Rương vàng bạc châu báu Vệ Uẩn mang đến nhất thời khó có thể có đất dụng võ.
Dù sao thì muốn biến mấy thứ này thành tiền mặt trong một lúc cũng là một chuyện phiền phức.
Cho nên anh có vẻ không vui.
Trước đây, anh không có cách nào đến chỗ Tạ Đào, mà Tạ Đào luôn không nhận vàng bạc anh tặng, cho nên Vệ Uẩn không có cách nào cải thiện tình trạng sinh hoạt của cô ở thế giới này.
Nhìn cô là một cô gái nhu nhược, nhưng lòng cô cực kỳ quật cường.
Nhưng hiện giờ anh có thể tự nhiên xuyên qua hai thời không, đương nhiên muốn làm nhiều chuyện hơn vì cô.
Nhưng vấn đề hiện thực đặt trước mắt là dù có vàng bạc cũng không có cách nào biến chúng thành tiền mặt.
Dù sao nhiều vàng bạc châu báu tuông vào thị trường trong một khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ dẫn đến hoài nghi không cần thiết.
Nhưng vấn đề này không làm Vệ Uẩn bối rối lâu lắm.
Vệ Uẩn đến ngày thứ hai, Tạ Đào đã đi học.
Huyền quan có đặt một đôi giày bata trắng, đó là đôi giày Tạ Đào mua cho Vệ Uẩn trên đường về vào ngày hôm qua.
Vệ Uẩn dự định tự đi ra ngoài, vừa đi đến Huyền Quan đã có âm thanh rất nhỏ vang lên, nhíu mày, quay đầu thấy Mạnh Lê Xuân đứng đó.
“Vệ đại nhân… Đào Đào không ở đây à?” Mạnh Lê Xuân vừa đến đã bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Vệ Uẩn, theo bản năng gượng cười, lại nhìn xung quanh.
“Cô đến làm gì?”
Vệ Uẩn đi tới, ánh mắt nhìn Mạnh Lê Xuân sắc bén hơn.
Anh cho rằng giao dịch giữa bọn xem như đã thành công.
Mạnh Lê Xuân không cần đến đây nữa.
Nếu là trước ngày hôm qua, Mạnh Lê Xuân thật sự không dự định muốn quản chuyện bao đồng Vệ Uẩn, chỉ cần ngồi trong văn phòng theo dõi anh thông qua camera là xong, cũng tránh cho lão đầu trọc giao nhiệm vụ cho người khác.
Nếu nhiệm vụ này rơi vào tay người khác, vậy chắc chắn Tạ Đào phải chết.
Nhưng từ hôm qua, sau khi gặp Tạ Đào ở tiệm bánh, cô ấy đã thay đổi suy nghĩ.
Chiều nay có một bài thi Toán trắc nghiệm, sau khi thi xong, Tạ Đào cùng bạn cùng nhóm quét dọn phòng học, đóng cửa sổ, mới ra khỏi khu dạy học, đi đến cổng trường.
Lúc sắp đi đến cổng trường, di động trong túi áo bỗng nhiên rung rung.
Vừa lấy di động ra, màn hình hiện một dãy số lạ.
Tạ Đào do dự, vẫn bắt máy.
“Tạ Đào.”
Điện thoại vừa được kết nối, Tạ Đào còn chưa mở miệng đã nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mát lạnh quen thuộc.
Ừm??
Tạ Đào lại thoáng nhìn số điện thoại trên màn hình, sau đó đưa điện thoại đến bên tai, “Vệ Uẩn?”
“Sao em còn chưa ra?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn vững vàng lãnh đạm.
“Cái gì?”
Tạ Đào còn chưa hiểu rõ những lời này của Vệ Uẩn là có ý gì, vừa đi đến cổng trường, tùy ý nâng tầm mắt nhìn thấy chỗ đỗ xe có một chiếc chiếc Maybach màu đen, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp.
Đó là Mạnh Lê Xuân.
Cô ấy mặc một chiếc váy tay dài xanh đậm, thiết kế ôm eo lộ rõ dáng người mảnh khảnh, phong cách trang điểm tinh xảo làm gương mặt của cô ấy tươi đẹp diễm lệ, đeo kính râm đứng ở chỗ đó, mái tóc xoăn ngang eo, môi son màu đỏ phục cổ, lơ đãng cầm một ly trà sữa, cắn ống hút.
Giờ phút này, cô ấy đứng cạnh hàng cây bên đường đã hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường.
Tạ Đào còn nghe thấy tiếng xì xầm của những bạn học đi bên cạnh, bọn họ đang suy đoán cô ấy có phải là minh tinh không, nhưng phần lớn vẫn cảm thán gương mặt xuất sắc của cô ấy.
Còn có nam sinh trộm mở camera chụp ảnh cô ấy.
