Giường đúng là không mềm, ngủ tới nửa đêm Sầm Dao bị đau thắt lưng, y rất ngang ngược đánh thức Heinz, đá hắn xuống giường bắt điều chỉnh.
Do tính chất nghề nghiệp nên giấc ngủ của Heinz luôn rất nông, Sầm Dao xoay người sang là hắn đã tỉnh, bị đá một phát cũng không giận. Hắn để trần nửa người trên xuống giường điều chỉnh độ mềm của đệm, tiện thể rót chén nước ấm.
Vịnh biển Aegean nằm ở khu A1, mùa hạ nóng ẩm mưa dầm dề, lại thêm tựa lưng vào biển, về đêm có thể nghe được tiếng sóng xa xa, trong không khí cũng có mùi cỏ cây thơm ngát và sự mát mẻ. Heinz nghe rất nhiều năm, trước năm 15 tuổi, âm thanh này luôn đồng hành cùng hắn vào mộng đẹp.
Heinz đứng trên sân thượng nghe nửa ngày, uống hết nước, lại rót cốc mới, mang theo chút hơi lạnh về phòng.
Sầm Dao lại không ngủ, chống khuỷu tay đỡ nửa người, chăn mỏng trượt tới hông, cơ thể trần tru,ồng của Omega trong đêm tối có cảm giác nõn nà tinh khiết. Nét mặt y rất bình yên, thấy Heinz bước vào còn giơ ngón trỏ “suỵt” một tiếng, thì thầm: “Heinz, có tiếng sóng.”
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Heinz cảm giác lòng mềm nhũn. Hắn đưa ly nước tới bên miệng Sầm Dao, nhỏ giọng: “Ngoài tiếng sóng ra, em còn nghe được gì nữa?”
Sầm Dao cúi đầu uống nửa cốc nước ấm, lại nhắm mắt nghe một hồi: “Tiếng gió thổi qua tán cây, còn có… Tiếng chim hót.”
“Là chim sơn ca.” Heinz nằm bên cạnh Sầm Dao. Hắn rất hưởng thụ giây phút này, trong một đêm bình yên, cùng Sầm Dao bất chợt thức giấc, nhắm mắt nghe tiếng sóng vỗ bờ. Hắn tuân theo dụ.c vọng trong lòng ôm lấy Sầm Dao đang đưa lưng về phía mình, chênh lệch hình thể của cả hai rất phù hợp cho những cái ôm, giờ Heinz đã nắm được cường độ khi ôm Sầm Dao.
Cái ôm này khác với mọi khi, Sầm Dao có thể cảm nhận được. Không phải là ve vuốt an ủi công thức hóa sau khi làm tì.nh, cũng không phải vỗ về khi động d.ục. Trong lồ.ng ngực ấy, Sầm Dao một lần nữa chạm tới cảm giác mất khống chế quen thuộc kia.
Nhưng lần này, ngoài mất khống chế ra thì còn những thứ khác.
Da thịt Alpha hơi lạnh, Sầm Dao lật người lại, đối mặt với Heinz: “… Lúc sống trong viện điều dưỡng ở Châu Phật Tây.” Y tựa trán vào ngực hắn, giọng nói khô rát và mất tự nhiên, dường như không quen trải lòng với người khác: “… Rất nhiều đêm nghe được âm thanh này.”
Heinz vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc y, như thể đang vuốt mèo. Sau khi tỉnh giấc, Sầm Dao rất lạ, có cảm giác sợ hãi yếu ớt. Heinz thả pheromone của mình, dịu dàng chầm chậm bao bọc Sầm Dao, giọng hắn mang theo vỗ về: “Cũng là tiếng sóng biển à?”
“Không phải.” Sầm Dao lắc đầu: “Chỉ có tiếng chim kêu và tiếng gió thổi qua tán cây.”
Sầm Dao không cha không mẹ, chỉ là một vật thí nghiệm được đánh số hiệu. Tam quan, luân lý, xã hội, quan hệ, những nhận thức cần được giáo dục trong quá trình trưởng thành này lại bị đầu não mạnh mẽ nhồi vào não bộ, còn thêm sự thông minh trời ban khiến y nghĩ đến càng nhiều, càng sâu, lại càng đau khổ. Bởi vậy lúc bé Sầm Dao chịu không ít cay đắng, ngoài cơ thể yếu ớt lắm bệnh thì sâu trong nội tâm y luôn có cảm giác tách biệt với thế giới này. Rất nhiều lần làm kiểm tra tâm lý Sầm Dao đều không đạt tiêu chuẩn, nên vẫn luôn bị nuôi nhốt ở viện điều dưỡng tại Châu Phật Tây.
