Nửa ngày trôi qua, Mạnh Dĩ Lam vẫn không lên tiếng.
Cô ngồi bất động dưới đất, nhìn chằm chằm vào khe nứt, như thể linh hồn đã rời khỏi thân xác.
Bạch Tử có thể cảm giác được, tâm tình Mạnh Dĩ Lam lúc này vô cùng không tốt, nguyên nhân rất rõ ràng – túi vải nhỏ vô tình rơi vào khe nứt.
Nhưng thủ phạm Mao Mao lại rất thờ ơ như không biết gì, nó đang lăn lộn trên tuyết, cố gắng dùng tuyết để làm sạch cơ thể.
Muốn tiến lên an ủi đối phương, nhưng bởi vì trên người dính đầy dịch nhờn hôi thối của con nhện kia, Bạch Tử chỉ có thể đứng cách xa mấy bước, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi đi xuống tìm nó ngay…”
“Không cần,” Mạnh Dĩ Lam đột nhiên trả lời, “Bỏ đi, không sao cả.”
Nói xong, cô quay người, từ trong balo lấy ra hai cái khăn sạch, sau đó ném một cái cho Bạch Tử.
Dường như cô đã lấy lại bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn còn một chút phiền muộn.
Dù có đeo khẩu trang, Bạch Tử vẫn có thể nhận ra sắc mặt đối phương cũng không khá hơn trước là bao.
Nhưng Bạch Tử lại không biết, khi Mạnh Dĩ Lam đứng trước tủ sách lục lọi tài liệu, thái dương cô đã cảm thấy đau âm ỉ.
Hơn nữa, đáy lòng còn có một cảm giác phiền não không thể giải thích được cứ dâng lên, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam không khỏe ấy, cô bất ngờ bị một con nhện to bằng lòng bàn tay tấn công, rồi lại bất lực nhìn chiếc túi nhỏ rơi vào một khe nứt – Trải qua nhiều trắc trở như vậy, cả về thể xác lẫn tinh thần cô đều trở nên mỏi mệt.
Mạnh Dĩ Lam phải tốn rất nhiều công sức mới khiến bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng theo sau đó là một cảm giác ấm ức không thể xem nhẹ.
Có nên tặng chiếc nhẫn hay không, và nên tặng nó như thế nào – cô không còn cần phải vắt óc suy nghĩ về chuyện đó nữa.
Bởi vì, cô đã làm mất chiếc nhẫn của mình rồi.
Xâu chuỗi với những chuyện nhỏ nhặt đã phát sinh trước đó, dường như những điều này chính là ám chỉ ông trời ban xuống.
Trong lúc Mạnh Dĩ Lam lau tay, cô lại nhớ đến suy nghĩ “hôn nhân là vô nghĩa” của Bạch Tử.
Tiếp đến, cái xác thối rữa bị Du Vu Ý chặt đầu lại hiện lên trong tâm trí cô.
Ngay sau đó, cô còn nhớ đến Bạch Tử đã hứa sẽ luôn thành thật với nhau nhưng lại giấu kín tâm sự và không chịu nói ra.
Tất cả mọi thứ hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, Mạnh Dĩ Lam càng nghĩ càng thấy tủi thân, cơ thể cũng càng lúc càng khó chịu hơn.
Cuối cùng, cô chuyển hoá tâm trạng tồi tệ của mình thành tức giận, nhưng lại không tìm được cánh cửa nào để trút bỏ nó.
Đúng lúc này, Bạch Tử “đầu óc đơn giản” chủ động đứng dậy, trực tiếp tiến thẳng đến họng súng của Mạnh Dĩ Lam: “Không sao đâu, tôi sẽ tìm được vật đó nhanh thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Nói xong, xoay người định đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy người phía sau tức giận đè ép thanh âm hét lên ——
“Tôi nói, không cần chính là không cần!”
Bạch Tử kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy lông mày Mạnh Dĩ Lam nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Hai người nhìn nhau một lúc, Mạnh Dĩ Lam liền ảo não nhắm mắt lại, yếu ớt tựa lưng vào tường, như thể đang cảm thấy vô cùng áy náy vì đã mất kiểm soát.
Bạch Tử phục hồi tinh thần lại, xoay người đi đến bên cạnh đối phương, nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”
Mạnh Dĩ Lam che mặt, lắc đầu.
Từ sau khi tỉnh dậy dưới tầng hầm, Bạch Tử rất nhạy cảm phát giác được, Mạnh Dĩ Lam đã cố gắng cải thiện tính tình của mình rất nhiều.
Đặc biệt là khi giải quyết những vấn đề liên quan đến Bạch Tử, cô ngày càng trở nên kiên nhẫn và dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Chính những khi đối mặt với Mạnh Dĩ Lam như thế này, Bạch Tử mới càng cảm thấy đau lòng hơn, cô không đành lòng nói cho người đó biết bí mật mà mình đã nuốt vào trong.
Sau khi Bạch Tử lau người sạch sẽ, cô cầm lấy cái khăn trên tay Mạnh Dĩ Lam, nhúng vào chút nước từ tuyết tan, cẩn thận lau dịch nhờn của nhện trên tay Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu nhìn một bên mặt của Bạch Tử, cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương, cô càng cảm thấy hối hận hơn.
Muốn xin lỗi, nhưng trước khi kịp mở miệng, cô đã cảm thấy thái dương của mình đau nhói.
Đồng thời, trái tim dường như bị tắc nghẽn, hơi thở trở nên vô cùng khó khăn.
Mạnh Dĩ Lam dứt khoát tháo khẩu trang ra, hít một hơi thật sâu.
Nhưng ngay lập tức, mùi hương nồng nặc lạ lùng xộc thẳng vào mũi cô khiến cô ho liên tục.
Bạch Tử đang lau tay cho Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Chị chảy máu mũi rồi.”
Máu chảy dọc theo một bên mũi của Mạnh Dĩ Lam, nhuộm đỏ cả mặt đất phủ tuyết trắng.
Đầu Mạnh Dĩ Lam choáng váng, thậm chí cô không còn hiểu được Bạch Tử đang nói gì.
Bạch Tử không nói nhiều, cô lập tức giặt sạch khăn ướt, sau đó gấp chiếc khăn lại rồi đặt lên gáy Mạnh Dĩ Lam.
Tiếp đến, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo đối phương, nghiêng đầu Mạnh Dĩ Lam về phía trước để máu mũi có thể tiếp tục chảy xuống.
Cuối cùng lại dùng đầu ngón tay ấn vào mũi đối phương để cầm máu.
Mao Mao tò mò tới gần, cố gắng bắt chước động tác của Bạch Tử và chạm vào mặt Mạnh Dĩ Lam, nhưng bị Bạch Tử tát cho một cái.
Một lúc sau, máu mũi cuối cùng cũng ngừng chảy.
Bạch Tử không nói chuyện, tự mình đeo balo của cả hai lên, sau đó nhanh chóng bế Mạnh Dĩ Lam ra khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Bạch Tử xoay người chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Mao Mao mang theo cái gối đầu, nhanh chóng đi theo hai người.
Nhưng Bạch Tử lại không đi xuống lầu dưới, mà là chạy thẳng lên trên, đi tới sân thượng của tòa nhà Văn Uý.
Trên sân thượng cao mấy chục tầng, tuyết bay đầy trời, gió lớn gào thét.
Hai năm trước, hai người đã từng cùng nhau chứng kiến cảnh mặt trời biến mất tại nơi này.
Trở lại nơi đây một lần nữa, Bạch Tử không hề có bất kỳ ý định cảm khái nào về sự vô thường của thế giới.
Sân thượng phủ đầy tuyết trắng được bao quanh bởi những dây leo phát ra ánh sáng huyền ảo. Thoạt nhìn, nó trông giống như khu vườn party do một công ty nào đó trong tòa nhà sắp xếp để tổ chức tiệc mừng.
Sau khi xác định hoàn toàn không ngửi thấy mùi hương kỳ quái nữa, Bạch Tử mới bế Mạnh Dĩ Lam đang mê man đến một góc tường, để cô nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, Bạch Tử nhanh chóng dựng lều dưới trời tuyết và đốt lên một đống lửa.
