Trời Tối

Chương 45: C45: Sinh đôi dính liền



Ngọn lửa bên ngoài xe chiếu sáng gần hết bầu trời tối đen, bốn phía đều truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, mọi người đều hoảng sợ, nhưng hai người trong xe RV lại rơi vào một tình thế khó khăn khác.

Bạch Tử tựa hồ đột nhiên phát bệnh, Mạnh Dĩ Lam vốn không muốn nói chuyện với cô, lúc này lại lo lắng ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tử, liên tục gọi tên Bạch Tử, nhưng xem ra không thể đánh thức cô ấy dậy.

Mạnh Dĩ Lam cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể của Bạch Tử vốn phải cao hơn người bình thường, giờ lại đặc biệt lạnh lẽo, như một thi thể vô hồn.

Nhưng trên thực tế, Bạch Tử tựa như đã hôn mê, lại cực kỳ bình tĩnh nhắm mắt lại, phân tích cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi.

Hiện trường cháy nổ, tiếng la hét của cha mẹ và còn có một người bí ẩn.

“Bạch Tử?” Giọng nói nhẹ nhàng của Mạnh Dĩ Lam lại vang lên bên tai, Bạch Tử ngước mắt lên, nhìn thẳng vào cô.

Nhưng trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp nói tiếp, Bạch Tử đột nhiên bước đi, xoay người lao về phía cửa xe, ngay cả Mao Mao cũng không thể đuổi kịp.

Như đang liều mạng đuổi theo thứ gì đó, Bạch Tử xuống xe, lao thẳng về phía tòa nhà nơi vụ nổ vừa xảy ra.

Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao cũng vội vàng xuống xe.

Những binh sĩ tuần tra gần đó đều bị ngọn lửa thiêu đốt phân tán sự chú ý, không kịp ngăn cản Bạch Tử lao tới bên hông tòa nhà, mà không được cho phép.

Khói đen dày đặc cuồn cuộn từ cửa sổ tầng trên cùng, giống như một cầu thang đen dẫn lên trời, thật choáng ngợp.

“Cô Bạch, Mạnh tiểu thư,” chú Hồng đang được một binh sĩ đỡ, sau khi nhìn thấy họ, ông lập tức hét lên với Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam: “Ở đây rất nguy hiểm. Nhanh chóng quay lại xe!”

Mạnh Dĩ Lam không để ý đến chú Hồng, cô đi đến phía sau Bạch Tử đang đứng cách cổng không xa: “Sao vậy?”

Bạch Tử im lặng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh lửa ngoài cửa sổ, nhưng cô đã không còn tìm thấy cảm giác đột nhiên xuất hiện trong chiếc xe RV vừa rồi nữa.

Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận rõ ràng, rằng mình vô cùng sợ hãi ngọn lửa trước mặt.

Giống như một vết nứt đột nhiên mở ra trong trái tim vốn bình yên, ngọn lửa như chiếc lưỡi sắc bén của quỷ dữ thò ra từ vết nứt, khiến Bạch Tử muốn lại gần nhưng lại khó đối mặt.

Một binh sĩ quấn chăn dày từ trong cửa lớn lao ra, chăn bông ướt đẫm nước, nhỏ giọt xuống dưới đất.

Anh ta chạy đến chỗ chú Hồng, giọng run run báo cáo: “Tôi không tìm thấy Liêu tiểu thư. Cô ấy có thể ở hành lang trong cùng của tầng ba. Đường bị chặn, tôi không thể qua được!”

Bạch Tử nhấc chân đi mấy bước lại gần tòa nhà, lại bị Mạnh Dĩ Lam phía sau nắm lấy khuỷu tay.

Ngay lúc Bạch Tử đang định giơ tay hất ra, thì Mạnh Dĩ Lam đã cầm chiếc chăn ướt quấn trên người binh sĩ đưa cho Bạch Tử: “Đi nhanh về nhanh.”

Lại là “Đi nhanh về nhanh”, câu nói mà Mạnh Dĩ Lam đã do dự giữ trong lòng, khi Bạch Tử đi cứu Du Vu Ý ở ga tàu điện ngầm Bình An, lần này cô lại nói ra không chút do dự.

