Sầm Dao đứng trong ánh sáng, ngay cả sợi tóc cũng lấp lánh. Heinz bỗng cảm thấy cái tay mình rửa gần năm phút thật bẩn, thậm chí hắn còn rà lại quá trình thẩm vấn, hiếm hoi cảm thấy sợ hãi. Hắn nghĩ, vừa rồi mình có dọa em ấy không nhỉ.
Sầm Dao đến gần hắn: “Sao lại làm vẻ mặt này?” Y cười nói: “Không chào đón em à, sao chẳng thấy anh mừng gì hết vậy Heinz.”
Andrew rất biết đọc bầu không khí, gật đầu chào y rồi đi ngay. Cửa phòng thẩm vấn lại mở, một nhóm quân nhân đi ra thấy Sầm Dao thì sửng sốt, hành lễ quân đội với Heinz, rồi chào Sầm Dao theo lễ nghi bình thường. Sầm Dao cũng bất ngờ, nhưng vẫn cười chào hỏi họ, nhìn đám binh sĩ rõ ràng hưng phấn quá độ xô đẩy lẫn nhau đi mất.
Sầm Dao duy trì nụ cười nhìn sang Heinz: “Anh à, anh thật sự không mừng à?”
“Không phải.” Heinz giơ tay chực ôm y, lại dừng giữa chừng, khàn giọng nói: “Chỉ là anh không ngờ em sẽ tới.”
Sầm Dao chủ động nắm tay hắn, nhón chân hôn Heinz. Chóp mũi thân mật cọ xát gương mặt của Alpha: “Vậy là giờ bị sốc à?”
Heinz ừ, bỗng trở nên mềm mại, ôm Sầm Dao vào lòng, vùi đầu vào cổ y, trầm giọng bảo: “Tại sao không nói với anh em muốn tới?”
Sầm Dao cẩn thận vòng tay ôm eo hắn, cảm giác như Heinz đang làm nũng. Y nghiêng đầu hôn lên vành tai Alpha: “Muốn cho anh một bất ngờ mà, ừm, tiện thể xem anh có gì giấu em không.”
Heinz không nói, như che giấu dụi đầu vào cổ Sầm Dao. Giờ phút này Sầm Dao bỗng trở nên thật dễ lừa, ghé vào tai hắn thủ thỉ: “Tới phòng anh có được không?”
Kí túc xá của Heinz không có gì khác với những binh sĩ khác, gọn gàng sạch sẽ, trưng bày đơn điệu, điểm duy nhất đặc biệt là phòng này chỉ cho một người.
Tiếc là cả hai đều không rảnh để chú ý, vừa vào phòng đã bắt đầu hôn. Hôm nay Sầm Dao nhiệt tình chủ động vô cùng, nhiều lần Heinz không chống đỡ nổi. Một tay Sầm Dao leo lên vai hắn, một tay luồn vào áo sơ mi trắng trong áo khoác, bộ não bị Sầm Dao quyến rũ tới mụ mị của Heinz cuối cùng cũng vang lên còi báo động. Hắn cầm tay Omega, nghiêng đầu tránh nụ hôn của y, khó khăn nói: “… Đừng.”
Omega trong lòng hắn có đuôi mắt đã ửng hồng, mắt đen lấp lánh ánh nước, ngây thơ lại có phần tổn thương nhìn hắn, dường như không hiểu sao hắn lại từ chối.
Lần đầu tiên Heinz cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, bị Sầm Dao nhìn như vậy lại càng luống cuống, lắp bắp nói: “… Anh, lát nữa anh còn có cuộc họp.”
“Nhưng mà Andrew bảo chiều nay anh rảnh.” Sầm Dao ra vẻ hờn tủi, tay cởi th.ắt lưng Heinz, dịu dàng sờ từ lồ/ng ngực xuống: “Heinz, tại sao lại nói dối em?”
“Tại sao không nói cho em biết?” Sự mềm mại trong giọng Omega đã biến mất. Y rời khỏi lồ/ng ngực Heinz, ngón tay mảnh mai cởi khuyu áo sơ mi của hắn.
Heinz vẫn còn cố giãy giụa, nhưng bị Sầm Dao nhìn thẳng vào mắt đã hoàn toàn khuất phục. Hắn ngoan ngoãn để Sầm Dao cởi áo sơ mi, lộ ra băng vải đã rớm máu. Đại não Heinz điên cuồng vận chuyển, rất biết sinh tồn mà quỳ xuống xin tha thứ: “Anh xin lỗi Dao Dao, anh sai rồi.”
“Anh có lỗi gì?” Sầm Dao vẫn bình tĩnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt trên băng vải đẫm máu: “Heinz Norman không bao giờ sai, vết thương gì cũng chỉ là vết thương nhỏ, cái gì cũng là vấn đề nhỏ.”
