắm, nhưng Tần Tri đã theo đến công ty luôn rồi, cũng bắt đầu làm việc giúp cậu luôn rồi, cũng đâu thể bắt hắn rời đi được, với cả lời Tần Tri nói đúng là rất có lý, cậu đành phải áy náy nhỏ giọng nói: “Được rồi.”

Vậy cậu sẽ… Thêm tiền lương cho Tần Tri.

Đúng là bây giờ Tần Tri đã có Tần thị nên chắc sẽ không coi trọng số tiền này, nhưng ngoài thêm tiền lương ra cậu chẳng biết nên báo ơn Tần Tri ra sao nữa.

Tần Tri sắp xếp lại văn kiện rồi pha cho Tô Đoạn một ly trà sữa, đóng chặt cửa sổ thông với nội bộ công ty, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy bí mật trong văn phòng mới tập trung xử lý công việc.

Mấy hôm nay Tô thị đã gom được khá nhiều tài liệu. Mà nói thật thì hắn cũng không hẳn quen thuộc với tình hình của Tô thị, mỗi lần thấy một dự án, hắn phải đi kiểm tra thông tin nên cũng rất tốn công sức.

Lúc đầu Tô Đoạn sẽ đến trước bàn Tần Tri xem hắn làm việc, nhưng những văn kiện chữ đen nền trắng đó như có tác dụng thôi miên vậy, Tô Đoạn chỉ nhìn một chốc đã thấy buồn ngủ. Vốn dĩ cậu định chuyển sang ngồi sô pha nghỉ ngơi hay ngồi chơi một chốc nhưng ai ngờ sô phá quá mềm mại, cậu ngủ quên hồi nào không hay.

Sô pha đặt gần cửa sổ sát đất, Tô Đoạn ôm gối đầu cuộn tròn lại ngủ. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng cuối hè chiếu qua lớp kính trong suốt rồi dịu dàng hôn lên mái tóc và bầu má Tô Đoạn, sưởi ấm cả người cậu.

Sợ đánh thức cậu, bàn tay lật xem văn kiện của Tần Tri không khỏi chậm lại, vừa đọc văn kiện mà ánh mắt cứ nhìn thoáng qua người đang ngủ trên sô pha mãi, trong không khí truyền đến một hơi thở yên tĩnh.

“Cốc cốc.” Không lâu sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Sự yên lặng bị ngắt ngang, Tần Tri buông văn kiện trong tay xuống, đứng dậy đến bên sô pha, đưa tay về phía Tô Đoạn.

Dù không đành lòng đánh thức Tô Đoạn đang ngủ say đến mức ngáy khò khò nho nhỏ, nhưng để tránh lộ bí mật, Tần Tri đành phải dằn lòng thương xuống vỗ nhẹ bầu má mềm mại của Tô Đoạn, nhẹ nhàng gọi: “Đoạn Đoạn ơi, dậy thôi nào.”

Tô Đoạn ngủ say thật, sau khi nhận ra mình không cần phải đối mặt với những văn kiện xem mãi vẫn không hiểu nữa, cậu thả lỏng hẳn đi, hiếm khi ngủ mất ý thức bên cạnh ai đó.

Bị Tần Tri đánh thức, cậu mở to mắt ngơ ngác mấy chục giây.

Thấy Tô Đoạn ngơ ngác mông lung vì vừa ngủ dậy, Tần Tri mặt không đổi sắc buông tay vừa mới vỗ má Tô Đoạn ra, thấp giọng nói: “Có người đến, Đoạn Đoạn đến bàn làm việc ngồi trước đi.”

Diễn thì diễn cho trót, để tránh bị cổ đông bắt gặp, Tô Đoạn phải giả vờ đang làm việc thì có người đến.

Biết là có việc, Tô Đoạn vội vàng đáp được rồi chạy đến ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại chút hơi ấm của Tần Tri, cầm tập văn kiện trên bàn giả vờ đọc, cất cao giọng nói về phía cửa: “Mời vào.”

Một người phụ nữ mặc đồ công sở đen trắng, mái tóc đen xoăn xõa ngang vai bước vào. Cô là giám đốc của một phòng ban, rất chuyên nghiệp, trên mặt không thấy sự khó chịu vì phải đợi ở ngoài vài phút, vẫn giữ nụ cười mỉm nhưng không mang ý nịnh nọt, cúi người đặt văn kiện trong tay trước mặt Tô Đoạn: “Sếp, đây là bản dự thảo kế hoạch hợp tác với East, mời anh xem. “

Song khi Tô Đoạn cúi đầu đọc văn kiện, khóe mắt cô lại lơ đãng liếc về phía bên kia phòng.

