Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 41



Bởi vì một câu “rửa sạch cổ chờ cô” của Tô Hoài mà Kiều Niệm đã tránh né Tô Hoài mấy ngày nay, nhưng rất nhanh cậu ấy không tránh được nữa, sau đó bị Tô Hoài mời cậu ấy và Lý Nhược Ninh ăn một bữa tiệc lớn.

Tô Hoài nói muốn theo đuổi Hoắc Văn Hứa nhưng không lập tức lên kế hoạch, bởi vì sắp thi cuối kỳ.

Mỗi ngày tờ mờ sáng, ba người đeo ba lô xách bình giữ nhiệt đến thư viện, ăn trưa hay ăn tối cũng không quay về ký túc xá, vừa ở lại thì là cả ngày.

Dù sao theo đuổi người ta cũng là một công trình lớn, Tô Hoài quyết định hoãn thời gian lại, chờ thi cuối kỳ xong rồi nói.

Hoắc Văn Hứa cũng bận nhiều việc, cần xác nhận địa điểm phòng làm việc, cải tạo, tuyển dụng, còn cần… Trả tiền.

Quý Hàng tựa vào bức tường trắng của tầng ba mươi bốn trên tòa cao ốc Triều Văn, nhấc chân né thùng dụng cụ của công nhân tu sửa, sau đó vươn tay với người đối diện: “Làm phiền một lần trả hết nợ.”

“Ban đầu đã nói là trả tiền theo giai đoạn.” Hoắc Văn Hứa chơi chiếc bật lửa trong tay, gương mặt chứa đầy vẻ bất thiện.

“Cậu có chứng cứ sao?” Quý Hàng nhún vai với anh, “Tôi không nhớ đã từng nói thế, tôi chỉ biết cậu mua vòng tay mà tôi mang từ nước ngoài về, thì cậu phải trả tiền.”

Hoắc Văn Hứa híp mắt, từ từ đi tới trước mặt Quý Hàng, Quý Hàng vội xua tay: “Đừng đừng đừng, tôi đây không phải là thiếu tiền, cậu cũng biết hiện tại khu vui chơi trò chơi điện tử làm ăn không khá khẩm lắm. Tôi cần tiền vốn để xoay vòng, nếu không thì tôi cố ý bay ra nước ngoài mua đồ để dỗ dành bạn gái, rồi có thể nhường cho cậu sao? Cậu cũng biết nhãn hàng đồ trang sức đó là độc nhất vô nhị, không phải vvvip là không mua được, cậu chiếm tiện nghi lớn của tôi rồi có biết không?”

“Không có tiền.” Hoắc Văn Hứa tức giận nói, “Ban đầu đã nói là trả theo giai đoạn.”

“Nếu cậu còn có thái độ này…” Quý Hàng lấy điện thoại ra, “Tôi phải gọi điện thoại nói với vợ cậu một chút rồi… Là tặng cho vợ cậu nhỉ? Nếu không phải tặng cho vợ cậu thì cậu coi như không giải thích rõ ràng cuộc gọi này của tôi được rồi.”

Hoắc Văn Hứa nhịn cơn xúc động muốn ném người này ra ngoài, mở điện thoại di động lên cho anh ta xem tin nhắn: “Hiện tại chỉ có như này thôi, có muốn không?”

“Trời ạ, cậu nghèo như vậy rồi ư?” Quý Hàng khiếp sợ, “Cậu thế này còn không bằng tôi đấy?”

“Muốn không?”

“Muốn.” Quý Hàng nói thật nhanh, “Có ít thì cũng là tiền.”

*

Lúc Tô Hoài nghe được tin tức “Hoắc Văn Hứa nghèo đến mức chỉ còn mỗi quần lót” là đang ở trong quán mì sợi nhà Hòa Minh Huy.

Mạnh Trản vắt chéo hai chân cắn điếu thuốc chưa châm lửa, cùng một đám “bạn xấu” ở đó nói xấu sau lưng người ta.

Mạnh Trản: “Tôi đoán công ty mới của cậu ta sẽ phải đình công mấy ngày nữa, dù sao cũng không có tiền.”

“Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới anh Hoắc cũng có hôm nay, lúc nào chúng ta đi xem náo nhiệt đây?”

“Cậu dám đi?” Mạnh Trản liếc mắt lườm anh ta, “Lòng tự ái của đàn ông nghèo này sẽ bị sỉ nhục, nổi điên mất.”

“Ha ha ha ha ha… Muốn xem quá thì làm thế nào?”

