Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 57: 57: Cảm Ơn Ông!



Liễu Chí Trung đã rất tò mò về chuyện này từ lâu rồi.
Thư ký của Liễu Chí Trung ờ một bên cũng nói: “Thiếu gia, hôm đó ông chủ tường cậu đã xảy ra chuyện rồi, đã chuẩn bị cho người âm thầm bảo vệ cậu, ra tay cứu cậu.

Kết quả là cậu chủ đã bình yên bước ra khỏi xe của kẻ bắt cóc, quả thực khiến tôi và ông chủ kinh ngạc.”
Chuyện mà Liễu Chí Trung đang nói là chuyện mà cha con nhà họ
Ngô đã thuê người giết Lâm Vân.
Lâm Vân nở nụ cười: “ông, có chuyện gì mà tiền không giải quyết được đâu? Nếu như không, chỉ có thể nói là tiền chưa đủ nhiều mà thôi! Cháu đưa cho bọn bắt cóc mười triệu, bọn họ tất nhiên là sẽ thả cháu đi, còn nói cho cháu biết là kẻ nào đứng đằng sau chuyện này nữa.”
“Haha, chính là như vậy, hay cho câu không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được! Nói hay lắm!” Liễu Chí Trung chợt hiểu ra mà bật cười.
Liễu Chí Trung càng ngày càng phát hiện ra Lâm Vân giỏi hơn rất nhiều so với suy nghĩ của ông.
Ban đầu Liễu Chí Trung cũng không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Vân, chỉ hy vọng Lâm Vân không phải là một kẻ con nhà giàu chỉ biết ăn chơi, chỉ cần có chút ý thức về sự nghiệp, sau này có thể duy trì công việc kinh doanh của gia đình là được.
Nhưng sự xuất sắc của Lâm Vân ngoài sức tưởng tượng của ông.
“Vân, dựa vào biểu hiện xuất sắc của con, ông sẽ cho con thêm
một tỷ tiền tiêu vặt nữa.”

“Ngoài ra, nếu con gặp phải chuyện gì cần ông giúp đỡ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông.

Bình thường mà nói ờ trên đất ba tỉnh Tây Nam này, không có chuyện phiền phức gì mà Liễu Chí Trung không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho Lâm Vân.
“Ting, tài khoản ngân hàng của bạn có số đuôi là 4527, đã nhận được một tỷ.”
một tỷ tiền tiêu vặt nữa.”
“Ngoài ra, nếu con gặp phải chuyện gì cần ông giúp đỡ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông.

Bình thường mà nói ờ trên đất ba tỉnh Tây Nam này, không có chuyện phiền phức gì mà Liễu Chí Trung không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho Lâm Vân.
“Ting, tài khoản ngân hàng của bạn có số đuôi là 4527, đã nhận được một tỷ.”
Nhìn thấy nhiều số không như vậy, Lâm Vân không khỏi nuốt nước miếng, mới có một tuần, ông lại cho anh thêm một tỷ nữa?
Sau một tuần này, Lâm Vân đã hiểu được giá trị của đồng tiền là như thế nào, cho nên Lâm Vân cũng không từ chối.

“Cảm ơn ông!” vẻ mặt Lâm Vân tràn đầy ý cười.
“Ngoài ra, ông còn muốn giới thiệu một người quan trọng với cháu.” Liễu Chí Trung trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn về phía ngoài cửa nói: “Cô Lang, vào đi!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen lóe lên, sau đó một người đàn ông gầy gò xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
Người đàn ông có vóc người gầy gò, cực kỳ xấu xí, trên mặt có một vết sẹo gớm ghiếc, nhưng trong con mắt sâu hun hút kia lại toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, làn người ta có cảm giác nghẹt thở!
Nói thật, lần đầu tiên Lâm Vân phát hiện ánh mắt của một người
có thề đáng sợ như vậy!
“Chủ nhân!” Cô Lang củi đầu chắp tay hành lễ với Liễu Chí Trung, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Ông, đây là?” Lâm Vân muốn biết người này có lai lịch như thế nào.
ông, đây là?”Lâm Vân rất muốn biết lai lịch của người này.
“Cậu ấy tên là Cô Lang, hồi còn trẻ từng phục vụ trong bộ đội đặc chủng, sau khi giải ngũ thì trở thành võ sĩ ngầm, ông đã cứu mạng cậu ấy.

Kể từ đó, cậu ấy theo ông.

Tính từ đó đến nay, cậu ấy đã ờ bên cạnh ông được mười năm rồi.” Liễu Chí Trung nhớ lại.
“Là bộ đội đặc chùng đã giải ngũ? Võ sĩ ngầm?”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.