Vết thương của Heinz được Sầm Dao vuốt ve mà vừa đau vừa ngứa. Bấy giờ hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Sầm Dao không phải kiểu thích đùa nghịch, càng không phải đang chơi tình thú, y buông bỏ dự án nặng nề căng thẳng, ngàn dặm chạy tới là vì thật sự lo lắng và khổ sở.
Heinz nắm chặt tay Sầm Dao, cúi đầu hôn lên mặt Omega, bị Sầm Dao tránh cũng không ngại, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi Dao Dao, chỉ là anh đã quen.”
Heinz nỗ lực sắp xếp câu từ: “Anh không muốn em lo lắng vì anh bị thương, nhưng anh dùng sai cách rồi. Anh là đồ đàn ông gia trưởng, đồ A thẳng ung thư, tự cho là đúng, nói là bảo vệ em nhưng không biết kiểu bảo vệ đơn phương này sẽ khiến em càng đau khổ và phẫn nộ.”
Sầm Dao nhúc nhích, ngẩng lên đối mặt với Heinz, trong cặp mắt xanh sâu thẳm của Alpha là chân thành và áy náy. Sầm Dao mãi không nói gì, cơn giận của y vì một câu ngắn ngủi của Heinz đã tan biến. Sầm Dao không kiềm được vươn tay vuốt ve mặt hắn, thầm nghĩ, anh ấy biết mình đang giận cái gì.
Lời xin lỗi của Heinz không hề qua loa, cũng không phải vì dỗ dành y mà ngọt miệng. Hắn cảm nhận được lí do thật sự đằng sau sự tức giận và khổ sở của Sầm Dao. Sầm Dao không cần loại bảo vệ tự cho là đúng này, càng không cần cái gọi là tốt bụng giấu giếm.
Sầm Dao rủ mắt quan sát miệng vết thương ở bụng Heinz, nói: “Có chuyện gì chúng ta có thể cùng nhau đối mặt. Heinz, em muốn biết tất cả về anh.” Sầm Dao nói: “Dù là tốt hay xấu, anh có thể nói với em, em có khả năng tiếp nhận.”
Heinz lặng lẽ thở ra một hơi, Sầm Dao bình tĩnh thật sự rất đáng sợ. Hắn vòng tay ôm lấy Omega, định tiếp tục kiểm điểm bản thân để được Sầm Dao hôn, EP đột nhiên hiện lên thông báo. Tin nhắn của Andrew trong mạng nội bộ không cần xét duyệt, giọng anh ta lập tức vang lên: “Thiếu tướng, ngài có muốn tiếp tục huấn luyện lúc 6 giờ không? Đội trưởng của đội 5 và đội 7 đang đợi ngài tới để tiến hành huấn luyện cận chiến.”
Heinz: “…”
Omega trong lòng vừa mới nhũn ra, tràn đầy vị bạc hà mát lạnh đang chuẩn bị hôn hắn, lập tức lùi lại.
Nửa giờ sau, Heinz hủy bỏ huấn luyện, thông báo hủy bỏ là do Sầm Dao đích thân gửi. Thiếu tướng Heinz Norman bị Sầm Dao dẫn tới phòng điều trị.
Phòng điều trị rất là náo nhiệt, Andrew nhận được thông báo hủy bỏ của Sầm Dao lập tức dẫn theo hai vị đội trưởng chạy tới phòng điều trị với tinh thần hết sức nhân văn là quan tâm cấp trên, ngay cả bản mặt cả thế giới này nợ mình của Lục Nhiên cũng hiếm hoi có nụ cười.
Heinz để trần nửa người trên ngồi trong khoang chữa trị, băng vải đã được cởi, Sầm Dao thấy được trọn vẹn vết thương dữ tợn của hắn. Tại Heinz không chịu nghỉ ngơi, vết thương lành rồi lại rách, chảy máu còn bị sưng tấy mưng mủ, đẫm máu chạy ngang eo như vậy thật sự rất đáng sợ.
Sắc mặt Sầm Dao khó coi cực kỳ, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Heinz, hỏi Lục Nhiên tình trạng vết thương của hắn.
Oán hận của Lục Nhiên cuối cùng cũng tìm được chỗ trút: “Chưa bao giờ nghe lời dặn của bác sĩ, anh ta toàn ỷ vào nền tảng cơ thể mạnh mà ngang ngược. Giải phẫu laser ổ bụng những hai lần, đã nói rất nhiều lần là phải nghỉ ngơi, hôm sau lại thấy vác xác đi làm nhiệm vụ, về cái là nhiễm trùng sốt cao. Hôm nay cũng thế.” Lục Nhiên cằn nhằn: “Vừa phẫu thuật xong lại đòi làm huấn luyện đối kháng, khuyên thế nào cũng không được, còn không chịu uống thuốc. À, giải phẫu laser còn không thèm dùng thuốc gây tê, không biết anh ta có mấy cái mạng nữa.”