Châu Phật Tây nằm ở Tây Nam của Liên Bang, cao nguyên vùng núi chiếm đa số, viện sinh học lớn nhất Liên Bang cũng nằm ở đây. Sầm Dao ở viện nghiên cứu hai năm, sau đó bị nhốt ở viện điều dưỡng trong núi ba năm. Trong núi nhiều mưa lại tĩnh mịch, Sầm Dao nghe tiếng mưa rơi và chim hót suốt ba năm.
“Bây giờ đang là mùa mưa ở Châu Phật Tây, sẽ mưa suốt nửa tháng, lúc nào cũng ẩm ướt.” Tiếng Sầm Dao càng thêm nhỏ: “Tôi không thích Châu Phật Tây khi trời mưa, lạnh muốn chết.”
Bàn tay đang vuốt ve Sầm Dao khựng lại, Heinz có thể cảm nhận được Omega trong lòng khe khẽ run rẩy. Hắn kéo chăn bọc kín Omega, nhẹ nhàng vỗ lưng, rồi cúi xuống kề mặt với y, nhưng không nói lời nào. Tại sao Sầm Dao lại ở trong viện điều đưỡng, Heinz không hỏi, như thể y có kể hay không cũng không quan trọng.
Sầm Dao được bọc trong ấm áp, run rẩy dần ngừng theo những cái vỗ quy luật của Heinz. Y chợt thấy xấu hổ, không muốn kể tiếp nữa, nói ra thì nghe như đang tỏ vẻ đáng thương vậy. Y chủ động ôm cổ Heinz, chóp mũi cọ trên yết hầu Alpha, giống đang làm nũng.
Heinz cười, tay nâng cằm Sầm Dao, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Nghiêng mặt qua nào.”
Sầm Dao quay mặt đi, Heinz cúi xuống hôn lên tuyến thể trên gáy Omega, thì thầm: “Đừng sợ, không đau đâu.”
Răng nanh cắn nát da thịt trên gáy, động tác lại dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, pheromone rót vào trong tuyến thể của Omega.
Sầm Dao kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể giật lên, ngón tay vô thức túm lấy ga giường. Y bắt đầu run rẩy, nhưng không phải là cơn run như ban nãy.
Khả năng khống chế pheromone của Heinz có thể nói là biến. thái, đàn hương kèm lạnh lẽo chầm chậm thúc đẩy, cơ thể Sầm Dao dần nhũn ra. Y cảm nhận được một sự quyến luyến dễ chịu, ngón tay cắm vào mái tóc vàng, kiệt sức rê.n rỉ “đừng”, nhưng đừng làm gì lại không nói. Heinz nắm vòng eo căng cứng của Omega, cọ mũi lên má y: “Không sao nữa rồi, ngủ đi.”
Khi Sầm Dao một lần nữa tỉnh dậy khỏi mộng cảnh triền miên, y vẫn nghe được tiếng chim hót, nhưng không phải là tiếng chim sơn ca đêm qua. Căn phòng rạng ngời ánh sáng, Sầm Dao mắt nhắm mắt mở, mơ màng cố bò ra khỏi giường. Heinz ngồi ở bàn đọc sách bên cửa sổ lắp ráp súng ống, thấy vẻ ngái ngủ của y thì nói: “Em ngủ tiếp đi, ba mẹ tôi tới bộ quân sự rồi.”
Phụ huynh không có ở nhà, Sầm Dao không có tâm lý lo ngại khi ngủ nướng, nhưng cũng không ngã xuống giường ngủ tiếp ngay. Y nằm nghiêng, vùi đầu cọ loạn trên gối một hồi: “Anh qua đây một chút có được không?”
Động tác lau súng của Heinz khựng lại, Sầm Dao trên giường gối tay nhìn hắn, mắt lim dim, giọng cũng lười: “Tôi muốn ở bên cạnh anh.”
Heinz im lặng, thế mà lại thấy lo vì được người ta để ý. Trừ lúc ở trên giường, còn đâu Sầm Dao luôn thích ra vẻ thông minh và không chịu nhượng bộ. Hắn đi tới bên giường, khi Sầm Dao nắm tay hắn dụi lấy dụi để, Heinz mới chợt nhận ra Sầm Dao đang ỷ lại hắn là do đánh dấu tạm thời tối qua.
Vừa bất đắc dĩ vừa giận, nhưng lại chẳng làm gì được Omega đang nũng nịu, đành phải nhéo gáy y một cái. Nhưng ngay cả lực bóp cũng như tán tỉnh, thật sự không thấy được là nhéo cho hả giận.
Heinz tựa vào đầu giường tiếp tục ráp súng, Sầm Dao nửa tỉnh nửa mê gối đầu trên đùi Heinz, không ngừng phá hắn. Alpha bình chân như vại lau súng, Sầm Dao làm nũng quá thì nắn tai mấy cái, không biết là đang ngăn cản hay dung túng.
