Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 88: Play phòng làm việc



Tô Đồ Lang Quân hơi hơi nắm lấy cổ tay của Hoàng Thế Vinh ý nói hắn đừng làm loạn:

“Từ từ đã, để tớ lên mang tìm xem”

Tô Đồ Lang Quân đang định gõ máy tính tìm thử, thì Hoàng Thế Vinh liền đưa tay cản cậu lại, giọng nói mang theo dục vọng rõ ràng không hề có điểm muốn che giấu:

“Không cần tìm, cậu muốn hỏi cái gì thì để tớ trả lời cho cậu”

Tô Đồ Lang Quân cũng không tìm nữa:

“Vậy cậu nói qua một chút về vật liệu đó đi”

Hoàng Thế Vinh nắm lấy cằm của Tô Đồ Lang Quân xoay lại phía sau đối diện với mình:

“Phải hôn một cái đi”

Tô Đồ Lang Quân lập tức cúi đầu hôn lên môi Hoàng Thế Vinh, còn hào phóng tặng cho hắn một nụ hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi ướt át cậy mở khoang miệng hắn tiến vào bên trong đảo qua đảo lại. Đối với nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng này, Hoàng Thế Vinh vô cùng vui vẻ mà nói qua một lượt cho cậu biết, khi nói vẫn còn không quên đưa tay xoa xoa nắn nắn trước ngực cậu:

“Carbon composite này chính là vật liệu để thay thế thép không gỉ ra cố các công trình, giá thành chỉ bằng một nữa thép mà thôi, hơn nữa một số công dụng còn vượt trội hơn là thép”

Nói đến đây Hoàng Thế Vinh liền ngừng lại một chút, gấp gáp kéo khóa quần của mình xuống trước, sau đó lại kéo quần của Tô Đồ Lang Quân xuống ngang bắp đùi, vật nam tính tinh xảo xinh đẹp liền bại lộ ra trước mắt hắn.

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày ngăn cánh tay không thành thật của Hoàng Thế Vinh lại:

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Hoàng Thế Vinh đưa đầu ngón tay vào trong miệng của Tô Đồ Lang Quân, tiếp đến liền tách hai chân cậu ra, đầu ngón tay mang theo sự ấm ướt trượt dọc vật nam tính của cậu tiến sâu vào giữa mông, bắt đầu làm công việc nới lỏng:

“Ưu điểm vượt trội nhất của nó là cường độ chịu kéo cao, gấp 10 đến 15 lần thép thông thường… giống như cậu vậy đó”

Tô Đồ Lang Quân hừ hừ một tiếng:

“Cậu không thể nghiêm túc sao?”

Hoàng Thế Vinh cười tà, hé miệng ngậm lấy vành tai non mềm của Tô Đồ Lang Quân cắn nhẹ:

“Nó nhẹ và đa năng hơn, thích hợp với nhiều hình dạng cấu kiện khác nhau. Đặc biệt chính là uốn, cắt hay nén đều được… hình như cũng hơi giống cậu thật rồi này”

Phía trong phòng làm việc truyền đến một tiếng ái muội phát ra từ bên dưới, ngón tay của Hoàng Thế Vinh di chuyển càng lúc càng nhanh, kéo theo tiếng nước cùng tiếng va chạm khiến cho người ta cũng phải đỏ mặt:

“Có một điểm nó không giống cậu chính là có thể chịu được các môi trường hóa chất, còn cậu thì chỉ cần chạm tới những thứ kia thì dị ứng rồi”

Tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng không thể có tâm trí để làm việc nữa, cả người hiện tại giống như một bãi nước xụi lơ trong lồng ngực của Hoàng Thế Vinh, tùy ý để cho hắn bá đạo trêu chọc cậu.

“Trên bàn làm việc có nhiều giấy tờ quan trọng, hôm nay tạm thời tha cho cậu, chúng ta qua ghế sô pha có được không?” Hoàng Thế Vinh khàn giọng, chỉ cần nhìn đến gương mặt có tầng ửng hồng kia của ai đó, trong lòng hắn liền hận không thể đè cậu ngay ở trên bàn này.