Sau khi làm xong hết thảy mọi thứ, cô vội vàng bế Mạnh Dĩ Lam vào lều.
Cuối cùng Mao Mao dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nó ngoan ngoãn ôm gối ngồi xổm trong góc lều, không dám nghịch phá hay gây ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Mạnh Dĩ Lam được Bạch Tử bế vào túi ngủ, mặc dù trông cô vẫn còn chóng mặt, nhưng đã không còn ho khan hay chảy máu mũi nữa, tình trạng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Bạch Tử xúc một ít tuyết đọng đổ vào nồi sắt trên đống lửa.
Hai người không mang theo nhiều nước sạch, nhưng Bạch Tử lại mang theo viên lọc nước.
Cô khéo léo làm một bình nước uống lớn từ nước tuyết tan rồi cho Mạnh Dĩ Lam uống, sau đó lau người bằng nước ấm và mặc quần áo khô mát cho đối phương.
Làm những việc này xong, Bạch Tử lại chạy đến bên đống lửa để nấu đồ ăn.
Hai người đã không ngừng tìm kiếm trong khắp tòa nhà suốt cả ngày, đáng lẽ họ phải tìm một nơi để nghỉ ngơi từ lâu.
Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam lại là một người cuồng công việc và không quan tâm vấn đề mệt mỏi, mà Bạch Tử thì lại quá nuông chiều, cô thuận theo để đối phương mù quáng tiêu hao thể lực của mình.
Mạnh Dĩ Lam nằm trong lều nhìn Bạch Tử bận trước bận sau, trong lòng cảm thấy có lỗi không thôi.
Nhưng chuyện càng như thế, cô càng cảm thấy phiền muộn.
Cùng lúc đó, cảm giác ấm ức khó hiểu ấy lại lần nữa dâng lên, khiến cô càng thêm không biết nên xin lỗi Bạch Tử như thế nào.
Rõ ràng đã hứa sẽ từ bỏ tính khí thất thường của mình, nhưng sau khi nhìn chiếc túi vải nhỏ rơi vào khe nứt, tâm trạng phiền muộn tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng bạo phát.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Bạch Tử giống như một bao cát, tuỳ ý để Mạnh Dĩ Lam đánh cho hả giận, đồng thời cũng luôn thời khắc chú ý không để cô vô tình làm tổn thương chính mình.
Kết quả là, Mạnh Dĩ Lam thật không dễ gì mới phát tiết cơn giận xong, lại tích góp thêm một bụng cảm giác tội lỗi.
Một lúc sau, Bạch Tử cho Mao Mao ăn xong rồi trở về lều với một chén súp ngô nóng hổi.
Nhìn thấy người mình lo lắng cuối cùng cũng quay lại bên cạnh mình, Mạnh Dĩ Lam mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy người kia ngồi cách xa mình nửa mét, cô lại cảm thấy có chút bực mình.
Trên người Bạch Tử vẫn còn dính đầy mủ nhện, cho nên mới không chịu đến gần Mạnh Dĩ Lam.
Cô cẩn thận nghiêng người, cách xa xa đút cho đối phương từng thìa súp.
Mạnh Dĩ Lam cau mày, đã cảm thấy đau lòng lại còn thêm khó chịu.
Cô không được nói những lời mắng mỏ, lại cũng không biết làm sao để nói ra những lời dỗ dành.
Cuối cùng, dứt khoát bưng chén súp tự mình ăn.
Bạch Tử ngược lại không hề xoắn xuýt như Mạnh Dĩ Lam, thấy trạng thái tinh thần của đối phương đã khá hơn, cô mới yên tâm một chút, rồi lại chạy ra khỏi lều, cẩn thận xem xét tình hình xung quanh để xác nhận rằng không có nguy hiểm nào tiềm tàng nữa.
Mao Mao đang nghịch khăn ướt, nó bắt gặp thấy Mạnh Dĩ Lam đang nhìn chằm chằm Bạch Tử ở ngoài lều, tưởng cô đói nên liền đưa miếng bánh quy nó đang ăn dở đến trước mắt đối phương.
Sau khi bị từ chối ba bốn lần, Mao Mao mới nhét miếng bánh quy trở vào miệng.
Mạnh Dĩ Lam không có khẩu vị, nhưng cô vẫn ép mình ăn hết chỗ súp còn lại, sau đó lại vô thức nhìn ra ngoài.
Bạch Tử đang cúi người dọn tuyết đọng trên mặt đất, dường như tâm linh tương thông, cô cũng vừa lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Dĩ Lam trong lều.
Hai người nhìn nhau, Mạnh Dĩ Lam đang muốn cất lời, Bạch Tử lại có hơi không được tự nhiên cười một tiếng, sau đó quay người lại tiếp tục bận rộn.
Lúc này, nhạc trên quảng trường đã dừng lại từ lâu, chắc chắn có không ít dị nhân đã rời khỏi nơi đó.
Cho nên Bạch Tử mới không dám tùy tiện bế Mạnh Dĩ Lam xuống lầu, thay vào đó là chạy thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Mặc dù nhiệt độ trên sân thượng tương đối lạnh nhưng ít nhất cũng an toàn hơn những nơi khác, mà không khí lại thoáng đãng, cũng không có mùi hương kỳ lạ từ trái cây màu xám.
Bạch Tử nhận ra, Mạnh Dĩ Lam xuất hiện những phản ứng khó chịu khác nhau, chính xác là do ngửi thấy những mùi đó.
Cô đã chú ý đến điều này khi mới bước vào cửa, nhưng cô lại không kịp đưa Mạnh Dĩ Lam đi.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam từng được coi là “đối tượng thí nghiệm”, nhưng cho đến nay, thân thể của cô vẫn không khác gì người thường.
So với Bạch Tử có năng lực tự chữa lành cực mạnh, thì quả thực có sự khác biệt rất lớn.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử càng thêm khó chịu.
Rõ ràng là đã quyết tâm bảo vệ Mạnh Dĩ Lam cho thật tốt, nhưng khi gặp phải tình huống như vậy, chỉ với chút nhận thức an toàn này, làm sao có thể bảo vệ được người đó đây?
Mà suýt chút nữa, một con nhện không rõ nguồn gốc đã nhảy lên người Mạnh Dĩ Lam, chuyện này không chỉ khiến cô ấy hoảng sợ đến ngã vào khe nứt, mà còn khiến cô ấy đánh mất một đồ vật quan trọng.
Cho dù Mạnh Dĩ Lam không vì chuyện này mà phát cáu, nhưng Bạch Tử cũng không thể nào tha thứ cho chính mình.
Càng nghĩ, Bạch Tử càng khó chịu và mãi đứng ngây ngốc ở trong tuyết, thật lâu vẫn không muốn quay lại đối mặt với Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi nhìn thấy một bên mặt của đối phương thông qua cửa sổ nhỏ trên lều, cô lại ảo não quay đầu nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Lúc này, Bạch Tử đột nhiên phát hiện một bóng người kỳ lạ xuất hiện trên tầng lầu đối diện ngang với sân thượng ở đây.
Người kia đứng thẳng, còn đeo một chiếc mặt nạ vô cùng quen thuộc với Bạch Tử – phía dưới sẫm màu phủ đầy ký hiệu màu trắng dày đặc, ở giữa có một vòng tròn.
Trong lều truyền đến một tiếng ho nhẹ, Bạch Tử lập tức quay đầu lại.
Đợi khi cô quay người nhìn về phía tòa nhà đối diện, người kia đã biến mất không thấy đâu.
Bạch Tử nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, nhưng dù thế nào cũng không tìm được thân ảnh của đối phương.
Tiếng ho khan của Mạnh Dĩ Lam vẫn tiếp tục truyền đến, Bạch Tử chỉ có thể tạm thời quên đi người đeo mặt nạ khả nghi kia.
Cô bưng một chậu nước nóng lớn trở lại lều, định ngồi xổm bên ngoài đổ đầy cốc cho Mạnh Dĩ Lam, tránh làm bẩn lều.
Vừa mới ngồi xổm xuống, liền nghe thấy Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói: “…Vào trong thay quần áo.”
