— Được, mình biết rồi.
— Anh ấy bị quáng gà cái rắm đấy, anh ấy thích cậu.
Thư Điềm cảm thấy mình đã sinh ra ảo giác rồi.
Nhìn hai dòng tin nhắn này, chỉ trong nháy mắt thôi, điện thoại trong tay cô như đã biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, à không phải, phải là củ khoai lang bị lửa thiêu đốt mới đúng, quả đúng là nóng đến mức không thể cầm nổi.
Lâm Dĩ An gửi mười hai chữ, hai dấu chấm câu.
Nhưng tiêu điểm của ánh mắt cô lại chính là bốn chữ cuối cùng.
Anh ấy thích cậu.
Anh ấy ở đây là Giang Dịch.
Giang Dịch, thích cô.
Thư Điềm hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một tay cầm điện thoại di động, còn tay kia thì phe phẩy bên má mình.
Hình như là cô vẫn có thể quạt ra được một chút gió, nhưng thật ra là nó chẳng có tác dụng gì cả.
Mặt vẫn còn rất nóng.
Cũng may mà chỗ cô ngồi là chỗ sát cửa sổ, xe buýt đang đi trên đường cao tốc nên được lái rất ổn định, phía sau còn vang lên tiếng ngáy của mấy bạn nam nữa, căn bản là chẳng có ai nhìn về phía này cả.
Cô cũng quay lại để nhìn vào hàng ghế sau.
Diêu Nguyệt cũng đang ngủ, là… ớ? Thư Điềm lại nhìn thêm một lần nữa… Diêu Nguyệt và… Văn Nhân Nhất đang… dựa vào nhau.
…
Thôi, trước mắt cứ bỏ qua chuyện này đã.
Lâm Dĩ An điên thật rồi.
Có một câu, câu đó đã nói như thế nào ấy nhỉ, bịa đặt thì chẳng mất mát gì cả! Cô ấy cũng đã làm chị đại nhiều năm như thế rồi, mà sao bây giờ lại chẳng có trách nhiệm với lời nói của mình gì hết vậy!
Thư Điềm cứ quạt như thế cả một lúc lâu, cứ “lăn qua lăn lại” một trận, nhưng cũng chỉ mới trôi qua có năm phút kể từ khi Lâm Dĩ An gửi tin nhắn đó đến.
[Thư Điềm]: … Cậu đang nói bậy nói bạ cái gì vậy, Lâm Tiểu An / mỉm cười /.
[Thư Điềm]: [Lồ ng gà cảnh cáo. jpg]
[Thư Điềm]: Cậu sẽ không nghĩ đây là thật đâu nhỉ?
[Lâm Dĩ An]: Tháng trước mình đã nói rồi, là cậu không tin.
… Không phải là cô không tin.
Mà căn bản là không thể xảy ra chuyện này được!
[Thư Điềm]: Không phải, cậu không có “thiên nhãn”, cũng chẳng có “thuật đọc tâm”, thế rốt cuộc là tại sao cậu lại tự tin đến thế vậy?
[Lâm Dĩ An]: Cậu không muốn thừa nhận thì thôi đi, bỏ qua câu sau đi, coi như là mình chưa nói gì cả.
[Lâm Dĩ An]: Vừa mới biết là Giang Dịch bị quáng gà, mình hoài nghi cậu đang kể chuyện cười cho mình nghe, thật à?
Khi Thư Điềm nhìn thấy mấy câu này, cô cũng quyết định phải di dời sự chú ý của mình sang nơi khác.
Cô lịch sự gửi một dấu hỏi chấm qua.
[Lâm Dĩ An]: Mình từng tụm lại xem, không chỉ có vậy, mình đã từng nghe kể lại rồi, người ta nói rằng anh Giang Dịch của cậu rất có tiếng trong mấy trận đánh nhau dã chiến [*].
[*] Dã chiến: đánh nhau không có địa điểm nhất định, chủ yếu là bên ngoài thành phố.
Thư Điềm: …
[Thư Điềm]: Dã chiến á???
[Lâm Dĩ An]: … Gõ nhầm, đánh đêm.
Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm: Cái gì cơ chứ, cậu nói là anh ấy đánh nhau vào buổi tối à?
[Lâm Dĩ An]: Chính xác.
