Cao Hiểu Chi đúng là rất biết cách nắm bắt thời cơ, buổi chiều hôm ấy liền biết lợi dụng đứa nhỏ Di Giai kia tạo cơ hội gặp mặt Hoàng Thế Vinh. Lúc Hoàng Thế Vinh đang đi tắm thì bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa truyền đến, Tô Đồ Lang Quân chậm rãi ra mở cửa liền phát hiện ra một lớn một nhỏ đang đứng ở bên ngoài.
Cô gái mặc đồng phục y tá có mái tóc thẳng dài ngang lưng, đôi mắt lớn xinh đẹp, đôi môi được tô son đỏ thắm, vừa nhìn qua liền biết khẳng định lúc đến đây Cao Hiểu Chi đã cố tình trang điểm lại, bởi vì lúc cậu thấy cô ta buổi sáng căn bản không phải là dáng vẻ này.
“Có chuyện gì sao?” Tô Đồ Lang Quân bình thản đứng chắn ở trước cửa hỏi
Đứa nhỏ mặc đồng phục bệnh nhân, mái tóc tùy ý xõa ở trên vai có điểm hơi loạn, ánh mắt kia rất ngây thơ lại mang theo chút rụt rè ngẩng đầu lên nói:
“Có phải phòng của chú Thế Vinh hay không?”
Tô Đồ Lang Quân từ trên cao nhìn xuống đứa bé kia, cũng không vì vẻ bề ngoài đáng yêu của nó mà dịu dàng hơn chút nào, chỉ xa cách đáp:
“Đúng”
Di Giai có chút sợ hãi trốn sau lưng của Cao Hiểu Chi, Cao Hiểu Chi cũng chẳng hiểu tại vì sao Tô Đồ Lang Quân rõ ràng không có bệnh lại luôn ở trong phòng cùng Hoàng Thế Vinh, nếu nói như là đến chăm sóc thì cũng không cần phải 24/24 như vậy không rời, Hoàng Thế Vinh cũng chẳng phải bị thương nặng gì cho lắm:
“Anh ấy có ở trong phòng hay không? Chung tôi đến có chuyện”
Tô Đồ Lang Quân im lặng, tình địch tìm đến tận cửa rồi, cậu cũng không phải người thích trốn tránh, suy nghĩ một chút liền nghiêng người để bọn họ bước vào trong:
“Vào đi, anh ấy đang trong phòng tắm”
Cao Hiểu Chi nắm tay Di Giai tiến vào, lúc này cậu mới để ý Di Giai còn cầm theo cả tập tranh vẽ cùng bút sáp màu, có lẽ là ba người họ lại muốn cùng vẽ tranh sao. Tô Đồ Lang Quân cười lạnh, đóng cửa phòng bệnh lại rồi đi theo sau bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.
Trong phòng bệnh của Hoàng Thế Vinh có rất nhiều đồ ăn vặt, đa số đều là trái cây chín mọng tươi ngon. Di Giai vừa ngồi xuống liền đưa mắt nhìn tới trái táo đỏ đẹp mắt kia, cổ họng nhịn không được trơn trượt một cái. Tô Đồ Lang Quân để ý thấy được liền biết đứa nhỏ kia thèm ăn, cũng không keo kiệt gì mà cầm lấy táo đỏ chậm rãi gọt vỏ:
“Muốn ăn không?”
Bởi vì khi Tô Đồ Lang Quân nói chuyện không nhìn vào Di Giai nên đứa bé kia cũng không biết rằng cậu đang nói đến ai liền hỏi:
“Chú hỏi cháu sao?”
Tô Đồ Lang Quân hơi dừng lại động tác ngẩng đầu nhìn nó một cái, không nóng không lạnh ừ một tiếng. Di Giai có hơi ngượng ngùng cúi đầu khẽ nói nhỏ:
“Có ạ”
Tô Đồ Lang Quân rất nhanh gọt xong vỏ táo, bổ ra từng miếng nhỏ đặt vào đĩa rồi đưa đến trước mặt của Di Giai, ý nói nó có thể ăn:
“Mang thứ này đến muốn vẽ tranh sao?”
Di Giai vẫn còn có chút ngần ngại, nhón tay lấy một miếng táo cho vào trong miệng nhai nhai, vị gọt thanh mát nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng, đứa bé thích ý nhai cũng nhanh hơn:
“Đúng vậy ạ, cháu muốn cho chú Thế Vinh nhìn xem tranh cháu vẽ”
Tô Đồ Lang Quân nhìn tranh ở trên bàn liền hỏi:
“Cháu vẽ cái gì?”