Bạch Tử sững sờ, hai người nhìn nhau hai ba giây, sau đó cô cầm chăn choàng lên người, không nói lời nào xoay người đi vào trong tòa nhà đang bốc cháy dữ dội.

Trước đó, cô ấy đi giải cứu Du Vu Ý là vì Mạnh Dĩ Lam.

Bây giờ, cô ấy đang làm điều đó cho chính mình.

Một số binh sĩ muốn tiến tới ngăn cản, trong đó có Mao Mao đang muốn đi theo Bạch Tử vào tòa nhà, tuy nhiên, nhiệt tỏa ra từ tòa nhà buộc mọi người phải rút lui, Mao Mao bị bỏng, nó trốn sau lưng Mạnh Dĩ Lam.

Khói dày đặc và hơi nóng lan tỏa khắp nơi trong tòa nhà, cảm giác vừa quen vừa lạ này khiến Bạch Tử có chút sợ hãi.

Nhưng càng sợ hãi, cô lại càng muốn tiến lại gần.

Với tâm lý này, Bạch Tử chạy lên cầu thang đi đến tầng ba, nơi xảy ra vụ cháy nghiêm trọng nhất.

Hành lang dài tràn ngập khói dày đặc, hình như nó phát ra từ một cánh cửa cắt ngang hành lang, Bạch Tử quấn chăn, cúi người chạy nhanh về phía cuối hành lang.

Ngay lúc Bạch Tử chuẩn bị đến gần căn phòng cháy, bên trong lại vang lên một tiếng động lớn, ngọn lửa từ cửa tràn ra như suối, luồng nhiệt mạnh mẽ đẩy Bạch Tử lùi lại phía sau, ngã xuống đất.

Lúc này, Bạch Tử mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ cuối hành lang, cô quấn chặt mình trong tấm chăn, chạy nhanh về phía trước, bất chấp ngọn lửa trước mặt.

Hơi ẩm trên chăn đang nhanh chóng bốc hơi, Bạch Tử cố gắng mở mắt phải ra, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng kêu cứu trong đám khói đen dày đặc.

Rất nhanh, Bạch Tử đi tới cuối hành lang, nhìn thấy Liêu Vũ Đình nằm trên mặt đất.

Lúc này, một chân của cô ấy đã bị chiếc kệ ngã đè lên, hoàn toàn không thể cử động được.

Bạch Tử đang muốn nhấc cái kệ lên, thì nghe thấy Liêu Vũ Đình sắp ngất xỉu nói: “Chân… Của tôi…”

Bạch Tử còn chưa kịp đặt câu hỏi, Liêu Vũ Đình đã giơ tay mò mẫm cái chân bị khung kệ ép đè lên, vài giây sau có tiếng *click*, sau đó cô hoàn toàn bất tỉnh.

Bạch Tử nghi hoặc nhìn hai chân của đối phương, phát hiện hình dáng có chút quái dị, sau đó, như chợt hiểu ra, Bạch Tử dùng chăn quấn lấy thân trên của Liêu Vũ Đình, dùng sức nhấc bổng đối phương lên.

Cùng lúc đó, chân phải của Liêu Vũ Đình bị “bỏ” dưới kệ – cái chân đó của cô thực chất là chân giả.

Ngọn lửa đã lan đến hành lang, Bạch Tử không thể quay lại như trước nữa, cô nhìn về phía cửa sổ trước mặt, giơ chân đạp vỡ cửa sổ, sau đó cõng Liêu Vũ Đình trèo ra ngoài cửa sổ.

Người đầu tiên phát hiện ra Bạch Tử từ cửa sổ bên hông đi ra là Mạnh Dĩ Lam, cô lập tức kêu binh sĩ bên cạnh trải đệm hơi đã chuẩn bị sẵn dưới cửa sổ.

Nhưng Bạch Tử một tay nắm lấy ống nước, một tay cõng Liêu Vũ Đình, dọc theo ống nước leo xuống tầng ba.

Chú Hồng cùng bác sĩ chạy tới để giải cứu Liêu Vũ Đình, trong khi Mạnh Dĩ Lam dẫn Mao Mao đi nhanh về phía Bạch Tử.

