Từ khi huấn luyện quân sự năm nhất, Tạ Ánh An đã bị người ta chụp trộm một bức ảnh đăng lên diễn đàn trường học, bức ảnh đã gây một trận xôn xao lúc đó.
Tạ Ánh An từ lúc chín tuổi đã được ông ngoại nuôi dạy bên người đến sáu năm, mà Triệu Lão lại là người lập chiến công hiển hách trên chiến trường, những người lính được ông dạy dỗ dù đã đến sáu, bảy mươi tuổi vẫn vô cùng kính nể ông, nên trình độ nghiêm khắc của ông là điều hiển nhiên.
Tạ Ánh An từ một tên nóng tính cáu kỉnh còn bị Triệu lão nuôi thành một thiếu niên lạnh nhạt, hờ hững, nỗi gian khổ lúc đó không cần nghĩ cũng biết.
Ở cạnh Triệu lão, Tạ Ánh An đã rèn luyện được nhiều thói quen tốt, buổi tối đúng mười giờ đi ngủ, sáng năm giờ dậy chạy bộ, không quản nắng mưa, cậu cũng quen với việc dù đứng hay ngồi cũng đều phải thẳng lưng.
Gục xuống bàn ngủ như trưa nay là điều cậu chưa làm bao giờ.
Đối với tất cả học sinh mới mà nói, huấn luyện quân sự giống như tra tấn trong ngục, nhưng với Tạ Ánh An thì nó chỉ là trò trẻ con. Chàng trai trên tấm ảnh với phong thái ung dung trong bộ quân phục cứng nhắc trên diễn đàn trường được chị em nhận định là đẹp trai đến chịu không nổi.
Sau đó lúc bầu chọn giáo thảo của trường, mọi người đều trộm bỏ phiếu cho cậu, số phiếu của cậu so với số phiếu của giáo thảo năm ba trước đây cách nhau mấy con phố, vững vàng xếp thứ nhất.
Lúc bài viết “Có phải giáo thảo yêu sớm không?” này vừa có hơn một trăm ba mươi bình luận thì đột nhiên bị người quản lý xóa mất, đến cả thông báo vi phạm cũng không có.
Một nhóm người đã và đang viết bình luận đều bùng nổ rồi, bọn họ lại mở một chủ đề mới “Muốn biết ai quản lý diễn đàn trường?”
Bài đăng này từ buổi sáng đến lúc tan học đã có hơn sáu trăm bình luận, chỉ có lầu thứ năm trăm bốn mươi hai nói hình như quản lý là Quý thần năm ba.
Lầu năm trăm bốn mươi sáu: Lầu trên đùa gì thế? Sao có thể là Quý thần? Quý thần là thần tiên trên trời không giống đám phàm phu tục tử chúng ta, anh ấy không quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như này đâu.
Lầu năm trăm bốn mươi bảy phụ họa: Đồng ý với lầu trên, bạn học à, cậu không biết thì đừng nói lung tung.
Lầu năm trăm sáu mươi sáu: Kể cả Quý thần là người quản lý thì anh ta cũng không có lý do để xóa bài, giáo thảo bị lôi lên mấy trăm lần rồi nhưng không xóa, lần này chúng ta lại không nói đên mấy nội dung người lớn….”
Lầu năm trăm tám mươi chín: Bỗng nảy ra một suy nghĩ, lần này chúng ta đề cập tới mấy cái tên nhỉ? Tính thử xem, có giáo hoa, giáo thảo, Lý Thanh Nhiễm,…
Vừa đầy sáu trăm bình luận thì bài đăng lại một lần nữa bị xóa.
Tất cả những người đang đếm số đến khí thế ngất trời: “……”
Mẹ kiếp!!!
Quản lý à, anh mau ra đây đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không đập chết anh!
Sau khi tan học, Tạ Ánh An bị nhóm Tô Sâm gọi đi. Ôn Thời Nghi qua hỏi nhà Thanh Nhiễm ở đâu, biết các cô không cùng đường thì thất vọng rời đi.
Thanh Nhiễm ngồi lại chỉnh sửa vở ghi hôm nay viết, trước lúc tan học, Tạ Ánh An vứt vở ghi toán lý hóa của cậu cho cô, nói cho cô mượn tham khảo.
–
–
Ước mơ của Tạ Ánh An là làm bác sĩ, bởi vậy, từ trước đến nay cậu đều tự luyện lối viết chữ thảo, trên mặt vở chữ viết rất rối, có điều chữ cậu viết vẫn chưa đạt đến trình độ của bác sĩ, Thanh Nhiễm nghiêm túc đọc vẫn có thể hiểu được.
Trước mặt tự nhiên tối lại, Thanh Nhiễm ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Thiên Dũ cùng vài chị em của cô ta.
Hoàng Thiên Dũ hai tay khoanh trước nguc, từ trên cao nhìn xuống Thanh Nhiễm, lạnh lùng: “Thấy cậu bình thường không nói không rằng, vậy mà lần này lại khiến Tạ Ánh An chủ động tìm cậu ngồi cùng bàn, Lý Thanh Nhiễm cậu đúng là cao thủ, tôi thật sự đã coi thường cậu rồi.”