Di Giai hơi e thẹn đáp:
“Chú có muốn xem không?”
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
“Cũng được”
Di Giai đưa tập tranh của mình đến trước mặt của Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân chậm rãi mở ra từng bức tranh, rất nghiêm túc mà xem xét chúng, đôi khi còn giống như nhà phê bình tranh chuyên nghiệp nói vài cậu, khiến cho Di Giai rõ ràng từ ghế ngồi đối diện không biết từ khi nào chạy đến bên cạnh cậu mà chăm chú lắng nghe.
Hoàng Thế Vinh vừa mới tắm xong đi ra liền phát hiện trong phòng còn xuất hiện thêm hai vị khách nữa cũng có chút bất ngờ. Di Giai vừa thấy Hoàng Thế Vinh liền chào lớn:
“Chú Thế Vinh”
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy Di Giai đang đứng sát bên cạnh Tô Đồ Lang Quân liền mỉm cười:
“Cháu đến chơi sao?”
Di Giai gật đầu:
“Đúng vậy, cháu muốn cho chú xem tranh mới của cháu”
Hoàng Thế Vinh bước tới:
“Phải không?”
Sau đó Hoàng Thế Vinh liền phát hiện ra một vấn đề không đúng cho lắm, buổi sáng cùng Tô Đồ Lang Quân bàn chuyện nhận nuôi một đứa, còn nói đến chuyện nếu như nhận nuôi một bé gái, lớn lên có thể yêu ba nuôi. Lúc này nhìn thấy hai tay mập mạp nhỏ bé của Di Giai đang nắm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân, còn đứng gần cậu như vậy, đứa bé này hồi sáng hắn gặp liền biết nó cũng không phải quá mức gần người, nhưng mà mới chỉ vài phút gặp mặt thôi vì sao đã có thể thân thiết với Tô Đồ Lang Quân như vậy chứ, xem ra hắn đúng là không nên nhận nuôi một bé gái rồi.
Cao Hiểu Chi không muốn mình trở thành không khí lúc này liền lên tiếng nói:
“Tôi sang phòng khám bệnh cho Di Giai, đứa bé nói phải qua chỗ anh cho anh xem tranh nói vẽ thì mới chịu uống thuốc, cũng hết cách tôi đành dẫn nó qua đây, sẽ không làm phiền anh chứ?”
Tô Đồ Lang Quân nghe được liền cúi đầu cười lạnh, cũng chẳng biết là Di Giai kiên quyết muốn sang hay là cô gái Cao Hiểu Chi này lợi dụng đứa bé gái đó để gặp mặt Hoàng Thế Vinh đây.
Hoàng Thế Vinh nghe thấy như vậy liền cười cười kéo Di Giai cách xa Tô Đồ Lang Quân một chút, động tác giống như đơn thuần trêu đùa cô bé, nhưng thực chất là hắn muốn đứa nhỏ này giữ khoảng cách với Tô Đồ Lang Quân hơn:
“Là thế sao, như vậy chú phải nghiêm túc xem tranh cháu vẽ một lượt mới được”
Di Giai ngồi ở giữa hai người, nhanh chóng mở ra bức tranh mình mới vẽ sáng nay cho Hoàng Thế Vinh xem. Hoàng Thế Vinh vừa nhìn liền khen nó:
“Cháu vẽ thật đẹp đó”
Di Giai ngượng ngùng:
“Là thế sao, nhưng mà chỗ này hình như vẫn chưa ổn lắm, nếu như thêm vài đường nét nữa sẽ giống cánh chim thật hơn”
Hoàng Thế Vinh cũng không có chăm chú xem tranh lắm, chỉ là muốn nói chuyện cùng với Di Giai mà thôi:
“Vậy sao, chú thấy con chim này cũng đủ chân thật rồi”
Di Giai lắc đầu:
“Không có, chú Quân Quân nói vẫn chưa đủ sinh động, cháu cũng cảm thấy như thế”
Nói rồi Di Giai liền cầm bút nghiêm túc vẽ một chút, nhưng có lẽ vì nghiêm túc quá nên bức tranh cũng không thể khá hơn là mấy.