[Lâm Dĩ An]: Nói thì không rõ lắm, nhưng không phải là cậu thích xem Tieba lắm à? Cậu thử tìm bài đăng về anh ấy ở trường trung học trực thuộc đi, hẳn là cũng có trên đó đấy.
[Lâm Dĩ An]: Giang Dịch nói là anh ấy có thể nhìn vào ban đêm thì mình còn tin, chứ mẹ nó bệnh quáng gà gì chứ.
[Thư Điềm]: …
Cuộc trò chuyện giữa họ đã kết thúc tại đây.
Thư Điềm không biết là mình có thể gửi gì ngoài dấu ba chấm nữa.
Xe vẫn đang chạy trên đường cao tốc, chạy rất ổn định. Thư Điềm tắt điện thoại di động, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang lướt nhanh qua, cô cắn môi mà ngẩn người.
Lâm Dĩ An không có lý do gì để nói dối cô cả.
Đầu tiên, Thư Điềm hiểu cô ấy rất rõ. Thứ hai là cô ấy cũng khinh thường việc nói dối này, hơn nữa…
Theo như Thư Điềm được biết, vòng quan hệ – bạn bè giữa nam và nữ sinh trung học không giống nhau cho lắm, thân là chị đại trong trường, không có mối quan hệ nào của Lâm Dĩ An có liên quan hay gây ra mâu thuẫn trực diện với Giang Dịch cả. Quan hệ giữa họ chỉ dừng lại ở mức quen biết, vẫn giữ sự tôn trọng với đối phương.
Vậy, mục đích của lời nói dối này là gì?
Vạch trần sự thật rằng Giang Dịch không bị quáng gà, sau đó thì sao? Cô ấy cũng chẳng được lợi gì cả.
Cho nên, Giang Dịch… không bị quáng gà.
Anh nói dối.
Nhưng, vì sao anh lại phải nói dối?
Di động của cô lại rung lên.
Thư Điềm cúi đầu.
[Lâm Dĩ An]: Đừng cảm thấy là mình đang bôi nhọ anh Giang Dịch của cậu.
[Lâm Dĩ An]: [Đường dẫn – Diễn đàn trường] — [# Chết tiệt! Chín giờ tối xuống lầu vứt rác, trùng hợp tôi được tận mắt chứng kiến toàn cảnh Giang đại ca đánh nhau! Mắt của đại ca giống y như tia X-quang có thể nhìn thấu vạn vật trong đêm, quá đẹp trai và ngang ngạnh a a a a a! #]
Như tia X-quang có thể nhìn thấu vạn vật trong đêm.
Được rồi, hiểu rồi.
Thư Điềm hít sâu một hơi, cúi đầu, cô gõ hai hàng chấm lửng rồi gửi qua.
…
Bởi vì xe buýt thắng lại, nên theo một lực quán tính không hề nhỏ, Giang Dịch đã bị giật mình tỉnh giấc.
Lúc mở mắt, đầu anh đang tựa vào lưng ghế, mặt hơi nghiêng về phía bên cạnh, rèm cửa sổ vẫn chưa được đóng kín lại hết, ngoài cửa sổ là cảnh chiều hôm rực rỡ.
Giang Dịch thấy mình đã tỉnh táo hơn một chút rồi.
Vì lạ giường và vì tiếng ngáy trong lều, hầu như là tối qua anh không ngủ được gì. Sáng nay, đầu tiên là đi ngắm bình minh, sau đó là tập trung chơi trò chơi điện tử cho đến tận trưa, mặc dù anh đã có kinh nghiệm thức đêm rất phong phú, nhưng khi vừa lên xe, anh vẫn thấy rất buồn ngủ.
Hốc mắt hơi hơi xót, thậm chí là nó còn hơi đau đau.
Sau khi đã thích ứng được với ánh sáng, tiêu điểm của đôi mắt anh hướng về người nào đó.
Anh không phát ra tiếng động, thế nên, tất nhiên là người ngồi cạnh anh cũng không chú ý tới.
Thư Điềm đang mặc áo khoác màu đen, mái tóc vừa dài vừa mềm của cô đang được xõa sau lưng, nhìn thoáng qua thì thấy màu tóc có vẻ nhạt hơn màu áo một chút, mái tóc màu nâu bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên ánh chút sắc vàng.