Thanh Nhiễm gấp sách lại, khẽ liếc nhìn Hoàng Thiên Dũ, trong sách hình như cũng có chi tiết này, có điều trong sách Hoàng Thiên Dũ gây sự với Ôn Thời Nghi, hôm nay cô làm bạn cùng bàn với Tạ Ánh An, đối tượng Hoàng Thiên Dũ công kích tự nhiên là đổi thành tôi.
Hoàng Thiên Dũ biết tên giáo bá đánh nhau không cần mạng Lý Thanh Mặc là anh trai tôi, cô ta cùng lắm cũng chỉ nói cô mấy câu, không dám chặn tôi trong nhà vệ sinh giống như chặn nữ chính.
Đứng bên phải Hoàng Thiên Dũ là Vương Diễm Như lớp tám, cô ta hình như không biết quan hệ của cô với giáo bá, cô ta trợn mắt, đập mạnh vào bàn Thanh Nhiễm, chỉ tay vào mặt cô: “Cô dùng loại ánh mắt này nhìn ai thế hả?”
Giây tiếp theo, ngón tay cô ta bị bẻ ngược lại, Thanh Nhiễm chầm chậm đối mặt với gương mặt đau đến biến dạng của Vương Diễm Như, cô cười cười kéo cuốn sách trên bàn lại gần vài phân: “Người lớn nhà cậu không dạy cậu chỉ tay vào mặt người khác là không tôn trọng người ta sao?”
Bạn học Tôn Hân của cô ta kinh ngạc kêu: “Lý Thanh Nhiễm, cô làm gì thế?”
“Làm gì à?” Thanh Nhiễm buông tay Vương Diễm Như ra, hỏi ngược lại bọn họ: “Tan học rồi các cậu không về nhà mà tụ tập lại chỗ tôi, các cậu muốn làm gì?”
Hoàng Thiên Dũ còn muốn nói gì đó nhưng bị Lý Thanh Mặc ngoài cửa ngắt lời: “Lý Thanh Nhiễm, em lề mề làm gì vậy? Anh ở cổng trường đợi em cả nửa ngày rồi đấy!”
Anh vừa dứt lời thì đã thấy cái bóng lắc lư ở sau cửa, anh đút hai tay vào túi quần, tựa người cạnh cửa, thân hình cao một mét bảy tám của anh như được kéo ra thành một mét tàm năm, anh híp hai mắt lại, thần sắc mang vài phần bất thiện: “Các cô đứng quanh Lý Thanh Nhiễm làm gì?”
Một nữ sinh cùng lớp Lý Thanh Mặc vừa thấy anh thì đỏ mặt, cô ta cười cười bước về phía anh hai bước, giải thích: “Không làm gì cả, Thiên Dũ muốn tìm em gái Thanh Nhiễm mượn vở ghi.”
“Ồ!” Lý Thanh Mặc cười một tiếng, không chừa lại cho cô ta nửa phần mặt mũi: “Em gái Thanh Nhiễm là để cô gọi sao? Cô có quan hệ gì với em ấy?”
Sắc mặt của nữ sinh kia lại càng đỏ hơn, cô ta hé miệng mấy lần nhưng lại không nói được câu nào.
Giáo bá Lý Thanh Mặc đương nhiên biết đến Hoàng Thiên Dũ trong trường là một kẻ ỷ thế hiếp người, tầm mắt của cậu rơi trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta, mỉa mai: “Mượn vở ghi?”
Hoàng Thiên Dũ vô cùng bình tĩnh, cô ta liếc Vương Diễm Như đang sợ hãi đến đổ mồ hôi bên cạnh, sau đó lain nhìn Thanh Nhiễm không có chuyện gì, nói với Lý Thanh Mặc: “Hôm nay Thanh Nhiễm chuyển chỗ, chúng tớ đến xe cậu ấy đã quen chưa.”
Lý Thanh Mặc không nói gì, anh nhìn Thanh Nhiễm thần sắc như cũ ngồi yên tại chỗ, nhất thời không đoán được lời Hoàng Thiên Dũ là thật hay giả, Thanh Mặc không kiên nhẫn nữa, khuôn mặt đẹp trai của anh đầy ngốc nghếch cùng nụ cười ấm áp: “Về nhà thôi.”
Thanh Nhiễm gật đầu, nhặt lấy vở ghi cùng vài đề thi nữa bỏ vào trong cặp rồi cùng Lý Thanh Nhiễm ra khỏi lớp.
Lúc này mấy nữ sinh kia mới thở phào một hơi, Lý Thanh Mặc bỗng dừng chân lại, nắm chặt tay nói với mấy nữ sinh phía sau: “Tôi không có thói quen đánh con gái, nếu như tôi nghe nói đến các cậu dám dùng bạo lực đối với Thanh Nhiễm, tôi sẽ đá các cậu ra khỏi phòng học này.”
Mấy nữ sinh kia đều đáp ứng một tiếng, duy chỉ có Hoàng Thiên Dũ hai tay nắm chặt thành quyền, sâu trong đáy mắt là vẻ không cam lòng.
Thanh Nhiễm đi sau Thanh Mặc, nhìn nhúm tóc sau đầu anh dựng đứng cả lên, cảm giác khí thế giáo bá của anh bị giảm đi bảy phần rồi.