Tô Hoài có chút không vui, nhưng cô nhẫn nhịn, đứng ở quầy thu ngân chờ mì sợi.

Mạnh Trản nhìn thấy cô, chân mày nhướng lên một chút: “Nói không chừng hiện tại Hoắc Văn Hứa phải nhờ phụ nữ nuôi đấy.”

Tô Hoài không thể nhịn được nữa, phút chốc xoay người nhìn sang.

Mọi người cười hi hi ha ha gọi chị dâu lớn, rõ ràng là biểu cảm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tô Hoài hít một hơi thật sâu, cũng cười chào hỏi anh ta, tầm mắt rơi ở trên người Mạnh Trản, giọng điệu ôn hòa lại dịu dàng: “Gần đây anh ấy quả thật có nhiều chỗ cần tiêu tiền, chẳng qua là còn ứng phó được, khoản tiền anh thiếu anh ấy tạm thời không cần trả, không sao cả.” Cô nhớ lần trước Hoắc Văn Hứa có nói với cô anh có đưa một khoản tiền cho Mạnh Trản.

Mạnh Trản không ngờ Tô Hoài sẽ phản bác anh ta, chắc hẳn nói cậu chủ Mạnh lớn như vậy đều là bị phụ nữ đuổi theo mà chạy, trước giờ chưa bị phụ nữ đối xử như vậy, cho nên sững sờ trong một chốc.

“Này, anh Mạnh, anh còn mượn tiền anh Hoắc hả?”

“Anh Hoắc cũng nghèo đến mức chỉ còn mỗi quần lót rồi, không đòi tiền anh hả?”

“Cút đi đồ bê con.” Mạnh Trản tức giận, “Đó là một khoản vay, đó là…”

Mạnh Trản đang định giải thích, Tô Hoài đã xách mì xoay người đi, hơn nữa còn đi nhanh như bay, như sợ người khác đuổi kịp.

Tô Hoài vừa bỏ chạy, Mạnh Trản không giải thích được nữa, bất luận anh ta nói thế nào thì đó cũng tính là đầu tư của Hoắc Văn Hứa, không tính là mượn, những người này cũng không tin, ánh mắt nhìn Mạnh Trản mang theo vẻ thâm sâu “tôi hiểu rồi”.

Mạnh Trản: “…”

Thật sự không phải là người một nhà thì không vào cùng một cửa, người như thế nào thì tìm bạn gái như thế đó, hừ, xui xẻo.

“Tin tức Hoắc Văn Hứa cho Mạnh Trản mượn tiền còn đến mức Hoắc Văn Hứa nghèo đến mức chỉ còn mỗi quần lót” rất nhanh truyền khắp cuộc trò chuyện của đám “hảo hán Thành phố Vân”, bao gồm chuyện “Chị dâu lớn dũng cảm bảo vệ chồng, tức giận phản bác Mạnh Trản”.

Mạnh Trản nổi điên mà điên cuồng spam trong nhóm chat, Hoắc Văn Hứa gửi mấy bao lì xì, cũng không nói chuyện, nhưng thế này đã đủ cho thấy tâm trạng của anh đang tốt.

Kiều Niệm cũng ở trong nhóm chat Hảo hán, cậu ấy cầm điện thoại di động, chờ ở ngoài phòng thi, Tô Hoài thi xong đi ra, Kiều Niệm giơ ngón tay cái với cô: “Chị dâu lớn uy vũ.”

Thông qua điện thoại di động của Kiều Niệm, Tô Hoài biết chuyện gì đã xảy ra, lặng lẽ nhìn năm chữ “Hảo hán Thành phố Vân”, đây là hảo hán sao? Đây rõ ràng là một đám người thích hóng hớt mức độ nghiêm trọng, hơn nữa còn đang phóng đại.

“Hình như tôi xúc động rồi.” Tô Hoài có chút chán nản.

Mặc dù Mạnh Trản và Hoắc Văn Hứa trông có vẻ không hợp nhau, nhưng trước khi Hoắc Văn Hứa ra nước ngoài đã nói với cô, gặp tình huống nguy hiểm nhất có thể đi tìm Mạnh Trản. Mà trước kia lúc Mạnh Trản nhìn thấy cô và Nhiếp Thành, ngoài miệng cười hì hì, nhưng trong mắt đều là vẻ lạnh lùng, cô biết thật ra thì mối quan hệ giữa Mạnh Trản và Hoắc Văn Hứa rất tốt.

Bản thân có phải hơi quá phận rồi không?

Lúc nhận được thông báo chuyển tiền hai mươi ngàn tệ, Hoắc Văn Hứa nhìn thoáng qua đã biết người chuyển tiền là ai, *Hoài.