Đã ngồi cùng bàn với nhau lâu rồi, nên anh đã phát hiện ra rằng, khi Thư Điềm xoã tóc, cô có thói quen vén một bên tóc ra sau tai, giống như bây giờ vậy.
Tai trái đang bị lộ ra ngoài của cô nhóc rất nhỏ và rất trắng, cô còn đang đeo tai nghe màu đen của anh nữa.
Dường như cô đang chìm vào tiết tấu của nhạc, cô không ngồi yên mà hơi lắc lư qua lại, hai tay khẽ huơ huơ. Tay áo của anh dài, cô rụt tay vào trong tay áo mà vung tới vung lui, dáng vẻ ung dung tự tại này khiến người ta nhìn mà cũng phải thấy vui theo.
Ngủ không ngon nên khó chịu, tính cáu ngủ sau khi thức dậy.
Tất cả đều đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Giang Dịch vô thức cong khóe môi lên, bản thân anh còn chưa kịp phản ứng lại, mà anh đã duỗi cánh tay ra và chạm vào mái tóc cô.
Sợi tóc rất mượt mà, khô ráo và mềm mại, cảm giác khi sờ vào rất thích.
Trong nháy mắt, dáng vẻ “lộn xộn” của cô chợt cứng đờ lại. Chắc là khoảng hai hay ba giây sau, cô mới quay đầu lại, gần như là cả người cũng quay sang theo, đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ mở ra rất to, tay áo cô đang mặc vẫn rủ xuống – trông nó vẫn buồn cười như vậy, cô bày ra biểu cảm đầy kinh ngạc, đôi môi hồng khẽ cong lên.
Mẹ nó.
Đáng yêu quá.
Giang Dịch chỉ định chạm vào một cái rồi thôi, nhưng…
Lại không muốn thế nữa rồi.
Tay anh vẫn còn đang đặt trên đầu cô, anh khẽ xoa một cái rồi mới thu tay mình về.
Thư Điềm như đã hoàn hồn lại được.
Sau khi anh đã rút tay về, cô cũng nâng cánh tay mình lên mà sờ sờ vào chỗ mà anh vừa chạm qua, làn da của cô rất trắng, chỉ cần màu sắc trên làn da ấy thay đổi một chút thôi là người ta đã có thể nhận ra ngay.
Giang Dịch thấy làn da trắng nõn của cô dần dần được sắc hồng phơn phớt nhuộm lên, nhịp tim anh bắt đầu tăng nhanh, cứ đập thình thịch, thình thịch.
Thư Điềm mở to hai mắt ra: “… Anh tỉnh rồi à.”
“Hình như chúng ta sắp về đến trường rồi.” Sau đó cô tháo tai nghe xuống, ngồi gần anh hơn một chút, rồi cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh Giang Dịch, anh thấy hoạt động ở trường thế nào? Anh chơi có vui không?”
Giang Dịch không trả lời ngay, mà anh hỏi ngược lại cô bằng hai chữ: “Còn em?”
“À, em sao?” Thư Điềm nở nụ cười mà chẳng do dự gì, hai cái lúm đồng tiền nhỏ cũng lộ ra ngay: “Em cực kỳ vui luôn.”
Hẳn là ban nãy có khá nhiều người bị đánh thức vì xe phanh gấp, nên bây giờ đang vang lên một chuỗi các thanh âm duỗi lưng thở dài, có người còn hô to hỏi rằng còn bao lâu nữa là về đến trường, có cả tiếng ai đó gọi điện thoại về cho bố mẹ nữa.
Nhưng những thứ ấy như đã trở thành phông nền, anh không nghe rõ, mà chỉ còn thấy mỗi mình cô thôi.
Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, âm cuối ngọt ngào, khiến lòng người ta ngứa ngáy không thôi.
Hầu kết Giang Dịch trượt lên trượt xuống một vòng, bấy giờ anh mới mở miệng: “Anh cũng vậy.”
…
Lúc Thư Điềm ở trên xe thì rất hưng phấn, nhưng lúc bố Thư đến đón thì cô lại rất buồn ngủ, cô đã ngủ thẳng một giấc, cho đến trước giờ cơm tối mới tỉnh.
Cô ngồi trên giường một lát cho tỉnh, cũng không biết cảm giác đau lưng mỏi eo này của mình đến từ đâu nữa. Rồi cô cẩn thận ngẫm lại, trong chuyến đi này, ngoại trừ chuyện leo núi là nằm ngoài ý muốn ra, thì hình như là cô cũng không có làm chuyện gì tiêu hao sức lực cả, đến lều trại gì gì đó cũng là do mấy bạn nam dựng mà.