Cơn buồn ngủ vì Sầm Dao ỉ ôi một hồi cũng đi hơn nửa, Heinz cầm khẩu súng ngắn sáng bóng, nhẹ nhàng lướt qua mặt Omega, cảm giác lạnh buốt khiến y giật mình. Nhưng lười quá, thế là vẫn nhắm mắt. Heinz dùng ống súng vỗ lên mặt Sầm Dao: “Mai tôi phải đi Lĩnh Vực hoa Hồng, đóng quân nửa tháng.”
Sầm Dao lẳng lặng mở mắt, đôi mắt tỉnh táo vô cùng. Y hỏi: “Sắp rồi nhỉ? Còn bao lâu nữa, hai tháng?”
Sầm Dao nói không đầu không đuôi, nhưng Heinz biết y đang hỏi gì.
“Không tới hai tháng.” Heinz đáp, dùng súng nâng cằm Omega lên: “Sầm Dao, tại sao em lại chọn rời khỏi sở nghiên cứu vật lý năng lượng cao, tới sở nghiên cứu cơ giáp?”
“Vậy còn anh?” Sầm Dao cầm nòng súng: “Tại sao anh lại vào trường quân đội, tại sao vẫn luôn thuộc phe chủ chiến.”
Bước ngoặt quan hệ của Đế Quốc và Liên Bang là sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, lần đầu Đế Quốc khiêu khích rõ rệt với đường bay thuộc quyền quản lý của Liên Bang. 10 năm này phái chủ hòa vẫn luôn tạo cảnh thái bình giả tạo, thậm chí 7 năm trước còn cắt mỏ sao K12 nhường cho Đế Quốc. Lúc ấy Heinz Norman hoàn thành nhiệm vụ ở tinh hệ thứ 3 nhảy vọt về, bị sở quân sự số 2 của Nội Các lệnh cho hộ tống nghi thức chuyển nhượng mỏ sao K12. Heinz Norman ngang nhiên chống lệnh, bị tạm thời cách chức ba tháng. Ba tháng sau, Heinz Norman luôn trung lập chuyển sang sở quân sự số 1, hai năm sau nhậm chức là tổng chỉ huy tối cao của đoàn Thân Vệ Quân độc lập số 7, từ đó trở thành nhân vật trứ danh của phái chủ chiến.
“Sầm Dao, dù em có tin hay không, tôi không thích chiến tranh.” Heinz rủ mắt, chậm rãi mân mê khẩu súng trong tay: “Chiến tranh là như vậy, hai bên đều cho rằng mình là người tốt.”
“10 năm hòa bình khó có được này, là thành quả của vô số người kiên trì giữ vững giống tôi. Mà 20 năm trước, cha tôi, ông nội tôi, bọn họ đã đích thân xông pha chiến trường.” Heinz nói: “Tôi hiểu hậu quả của chiến tranh hơn bất cứ ai, nó không có vinh quang, chỉ là tai nạn.”
Sầm Dao nắm tay Alpha, hai bàn tay chồng lên, giống như lúc Heinz cầm súng.
“Liên Bang vẫn luôn theo đuổi chủ nghĩa tự bảo vệ chủ quyền đất nước, anh chỉ đang làm đúng điều đó thôi.” Sầm Dao nói: “Thứ các anh muốn, là hòa bình và yên ổn dài lâu ngày sau. Mà thứ phái chủ hòa muốn, là lợi ích trước mắt của đảng tại vị.”
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Địch tới nhà mà còn không đánh, ngu hả?” Sầm Dao buông tay Heinz, gối đầu lên đùi hắn trở mình: “Tôi vào sở nghiên cứu cơ giáp là vì cha nuôi tôi.”
“Hệ thống trung tâm của G17 là do ông ấy nghiên cứu ra. Sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, phi hành khí ông ấy ngồi bị bắn rơi, tử vong tại chỗ, thi thể hóa tro, thiêu đốt hoàn toàn.” Sầm Dao nói: “Nghiên cứu phát minh Huyền Quang được mẹ nuôi tôi dốc sức ủng hộ, lúc ấy giáo sư Sầm chịu áp lực rất lớn. Giờ nghĩ lại, Huyền Quang cuối cùng lại ghép thành công với anh, xét từ mọi mặt nó đều đáng giá.”
Heinz cười, dùng súng nghịch tóc Sầm Dao: “Em đánh giá tôi cao thật đấy.”
“Đúng rồi.” Sầm Dao hỏi: “Vui không?”
Vui. Heinz nghĩ, hắn vẫn luôn không màng đánh giá và ý kiến của người khác, nhưng sự thấu hiểu và ủng hộ của Sầm Dao, theo một nghĩa nào đó, là sự an ủi về phương diện tinh thần cho hắn.
Mà loại an ủi này, chỉ Sầm Dao có thể cho.
[Tác giả có lời muốn nói]:
“Chiến tranh là như vậy, hai bên đều cho rằng mình là người tốt.” – Trích từ <Chiến Tranh Và Hòa Bình>.