Hoắc Văn Hứa gửi tin nhắn WeChat cho Tô Hoài: Em chuyển tiền cho tôi à?

Tô Hoài xem xong, qua năm phút mới chậm rãi nhắn lại: Đúng vậy, học bổng và tiền lương, lần trước nói rồi.

Hoắc Văn Hứa im lặng hồi lâu, người trong nhóm chat Hảo hán còn đang khí thế ngất trời mà trò chuyện, Hoắc Văn Hứa thở dài, trong lúc nhất thời không biết có nên giải thích anh còn chưa tới mức chỉ còn mỗi quần lót hay không.

Tiền đã chuyển vào, Hoắc Văn Hứa cũng không chuyển lại, mà nói cảm ơn.

Chờ làm xong việc này, nên tìm một cơ hội thay đổi mối quan hệ giữa hai người họ.

Nghĩ như vậy, Hoắc Văn Hứa lại gọi điện thoại cho Quý Hàng.

Nghe xong yêu cầu của Hoắc Văn Hứa, Quý Hàng lập tức từ chối: “Cậu Hoắc, lần trước cậu còn thiếu tôi một nửa tiền chưa trả, hiện tại lại tới?”

“Cậu nói xem có giúp không?” Hoắc Văn Hứa nói.

“Cậu đưa tiền trước đi.” Quý Hàng nói.

“Theo giai đoạn.”

Quý Hàng suy nghĩ một chút: “Theo giai đoạn cũng được, nhưng phải có lãi.”

Hoắc Văn Hứa lạnh lùng cười: “Lãi không thành vấn đề, nhưng đã nói theo giai đoạn là theo giai đoạn, tôi ghi âm rồi, cậu còn dám lật lọng, tôi giết cậu.”

*

Thi cuối kỳ đã kết thúc, Tô Hoài quyết định lên kế hoạch theo đuổi người ta, nhưng cô không có kinh nghiệm theo đuổi, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo.

Lý Nhược Ninh có kinh nghiệm phong phú bị theo đuổi rất bình tĩnh: “Sáng trưa tối mỗi ngày gửi câu chào buổi sáng chào buổi trưa ngủ ngon, thuận tiện hỏi ăn cơm chưa, ăn cái gì.”

“Vì sao?” Tô Hoài cảm thấy những chuyện này đều vô nghĩa, cô không hề tò mò Hoắc Văn Hứa đã ăn gì.

Kiều Niệm, người có kinh nghiệm phong phú theo đuổi người ta đã trả lời: “Tìm cảm giác tồn tại.”

Vậy sao… Tô Hoài như có điều suy nghĩ, cảm thấy biện pháp này khả thi, trước kia cô cũng ngại gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa, hiện tại muốn theo đuổi người ta, cũng không cần để ý thể diện nữa.

Hoắc Văn Hứa thức suốt một đêm, ngủ một giấc đến hai giờ chiều, thức dậy tắm rửa xong, đi xuống lầu ăn sáng, không, phải là trà chiều mới đúng.

Bảo mẫu nấu một bát hoành thánh cho anh, phối hợp với mấy món phụ ngon miệng, Hoắc Văn Hứa vừa ăn vừa mở điện thoại di động.

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, quét mắt lướt qua, đều là chuyện công việc, ở trong những tin nhắn này, tên của Tô Hoài rất nổi bật.

Hoắc Văn Hứa mở tin nhắn của cô trước.

—— Chào buổi sáng.

—— Ăn sáng chưa?

—— Ăn cái gì?

—— Chào buổi trưa.

—— Ăn trưa chưa?

—— Ăn cái gì?

Hoắc Văn Hứa thoát ra rồi nhìn lại tên, quả thật là tên của Tô Hoài.

Bị hack rồi?

Hoắc Văn Hứa trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

Điện thoại di động của Tô Hoài chắc hẳn đang cầm trong tay, nhận rất nhanh, lúc nghe mang theo cảm giác dè dặt không dễ phát giác. Dù sao thì cô gửi tin nhắn anh cũng không nhắn lại, nếu lại không nhắn lại, da mặt của cô có lẽ không kiên trì được nữa.

“Có phải WeChat bị hack rồi không?” Hoắc Văn Hứa đi thẳng vào vấn đề.

“?Cái gì?” Tô Hoài ngẩn ra.

Hoắc Văn Hứa nghĩ nếu bị hack rồi, Tô Hoài sẽ không thấy được tin nhắn bên kia gửi từ điện thoại di động, vì vậy nói: “Em cài lại mật khẩu, xem thử có tổn thất tiền không.”