Nghĩ không ra thì cứ việc nghĩ không ra đi.
Dù sao thì, cô cũng đâu phải là công chúa hạt đậu đâu, thế nên, sao cô có thể thấy “lấn cấn” chỉ vì một hạt đậu bị sót lại dưới mười mấy lớp đệm cho được, cô đâu cần phải buồn bực làm gì.
Con gái mà, cứ mong manh vậy cũng được.
Thư Điềm lấy tay vuốt tóc, mang dép lê ra cửa…
“Ồ, Nặc Nặc dậy rồi à!” Giọng nói vui vẻ của mẹ “chào đón” cô.
“Dậy rồi dậy rồi, ôi mẹ à, sao mẹ lại xem người đến từ vùng đất cao lương nữa rồi? Đã bao nhiêu lần rồi mẹ? Còn chưa đủ nữa à.” Thư Điềm duỗi lưng mà đi ra ngoài, đến phòng khách, cô thấy tivi đang chiếu gì thì lại bắt đầu trêu chọc mẹ.
“Con thì biết cái gì!” Lương Vận liếc mắt: “Đẹp muốn chết.”
“…”
Thư Điềm bĩu môi, cô đi tới chỗ sô pha, đang chuẩn bị đặt mông xuống mà ngồi vào chỗ bên cạnh mẹ, thì cô lại bị một cánh tay của mẹ mình ngăn cản lại.
“Dạ?” Thư Điềm đứng thẳng người lên thêm một lần nữa, không hiểu gì cả nên chỉ biết hỏi: “Mẹ?”
“Mấy ngày nay cho dì Trương nghỉ, mẹ quyết định là sẽ tự xuống bếp. Con xem, bây giờ mới hơn năm giờ thôi, vẫn sớm, con đi mua cho mẹ chút đồ đi, ngoan nào.”
“…”
“Nặc Nặc, không phải mẹ nói gì con đâu, nhưng mà con xem, con vừa về là đã ngủ hết bốn tiếng, ngủ đến nỗi đầu óc cũng mụ mị theo, con mau ra ngoài hít thở không khí trong lành đi, nghe lời mẹ nào.”
Thư Điềm không hé răng nửa lời.
Hai câu này quả đúng là “nhiều máng không đủ miệng” [*] mà.
[*] Nhiều máng không đủ miệng: tức là có nhiều chuyện nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thường dùng để châm chọc những điều hoang đường nhìn thấy hoặc gặp phải.
Có bao nhiêu cách để chân không cần ra khỏi nhà mà siêu thị vẫn giao hàng đến tận nhà? Rất nhiều cách đó.
Nhưng cô biết, từ sau khi cô tốt nghiệp cấp hai, kỳ nghỉ hè nào cũng vậy, Lương Vận đã nuôi dưỡng nên một sở thích vô cùng đặc biệt, là “thích con gái giúp mình ra ngoài mua đồ”, không chỉ có thế, siêu thị cũng ở gần đây nữa. Và thế là, khi đối diện với quý cô Lương – người nắm giữ “mạch máu kinh tế” của cả gia đình, đồng thời, cũng là người “phát tiền lương” cho mình, Thư Điềm không dám nhiều lời mà chỉ biết đi thẳng về phòng và thay đồ.
Cô đã quen với việc đó rồi, cũng vò số tiền đỏ rực sẽ kiếm được trong tay thôi.
Có thể là do buổi chiều về quá vội, lúc thay quần áo, Thư Điềm phát hiện mình đã quên trả tai nghe lại cho Giang Dịch.
Lẽ ra, bây giờ cô chỉ cần đi ra gõ cửa nhà anh và trả nó lại cho anh là được, nhưng Thư Điềm đã không làm thế.
Cô cũng không biết tại sao nữa.
Cũng không phải là do cô không có tai nghe, tai nghe Bluetooth hay tai nghe có dây, cô đều có hết, mà, cũng không phải là do tai nghe của cô không đắt tiền bằng tai nghe của anh…
Không nghĩ ra được.
Dù sao thì, khi cầm cái tai nghe kia, càng nhìn thì lại càng thấy thích, cô chẳng hề muốn trả nó lại cho anh nữa.