Nhìn khuôn mặt buồn cười bị khói đen che phủ của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cau mày, cô cẩn thận kiểm tra toàn thân Bạch Tử, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, cô không nói một lời, giơ tay lên lau mặt cho Bạch Tử bằng ống tay áo, hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn kỳ lạ đang lặng lẽ vây quanh cô.

Bạch Tử có chút khó hiểu nhìn Mạnh Dĩ Lam, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho đối phương hành động.

Mao Mao trèo lên lưng Bạch Tử, bắt chước động tác của Mạnh Dĩ Lam, nó vươn tay trái lau mặt Bạch Tử, sau đó nhìn lòng bàn tay đen sạm của mình, không nhịn được lè lưỡi liếm, sau đó lập tức nhe răng, liều mạng vung vung cánh tay.

Bạch Tử quay đầu nhìn Liêu Vũ Đình đang dần tỉnh lại, nhẹ giọng nói: “Chân của cô ấy là giả.”

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Liêu Vũ Đình, thì thấy ống quần bên phải của cô ấy rõ ràng đã xẹp xuống.

“Cô ấy và Vũ Nhu là cặp song sinh dính liền,” Mạnh Dĩ Lam vừa lau mặt cho Bạch Tử vừa giải thích, “Khi sinh ra, cơ thể của họ dính liền với nhau và chỉ có hai chân. Sau đó, cô mẫu mang họ sang nước ngoài để phẫu thuật tách ra.”

Nói cách khác, không chỉ Liêu Vũ Đình, mà cả Liêu Vũ Nhu, người phụ nữ từng đi giết người ở kho tiếp ứng, cũng có chân giả.

Lúc này chú Hồng cầm khăn mặt đi tới, nhìn Bạch Tử với vẻ có lỗi: “May nhờ có cô Bạch, chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Mạnh Dĩ Lam cầm lấy chiếc khăn rồi hỏi.

Chú Hồng thận trọng nhìn xung quanh: “Chúng ta quay lại xe trước rồi nói.”

Nói xong, ông ấy bảo vài thuộc hạ của mình chăm sóc thật tốt cho Liêu Vũ Đình, sau đó giải thích ngắn gọn vài lời với một sĩ quan, liền cùng Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử rời khỏi hiện trường.

Trở lại chiếc xe RV, Mạnh Dĩ Lam nhúng khăn mặt vào nước, muốn tự mình lau mặt cho Bạch Tử, nhưng đối phương giơ tay từ chối: “Cám ơn, tôi tự làm được rồi.”

Không phải Bạch Tử không thích đối phương chăm sóc mình như vậy, mặc dù có chút khó xử, cô cảm thấy hơi kỳ lạ trước thái độ lúc nóng lúc lạnh của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Dù sao cô cũng chỉ là trợ lý, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, về những chuyện không đáng kể này.

Thế nhưng là, Bạch Tử nhạy cảm nhận ra, lúc Mạnh Dĩ Lam đích thân lấy khăn lau mặt cho cô, chú Hồng đi cùng có chút biểu cảm không thể nói ra lời, nên cô lập tức ngăn cản động tác của Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc ý thức được, từ sau khi Bạch Tử cứu được Liêu Vũ Đình, cô đã quá lo lắng và ân cần quá mức, mặc dù bị hơn chục cặp mắt nhìn chằm chằm, nhưng cô cũng không chút kiêng dè giúp Bạch Tử lau mặt cẩn thận.

Xem xét mối quan hệ hiện tại giữa hai người, hành vi như vậy thực sự không thể tin được.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam không khỏi toàn thân cứng đờ.

Cô nhớ lại cách đây không lâu, cô còn hờn dỗi như trẻ mẫu giáo khi nhìn thấy Bạch Tử gạch chéo tên mình.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tử ôm Liêu Vũ Đình trong tay, từ làn khói đen dày đặc trèo ra ngoài cửa sổ, trong lòng Mạnh Dĩ Lam lập tức dâng lên cảm giác đau lòng, mọi hờn giận đều lập tức tan biến mất.