Lúc này, tiếng cúp điện thoại vang lên bên tai cô, Mạnh Lê Xuân đã nhìn thấy cô đi ra khỏi cổng trường.
“Đào Đào! Mau tới đây!”
Mạnh Lê Xuân tháo kính râm, mỉm cười vẫy tay với Tạ Đào, cao giọng kêu tên cô.
“…?”
Tạ Đào có chút không hiểu sao người phụ nữ này bỗng nhiên thân mật gọi cô như vậy?
Bởi vì giọng nói của Mạnh Lê Xuân không nhỏ, ánh mắt của người xung quanh vốn dừng trên người cô ấy chuyển sang Tạ Đào.
Nhất thời bị nhiều người nhìn như vậy, Tạ Đào hơi mất tự nhiên, nắm chặt dây đeo cặp bước nhanh qua đó.
“Cô… Tới đây làm gì?” Tạ Đào đứng trước mặt Mạnh Lê Xuân, nghi hoặc hỏi.
Mạnh Lê Xuân cười tủm tỉm nhìn cô, “Tới đón cô tan học, mau lên, Vệ đại nhân ở trong.”
Tạ Đào luôn cảm thấy… Nụ cười của cô ấy có vẻ nịnh nọt?
Có chút khó hiểu.
Nhưng nghe tên Vệ Uẩn, cô nhìn lướt qua cửa sổ xe.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng trong đó.
Đến khi Mạnh Lê Xuân mở cửa xe, Tạ Đào mới thấy Vệ Uẩn ngồi trên ghế sau.
Anh mặc áo sơ mi trắng, vạt áo đã bị thu vào quần tây, chân dài bắt chéo, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, mà trên chân anh đúng là đôi giày bata cô mua ngày hôm qua.
Mái tóc dài đen nhánh bị anh vén ra sau tai, lúc này ngồi đó, biểu cảm trên gương mặt trắng nõn rất lãnh đạm, toát ra vẻ kiêu ngạo.
Nút áo sơ mi trên cùng bị anh cài lại, không hiểu sao làm anh có thêm vẻ cấm dục.
Tạ Đào ngây người.
Lúc ngồi trên xe, nhìn Mạnh Lê Xuân ngồi ở ghế lái, cô còn chưa hiểu mọi chuyện.
Cô cảm thấy hình như Mạnh Lê Xuân đã thay đổi??
“Anh có di động à?”
Tạ Đào nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, nghiêng đầu nhìn Vệ Uẩn.
“Ừm.”
Vệ Uẩn nhàn nhạt đáp, ngón tay có khớp xương rõ ràng lấy một cái di động màu đen trong quần tây ra, đặt vào tay Tạ Đào.
Tạ Đào chỉ nhìn thoáng qua đã biết đó là mẫu di động mới ra.
Bởi vì lúc cô làm việc ở tiệm bánh ngọt, nhìn thấy màn hình điện tử của tòa nhà cao tầng đối diện có chiếu quảng cáo di động này.
“Cái này đắt lắm…”
Cô nói xong lại ngẩng đầu nhìn anh, “Anh bán số châu báu đó rồi?”
Vệ Uẩn nâng cằm, nhìn Mạnh Lê Xuân ngồi đằng trước, ngắn gọn nói, “Là cô ấy sắp xếp.”
Mạnh Lê Xuân nhìn Tạ Đào trong kính chiếu hậu, cười nói, “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà, sau này chuyện như này Vệ đại nhân cứ tìm tôi, tôi nhất định sắp xếp giúp cậu!”
“…”
Tạ Đào vẫn không hiểu rõ vì sao người phụ nữ này hôm qua mới khóc chảy cả lớp trang điểm, hùng hùng hổ rời khỏi, hôm nay lại đến đây, còn thay đổi lớn như vậy…
Còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, lúc Tạ Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý tới đây không phải là con đường về phòng trọ, vội vàng nói, “Đây không phải đường về nhà tôi…”
“Bây giờ đến nhà mới của cô.” Mạnh Lê Xuân nắm tay lái, nhìn Tạ Đào trong kính chiếu hậu, thần bí cười.
Nhà mới?!
Tạ Đào theo bản năng nhìn Vệ Uẩn ngồi bên cạnh, “Nhà mới gì??”
Khóe môi Vệ Uẩn hơi cong, cũng không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cô, làm mái tóc cô rối bù.
Lúc Tạ Đào đứng trước cửa lớn của một căn biệt thự, cả người đều choáng váng.
“Tôi đã bảo công ty chuyển nhà dọn đồ cô đến, không mất gì cả, cô yên tâm đi.” Mạnh Lê Xuân xuống xe, đứng bên cạnh Tạ Đào, vừa thưởng thức chìa khóa xe trong tay vừa nói với Tạ Đào.