Tô Đồ Lang Quân ngồi bên cạnh nhìn thấy thế liền đưa tay ra ý muốn mượn bút vẽ trên tay của Di Giai:
“Để chú”
Di Giai đưa cho Tô Đồ Lang Quân bút vẽ của mình, Tô Đồ Lang Quân chỉ đưa qua đưa lại vài đường không theo quy luật gì, cánh chim kia quả thật trở nên rất giống. Di Giai thấy thế liền mở lên hai mắt sùng bái nhìn Tô Đồ Lang Quân:
“Chú vẽ đẹp quá đi”
Tô Đồ Lang Quân trả bút lại cho Di Giai khẽ cười nhẹ. Mà Cao Hiểu Chi ngồi ở đối diện hình như cũng biến thành không khí rồi, rõ ràng buổi sáng ba người chơi vui như vậy, đến cuối cùng buổi tối lại thành ra mình nhìn ba người trước mặt chơi. Mục đích hôm nay cô đến chính là muốn kéo gần mối quan hệ của mình và Hoàng Thế Vinh, có Tô Đồ Lang Quân ở đây đúng là hỏng chuyện mà.
“Phải rồi anh Thế Vinh, bác sĩ nói anh khi nào thì được xuất viện?”
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu nhìn Cao Hiểu Chi đáp:
“Sang giữa tuần sau”
Đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Tô Đồ Lang Quân đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Một nhân viên giao hàng mang theo một hộp vuông làm bằng bìa cát tông được bọc gọn kỹ càng đưa tới:
“Xin hỏi có phải Tô tiên sinh đúng không?”
Tô Đồ Lang Quân gật đầu:
“Là tôi”
Nhân viên giao hàng kia đáp:
“Ngài có bưu phẩm, xin mời ký nhận”
Tô Đồ Lang Quân ký nhận xong liền cầm hộp đồ kia vào trong, Hoàng Thế Vinh ở bên này cũng có chút nóng nảy muốn bay đến nhưng ngại ở đây còn có người cho nên đành ngồi im. Tô Đồ Lang Quân nhìn hắn cười một cái:
“Bưu phẩm đến rồi, như vậy tớ đi tắm trước đây”
Hoàng Thế Vinh bây giờ không muốn xem tranh vẽ nữa, chỉ muốn là một bệnh nhân của y tá Tô mà thôi, chính vì thế vừa ngồi được hai phút liền không kiên nhẫn được mà đuổi khách về.
Tô Đồ Lang Quân ở trong phòng tắm mở ra hộp đựng đồ kia, mắt thấy bên trong đựng hai “mảnh vải” ngắn màu trắng, cầm lên xem thử đầu tiên chính là một chiếc áo ngắn có chiều dài chưa đến hai gang tay, phía trước cài cúc cổ sơ mi rất kín đáo nhưng phía sau thì lại trong suốt đến nóng mắt. Chiếc váy xếp ly cũng chỉ có chiều dài tương tự, ngắn chưa đến hai gang tay, phía trước nếu như đứng một chỗ có thể miễn cưỡng che đi được nơi đó nhưng phía sau khẳng định là che không nổi rồi. Tô Đồ Lang Quân nhìn lướt qua một vài thứ đồ phụ kiện đi kèm, liếc mắt thấy chiếc tất lưới dài kia liền mỉm cười. Có một tấm thiệp của cửa hàng bán đồ được gửi tới, bên trong là nét chữ mềm mại thanh thoát được viết tay bằng bút máy: Cảm ơn quý khách hàng thân thiết đã luôn ủng hộ cửa hàng, ngài là khách hàng vàng của chỗ chúng tôi, lần đặt hàng này chúng tôi tặng cho ngài một món quà nhỏ, bên trong là lọ nước hoa giúp ra tăng ham muốn mãnh liệt, chỉ cần vài giọt liền khiến cuộc vui càng thêm nồng nhiệt nóng bỏng, chúng ngài cùng đối tượng luôn luôn hòa hợp ân ái, đừng quên ủng hộ chúng tôi!
Tô Đồ Lang Quân đặt tấm thiệp kia xuống, nhìn tới một chai nước hoa rất nhỏ, bên ngoài ghi hàng dùng thử chỉ có 15ml. Mở nắp ra đưa lên trước mũi ngửi, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, thật sự là rất thơm nhưng đúng là không dễ chịu một chút nào, ngửi nhiều loại mùi hương này nhất định sẽ khiến cho cả người nóng lên.
Lại nói đến Hoàng Thế Vinh ở bên này đi qua đi lại nóng lòng nãy giờ, cửa sớm đã khóa kỹ, điện trong phòng cũng đã tắt, chỉ có ánh sáng trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, gió trời thổi tới khiến cho rem cửa khẽ thổi lên, tạo ra độ phồng phấp phới nâng lên hạ xuống. Hắn đi đến trên giường bệnh nằm xuống, muốn lấy điện thoại ra chơi game nhưng thật không thể tập trung được… Tô Đồ Lang Quân vì sao lại sửa soạn lâu như vậy, nhất định là con mèo nhỏ kia đang thẹn thùng trốn trong phòng tắm rồi.