Giọng điệu có chút lạnh lẽo, dường như vẫn chưa nguôi giận.
Bạch Tử nghĩ nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn cởi giày, cúi người bước vào trong lều vải.
Cô đặt chậu xuống, sau đó xoay người cẩn thận kéo khoá cửa ra vào và cửa sổ để ngăn gió lạnh, vừa rót nước cho Mạnh Dĩ Lam, cô vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa nhìn thấy người đeo mặt nạ trong tòa nhà đối diện, hình như người đó đang theo dõi chúng ta.”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, phải rất lâu sau mới nhớ ra “người đeo mặt nạ” nghĩa là gì.
Nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng, không thể phân tích tình huống một cách lý trí như trước.
Hiện tại, Mạnh Dĩ Lam chỉ muốn Bạch Tử ở bên cạnh mình mà thôi.
Nhưng cô lại không nói nên lời.
Bạch Tử hoàn toàn không hiểu được tâm tư của Mạnh Dĩ Lam, cô nhúng chiếc khăn vào nước ấm rồi lau mặt cho đối phương.
Mạnh Dĩ Lam chân tay bủn rủn nằm trong túi ngủ, tuỳ ý động tác của Bạch Tử.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau lại nhịn không được mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào người bên cạnh.
“Đừng lo lắng, ngủ ngon nhé,” Bạch Tử thấy cô không chịu thả lỏng, nhẹ giọng nói: “Tôi ở bên ngoài trông chừng, sẽ không để người đó đến gần.”
Nghe xong lời này, Mạnh Dĩ Lam vừa mới cố ý ho khan để dụ dỗ Bạch Tử vào lều, liền cau mày khó chịu.
Một lúc sau, cô mới yếu ớt nói: “Em, thay quần áo đi.”
Bạch Tử có chút giật mình.
Mặc dù rất lo lắng tình hình bên ngoài, nhưng thấy Mạnh Dĩ Lam có vẻ như vẫn còn đang nổi nóng, cô không muốn làm trái ý của đối phương, lập tức ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo bẩn ra.
Mạnh Dĩ Lam ngồi dậy, nhân lúc Bạch Tử chưa kịp làm gì, cô liền lấy khăn tắm trong chậu ra, cẩn thận lau lưng cho đối phương.
Bạch Tử quay đầu nhìn lại, xác định Mạnh Dĩ Lam không có vấn đề gì, mới an tâm ngồi ngay ngắn.
Tiếp đến, cô lại vụng trộm chú ý đến động tĩnh bên ngoài lều, đề phòng bỏ sót bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.
Hai người không ai nói chuyện, từ sau khi Bạch Tử tỉnh lại, những giây phút chăm sóc lẫn nhau này càng ngày càng thường xuyên, dần dần trở thành thói quen giữa hai người.
Sau khi Bạch Tử thay quần áo sạch sẽ, cô đỡ Mạnh Dĩ Lam nằm xuống: “Để tôi xoa bóp eo cho chị nhé.”
Vừa rồi ở trong cao ốc, Bạch Tử đã nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam nhiều lần cau mày đưa tay xoa xoa ở phía hông.
Lưng của Mạnh Dĩ Lam vốn đã không được ổn lắm, lại thêm lúc trước trời mưa dai dẳng, nên thỉnh thoảng sẽ lại thấy đau, bây giờ thật khó lắm mưa mới dứt thì tuyết lại bắt đầu rơi, eo của cô lại càng đau hơn.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Bạch Tử đều chủ động xoa bóp cho Mạnh Dĩ Lam, tuy tay nghề không được tốt lắm, nhưng quả thực có hiệu quả.
Thế nhưng lúc này Mạnh Dĩ Lam chỉ muốn Bạch Tử ôm mình ngủ, lúc cô đang định từ chối lời đề nghị của đối phương thì cô đã bị lật người một cách nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi bàn tay ấm áp phủ lên phần eo đau nhức.
Lực xoa bóp vừa phải làm những bắp cơ căng cứng dần dần được thư giãn, cái nhíu mày của Mạnh Dĩ Lam cũng từ từ thả lỏng.
Thế là, những lời từ chối cũng được rút lại vào trong.
Cô nghe theo ý muốn của Bạch Tử, thả lỏng cơ thể để cho đối phương xoa bóp.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nhàn nhã giữa hai người, Mao Mao ném chiếc khăn ướt đã bị nó nghịch phá nảy giờ vào chậu nước, sau khi ngáp vài cái, nó liền nằm ngửa trong góc lều, ôm gối đầu rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Eo của Mạnh Dĩ Lam không còn đau nữa, cơ thể cũng càng lúc càng ấm hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Nhưng nội tâm lại càng thêm cảm thấy khó chịu.
Có chút tức giận, lại có chút buồn tủi.
Vì chính mình, cũng càng vì Bạch Tử.
Bạch Tử tận tâm ôm lấy Mạnh Dĩ Lam, hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của đối phương, sau khi đặt người nằm xuống, khoá chặt túi ngủ, cô liền xoay người muốn rời khỏi lều vải.
Nhưng chưa kịp mở kéo khóa xong thì người phía sau đã nắm lấy góc áo của cô.
Quay đầu lại, cô thấy Mạnh Dĩ Lam đang cau mày nhìn mình chằm chằm.
“Tôi ra ngoài…” Còn chưa dứt lời, đã bị đối phương hung dữ trừng mắt nhìn.
Bạch Tử giật mình, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Cô đóng cửa lều mới hé mở phân nửa lại, sau đó nằm xuống cạnh túi ngủ, duỗi tay chân ra, rồi ôm cả người và túi ngủ vào trong lòng.
Cái ôm bị ngăn cách bởi túi ngủ khiến sắc mặt Mạnh Dĩ Lam càng khó coi hơn, cô luôn có cảm giác cái người bên cạnh này sẽ thừa dịp mình không chú ý mà lặng lẽ rời đi.
Giống như chiếc nhẫn kia vậy, bỗng nhiên biến mất.
Nghĩ đến đây, sự ngột ngạt đang đè nén của Mạnh Dĩ Lam lại chợt trào dâng.
Cô mở mắt ra, thấy Bạch Tử đang nhìn mình dưới ánh đèn lờ mờ một hồi lâu, không kìm được mở miệng nói: “Lại đây.”
Túi ngủ là phiên bản đôi, có thể chứa được hai người cùng ngủ.
Nhưng Bạch Tử vẫn còn đang không yên lòng vì người đeo mặt nạ ở bên ngoài, cô vốn chỉ muốn ôm để giữ ấm cho Mạnh Dĩ Lam, sau khi đối phương đã ngủ say thì lặng lẽ chui ra ngoài.
Nhưng cô có thể cảm nhận được, nếu lúc này mình mà không nghe lời, Mạnh Dĩ Lam nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thế là, Bạch Tử rất hiểu chuyện mở túi ngủ ra, nhanh chóng chui vào trong, lại thành thục đưa tay kéo đối phương vào trong ngực.
Mạnh Dĩ Lam thầm thở phào nhẹ nhõm trước cái ôm ấm áp chậm chạp kia.
“Người của Lão Hắc tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ,” Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Mặc dù tôi không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng hiện tại có lẽ không phải lúc.”
Người được gọi là “Lão Hắc ” chính là người đeo mặt nạ mà Bạch Tử vừa nhìn thấy.
Bạch Tử nghi hoặc hỏi: “Đã tìm được bọn họ chưa?”
Mạnh Dĩ Lam không có trả lời, bây giờ cô không muốn nói đến chuyện đó.
Cô chau mày, xê dịch thân thể, lại nghiêng đầu áp trán vào cổ Bạch Tử.
Bạch Tử rất ăn ý mở hai chân ra, đè thật chặt đôi chân đang cong lên của Mạnh Dĩ Lam, ôm lấy cả người đối phương vào ngực mình.
Hơi ấm như dòng suối nóng bao bọc lấy toàn thân Mạnh Dĩ Lam, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn như trước – cơ thể càng thoải mái thì trong lòng càng buồn bã.