Sau đó, trong lòng Mạnh Dĩ Lam đã âm thầm làm một việc khá vô lý.

Cô không khỏi thay thế Bạch Tử bằng Lâm Khúc Vi, suy nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu nhìn thấy khuôn mặt đầy vết đen của đối phương, trong tình huống tương tự.

Không đến nửa giây, Mạnh Dĩ Lam đã có câu trả lời.

Hít sâu một hơi, Mạnh Dĩ Lam giả vờ thờ ơ, đưa khăn mặt cho Bạch Tử.

Chiếc xe RV bắt đầu tiến về phía trước, chú Hồng có chút lúng túng, ho nhẹ: “Tôi nghe họ nói có một gia đình gần đó, vừa trốn thoát khỏi khu vực màu vàng, một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa bé sơ sinh.”

Nói đến đây, ông thở dài: “Binh sĩ nói rằng người đàn ông cố giật súng, nên họ đã bắn chết anh ta ngay tại chỗ.”

Bạch Tử lau mặt, nhịn không được phản bác: “Người kia không có giật súng, tôi thấy rõ ràng.”

Chú Hồng cau mày, không dây dưa đến vấn đề này: “Sau khi người đàn ông bị bắn chết, bọn họ đã đưa người phụ nữ vào trong nhà, định tạm thời nhốt cô ta, nhưng họ không ngờ… Đứa bé sơ sinh thực ra là… Một em bé đã chết, trong bụng còn có một gói thuốc nổ.”

Nghe vậy, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đều im lặng, bầu không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn trong xe.

“Tình thế bây giờ càng ngày càng khó khăn,” chú Hồng thở dài, “Ở khu vực màu vàng gần thành phố B nhất, tài nguyên ngày càng khan hiếm, bạo loạn xảy ra ngày càng thường xuyên, nếu vấn đề không được giải quyết nhanh chóng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định ở thành phố B.”

Vẻ mặt của ba người trở nên nghiêm túc hơn, không ai nói gì, ngoại trừ Mao Mao, vẻ mặt nó vô tư, nó giật lấy chiếc khăn của Bạch Tử, liều mạng lau lòng bàn tay đen sạm của nó.

Chẳng bao lâu, chiếc xe RV đã chạy vào thành phố B, được một lúc thì rời khỏi đoàn xe tải, một mình lái đi hướng khác.

Số lượng lính tuần tra xung quanh giảm dần, nhưng các loại lưới bảo vệ giăng trên đường lại tăng lên thay vì giảm, thỉnh thoảng có lính dừng xe hỏi thăm nhưng không lên xe kiểm tra, họ chỉ hỏi vài câu, rồi nói cho xe cộ đi qua.

Bạch Tử ngồi bên cửa sổ ô tô nhìn nơi mà mình đã biến mất hơn một năm – đây từng là một trong những thành phố thịnh vượng nhất Trung Quốc, nhưng giờ đây lại ngột ngạt ảm đạm như một thành phố chết.

Dọc hai bên đường, nhiều loại cây xanh vốn được cắt tỉa cẩn thận đã mọc bừa bãi, vì đã lâu không được chăm sóc, thậm chí có cây còn mọc lan vào những chiếc ô tô bỏ hoang đậu hai bên, hòa lẫn vào nhau.

Những tòa nhà cao tầng về đêm trước đây rực rỡ ánh đèn, nay chỉ còn lại vài ngọn đèn đơn điệu chiếu sáng trong bóng tối, một số khu dân cư đông đúc thậm chí còn tối tăm, thiếu sức sống.

Khi đi qua một khu vực từng sầm uất nhất trung tâm thành phố, Bạch Tử nhìn thấy từng đàn chó hoang tranh giành thức ăn trên đường, thậm chí còn có một số loài động vật nhỏ mà Bạch Tử không thể gọi tên, chúng vội vàng băng qua đường.

Đây giống một khu vực miền núi hơn là một thành phố, từ khi vào thành phố cho đến giờ, không có người dân bình thường nào ngoại trừ những người đi tuần tra xuất hiện.