Lục Nhiên càng nói càng kích động, Sầm Dao càng nghe càng bình tĩnh. Heinz gọi tên Lục Nhiên cảnh cáo, không khí cứng lại trong chớp mắt, một giây sau, Sầm Dao lạnh tanh nhìn hắn: “Anh dọa bác sĩ Lục làm gì, anh ấy nói gì sai à?”
“Anh đâu có dọa cậu ấy.” Khí thế của Heinz lập tức yếu đi, mím môi đối mặt với Sầm Dao. Alpha cao lớn rõ ràng có thể trạng cường tráng hơn hẳn, vừa rồi còn tra hỏi phạm nhân tới mức làm người ta sụp đổ tinh thần, lúc này lại ngồi thẳng người đầu gục xuống, trông rõ là ấm ức.
Andrew và hai vị đội trưởng trố mắt nhìn, trực giác nói bọn họ còn tiếp tục ở đây thì đợi Sầm Dao đi là cái mạng của họ cũng bay theo luôn, thế là vội vàng cảnh cáo mấy tên đang định chạy sang đây hóng hớt, âm thầm chuồn mất.
Sầm Dao nghiêm túc hỏi Lục Nhiên những việc cần chú ý, lại bảo Andrew gửi lịch trình tuần này của Heinz cho mình, sau đó mới dẫn Alpha về phòng ngủ của hắn.
Cả đường về Sầm Dao không nói câu nào, rất nhiều binh lính tuần tra gặp Heinz đều dừng lại hành lễ. Họ thầm nghĩ trong đầu, rõ ràng cấp trên vẫn lạnh mặt như mọi ngày, nhưng hôm nay đi sau lưng Sầm Dao, cứ có ảo giác trông giống con thú dữ bị dạy cho một bài xong cái đuôi quét đất theo sau chủ.
Sầm Dao về phòng mới sờ lên trán Heinz, lạnh nhạt nói: “Đi ngủ một giấc đi, bác sĩ Lục bảo đêm nay có thể anh sẽ sốt, đến lúc đó em sẽ cho anh uống thuốc.”
Lịch làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc của Heinz khiến hắn theo bản năng định phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Sầm Dao nói: “Em tới đây để giải quyết vấn đề hệ thống vũ khí của Biển Sâu, đồng nghiệp của em lúc chiều đã điều tra nghiên cứu họp hành xong hết rồi, em chưa làm được gì hết, giờ phải tăng ca.”
Sầm Dao trải chăn cho hắn: “Heinz, Andrew nói với em tối nay trừ huấn luyện thì không có chuyện gì cần anh ra mặt. Nếu anh không muốn em quá mệt thì giờ nghe lời đi ngủ đi.”
Heinz ngậm miệng, lưu loát cởi quân phục. Sầm Dao tìm cho hắn đồ ngủ trong tủ, Heinz cầm lấy, thử hỏi: “Đêm nay em ngủ lại đây chứ?”
Sầm Dao nhìn giường hắn: “Cái này là giường đơn, em ngủ có vừa không?”
“Vừa.” Heinz vội vàng cúi người nhấn bảng điều khiển trong phòng: “Độ dài độ rộng đều có thể điều chỉnh.”
Chiếc giường kéo dài tới tận lối đi nhỏ, cộc vào bàn sách. Sầm Dao thờ ơ à một tiếng: “Nhưng giờ em đang rất giận, không muốn ngủ chung với anh.”
Heinz: “…”
Đèn đã tắt, rèm cũng đóng, căn phòng tối lờ mờ, ánh đèn trên bàn sách ấm áp yên bình. Heinz cứ nghĩ là mình không buồn ngủ, không hiểu sao nằm lên giường lại thả lỏng cả người, pheromone bạc hà mát lạnh chậm rãi vỗ về hắn. Heinz nghiêng người, nhìn sườn mặt Omega dưới ánh đèn bàn.
Tiếng sóng biển nối tiếp nhau vọng lại, xa xăm và dai dẳng. Heinz không biết mình nhắm mắt khi nào, trước khi chìm vào giấc mộng đẹp, hắn mông lung cảm nhận được Sầm Dao ngồi xuống bên giường. Omega cúi người nắm lấy tay hắn, đặt lên mắt hắn một nụ hôn dịu dàng.
[Tác giả có lời muốn nói]:
Nhân tiện nói luôn là sẽ có sinh con, nhưng không phải là bây giờ. Sầm Dao vẫn còn sợ bầu bì, sẽ không lấy cơ thể mình ra đùa giỡn. Về sau y sẽ có một buổi giao lưu quan niệm với Heinz, nói xong thì mới gỡ bỏ khúc mắc, còn lại là thuận theo tự nhiên.