Quả nhiên đến đêm thì Heinz sốt cao.
Đây là phản ứng miễn dịch của cơ thể sau khi vết thương được làm sạch, lại thêm tinh thần và cơ thể luôn căng cứng đột nhiên được thả lỏng. Heinz đã quá quen với tình trạng này, vì hắn bị thương quá nhiều, còn lờn thuốc hạ sốt, mỗi lần như vậy sẽ sốt cao vài ngày mới hết, chịu đựng là được.
Heinz cũng không mấy để ý, nếu không phải sợ Sầm Dao đang nằm trong ngực mình bị khó chịu bởi nhiệt độ quá cao thì hắn đã chẳng dùng thuốc. Hắn vừa định ngồi dậy, Omega trong ngực đã dán mặt vào cái cổ nóng hổi của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu à?”
“Không.” Heinz dịch cơ thể nóng bỏng ra xa khỏi Sầm Dao: “Nhiệt độ cơ thể anh cao quá, đi uống thuốc với lấy thêm chăn cho em.”
“Lấy thêm chăn làm gì?” Sầm Dao mở mắt, quyến luyến dụi lên mặt hắn: “Có phải thuốc không có tác dụng không? Bác sĩ Lục bảo em là tình trạng của anh như vậy không nên dùng thuốc kháng sinh.”
Sầm Dao dụi mắt xuống giường: “Để em lấy túi chườm đá, đợi chút.” Y hôn khuôn mặt đầy sự không đồng ý của Heinz một cái, lại thân mật chạm vào chóp mũi hắn, cười nói: “Ngoan nào.”
Phòng vệ sinh bật ngọn đèn ấm áp, trong không khí là mùi bạc hà buốt lạnh nhưng mềm mại, Heinz tròn mắt ngồi đó. Vài giây sau, khăn mặt lạnh buốt đắp lên trán hắn, Sầm Dao cúi người, đặt túi chườm đá vào lòng bàn tay nóng bỏng của Alpha: “Có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Heinz không nói, Sầm Dao ngẫm nghĩ, vươn tay cởi áo ngủ của hắn, chui vào lồ.ng ngực trầ,n trụi: “Vậy ôm em có thấy thoải mái hơn không?”
Heinz vẫn im lặng, Sầm Dao hạ thấp nhiệt độ trong phòng, sau đó tắt đèn nằm xuống. Thấy Heinz như vậy thì cười: “Sao lại sốt tới khờ cả người vậy?
Heinz ôm Sầm Dao thật chặt, vùi đầu vào cổ y, dụi lấy dụi để như làm nũng. Sầm Dao thuần thục xoa mái tóc vàng của hắn: “Cọ nữa là khăn mặt rơi đấy.”
Nói thì nói thế, giọng điệu lại không hề có sự oán trách. Sầm Dao hôn lên vành tai nóng hổi của Alpha: “Heinz, không sao hết, những chuyện này không phải chuyện nhỏ.”
Hình thể hai người chênh lệch quá nhiều, Alpha đè toàn bộ trọng lượng lên người y nên Sầm Dao hơi khó chịu. Ngón tay y nhẹ nhàng cuốn lấy phần đuôi tóc vàng: “Có lẽ với anh, cơn sốt này chẳng là gì, anh từng có vết thương còn nghiêm trọng hơn, thậm chí là ảnh hưởng tới tính mạng mà vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ. Nhưng em ở đây là vì anh, thế nên vết thương dù to hay nhỏ đều rất quan trọng.”
Lời này khiến người Heinz càng nóng, hắn có vẻ xấu hổ ừ một tiếng. Chóp mũi cao thẳng bồi hồi liế/m láp bên gáy Sầm Dao, mùi đàn hương đậm mà triền miên. Sầm Dao cảm thấy bất thường, sờ lên gáy Heinz, hiểu ra, có vẻ như hắn bị độ.ng dục giả.
Chẳng trách lại quấn người như thế. Sầm Dao thả pheromone trấn an hắn, nặn vành tai Heinz: “Đừng cảm thấy thua thiệt hay áy náy, không ai mạnh mẽ được mãi.”
Sầm Dao nghiêng người dựa vào vai hắn, ngón tay mềm mại vuốt ve tuyến thể trên gáy Heinz: “Heinz, anh có thể dựa vào em.” Sầm Dao hôn lên bờ mi đang run rẩy, mang theo sự tiếc thương thuần túy: “Ngủ đi, em ở đây.”
Sau nửa đêm, Heinz chìm vào tiếng sóng xa xăm. Omega trong lòng giống như một khối ngọc ấm áp lại mát lạnh. Khối ngọc này mặc hắn muốn gì cứ lấy, khiến hắn không ngừng chìm trong những yêu thương dịu dàng ấy. Cành lá bạc hà quấn quanh ngón tay hắn, Heinz say giấc nồng trong mộng cảnh vô biên.
Khi tỉnh giấc, căn phòng sáng tỏ rực rỡ. Cửa sổ đã được nâng tấm ngăn, gió làm tấm màn mỏng đung đưa, biển và trời ngoài ô cửa cùng chung một màu. Vết thương ở eo đã được thay thuốc và băng vải, da thịt cũng khô ráo. Alpha ngồi dậy tựa vào đầu giường, còn chưa kịp nhận thức được đã thấy đồng hồ hiện 8 giờ 11. Từ năm 15 tuổi vào trường quân đội, đây là lần đầu tiên Heinz ngủ say tới vậy, cũng là lần đầu tiên vi phạm đồng hồ sinh học của mình.