“???”

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Văn Hứa chụp màn hình gửi cho cô, sau đó lại gửi tin nhắn thoại: Đây là hacker gửi cho tôi, chắc hẳn muốn mượn tiền, em đổi mật khẩu đi.

Tô Hoài: “…”

Tô Hoài xoa xoa mặt, nhìn Lý Nhược Ninh ngồi trên ghế sô pha nhà cô xem phim: “Cậu chắc chắn chào buổi sáng chào buổi trưa có tác dụng chứ?”

“Kiều Niệm theo đuổi tớ như vậy.” Lý Nhược Ninh lấy điện thoại, mở ra rồi ném cho Tô Hoài, “Cậu tự xem đi.”

Tô Hoài xem ghi chép trò chuyện của hai người, Kiều Niệm quả thật là gửi tin nhắn như vậy, sử dụng từ ngữ giống Tô Hoài như đúc. Hơn nữa nửa đường Lý Nhược Ninh cũng không trả lời cậu ấy, chỉ thỉnh thoảng nhắn một câu: Im miệng.

Thế này còn vô tình hơn Hoắc Văn Hứa không nhắn lại.

Tô Hoài mặt không cảm xúc nhìn cô ấy: “Vậy khi cậu nhìn thấy những tin nhắn này là cảm giác gì?”

“Phiền.” Lý Nhược Ninh nói, “Như mấy trăm con muỗi vo ve bên tai, muốn đánh chết cậu ấy.”

“Vậy mà cậu còn bảo tớ theo đuổi người ta như vậy?” Tô Hoài tức giận.

“Thì theo đuổi như vậy đấy.” Lý Nhược Ninh nghi ngờ nhìn cô, “Tớ ngại cậu ấy phiền, cho nên không trả lời cậu ấy, nếu bạn trai giả của cậu thích cậu, nhất định sẽ nhắn lại cậu, sau đó hai người cứ tiếp tục trò chuyện… Tớ nghe bọn họ nói trò chuyện như vậy, đứt quãng cũng có thể trò chuyện cả một ngày.”

Tô Hoài không được trả lời mà còn bị nói là hack tài khoản: “…”

Đúng, anh không nhắn lại cô.

Lần đầu tiên theo đuổi đã hoàn mỹ thất bại.

Buổi tối, Lý Nhược Ninh ngủ lại qua đêm, tắm xong đi ra nhìn thấy Tô Hoài rối rắm cầm điện thoại di động ngồi trên ghế sô pha, vì vậy hỏi cô: “Gửi đi.”

“Nhưng tớ cảm thấy có chút xấu hổ.” Tô Hoài có chút thấp thỏm, “Nếu anh ấy vẫn không trả lời tớ thì sao? Tớ cảm thấy có chút mất mặt.”

Lý Nhược Ninh cười nhạo: “Theo đuổi người ta mà còn cần mặt mũi?”

Tô Hoài: “…” Có lý thật.

Tô Hoài không biết xấu hổ, kiên cường gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa: Ăn cơm chưa?

Ba giây sau, một lời mời gọi video được gửi sang đây.

Tô Hoài:???

Tô Hoài do dự nhiều lần, vẫn nghe máy.

Khuôn mặt của Hoắc Văn Hứa xuất hiện trên màn hình.

Anh hẳn đang ở trong một gian phòng làm việc, ánh đèn rất sáng, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, cổ áo không cài ba nút, lộ ra xương quai xanh, tóc hơi rối, miệng ngậm một điếu thuốc, nâng mí mắt nhìn sang mang theo lười biếng.

“Không bị hack tài khoản à?”

Nhịp tim Tô Hoài đập nhanh hơn, đây vẫn là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt sau chuyện đặc sản lúc bốn giờ sáng.

“Không.” Tô Hoài lắc đầu.

Hoắc Văn Hứa luôn cảm thấy cô gái nhỏ có chỗ kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra được.

“Được rồi, tôi chỉ muốn xác nhận thôi.” Cùng lúc nói chuyện, Hoắc Văn Hứa nhìn màn hình máy vi tính, nói một câu tiếng Pháp, bên kia cũng có mấy giọng nói vang lên.

Anh chắc hẳn đang dùng máy tính họp video hoặc gửi tin nhắn thoại cho người khác.

“Vậy tôi tiếp tục làm việc đây.”