Tô Đồ Lang Quân đứng dậy, trên người cậu hiện tại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng mà thôi, theo mỗi bước đi liền nhìn thấy được cặp mông vểnh tròn thấp thoáng. Hoàng Thế Vinh ở phía sau cảm thấy nhộn nhạo khắp người, bởi vì nước da của Tô Đồ Lang Quân rất trắng, lúc ngồi trên đùi hắn cũng có thể tạo ra một mảng đỏ rõ ràng ở bắp chân.

Hoàng Thế Vinh cực kỳ thích để lại dấu ấn trên người của Tô Đồ Lang Quân, lại cộng thêm việc cơ thể cậu không dễ tan đi những tụ máu như thế. Thời điểm trước mỗi ngày đều có thể đè Tô Đồ Lang Quân ra trêu đùa, khiến cho khắp người cậu đều có vết đỏ cũ mới nhìn vô cùng bắt mắt, nhưng thời gian gần đây không có làm nên không còn nữa rồi, một lát nữa hắn nhất định phải tạo thật nhiều.

Tô Đồ Lang Quân rất dễ tính, ít nhất là đối với Hoàng Thế Vinh, hắn luôn cảm nhận được người này rất biết chiều theo ý hắn, chỉ cần là hắn muốn làm thì cậu cũng sẽ không cương quyết từ chối.

“Carbon composite bán bao nhiêu?” Tô Đồ Lang Quân dừng bước quay lại phía sau hỏi.

Hoàng Thế Vinh lập tức ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, đẩy cậu ngã xuống ghế sô pha, giây kế tiếp liền đè lên người cậu chuẩn bị rút vũ khí rồi:

“Hoàng thị có sản xuất, bán rẻ cho cậu thôi, mỗi tấm một lần thì thế nào?”

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, cả một công trình cần tới hàng trăm nghìn tấm, hắn là muốn làm cậu đến thở không nổi sao:

“Có cho trả góp không?”

Hoàng Thế Vinh khàn giọng:

“Hàng này cho trả góp, bán trong một lần chỉ sợ cậu không có sức mua thôi”

Tô Đồ Lang Quân đáp thế này:

“Tớ sợ là cậu không có sức sản xuất mà thôi”

Hoàng Thế Vinh đẩy eo, động tác vô cùng nhanh và mạnh mẽ, tiếng da thịt va chạm cũng phát ra rõ ràng:

“Được rồi, như vậy hôm nay cậu muốn trả trước bao nhiêu, để tớ ghi vào sổ nợ đây”

Tô Đồ Lang Quân mang theo hơi thở phập phồng đáp:

“Một lần trước”

Hoàng Thế Vinh khẽ cười:

“Một lần thế nào được, ít nhất đêm nay phải năm lần”

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:

“Vậy làm trước một lần, sau đó về nhà tớ sẽ trả nợ sau có được không?”

Hoàng Thế Vinh đưa đầu ngón tay, điểm nhẹ lên chóp mũi của Tô Đồ Lang Quân:

“Phải xem biểu hiện của cậu trước đã”

Kế đến, biểu hiện của Tô Đồ Lang Quân quả nhiên là rất tốt, ở trên ghế sô pha chật hẹp rất biết cách phối hợp cùng Hoàng Thế Vinh, chính vì vậy Tô Đồ Lang Quân không chỉ bị làm một lần mà liền liên tục năm lần luôn. Lúc Tô Đồ Lang Quân được thả, từ trên ghế đứng dậy, đôi chân nhịn không được có điểm run rẩy không vững, Hoàng Thế Vinh thấy thế liền khoác lấy eo của cậu, kéo cậu vào lồng ngực mình:

“Mới như vậy đã mềm chân rồi”

Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói, không cần nhìn cũng biết bắp chân trắng nõn của cậu hiện tại tràn đầy vết ửng đỏ do bị người nào đó vừa hôn vừa dùng tay nắm chặt lấy. Hơn nữa lúc này, cậu cũng cảm nhận được thứ gì đó vẫn còn đang chảy dọc theo bắp đùi cậu xuống dưới giữa chân.

Hoàng Thế Vinh cúi người ôm lấy Tô Đồ Lang Quân ngồi lại xuống ghế sô pha, cưng chiều đặt cậu ngồi ở trên đùi hắn. Hắn vươn tay lấy đại khăn giấy trên bàn, động tác chậm rãi như muốn trêu đùa, lau đi dòng dịch trắng chảy dài trên bắp đùi cậu kia:

“Cậu cần bao nhiêu carbon composite?”

Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua ôm lấy cần cổ của Hoàng Thế Vinh, đôi môi mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ hắn:

“Xây một khách sạn 17 tầng ở khu đất trống cách Hoàng thị 3km”

Hoàng Thế Vinh bật cười ha ha:

“Thì ra dự án đó là của Tô thị sao, sau này Tô tổng phải thường xuyên giám sát công trình này nhé, nhân tiện văn phòng của tớ cũng có thể làm chỗ nghỉ trưa cho cậu”

Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đúng là ở chung một nhà, nhưng hai người khi ở cạnh nhau sẽ không đề cập đến vấn đề công việc gì, bởi vì bọn họ căn bản cứ nhìn thấy đối phương là sẽ lập tức làm chuyện người lớn nên làm, làm gì có thề gian nhắc đến những chuyện khác.

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng giúp Tô Đồ Lang Quân mặc lại quần áo, bây giờ cũng đã hơn 9 giờ tối rồi. Tô Đồ Lang Quân bị hắn làm gần hai tiếng đồng hồ cũng đã nhũn cả chân, cậu có điểm lười biếng ngồi lì ở ghế sô pha không muốn về.

“Quân Quân, trở về thôi”

Tô Đồ Lang Quân thở nhẹ một hơi, cậu đứng dậy đi về phía bàn làm việc tắt máy tính, thu gọn lại văn kiện vừa mới xem dở ở trên bàn cho vào trong ngăn tủ rồi khóa lại. Hoàng Thế Vinh một tay xách cặp lồng cơm, một tay đẩy cửa phòng, hắn thấy Đàm Dật Nam cũng đang đứng dậy thu dọn bàn làm việc chuẩn bị về, hắn liền đóng cửa lại đi về phía Tô Đồ Lang Quân, vòng tay ôm lấy eo của cậu.

Tô Đồ Lang Quân cũng không biết Hoàng Thế Vinh đột nhiên làm sao, cũng không né tránh hắn chỉ hỏi:

“Sao thế?”

Hoàng Thế Vinh cúi đầu, há miệng cắn nhẹ lên cần cổ của Tô Đồ Lang Quân, vị trí này vô cùng cao, cổ áo sơ mi căn bản không thể nào che đi được. Hoàng Thế Vinh biết da thịt Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ rất trắng, một dấu hôn mạnh bạo như vậy khẳng định sẽ vô cùng chói mắt, hơn nữa cậu cũng không giống như người bình thường, vết hôn này khẳng định phải một tuần may ra mới mờ đi được.

Tô Đồ Lang Quân không ngại việc trên người mình xuất hiện một vài vết hôn, chỉ là cậu cũng không phải người thích khoa trương. Lúc cậu bước ra khỏi phòng mới phát hiện lý do tại vì sao Hoàng Thế Vinh lại hành động như vậy, thì ra là muốn cho Đàm Dật Nam thấy được.

Thang máy mở ra, ba người bọn họ bước vào trong thang máy. Đàm Dật Nam một mình đứng ở phía trước, Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đứng ở phía sau, một sự yên tĩnh bao trùm trong thang máy, không ai nói với ai điều gì. Chỉ là trong lòng Hoàng Thế Vinh lúc này cũng đang rất vui, bởi vì vừa mới rồi hắn nhận ra được tầm mắt của Đàm Dật Nam nhất định đã quét qua vết hôn chói mắt kia trên cổ Tô Đồ Lang Quân rồi.

Lúc hai người ngồi vào trong xe, Tô Đồ Lang Quân nghiêng đầu, thông qua kính chiếu hậu trong xe xem xét vết hôn trên cổ mình một chút rồi nói:

“Tiểu Vinh, vết hôn trên cổ tớ này phải bao lâu mới mờ đi được đây”

Hoàng Thế Vinh nửa đùa nửa thật trả lời:

“Mờ đi rồi tớ sẽ lại làm đậm lên”

Tô Đồ Lang Quân cười cười không nói, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi gara ô tô dưới tầng hầm.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.