Trên EP có tin nhắn giọng nói Sầm Dao lưu lại từ 1 tiếng trước: “Có cuộc họp nên em đi trước, em đã bảo Andrew hủy buổi huấn luyện sáng nay của anh. Em tiêm cho anh một liều thuốc thư giãn nên ngủ hơi sâu một chút, nếu dậy trễ thì cũng đừng tự trách.” Hình như là Sầm Dao ghi âm lúc đang rửa mặt, tiếng cứ bị đứt quãng, còn có ý cười: “Thay thuốc luôn cho anh rồi, vết thương bắt đầu kết vảy nên huấn luyện tối nay cũng hủy, thời gian trống đó coi như theo giúp em một tay.”
Tin nhắn ngắn ngủi không tới một phút, Heinz nghe đi nghe lại 3 lần mới nhấn nút lưu trữ. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, thả hồn đi chơi nửa ngày mới bừng tỉnh, lưu loát xuống giường đánh răng rửa mặt.
Không có gì bất ngờ, cả buổi sáng tâm trạng của Heinz Norman rất tốt. Tuy vẫn là bản mặt như khối băng đó, lúc huấn luyện binh sĩ vẫn là điệu bộ Diêm Vương sẵn sàng bắn người, thậm chí chửi người ta vẫn cay nghiệt nghiêm khắc như bao ngày. Nhưng, Heinz lại kết thúc buổi huấn luyện mô phỏng đối kháng sớm hơn mọi khi nửa tiếng.
Hẳn nửa tiếng. Phải biết quân nhân hàng đầu do trường quân đội đào tạo ra như Heinz Norman có khả năng nắm bắt thời gian phải nói là bi.ến thái, đừng nói nửa giờ, bình thường một phút còn tính chi li.
Nhóm binh sĩ bị sốc, nhìn nhau. Đội trưởng đội Thân Vệ Quân số 3 nói: “Má nó, có Omega thì ngon lắm ấy.”
“Mày sủa cái gì vậy? Omega của mày tới thì mày cũng vậy thôi.” Đội trưởng đội 4 cởi đồ huấn luyện chạy đi: “Ăn cơm nào, được thả sớm nửa tiếng, trời cho cơ hội giành cơm đấy.”
Những người khác: “…” Bảo sao đéo có người yêu.
Đội ngũ kĩ sư có tổng cộng 12 người, Andrew sắp xếp cho họ một phòng họp, họ điều tra nghiên cứu xong vấn đề của hệ thống rồi họp tại chỗ. Cả đội trừ Sầm Dao ra đều có tuổi tác trung bình từ 25 đến 27, rất trẻ, thế nên ý nghĩ cũng đột phá và va chạm hơn các ông các bà trong học viện nhiều. Sầm Dao thích giao lưu kiểu này, không phải câu nệ, hiệu suất còn cao, dễ sáng tạo ra cái mới.
Lúc Heinz đến mọi người vẫn đang họp, hắn lặng lẽ quét ID, dùng quyền của mình hủy cảm ứng đóng cửa, cứ thế tựa ở cửa nhìn Sầm Dao đang trong trạng thái làm việc.
Trên người Sầm Dao luôn có một sự tự tin điềm tĩnh, chính vì sự tự tin này mà người ta thường bỏ qua tuổi thật của y, tuy là tuổi tâm lý của Sầm Dao cũng rất trưởng thành.
Nhưng trong lúc làm việc, Sầm Dao lại không giống với bình thường. Y sẽ có sự khống chế và cảm giác nắm quyền cũng mạnh hơn. Nhưng khí thế ấy lại không hề khiếp người, mang theo ôn hòa, tôn trọng và bao dung. Loại khí chất tỏa ra từ nội tâm như vậy thậm chí sẽ còn che khuất khuôn mặt xinh đẹp của y.
Sầm Dao ngồi ở ghế phát biểu, cầm bút điện tử vẽ một vòng tròn vào công thức trên màn hình. Heinz đoán là tính sai, bởi vì Omega nhướng mày cười, giọng điệu đầy trêu chọc: “Kĩ sư Trần thế mà cũng phạm sai lầm cấp thấp này à?”
Heinz nhìn nửa ngày, sau đó mở EP muốn quay lại. Tiếc là phòng họp bị Sầm Dao giới hạn quyền, màn hình chính lập tức hiện cảnh báo. Sầm Dao sửng sốt, ngẩng lên thì thấy Heinz ở cửa.
Cả đoàn người nhìn theo, sau đó khúc khích cười trêu. Sầm Dao cũng cười, lộ hai lúm đồng tiền mờ nhạt, trạng thái làm việc chuyên nghiệp lập tức biến mất.
Heinz sợ mình làm ảnh hưởng công việc của họ, định lui ra ngoài, Sầm Dao lại giơ tay ra hiệu tạm dừng, giao bút điện tử cho một Beta dưới bục rồi đi về phía hắn.
Cửa cảm ứng tự động đóng lại. Sầm Dao tươi cười, vươn tay ấm giọng hỏi: “Hết sốt chưa?”
Heinz ngoan ngoãn cúi đầu xuống để Omega sờ lên trán hắn: “Hình như vẫn còn hơi sốt này.”
“Có thể là do tay em quá nóng.” Heinz nắm chặt tay y: “Đổi cách khác đo thử đi.”
Binh lính tuần tra dừng lại hành lễ, Heinz gật đầu. Khi đội tuần tra rẽ vào góc, Sầm Dao đặt tay lên vai Heinz, ra hiệu cho Alpha cúi xuống, sau đó là một nụ hôn rơi trên trán hắn.
“Đổi cách thì vẫn là sốt nhẹ.” Sầm Dao cười nói: “Chỉ là không biết đây có phải nguyên nhân làm mặt anh đỏ không.”