Vì thế, Thư Điềm cầm danh sách Lương Vận đưa, cầm theo cả tiền, cả phí chạy vặt, và nhét bảo bôn Tiểu Hắc [*] đầy cao quý của Giang đại ca vào tai, mà quen đường chạy ra siêu thị.
[*] Tiểu Hắc: Tai nghe màu đen của Giang Dịch.
Từ khi khai giảng cấp ba cho tới nay, kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày là kỳ nghỉ dài nhất. Bình thường, vào mỗi cuối tuần, dù Lương Vận có muốn sai bảo cô làm gì thì cùng lắm cũng chỉ là đi đổ rác mà thôi, so với khi còn nghỉ hè thì lâu lắm rồi Thư Điềm chưa ghé siêu thị.
Mà, hình như là kẹo m út để cho Giang Dịch mỗi sáng cũng hết luôn rồi.
Vừa hay bây giờ cô có thể đi mua luôn.
Có rất nhiều đường, nhưng an toàn phải là trên hết.
Thư Điềm không cố ý chọn đường nào để đi cả, trong kỳ nghỉ hè vừa qua, cô thường hay đi đến siêu thị, thật sự là chỉ đi mà chẳng có mục đích gì hết, nên cô thường hay đi tới đi lui trên con đường đất hoang vắng này. Có lẽ con đường ấy đã in sâu vào ký ức của cô rồi, nên đến khi cô chợt nhận ra, cô chợt thấy mình đã đi vào con đường quen thuộc kia rồi.
Vẫn là bức tường đổ nát chưa được xử lý xong.
Hiệu suất như thế này thì hơi bị thấp rồi đó.
Vì phòng ngừa việc mình sẽ xuất hiện trên thời sự với tiêu đề “Thanh thiếu niên qua đường mà chỉ lo nghe nhạc chứ không nhìn đường nên làm phát sinh ra án mạng”, cô chỉ đeo một bên tai nghe thôi. Thư Điềm mở bài hát mà cô thích nhất lên, cô nhịn không được mà ngân nga hát theo…
Bỗng có một giọng nói rất vang dội vang lên ở phía sau: “Em gái à.”
Tiếng gọi đầy đường đột này.
“…”
Thư Điềm không thèm để tâm, vẫn cứ đi về phía trước.
“Em gái à! Ơ hay, cái người đằng trước kia! Đừng đi, này…!”
Giọng nói phía sau càng lúc càng lớn, Thư Điềm nhìn trái ngó phải.
Không còn ai nữa.
Cô quay người lại… lúc nhìn thấy bốn người con trai cao to, cô hoàn toàn bối rối.
Ban nãy bốn người này trốn ở chỗ nào thế? Cô đã đi được nửa đường rồi, mà sao đến một góc quần hay một góc áo cũng không thấy được thế?
Cách ăn mặc của bốn người họ không có gì đặc biệt cả, nếu không phải nói là trông hơi giống lưu manh.
Người ở giữa mở miệng, giọng nói giống cái giọng nói vừa gọi em gái lắm, giọng gã lại vang lên: “Em gái, em đi đâu vậy?” Gã ta cười, nụ cười này trông chẳng tốt lành gì cả, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống một vòng hòng đánh giá cô: “Có muốn đi cùng bọn anh không?”
A, đang muốn bắt chuyện à.
Nếu là bình thường, Thư Điềm nghĩ, có thể là mình sẽ cãi lại hai, ba câu, châm chọc vài ba lời rồi bỏ đi luôn.
Nhưng hôm nay, ba lần gọi “em gái” này khiến cô nghe mà chỉ thấy khó chịu thôi.
“Anh gọi tôi à?” Thư Điềm bày ra nụ cười mà cô thuần thục nhất, giọng nói giòn giã.
“Đúng rồi.” Gã đó thấy phản ứng này của cô thì càng cười tươi hơn nữa, khiến hàm răng vàng ghê tởm lộ ra bên ngoài: “Em gái nhỏ trông xinh đẹp quá, đi chơi với mấy anh trai đi nhé?”
“Anh trai mua đồ ăn ngon cho em ăn, em có đi không, hửm?”
Thư Điềm: “…”
Cô phải cố kiềm chế bản thân nhiều lắm mới không trợn trắng mắt lên với cái gã này.