Lúc này, bên tai cô bỗng truyền đến một giọng nói hơi trầm thấp: “Thật xin lỗi.”
Không đợi Mạnh Dĩ Lam kịp phản ứng, Bạch Tử lại tiếp tục áy náy nói: “Tôi đã sớm nhận ra chị không thoải mái, vậy mà còn để chị ở trong đó lâu như vậy.”
Mạnh Dĩ Lam mấp máy môi.
Bạch Tử lại nói: “Còn những con nhện kia, lẽ ra phải sớm xử lý chúng, tôi quá bất cẩn.”
Dù là con nhện hay quả màu xám bị thối, Bạch Tử đều chưa từng nhìn thấy qua.
Chúng dường như vì lý do nào đó nên đã đột biến, giống hệt như cô.
Tựa như thứ thời tiết quái quỷ này, từ những cơn mưa dai dẳng đến trận tuyết vô tận, chúng đều đang chậm rãi nuốt chửng thành phố vốn đã sụp đổ này.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử càng thêm bất an.
Cô nhớ lại những gì ông lão da ngâm đã nói.
Cái gọi là chính phủ, Hoành Á, Vĩnh Thái… cuộc chiến giữa những người này dường như chỉ là màn dạo đầu.
Có lẽ phía sau còn có một tai họa đáng sợ hơn đang chờ đợi, nhưng Bạch Tử không chắc liệu mình có thể sống đến lúc đó hay không.
Nếu như chẳng may sau này Mạnh Dĩ Lam phải một mình đối mặt với những tai họa khủng khiếp đó thì sao?
Bên ngoài lều, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trên trời gió thổi dữ dội như tiếng sói hoang gào khóc.
Nhưng mà Bạch Tử đã cố định chắc chắn lều vải trên sân thượng, làm nó rất vững chắc.
Mao Mao đã ngủ, còn vô tư ngáy thật to.
Lúc này, cả thế giới như rơi vào một trạng thái hỗn độn nào đó, ngoại trừ hai người đang ôm chặt nhau trong túi ngủ vẫn còn tỉnh táo.
“Vật bị rơi xuống ấy…” Bạch Tử vẫn đang tự kiểm điểm với người trong lòng, thận trọng từng chút lí nhí, “Có phải quan trọng lắm không? Chị yên tâm, trước khi chúng ta rời đi, tôi nhất định sẽ tìm nó trở về…”
Lông mày Mạnh Dĩ Lam không hề giãn ra, nghe hết lời xin lỗi này đến lời xin lỗi khác khiến cô vô cùng đau lòng.
Đồng thời, cũng ngày càng chán nản hơn.
“Tôi đã nói rồi, không cần tìm chính là không cần tìm,” Mạnh Dĩ Lam căng thẳng, dùng giọng điệu không tốt lắm ngắt lời Bạch Tử, “Vật đó không quan trọng, không quan trọng chút nào!”
Thái độ của cô có chút tức giận, nhưng Mạnh Dĩ Lam biết, cô không hề giận Bạch Tử.
Cô giận chính mình.
Bạch Tử không nói nữa, để cho Mạnh Dĩ Lam trút giận.
Trải qua những ngày ở chung, cô dần dần suy nghĩ ra cách ứng phó với tính khí nóng nảy của Mạnh Dĩ Lam.
Dù sao thì cũng không thể quá ép buộc được.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam trút giận xong, cơ thể căng thẳng dần dần thả lỏng, nhưng trong lòng lại rối bời, thật nửa vời.
Lúc này, Bạch Tử giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bao phủ bàn tay đang níu lấy cổ áo mình của Mạnh Dĩ Lam.
Người kia khẽ giật mình, lông mày hơi giãn ra.
Hai người thật lâu không tiếp tục nói chuyện, nhưng bầu không khí rõ ràng đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
“Bạch Tử…” Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu không còn lạnh lùng nữa, “Trước đó, em lo lắng chuyện gì thế.”
Rõ ràng đây là một câu hỏi, nhưng lại được nói với giọng điệu trần thuật, hàm ý biểu hiện rất rõ ràng, cô muốn đối phương nhất định phải thành thật trả lời mình.
Bạch Tử không ngờ Mạnh Dĩ Lam lại đột nhiên nhắc tới chủ đề này, nhất thời không kịp phản ứng.
“Nói cho tôi biết.” Mạnh Dĩ Lam lại thúc giục.
Thế nhưng, Bạch Tử mới vừa rồi còn ngoan ngoãn như vậy, giờ lại cố chấp ngậm miệng không chịu trả lời.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam hơi tối sầm lại, nhưng giọng nói cũng không hề lạnh lùng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ mình sẽ trở nên giống người đó sao?”
Không cần phải giải thích thêm, “người đó” mà Mạnh Dĩ Lam nhắc đến chính là người đột biến bị chặt đầu mà hai người đã nhìn thấy trong căn phòng trên sân thượng cách đây không lâu.
Bạch Tử không trả lời.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không buông tha cho cô: “Em lo lắng sức khỏe của mình sẽ càng ngày càng tệ, có lẽ sẽ không có biện pháp nào trở lại bình thường sao?”
Bạch Tử vẫn trầm mặc không nói chuyện.
Giọng nói của Mạnh Dĩ Lam càng ngày càng dịu dàng, nhưng lại khiến Bạch Tử thêm bất an: “Em sợ sẽ làm tổn thương tôi, cũng sợ bản thân chết đi để lại tôi một mình, tôi sẽ đau lòng không thể tiếp nhận được, có đúng thế không?”
Bạch Tử rốt cuộc lên tiếng: “Nếu như chị không còn ở đây nữa, tôi không biết mình nên sống tiếp như thế nào.”
Dù là trước đây hay hiện tại, Bạch Tử vẫn luôn coi Mạnh Dĩ Lam là người quan trọng nhất.
Hoàn toàn giống như trước đây, cô coi người kia như ánh sáng trong lòng mình, chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù cô có mất trí nhớ, điều đó cũng không thay đổi nhận thức trong tiềm thức của cô về việc đặt Mạnh Dĩ Lam lên hàng đầu.
Như một kẻ điên, vô cùng mù quáng.
Hơn nữa, cô cũng rất chắc chắn rằng mình và Mạnh Dĩ Lam có cùng suy nghĩ.
Dù người trong lòng có mạnh miệng đến đâu, Bạch Tử cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đối phương quan tâm mình đến nhường nào.
Vì vậy, Bạch Tử dĩ nhiên cho rằng, nếu như có một ngày mình không còn trên đời nữa, đối phương nhất định sẽ rất đau buồn.
Nhưng lúc này, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói: “Bạch Tử, dạo này tôi dịu dàng quá, khiến em quên mất một số chuyện sao?”
“Đúng vậy, tôi rất thích em,” giọng điệu Mạnh Dĩ Lam lạnh hơn vừa rồi một chút, “Cũng hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau thật dài lâu, thế nhưng…”
Bạch Tử nhíu mày lại, cô cảm thấy lời tiếp theo của Mạnh Dĩ Lam nhất định rất quan trọng.
“Nhưng tôi không phải là em,” Mạnh Dĩ Lam nói, “Tôi là Mạnh Dĩ Lam.”
Dường như có thứ gì đó đang treo lơ lửng trong không khí, chậm rãi rơi vào lòng Bạch Tử.
Cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam tiếp tục trầm giọng nói: “Tôi sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ ai, kể cả em.”
Bạch Tử nghiêng đầu nhìn người đang nói.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại hơi cuộn mình, áp mặt vào ngực Bạch Tử, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam lại lên tiếng, giọng điệu không thay đổi: “Chỉ cần em – Bạch Tử, sống được một ngày, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm ra biện pháp chữa trị cho em, cho dù em có quên đi tất cả cũng không sao, tôi sẽ thay em nhớ, dù em có quên bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhắc nhở em bấy nhiêu lần, em cần một người chăm sóc cho em, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh em…”
Bạch Tử nhíu mày lại, dùng sức ôm chặt người trong lòng hơn.
“Nhưng,” Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, giọng nói bỗng nhiên trở nên hơi run rẩy, “Cho dù tôi thích em đến thế, nhưng nếu… nếu em thật sự không còn ở đây nữa, tôi vẫn sẽ sống tốt, em biết không?”