Tần Tri đã ngồi vào chiếc bàn làm việc nhỏ mà trợ lý nên ngồi, hắn đang nhìn màn hình máy tính ánh sáng lạnh trước mắt, tập trung gõ bàn phím, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt đen là vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Nhận thức của hắn vô cùng nhạy bén, gần như ngay lúc cô giám đốc liếc mắt nhìn sang, hắn cũng quay đầu sang nhàn nhạt nhìn cô.

Cô giám đốc hết hồn: “…”

Tuy trợ lý riêng mới nhận chức này chưa ra chiều uy hiếp gì với cô, nhưng chỉ cần đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn cô cũng phải khiến một giám đốc có kinh nghiệm làm việc nhiều năm như cô đây cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Cô giám đốc vốn chỉ tò mò về anh trợ lý riêng này vì những lời bàn tán lan truyền trong nhóm, nhưng giờ thì cô bỗng thấy nghi nghi.

Chỉ là một trợ lý riêng bình thường… Sao lại có được khí chất này?

May mà lúc này Tô Đoạn ngẩng đầu lên nói: “Tạm để ở đây đi, ba giờ chiều quay lại lấy.”

Cô giám đốc không dám nhìn bừa nữa, thành thật quay sang nhìn cậu rồi vội rời khỏi văn phòng.

Sau khi về chỗ làm việc, bị khát vọng được sống thôi thúc, cô đành sáng suốt nói mình không nhìn ra gì cả trước những đồng nghiệp đang muốn hóng hớt thám thính tin hot từ cô.

Chả là sau khi về đến nhà, cô vẫn không kìm lòng được lên mạng buôn chuyện với cô bạn thân nhất của mình.

“Để tui kể cho bà nghe sếp nhỏ trong công ty tui mới tuyển một trợ lý đẹp zai lắm! Dáng người rất chuẩn, tóm lại giống như cỗ máy phát tán hormone vậy á!” Cô giám đốc gõ bàn phím tạch tạch tạch, “Nhưng vì lý do không thể nào nói đó, tụi mình đều cảm thấy sếp nhỏ có mối quan hệ sâu hơn với anh ta!”

Cô bạn thân khó hiểu hỏi: “Mối quan hệ gì cơ?”

“Uầy, thì là cái mối quan hệ có thể cởi qu@n áo của nhau trong văn phòng chứ sao!”

Bạn thân: “… Tui nói bà nghe sếp bà mà thấy bà thế này thì bà sẽ bị đuổi đó.”

Cô giám đốc tiếp tục tán gẫu: “Đừng lo, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hôm nay khi tui tìm sếp để đưa bản kế hoạch đã lỡ chạm mắt với trợ lý riêng mập mờ của chủ tịch mất rồi!”

Bạn thân: “Rùi bà thích anh ta luôn hả?”

“Ăn nói xà lơ quá ní! Dám giành đàn ông với sếp thì sao tui sống nổi trong công ty nữa!” Giám đốc đứng đắn nói, “Sự thật là vầy, tui không nói xạo đâu nhưng mà lúc đó tui suýt bị anh trợ lý dọa cho cứng đờ luôn!”

“Rõ là ánh mắt không hề hung tợn nhưng thấy sợ lắm, cảm thấy anh ta như kiểu có thể dọa sợ chỉ bằng ánh mắt í!”

Bạn thân: “Sao tui thấy bà tả lố thế nhể? O.O”

Cô giám đốc than: “Có đâu ní! Tui thề là tui chỉ dùng lời lẽ phù hợp để nói thôi, ôi, tóm lại, với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của tui thì cái anh trợ lý này chắc chắn không phải người tốt! Tui cảm thấy sếp nhỏ của tụi tui đang gặp nguy hiểm!”

Bạn thân: “Gì mà nguy hiểm, cậu ấy là sếp mà, thấy không hợp thì đuổi thôi chứ có gì đâu.”

Cô giám đốc sâu lắng nói: “Bà không hiểu đâu.”

Vừa nói vừa đau lòng nghĩ thầm sếp nhỏ của họ không chỉ gầy yếu mà thoạt trông không hề tâm cơ, ở cùng văn phòng với trợ lý riêng toát ra khí chất nguy hiểm đó kiểu gì cũng sẽ chịu thiệt!

Tác giả có lời muốn nói: #Trợ lý nhỏ làm thế thân: Được chủ tịch bá đạo cưng chiều# (Câm mồm!)

___

3/11/2023.

14:05:39.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.