Còn “anh trai”, còn “mua đồ ăn ngon”, còn “hửm” nữa chứ.
Học cái gì đó dễ dễ thôi chứ, ai lại học cái chữ “hửm” này theo người ta đâu?
Tiếng “hửm” này khiến da gà trên toàn thân cô nổi lên rần rần.
Chênh lệch giữa người với người đúng là lớn thật đấy. Nếu so với giọng nói của Giang Dịch trong trí nhớ của cô, thì cái người trước mặt cô đây đã khiến cho chữ “hửm” đó… nghe rất là cặn bã.
Thư Điềm khựng lại mất vài giây, nhưng rồi cô vẫn cười nói: “Lời có thể nói thừa, nhưng người thì không thể gọi bậy được đâu.”
Giọng gã ta có vẻ sửng sốt lắm: “… Cái gì cơ?”
“Ai là em gái của anh?” Thư Điềm càng nhìn gã ta thì lại càng thấy ghê tởm: “Người như anh á, còn không biết xấu hổ nữa hay sao mà lại gọi tôi là em gái?” Nói xong, cô vẫn còn chưa nguôi giận, thế là cô nhìn thẳng vào mắt gã mà trợn to mắt mình lên: “Không phải là do tôi nói quá đâu nhé, chắc chắn là anh trai của tôi còn tốt hơn anh gấp trăm lần ấy chứ.”
“…”
Câu nói này của cô khiến gã choáng váng lắm, hơn nửa ngày trời trôi qua mới lên tiếng thêm lần nữa: “Thứ đồ gì cơ? Anh trai em á?” Gã ta nhổ một ngụm nước bọt cực kỳ hợp với hình tượng của mình xuống đất, nói tiếp: “Ông đây mẹ nó thích gọi em là cái gì thì gọi em là cái đó, anh trai em mẹ nó là đứa nào hả? Nói bọn anh nghe một chút xem sao?”
“Này, anh Kê đừng sỗ sàng như thế chứ, cô bé nhà người ta chỉ thuận miệng bịa ra thôi mà, anh còn phải hỏi làm gì cơ chứ?”
Hai đàn em khác cũng cười ha hả theo.
Thư Điềm chờ mỗi người trong bọn họ nói xong “lời thoại” của mình, thì cô lại hỏi thêm một câu: “Các người là học sinh cấp ba à?”
“Đúng rồi, bọn anh đây đều học trường trung học phổ thông số 4 đấy.” Đàn em đáp.
“Sao vậy tiểu tiên nữ? Em cũng vậy à?” Đàn em khác híp mắt cười hỏi.
Thư tiểu tiên nữ nói: “Vậy thì chắc là mấy người cũng biết anh ấy đấy.”
“Là con mẹ nó ai thế hả?” Người được gọi là “anh Kê” cau mày: “Nói nhanh lên.”
Vì thế, Thư Điềm đã ngoan ngoãn trả lời.
Bầu không khí chìm vào thinh lặng tầm năm, sáu giây…
Và sau đó thì…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi vừa nghe thấy em ấy nói cái gì ấy nhỉ? Em ấy nói Giang Dịch là anh trai em ấy đó!”
“Vãi con mẹ nó chứ em gái à, Giang Dịch có em gái từ bao giờ thế? Hả?”
“Có thể đây là người hâm mộ của cậu ta đó chứ sao ha ha ha ha.”
Thư Điềm nhìn bọn họ cười lớn, cười một lúc lâu, ánh mắt anh Kê nhìn cô chuyển từ chế độ “nhìn gái xinh” sang “nhìn một kẻ ngốc”, gã ta nói: “Lúc đầu còn cảm thấy dáng vẻ rất ổn, muốn làm quen thử xem, không ngờ là em gái này lại mắc chứng hoang tưởng cơ đấy! Ha ha ha ha ha ha!”
Lại bắt đầu một trận cười to vang dội nữa.
Thư Điềm nhìn bốn người này cùng diễn tiểu phẩm “cả đoàn cùng ôm bụng cười”, bất thình lình, trên đỉnh đầu cô truyền đến một cảm giác gì đó rất khẽ, kèm với đó là một giọng nói trầm thấp đầy quen thuộc: “Sao em lại ở đây?”
“…”
Thư Điềm thầm hô một câu “Chết tiệt!” trong lòng.