Bạch Tử chăm chú lắng nghe lời nói của Mạnh Dĩ Lam, không dám lơ là chút nào.
“Cho nên em hãy cứ yên tâm chữa trị thân thể của mình, đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng lo lắng về sau tôi sẽ xảy ra chuyện gì…” Mạnh Dĩ Lam vẫn dùng sức vùi mặt vào ngực Bạch Tử, không chịu tách rời, “Mạnh Dĩ Lam tôi, không phải là loại người sẽ sống chết vì tình yêu. Nếu có chuyện gì xảy ra với em, tôi có thể sẽ khổ sở rất lâu, nhưng không phải là mãi mãi – tôi sẽ không vì thiếu vắng em mà cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.”
Những lời này cũng không phải là cố ý nói ra để an ủi Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam chính là Mạnh Dĩ Lam, không phải Bạch Tử hay ai khác.
Đây là tính cách không chịu khuất phục bẩm sinh của cô.
Từ nhỏ Mạnh Dĩ Lam đã sống với tính khí này cho đến tận bây giờ.
Mặc dù luôn ôm chặt lấy niềm tin Bạch Tử nhất định sẽ khỏi bệnh, nhưng cô vẫn không tránh khỏi kiềm lòng không được tưởng tượng ra tình huống xấu nhất.
Nếu như Bạch Tử không còn ở đây nữa, Mạnh Dĩ Lam chắc chắn sẽ đau khổ rất lâu.
Thế nhưng, cô tin chắc rằng bản thân sẽ không vì vậy mà đánh mất chính mình.
Ít nhất là cho đến bây giờ, Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này.
Cô đã một mình chênh vênh suốt hàng chục năm khúc khuỷu, giờ đây cuối cùng cô cũng đã có được một người bạn đời, đó tất nhiên là một điều rất đẹp đẽ.
Nhưng nếu sau này cô muốn quay trở lại con đường độc hành, Mạnh Dĩ Lam cũng nhất định có thể ngẩng cao đầu bước tiếp.
“… Được,” Mạnh Dĩ Lam nghe Bạch Tử nhẹ nhàng trả lời, đồng thời còn dịu dàng vuốt ve lưng cô: “Tôi biết rồi.”
Bạch Tử cuối cùng cũng hiểu ra, Mạnh Dĩ Lam đã biết tất cả những gì cô suy nghĩ bấy lâu nay.
Những cái gọi là lo lắng và sợ hãi đó thực ra đều là dư thừa.
Cô thật sự đã quên rằng đối phương không giống mình, sẽ rơi vào khoảng tăm tối nếu mất đi một người – ánh sáng của Mạnh Dĩ Lam sẽ không bao giờ dễ dàng bị dập tắt như vậy.
Chính vì Mạnh Dĩ Lam quật cường như thế, hai người mới có thể vượt qua bao khó khăn để có được ngày hôm nay.
Cũng chính vì vậy mà Bạch Tử rất thích người này.
Đây chính là Mạnh Dĩ Lam mà cô luôn theo đuổi.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử lập tức nở một nụ cười chân thành vui vẻ.
“Tôi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa,” Bạch Tử ôm người vào lòng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tôi sẽ điều trị thật tốt, không còn lo lắng, cũng sẽ không sợ hãi nữa.”
Nghe Bạch Tử đang nói những điều mà mình muốn nghe, Mạnh Dĩ Lam một chút cũng không vui nổi.
Cô hận chính mình quật cường, cũng hận Bạch Tử vì đã xem cô là người quan trọng đến như vậy.
Vừa rồi sở dĩ cô nói ra tình cảm thật của mình như thế, là bởi vì cô hy vọng Bạch Tử đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng cũng càng muốn nhắc nhở bản thân, rằng mình phải luôn như trước kia, không được đánh mất chính mình một cách dễ dàng.
Nhưng khi nói ra những lời đó, cô lại cảm thấy rất buồn.
Mọi thứ rõ ràng đều chính xác vô cùng, nhưng dường như đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Mạnh Dĩ Lam thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giống như cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mình lại phải tốn công tìm được hai chiếc nhẫn, nhưng lại do dự không dám đưa ra.
Mạnh Dĩ Lam mơ hồ đoán được, có lẽ cũng chẳng phải Bạch Tử đã quên mất Mạnh Dĩ Lam là ai.
Ngược lại, chính bản thân cô cũng chưa từng biết tới một Mạnh Dĩ Lam thật sự.
Có lẽ, cô ấy cũng sợ phải đối mặt với thế giới không có Bạch Tử.
Cô ấy thậm chí có thể hoảng sợ đến mức không dám đối mặt với nỗi sợ hãi này.
“Em biết cái gì?” Mạnh Dĩ Lam tức giận ngồi dậy, dùng sức áp vào trán Bạch Tử, hạ giọng như đang tức giận, lên án Bạch Tử: “Em vốn dĩ cái gì cũng không biết!”
Lúc này, Bạch Tử rốt cuộc phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang rơi nước mắt.
“Em đáng ghét lắm, Bạch Tử,” Mạnh Dĩ Lam nắm chặt cổ áo Bạch Tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có ai đáng ghét hơn em đâu.”
Vừa nói, cô vừa ngang ngược đè Bạch Tử dưới thân, sau đó cắn chặt môi đối phương không chịu buông ra cho đến khi nếm được vị tanh ngọt ngào mới thôi.
Rõ ràng đã nói muốn sửa lại tính khí thất thường của mình, muốn nâng niu người trước mặt như bảo bối, nhưng đối phương lại luôn có đủ mọi cách làm cô không còn là chính mình như trước.
Đầu ốc vẫn luôn duy trì tỉnh táo, dần dần trở nên hỗn độn.
Người kia từng coi thường hết thảy mọi thứ, lại hết lần này đến lần khác mù quáng nhảy vào vực sâu nguy hiểm.
Bạch Tử đau lòng ngẩng đầu lên, nhẹ vuốt ve lưng Mạnh Dĩ Lam.
Giống như vừa rồi, cô không nói gì, chỉ để đối phương trút hết cảm xúc của mình.
Một lát sau, tâm trạng vừa tủi thân vừa tức giận của Mạnh Dĩ Lam mới dần dần rút đi, lực cắn cũng dần dần dịu lại.
Thế là Bạch Tử chậm rãi nghiêng eo, ôm Mạnh Dĩ Lam đặt ở dưới thân mình.
Cô hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn khô từng giọt nước mắt trên gương mặt người kia.
Mạnh Dĩ Lam không chống cự, cô nâng tay ôm chặt eo Bạch Tử, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự dịu dàng của đối phương.
Đôi môi mềm mại tỉ mỉ di chuyển từ khoé mắt đến cánh mũi, rồi từ từ rơi xuống khóe miệng.
Mạnh Dĩ Lam đúng lúc nghiêng mặt qua, chạm môi mình vào môi đối phương.
Sau đó, lại đưa lưỡi ra.
Chỗ bị cô cắn đã nhanh chóng lành lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút vị ngọt tanh.
Như thể đang nói lời xin lỗi, Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng liếm chỗ đó một lúc lâu, sau đó nâng cằm lên, quấn lấy môi lưỡi của đối phương.
Một nụ hôn vô cùng đơn giản dễ dàng khơi dậy những ý muốn trong lòng họ.
Bầu không khí mập mờ dần dần tan biến, Bạch Tử vẫn nhớ tới tình trạng sức khoẻ của Mạnh Dĩ Lam.
Cô thở hổn hển, hơi ngẩng đầu lên: “Chị còn thấy khó chịu không? Tôi…”
Đáp lại lời của Bạch Tử, chính là đôi chân đang chậm rãi nâng lên và quấn chặt lấy eo cô.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói hơi khàn nhưng lại dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam: “… Em thích miền bắc hay miền nam hơn?”
Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nắm lấy tay cô.
Trong khi câu hỏi kỳ lạ này vẫn còn quanh quẩn trong đầu Bạch Tử, thì tay cô đã được dẫn dắt, chậm rãi di chuyển từng chút một.
Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn như vậy, cô chưa bao giờ ngại ngùng khi đòi hỏi những gì trái tim mình muốn.
Huống chi còn đối mặt với Bạch Tử, một “học sinh” do chính tay mình đưa vào đời.
Mao Mao vẫn đang ngủ say, không hề hay biết bầu không khí trong lều đang dần trở nên mềm mại và đẹp đẽ hơn.
Trái tim Bạch Tử cũng đang dần dà chìm đắm.
Lúc này, bên ngoài sân thượng có tồn tại nguy hiểm hay không, dường như đã chẳng còn quan trọng nữa.
Mọi sự chú ý của cô đã bị nuốt chửng từng chút một bởi những ham muốn đang dần tỉnh giấc từ tận đáy lòng.
Dưới lòng bàn tay là sự ấm áp và mềm mại quen thuộc.
Bạch Tử đã từng nhìn thấy sự quyến rũ ở đó và cũng đã từng nán lại nơi đó không biết bao nhiêu lần.
Vô số lần, Mạnh Dĩ Lam cưng chiều tuỳ ý để cho Bạch Tử lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa trên đó.
Có lẽ cô đã quá quen thuộc nên không còn thấy tim đập nhanh vì nó nữa.
Nhưng đối mặt với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử chưa bao giờ có thể giữ được bình tĩnh.
Cũng như mọi lần trước, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến trái tim cô khẽ run lên.
Chẳng bao lâu, Bạch Tử đã hoàn toàn gạt bỏ nỗi lo lắng về sức khoẻ của Mạnh Dĩ Lam.
Bên ngoài lều, tuyết rơi dày đặc, những nguy hiểm tiềm tàng đang rình rập khắp nơi.
Bên trong lều, Mao Mao đang ngủ say trong góc, yên bình và ổn định.
Nhưng mà, còn có một người khác cũng đang chìm đắm như Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam hếch cằm, khe khẽ thở dốc: “Nghe nói miền Nam……không có tuyết, cũng không có……mưa……”
Chủ đề vẫn không ngừng xoay quanh “miền Nam” và “miền Bắc”, nhưng Bạch Tử đã sớm quên hết vấn đề Mạnh Dĩ Lam vừa nêu ra.
Cô thở hổn hển quỳ xuống, liếm lên chiếc cằm thon gầy của đối phương.
Căn lều vải cũng theo cơn gió lạnh bên ngoài nhẹ nhàng rung chuyển, giống như một con thú khổng lồ đang bò trong tuyết.
Lòng bàn tay Bạch Tử khẽ động theo sự chỉ dẫn của bàn tay ai kia.
Những que củi trong đống lửa cháy lách tách, hệt như trái tim đang đập rộn ràng của Bạch Tử lúc này.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng siết chặt, rồi lại buông ra.
Tiếng thở dốc nhỏ nhẹ hoà với tiếng gió ngoài cửa sổ.
Thân thể Mạnh Dĩ Lam run rẩy, dùng sức ngăn chặn thanh âm nơi yết hầu, ôm chặt lấy Bạch Tử thỉnh thoảng lại gầm lên như con thú nhỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, ghé vào tai đối phương, giọng nói đầy mị hoặc: “Tôi tìm người……xem qua thành phố Lăng Nam, tuy đó là vùng màu đỏ……nhưng sau này……tôi muốn, cùng em đến đó……”
Điều Mạnh Dĩ Lam không biết chính là, vào giờ khắc này, trong mắt cô không còn thứ gọi là “lý trí” nữa.
Trong đôi mắt mơ màng ấy, tràn đầy vẻ si mê muốn bên cạnh Bạch Tử cùng nhau sống chết.
Thế nhưng không chỉ có mình cô, mà cả Bạch Tử cũng chưa nhận ra điều này.
Cô căn bản không để ý tới lời nói của Mạnh Dĩ Lam, sau khi hôn lên chiếc cổ thon dài của đối phương, cô lại phì phò thở dốc, chui đầu vào trong túi ngủ.
Nơi vừa bị dịu dàng nắm chặt, bỗng nhiên bị bao phủ bởi một cảm giác ẩm ướt lành lạnh.
Sự dịu dàng dần dần biến thành ngang ngược, Mạnh Dĩ Lam cong người không chịu nổi.
Cùng cơn gió lạnh gào thét bên ngoài lều, ngón tay mảnh khảnh của cô luồn vào mái tóc dài của Bạch Tử, siết chặt.
Mạnh Dĩ Lam dường như có chút khó khăn khống chế chính mình, nhưng vẫn tiếp tục thì thầm: “Nơi đó……rất nhiều chỗ còn chưa bị phá hủy, đặc biệt là……gần nhà em, chỉ cần sửa lại một chút……là có thể tiếp tục sống ở đấy……”
Bạch Tử vẫn không đáp lại lời nào, cô hoàn toàn không nghe được những gì Mạnh Dĩ Lam nói.
Đối với “chuyện này”, cho tới bây giờ cô đều không thể phân tâm.
Mỗi khi bị đối phương khơi dậy niềm khao khát trong lòng, Bạch Tử không còn dịu dàng nữa, cũng khó có thể tiếp tục để tâm đến điều khác.
Dấu ấn cũ còn chưa biến mất, lại bị dấu ấn mới che lấp.
Không biết qua bao lâu, khi một cơn gió lạnh mạnh thổi qua, tiếng ngâm nga kìm nén bấy lâu sắp khai phá cổ họng Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô cố hết sức nhịn xuống, sau đó ôm chặt lấy Bạch Tử.
Dường như đang không ngừng chìm nổi trong dòng nước ngầm, ngột ngạt kìm nén, không chịu thỏa hiệp một cách dễ dàng.
Cuối cùng, khi đã chịu đựng đến cực hạn, cô âm thầm giải phóng luồng năng lượng quyết liệt ấy thông qua sự run rẩy của cơ thể.
Bạch Tử cuối cùng cũng ra khỏi túi ngủ, hơi nóng cũng theo đó tản ra.
Bên ngoài lều, trời lạnh cóng.
Bên trong túi ngủ, hai người mồ hôi đầm đìa.
Tất cả quần áo vướng bận đều bị cởi bỏ, vứt lung tung sang một bên.
Mao Mao đang ngủ quay lưng về phía hai người, miệng vô thức nhai nhóp nhép, nước bọt chảy xuống gối đầu.
Bạch Tử cúi người, áp má mình vào tai Mạnh Dĩ Lam.
Trong lều vải ấm áp, hơi thở ấm áp càng ngày càng nồng đậm.
Trong túi ngủ, địa phương bí ẩn nhất cũng được dính chặt chẽ vào nhau.
Có những bông tuyết theo gió lạnh nhẹ nhàng rơi trên lều, nhưng chúng lại không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Bạch Tử nín thở, có chút nhè nhẹ ve vuốt như cách người trong lòng từng dạy qua.
Mạnh Dĩ Lam vừa mới được đưa lên đỉnh sóng, còn đang trôi nổi ở biển sâu lại bị kéo vào một vòng xoáy khác.
Cô vặn uốn lấy cơ thể theo động tác của đối phương, lần nữa khó nhịn nâng hai chân lên.
Sau đó, một tay ôm chặt lấy lưng Bạch Tử, một tay nâng lên gò má của đối phương.
Những bông tuyết lạnh lẽo chất chồng thành từng đống, mồ hôi nóng ấm thân mật quyện vào nhau.
Dường như đang ở một không gian hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài lều, sự tiếp xúc giữa hai người vô cùng dính chặt và nóng ẩm, nhưng hai người không quan tâm chút nào.
Hô hấp của Mạnh Dĩ Lam càng lúc càng gấp rút, nhưng cô lại nhìn chằm chằm vào mắt phải của Bạch Tử, cố gắng tỉnh táo: “Sau này……em muốn đi đâu, hở?”
Những giọt mồ hôi rơi xuống từ chóp mũi Bạch Tử, ngay sau đó, nó lại trượt trên gương mặt Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử không trả lời câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, cô chỉ chằm chú nhìn vào mắt đối phương mà không nói một lời.
Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng véo vành tai Bạch Tử, khó nhịn đè chặt ngón chân lên túi ngủ, thúc giục: “Nói chuyện……”
Bạch Tử vẫn im lặng, nhưng động tác lại nhanh hơn, cúi đầu hôn lên môi Mạnh Dĩ Lam, khiến hơi thở của cả hai nghẹn lại trong khoang miệng.
Hai người quyến luyến hồi lâu sau mới tách ra.
“Đi đâu cũng được,” rốt cuộc Bạch Tử cũng vừa thở hổn hển vừa đáp lời, cô giống hệt như vừa rồi, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Dĩ Lam, “Tôi đi theo chị.”
Âm thanh ma sát của túi ngủ liên tục vang lên, hoà cùng với tiếng ngáy nhẹ của Mao Mao.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam hơi trĩu xuống, cô dùng ngón tay thon gầy xoa xoa gáy đối phương: “Đi theo tôi……cả một đời sao?”
Bạch Tử gật gật đầu: “Đúng vậy, cả một đời đi theo chị.”
Mạnh Dĩ Lam nhịn không nổi kéo căng cơ thể, nhưng nước mắt lại lưng tròng: “Em thích tôi……đến thế sao?”
Bạch Tử lập tức không chút do dự, lại gật gật đầu.
Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Tử lại tràn đầy bi thương: “Tôi……có gì tốt? Tôi thích nổi nóng……lại không dịu dàng……còn nói với em……cho dù có mất em, tôi cũng có thể……sống……”
“Mạnh Dĩ Lam,” Bạch Tử nhìn thẳng vào mắt đối phương, trầm giọng nói: “Tôi yêu chị.”
Là yêu, chứ không chỉ là thích.
Cho dù Mạnh Dĩ Lam không có gì tốt, cho dù cô ấy thích nổi nóng, cho dù cô ấy không hề dịu dàng chút nào, cho dù đối phương mất đi mình nhưng vẫn có thể tiếp tục sống tốt ——
Vậy thì sao chứ?
Cô chính là không muốn làm Mạnh Dĩ Lam buồn lòng, cũng không muốn trở thành xiềng xích trói buộc đối phương.
Mọi lo lắng và sợ hãi trong nháy mắt đều tan biến bởi lời nói vừa rồi của Mạnh Dĩ Lam.
Cô hy vọng người trong vòng tay này có thể sống tốt như trước, có mình hay không cũng chẳng sao cả.
Mạnh Dĩ Lam chính là Mạnh Dĩ Lam, mạnh mẽ và độc lập như vậy, mới chính là người mình yêu.
Nước mắt từ khóe mắt Mạnh Dĩ Lam trượt xuống, cô thở hổn hển cong khóe miệng, cười nói:
“……Đồ ngốc.”
Dứt lời, cô liền siết chặt lấy bàn tay đang xoa nắn sau gáy Bạch Tử, đem người kia ôm vào trong lồng ngực mình.
Sau đó cố gắng hết sức mình, dùng lực nâng eo lên nghênh hợp cùng đối phương.
Giống như chú cá đang vùng vẫy trong xoáy nước, cố gắng hết sức để cùng đối phương bơi lên đỉnh.
Hơi thở dần dần dồn dập, trong lòng Mạnh Dĩ Lam dâng lên một cảm giác thôi thúc.
Cô muốn đáp lại ba chữ Bạch Tử vừa nói bằng mọi giá.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì cơn sóng lớn trong nháy mắt đã phun trào nhấn chìm hai người hoàn toàn.
Hai chú cá thuận theo con sóng lớn bơi đến điểm cao nhất rồi hòa làm một thể.
Sau đó, lại cùng nhau rơi xuống vực sâu không đáy.
Mạnh Dĩ Lam không còn sức lực để nói gì nữa.
Bên ngoài lều, tuyết cũng đã sớm ngừng rơi.
Tuyết đọng dày hơn nhiều so với lúc họ mới đến sân thượng.
Trong lều vải, hơi thở ấm áp chầm chậm lưu chuyển.
Mao Mao đã ngủ say nửa ngày có hơi mở mắt ra, nó ngáp một cái rồi quay đầu nhìn chiếc túi ngủ bên cạnh.
Hai người không mảnh vải che thân đang ôm chặt lấy nhau, Mạnh Dĩ Lam trong lòng Bạch Tử hiển nhiên đã ngủ say.
Bạch Tử cũng nhắm mắt lại, nhưng bàn tay đặt trên lưng Mạnh Dĩ Lam vẫn còn đang nhẹ nhàng vỗ về.
Mao Mao chép chép miệng, ngồi dậy muốn tiến lên kéo túi ngủ.
Nhưng vừa chạm vào mép túi ngủ, nó lập tức bị Bạch Tử đang nhắm mắt đưa tay ngăn lại.
Sau đó, Bạch Tử cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Mạnh Dĩ Lam trong ngực mình.
Sau khi chắc chắn rằng người kia vẫn còn ngủ say, cô mới nghiêng người lấy từ trong balo ra một chiếc bánh quy nén và đưa cho Mao Mao.
Mao Mao cũng hiểu chuyện, lấy bánh quy xong nó lại lăn trở về gối nằm của mình.
Nhưng lúc này, Mạnh Dĩ Lam đã tỉnh lại.
Cô giơ tay xoa mặt, sau khi nhìn Bạch Tử một chút, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy giờ sáng rồi.” Bạch Tử đáp: “Chúng ta ngủ cả đêm.”
Mạnh Dĩ Lam ngái ngủ ngáp một cái, sau đó mới rốt cuộc ý thức được mình và Bạch Tử đều đang không mặc quần áo.
Ngay sau đó, cô liền nhớ lại chuyện nghiêng trời lệch đất hai người đã làm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Còn có cả ba chữ mà Bạch Tử lần đầu tiên nói với cô.
Một cảm giác xấu hổ thoáng qua khiến hai má Mạnh Dĩ Lam nóng bừng, nhưng sau một lúc im lặng, cô như đang làm nũng nói: “Tôi hơi đói~”
Bạch Tử nghe xong liền đứng dậy, lấy quần áo sạch mặc vào cho mình và Mạnh Dĩ Lam: “Chị thích súp ngô và thịt hộp hôm qua không? Tôi có nên làm thêm không, hay chị muốn ăn cái khác?”
Có lẽ bởi vì hôm qua đi lại quá lâu trong khu vực cấm, sau đó lại lục soát tòa nhà hết nửa ngày, lại thêm một trận “phiên vân phúc vũ” trong lều vải, cho nên mới dẫn đến việc toàn thân Mạnh Dĩ Lam lúc này đau nhức, không thể cử động.
Mà giờ khắc này, đây cũng là lần đầu tiên cô nằm yên trong túi ngủ, tuỳ ý để Bạch Tử cẩn thận giúp mình mặc vào từng món đồ lót.
Kiểu trạng thái mặc kệ sự đời này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không muốn cử động.
Mà Bạch Tử lại giống như đang làm chuyện gì đó rất bình thường, không có chút nào mất tự nhiên.
Sau khi cẩn thận thu xếp mọi thứ xong, cô nhanh chóng mặc quần áo, vội vã ra ngoài lều làm nóng thức ăn, sau đó đút từng chút một thức ăn đến bên miệng Mạnh Dĩ Lam.
Giờ khắc này, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy mình giống như một người tàn tật.
Cô cảm thấy rất xấu hổ nhưng lại bị mắc kẹt trong đó, không cách nào thoát ra được.
Bất cứ những ai quen biết Mạnh Dĩ Lam đều sẽ không thể nào tin được, người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập này lại nguyện ý để người nhỏ hơn 5 tuổi phục vụ mình đến mức như vậy.
Nhưng cũng vì thế mà Mạnh Dĩ Lam lại phát hiện ra, cảm giác hoàn toàn ỷ lại vào người khác như thế này có vẻ khá tốt.
“Chị và Mao Mao đợi tôi ở đây,” Bạch Tử nhẹ nhàng nói sau khi đút súp cho Mạnh Dĩ Lam, “Tôi một mình xuống dưới là được.”