Chú Hồng giải thích: “Sau tám giờ tối, hầu hết các khu vực sẽ bắt buộc phải giới nghiêm, tuy bây giờ trời không có ánh sáng, nhưng giờ giấc của chúng tôi vẫn không thay đổi”.

Đi được khoảng nửa tiếng, xe dừng lại trước một khu vực được bao quanh bởi lưới bảo vệ dày đặc.

Cách đây một năm, nơi đây là khu căn hộ cao cấp có giá thuê cao ngất ngưỡng, do vị trí đắc địa.

Chú Hồng đỡ hai người xuống xe, Mao Mao leo lên lưng Bạch Tử, tò mò nhìn xung quanh.

Có ba vệ sĩ vũ trang đứng ở cổng, trong đó có một người đàn ông thấp hơn Bạch Tử, nhìn thấy liền nồng nhiệt chào đón Mạnh Dĩ Lam: “Mạnh tiểu thư.”

Hai vệ sĩ còn lại cảnh giác nhìn Bạch Tử và chú Hồng, Mạnh Dĩ Lam lập tức giới thiệu: “Đây là trưởng bối đã đưa tôi về,” sau đó chỉ vào Bạch Tử: “Cô ấy là trợ lý của tôi, sau này cô ấy sẽ tạm thời sống với tôi, làm phiền các anh giúp cô ấy ghi lại số liệu.”

Sau đó Mạnh Dĩ Lam bảo Bạch Tử lấy đồng hồ ra đưa cho vệ sĩ.

Vừa ghi chép số liệu, người đàn ông thấp bé vừa nói: “Mạnh tiểu thư, mấy ngày trước có một người họ Lâm đến tìm gặp cô, hình như anh ta tên là Vĩ… Vi gì đó, nói là hy vọng khi cô về có thể đến gặp anh ta.”

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Nghe xong lời của vệ sĩ, chú Hồng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, sau khi vệ sĩ trả đồng hồ cho Bạch Tử, ông nhỏ giọng nói với Mạnh Dĩ Lam: “Mạnh tiểu thư, vậy tôi đi trước, có việc gì cần, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Làm phiền ông.” Mạnh Dĩ Lam thấp giọng đáp lại, nhưng sau khi chú Hồng quay người đi được vài bước, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng chạy về phía chiếc xe RV nhanh hơn đối phương.

Chú Hồng chưa kịp hỏi, Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng lấy ba lô xuống xe, sau đó tạm biệt chú Hồng lần nữa, rồi cùng Bạch Tử bước vào cổng.

Đường không có đèn nên Mạnh Dĩ Lam cầm đèn pin đi trên con đường chật hẹp.

Không lâu sau, Bạch Tử đi theo phía sau không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai cô phải đi gặp Lâm Khúc Vi sao?”

Mạnh Dĩ Lam hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Khi cô đi gặp anh ấy, tôi có thể tự mình đi tới nhà kho xem một chút được không?” Bạch Tử hỏi.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam mới nói: “Ngày mai tôi không có ý định ra ngoài.” Cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, thật vất vả mới về đến nhà, Mạnh Dĩ Lam không muốn ra ngoài chút nào, nhưng cô vẫn nói thêm: “Chiều mai tôi sẽ cùng cô ra ngoài, cùng đi đến nhà kho.”

Bạch Tử nghe xong liền vui vẻ cười, gật đầu: “Được.”

Giống như một đứa trẻ biết ngày mai mình sẽ đi công viên giải trí, Mạnh Dĩ Lam không khỏi thất thần trước nụ cười ngây thơ kia.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng Mạnh Dĩ Lam đi không bao lâu, cô đột nhiên có chút chột dạ nhìn Bạch Tử bên cạnh, sau đó thò tay vào góc balo, sờ sờ.

Một viên kẹo cứng vị chanh được gói trong giấy và một chiếc bánh quy nén đã ở đó không biết bao lâu.

Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra, cô dẫn Bạch Tử và Mao Mao về nhà mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Thường thì chương mới được cập nhật vào lúc chín giờ, nhưng đôi khi nó muộn hơn một chút vì tôi quá bận, xin lỗi!

Canh gà trích lời hôm nay:

Bạn càng mong muốn điều gì, thì điều đó càng thành hiện thực.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.