“Được.” Tô Hoài gật đầu, vừa vội vã bổ sung, “Tôi đổi mật mã rồi, không dễ bị hack như vậy đâu.” Ý trên mặt chữ, những câu này đều là tôi gửi, anh đừng xác nhận nữa, thật sự khiến cho cô rất lúng túng.

Hoắc Văn Hứa không suy nghĩ nhiều, “Ừ” một tiếng bèn cúp điện thoại.

Tô Hoài chán chường thở ra một hơi, mở đầu gian nan như vậy, sau đó phải tiến hành thế nào đây?

Lý Nhược Ninh ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, chậc chậc lắc đầu: “Hai cậu thường ngày đều không nói chuyện phiếm, cứ như vậy trò chuyện vài câu cũng khiến cho cậu trông tuyệt vọng thật.”

Tô Hoài khẽ hừ một tiếng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Thật ra thì vẫn rất… Vui.

Buổi hội nghị tiến hành được một nửa, giữa lúc nghỉ ngơi, Hoắc Văn Hứa cầm điện thoại di động một lần nữa xem ghi chép trò chuyện với Tô Hoài, một suy nghĩ dâng lên, thật sự là bị hack tài khoản ư?

Hoắc Văn Hứa bấm vào ảnh đại diện của cô rồi bấm vào vòng bạn bè để xem, buổi trưa mười hai giờ, Tô Hoài còn đăng một tấm ảnh.

Cây xanh trong ảnh rất quen thuộc với Hoắc Văn Hứa, là mấy chậu cây nửa chết nửa sống năm đó bản thân để ở trong căn hộ. Sau này cũng không biết Tô Hoài chăm sóc thế nào, dù sao thì vẫn còn sống, những năm qua, Tô Hoài đăng không ít hình ảnh của bọn chúng.

Mà thời gian bài đăng này được đăng trên vòng bạn bè chỉ kém thời gian Tô Hoài nhắn cho anh chào buổi trưa hai phút.

Khóe miệng Hoắc Văn Hứa không nhịn được cong lên, mệt mỏi khi làm thêm giờ tan biến hơn một nửa.

Tắm xong, Tô Hoài sấy khô tóc, cầm điện thoại di động bò lên giường, Lý Nhược Ninh đang nghe điện thoại của Kiều Niệm, toàn bộ căn phòng đều là giọng nói to tiếng của Kiều Niệm, Lý Nhược Ninh cầm quyển sách dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng qua loa “Ừ” một tiếng.

Tô Hoài mở điện thoại di động, bất ngờ phát hiện có tám tin nhắn chưa đọc đến từ Hoắc Văn Hứa.

—— Ăn rồi.

—— Ăn cơm công sở, hai mặn hai chay.

—— Ăn không ngon.

—— Thức cả đêm tối hôm qua, cho nên bữa sáng bữa trưa cũng không ăn.

—— Hai giờ sau khi rời giường có ăn một bát hoành thánh, tạm được.

—— Tối hôm nay có lẽ lại phải thức suốt đêm.

—— Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.

—— Đúng rồi, đừng ra ngoài chạy bộ lúc bốn giờ sáng.

—— Ngủ ngon.

Tô Hoài không nhịn được nhếch môi, mi mắt cũng nổi lên ý cười.

Lý Nhược Ninh thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy cô cười thì thò đầu sang nhìn, Tô Hoài vô thức che màn hình điện thoại.

Lý Nhược Ninh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó “Chậc” một tiếng đầy ẩn ý.

Tô Hoài vội bỏ tay xuống: “Chỉ là động tác vô thức của tớ, cậu xem đi, xem đi.”

“Tớ không xem.” Lý Nhược Ninh tựa vào giường, tiếp tục đọc sách.

“Cậu xem đi mà, xem đi mà, giữa hai ta không có bí mật gì cả.” Tô Hoài đưa điện thoại di động tới trước mắt cô ấy, Lý Nhược Ninh cố ý né tránh, “Tớ không xem, tớ không xem đấy.”

“Xem đi, tớ xin cậu đấy…”

“Không xem…”

“Này, này, này, các cậu có thể nghe tôi nói chuyện không?” Kiều Niệm ở đầu kia gào thét, “Lý Nhược Ninh, tớ thích cậu, cậu biết không hả?”

“Tớ biết, tạm biệt.” Lý Nhược Ninh ngắt cuộc gọi thoại.

Tô Hoài: “…” Thật vô tình.

Tô Hoài lấy lại điện thoại di động, trả lời Hoắc Văn Hứa một câu “Ngủ ngon”, vẽ nên một dấu chấm hoàn thiện cho kế hoạch theo đuổi của ngày đầu tiên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.