Trùng hợp đến vậy cơ à?
Tình tiết có trong tiểu thuyết tuyệt vời đến thế ư?
Cô quay sang bên trái, buổi chiều vừa tạm biệt nhau chưa được bao lâu, Giang đại ca cũng đã thay quần áo khác ra rồi, nhưng anh vẫn đen mặt, trong tay anh là một chiếc túi ni-lông.
“Anh Giang Dịch…” Thư Điềm chớp mắt nhìn anh: “Anh đi đâu đó?”
“Nhà sách.”
“…”
Đi đâu cơ???
Thư Điềm nhìn kỹ cái túi ni-lông kia.
Hai chữ “Nhà sách” không phải là thứ bắt mắt nhất, mà thứ bắt mắt nhất lại chính là thứ được đựng trong túi ni-lông…
Tổng cộng có ba quyển sách, rất rất dày, đó là quyển sách mà học sinh cấp ba trên cả nước thích đọc nhất.
Viết mười một chữ to tướng: “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” [*].
[*] Trong phần giới thiệu, chuyển ngữ có nhắc đến cụm từ “Ngũ tam” – 五三, thì cụm từ hoàn chỉnh của “Ngũ tam” là “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” – 5年高考3年模拟. Đây là tập đề thi tham khảo cần thiết dành cho những ai sắp thi đại học, bao gồm đề thi chính thức và đề thi mô phỏng (đề minh họa). Trong những chương sắp tới, nếu có gặp từ “五三” hay từ “5年高考3年模拟”, mình cũng sẽ để là “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” để thống nhất nhé. Nếu cần thiết thì mình sẽ chú thích để giải thích thêm.
Thư Điềm: “…”
Quá là cảm động! Cô thật sự rất muốn làm cờ tuyên dương Giang đại ca!
Rốt cuộc là ai đã cảm hóa đại ca – cũng là “anh xã hội” để người này chịu học tập cho thật tốt? Là anh Giang Ngôn à?
Chẳng đợi cô suy nghĩ tiếp.
Thư Điềm đã thấy Giang Dịch ném cái túi trong tay xuống đất, ba quyển sách nặng phát ra tiếng vang lớn, sau đó, anh giơ cánh tay lên…
Không biết từ lúc nào mà bốn người đứng đối diện họ đã bắt đầu không có động tĩnh gì nữa, anh Kê dẫn đầu, cả đám yên tĩnh như gà theo.
Sau đó, trên vai cô chợt nặng xuống.
Sau khi anh ném chiếc túi đó đi, cánh tay anh trống không mà ôm… hoặc có thể nói là khoác vai cô, cả người Thư Điềm đều bị hơi thở của anh bao bọc lấy. Từ góc độ này, lại một lần nữa, cô có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của vị đại ca này. Lông mi thật dài khẽ rủ xuống, vẻ mặt như thể là đang muốn nói “Nhìn đám rác rưởi chết tiệt các người đúng thật là đã khiến cho mắt của ông đây bị ô nhiễm”, cái vẻ khinh miệt, khinh thường ấy chẳng cần phải dùng bất kỳ một từ ngữ nào để tỏ bày cả, chỉ cần dùng ánh mắt thôi là đã đủ để nói rồi.
“Giang… Tôi mẹ nó chứ Giang Dịch?” Anh Kê cầm đầu trừng to mắt, chỉ về phía cô: “Đây là… của cậu thật ư…”
Cánh tay Giang đại ca ôm cô chợt siết chặt lại.
Anh cúi đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô, lại ngẩng đầu lên.
“Ừ, của tôi.” Anh nâng mí mắt lên, hất cằm, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Sao?”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Hỏi: Là ai cảm hóa anh xã hội Giang Dịch?
Đáp: Là cái thứ tình yêu chết tiệt đó chứ còn ai nữa đây.
A a a a a a a hôm nay đã thét chói tai vì anh xã hội của tôi rồi hu hu hu hu!
Tôi yêu đại ca! Đại ca thi đấu đạt thứ hạng cao! Hôm nay tác giả quyết không trào phúng anh ấy nữa! Tuy rằng anh ấy đã đánh rơi “áo choàng dạ quang” mất rồi!!!
“Nấm lùn” có điều muốn nói: Không thể trình diện được, xin các chị em hãy thét chói tai thay cả phần của tôi hu hu hu hu QwQ.