Tất cả địa điểm phía trên tầng 40 đều đã được lục lọi, Bạch Tử muốn một mình xử lý những tầng còn lại.
Thấy đối phương cau mày, Bạch Tử lại bổ sung: “Trong tòa nhà có loại mùi hương đó, không tốt cho sức khỏe của chị.”
Mạnh Dĩ Lam thở dài, không kiên trì nữa: “Bất cứ lúc nào em cũng phải dùng bộ đàm để liên lạc với tôi, gặp phải tình huống khẩn cấp, nhất định phải quay lại ngay.”
Bạch Tử gật đầu, sau khi liếc nhìn Mao Mao đang ôm gối đầu ngáy ngủ, cô quay sang Mạnh Dĩ Lam nói: “Vẫn còn sớm, chị ngủ thêm một lát nữa đi.”
Loại hành vi “ăn xong rồi ngủ” này luôn bị Mạnh Dĩ Lam khinh thường.
Nhưng mà, lại thêm một lần đầu tiên nữa cô lại đồng ý với sự sắp xếp của Bạch Tử.
Sau khi chui vào túi ngủ, Mạnh Dĩ Lam lại kéo lấy cổ áo Bạch Tử: “Ngủ cùng tôi thêm một lúc nữa đi.”
Dường như đổi tính, cô vậy mà làm nũng với Bạch Tử hai lần liên tiếp.
Một lần nữa, cô không hề hay biết mình đang ngày càng ỷ lại vào đối phương, mà Bạch Tử cũng không thấy có gì không ổn, gật đầu đồng ý.
Trước khi Bạch Tử chui vào túi ngủ, Mạnh Dĩ Lam chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Lấy lá thư đó tới đây.”
Bạch Tử lập tức hiểu ý của đối phương, cô nghiêng người lấy lá thư Mạnh Dĩ Lam giấu trong balo ra.
Thật ra Mạnh Dĩ Lam đã không còn chút kỳ vọng nào về việc liệu mình có thể tìm được tài liệu hay không.
Cô thậm chí còn chuẩn bị ra về tay trắng.
Hơn nữa, ngày hôm qua lúc tìm kiếm ở tòa nhà, Mạnh Dĩ Lam không khỏi nhớ tới sau khi hai người trở về, Bạch Tử sẽ bắt đầu cách ly điều trị.
Cũng chính vì thế, nên cô mới càng muốn dành nhiều thời gian hơn để “ở bên Bạch Tử”.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam cầm lấy lá thư, cô nhẹ nhàng siết chặt nó.
Bì thư rất dày, bên trong có ít nhất bốn hoặc năm tờ giấy.
Bạch Tử nghiêng người nằm xuống, ôm Mạnh Dĩ Lam đang đưa lưng về phía mình.
“Bây giờ mở ra đọc hả?” Cô nhìn lá thư trong tay đối phương rồi hỏi.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô chỉ đưa ngón tay chạm vào năm chữ “Mạnh Dĩ Lam thân khải” bên trên bì thư.
Sau đó, nắm mặt trên của phong bì như thể muốn xé nó ra.
Nhưng đột nhiên cô dừng lại.
“Quên đi,” Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói: “Chờ em bình phục lại, chúng ta sẽ cùng nhau xem.”
Tuy không biết vì sao đối phương lại thay đổi chủ ý, nhưng Bạch Tử vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mạnh Dĩ Lam đang định đưa lá thư lại cho Bạch Tử, lại vô tình nhìn thấy phía sau phong bì có mấy con số rất khó nhận ra – 9809877.
Trong phút chốc, tim chợt xiết chặt.
Sau đó, mặc kệ quần áo của mình mỏng manh, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngồi dậy.
Cô hưng phấn quay đầu nhìn Bạch Tử nói: “Ra là như vậy!”
“Hả?” Bạch Tử vẻ mặt khó hiểu, vội vàng lấy áo khoác phủ lên cho cô.
“Trước đây tôi nghe nói công ty có quy định,” Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng giải thích, “Để thuận tiện cho việc quản lý, tất cả đồ vật lạ đều sẽ được mã hóa.”
Bạch Tử cau mày: “Mã hóa?”
“Thật lâu trước đây Internet còn chưa phát triển lắm,” Mạnh Dĩ Lam gật đầu, “Bởi vì là công ty truyền thông, cho nên mỗi ngày có rất nhiều người gửi cho chúng tôi các loại tài liệu.”
Bạch Tử tựa như đã hiểu được: “Ý chị là, con số trên danh sách là…”
“Đúng vậy, hẳn là loại mã hoá này,” Mạnh Dĩ Lam càng nói càng hưng phấn, “Sau này, với sự phát triển của Internet, rất ít người gửi thư hay đồ vật đến công ty, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”
“Ý chị là, tài liệu hồi đó…”
“Trước đây, công ty có thuê thêm tầng bốn của tòa nhà này để cất giữ những đồ vật tạm thời không sử dụng đến,” Mạnh Dĩ Lam vừa nói, vừa vội vàng mặc áo khoác vào, như muốn rời khỏi lều ngay lập tức, “Bởi vì con số không may mắn, thang máy của tòa nhà không dừng ở tầng đó nên giá thuê rất rẻ.”
Bạch Tử kéo Mạnh Dĩ Lam: “Để tôi đi, chị ở đây…”
Nhưng đối phương lại lắc đầu: “Chúng ta cùng đi, tôi sẽ đeo khẩu trang vào, không sao đâu.”
Rõ ràng Mạnh Dĩ Lam đang rất phấn khích, trong trạng thái như vậy, không ai có thể thay đổi ý định của cô.
Bạch Tử bất lực ngồi dậy, tiếp theo liền kéo Mao Mao đang ngủ ngon lành lên.
Hai người nhanh chóng thu dọn xong, đi theo Mạnh Dĩ Lam cùng Mao Mao từ lối thoát hiểm xuống lầu, rất nhanh đã đến tầng bốn.
Đúng như Mạnh Dĩ Lam đã nói, cách bố trí ở đây hoàn toàn khác với những tầng kia.
Không có ngăn phòng, chỉ có các dãy kệ với nhiều thùng giấy và bìa đựng hồ sơ khác nhau, giống như một nhà kho cỡ lớn.
Hơn nữa, hiển nhiên đã lâu không có người tới nơi này.
Dù trước hay sau khi virus đột biến bùng phát, nó dường như đã bị lãng quên.
Tuy nhiên, cũng có một khe nứt lớn xuất hiện ở giữa sàn, bên trong có những dây leo to lớn.
Bạch Tử cẩn thận hít thở xung quanh, sau khi xác định chỉ ngửi được một chút mùi hương mới để Mạnh Dĩ Lam bước vào.
Cả hai tiếp tục tìm kiếm thông qua những con số được ghi trên kệ, chẳng mấy chốc đã đến được chỗ sâu nhất của khu vực này.
Chưa đầy nửa giờ, Mạnh Dĩ Lam từ trên kệ đầy bụi móc ra một túi đựng tài liệu.
Mặt sau ghi chính xác con số trên danh sách – 89587.
Túi đựng tài liệu rất mỏng, đối lập hẳn với phong bì thư của Bạch Tử.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam nhìn Bạch Tử một cái, liền cúi đầu mở túi ra.
Trong túi có một mảnh giấy và một chiếc chìa khóa.
Trên tờ giấy có vẽ một đường cong lớn ngoằn ngoèo trông giống như ruột của cơ thể con người, rất kỳ lạ.
Bạch Tử cõng Mao Mao trên lưng lập tức nhận ra: “Đây là bản đồ hang động.”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô cau mày nhìn chằm chằm vào một cái vòng tròn màu đỏ trên bản đồ.
Được bao quanh bởi vòng tròn màu đỏ, chính là hai chữ.
Chữ viết rất giống với chữ của Mạnh Dĩ Lam, đó là tên của một người ——
“Lam Nhân”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Wow, cuối cùng tôi đã không phải thức khuya rồi!!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy cứ làm theo tốc độ của riêng bạn, đừng vội vàng.
Editor: Chương này edit toát mồ hôi ghê vậy đoá 🥵