Tạ Đào nhìn thấy cửa lớn chậm rãi mở ra, đứng ở chỗ đó, sau một lúc cũng không nói được câu nào.
Cả người có cảm giác hoảng sợ.
Đến khi cô ngồi trong phòng khách tao nhã rộng lớn, cầm ly thủy tinh Mạnh Lê Xuân đưa cho cô, vẫn còn ngơ ngác.
Căn biệt thự này, tính cả chiếc xe Mạnh Lê Xuân vừa ngừng trong gara, đều là Vệ Uẩn mua.
Đống này hết bao nhiêu tiền chứ?
Tạ Đào không dám tưởng tượng… Hiện tại đầu óc cô đều là tiếng tiền rơi.
Đến khi Mạnh Lê Xuân sắp rời khỏi, nhìn Vệ Uẩn ngồi trên ghế, thấy anh từ từ nhặt lá trà bỏ vào ấm trà trên lò than, rũ mắt, biểu cảm lạnh nhạt, cô ấy do dự một lúc, vẫn nhìn Tạ Đào, “Cái kia, Đào Đào…”
“Ừm?” Tạ Đào lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Lê Xuân đứng trước mặt.
Cô vẫn chưa quen Mạnh Lê Xuân bỗng nhiên gọi tên cô thân mật như vậy.
“Tôi có một việc… Muốn nhờ cô giúp.” Mạnh Lê Xuân chần chừ một lúc, khi nói ra những lời này, không hiểu sao giọng nói của cô ấy nhỏ lại.
“Cái gì?” Tạ Đào hỏi.
Mạnh Lê Xuân cầm kính râm trong tay, dáng vẻ rụt rè, sau một lúc mới nói, “Tôi muốn gặp chủ nhân của sợi chỉ đỏ trên tay cô.”
Người phụ nữ hôm qua còn khóc bù lu bù loa, cuối cùng nổi giận đùng đùng bỏ đi, hôm nay lại đứng trước mặt Tạ Đào nói muốn gặp người kia.
Không ai biết cô ấy chỉ vì một người mà đã đau khổ dằn vặt bản thân trong bao lâu.
Cũng không ai có thể cảm nhận được rốt cuộc cô ấy nhớ Văn Hề đến cỡ nào.
Thật ra cô ấy cũng không chắc chắn người sở hữu chỉ đỏ trên tay Tạ Đào có phải là Văn Hề không.
Dù sao thì đúng là anh ấy đã chết trước mắt cô ấy mấy trăm năm trước.
Nhưng dù có khả năng đó, Mạnh Lê Xuân cũng không có cách nào đi tìm hiểu chuyện đó.
Tạ Đào chú ý tới ánh mắt của Mạnh Lê Xuân, vài phần chờ đợi, lại như vài phần cầu xin, còn có chút cẩn thận.
Cô không khỏi nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ này khóc lóc vào ngày hôm qua.
Từ trước đến nay, Mạnh Lê Xuân có đầu óc điên khùng, không mấy khi nghiêm túc nói chuyện, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của cô ấy ảm đạm, gần như chết lặng.
Giống như lúc cô nhắc đến cô ấy trước mặt lão Hề, ông ấy cũng có biểu cảm như thế.
“Tôi… Tôi sẽ nói với chú ấy.”
Cuối cùng, Tạ Đào nhẹ giọng nói.
Mà Mạnh Lê Xuân nghe thấy những lời này của Tạ Đào, đôi mắt xinh đẹp bỗng sáng ngời, lập tức mỉm cười, thậm chí cầm tay Tạ Đào, “Cảm ơn, cảm ơn cô, Đào Đào!”
Đối mặt với nhiệt tình chợt đến của Mạnh Lê Xuân, Tạ Đào chỉ có thể gượng cười.
Hình như… Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao Mạnh Lê Xuân bỗng nhiên lấy lòng cô.
Thì ra là vì chú Hề.
Chuyện này càng làm Tạ Đào khẳng định giữa chú Hề và Mạnh Lê Xuân không đơn giản chỉ là cố nhân.
Sau khi Mạnh Lê Xuân vui vẻ rời khỏi, Tạ Đào ngồi trong phòng khách lớn cực kỳ xa lạ, làm cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Nhìn được một lúc, ánh mắt cô lại dừng trên Vệ Uẩn.
Anh còn đang pha trà.
Hơi nước lượn lờ mờ ảo, sườn mặt anh càng mơ hồ.
Tạ Đào nhìn anh vươn tay phải có khớp xương rõ ràng, tùy tay cầm điều khiển từ xa, mở TV trên tường.
Màn hình TV kia còn lớn hơn cái TV ở phòng thuê Tạ Đào gấp mấy lần.
Trong TV truyền đến âm thanh náo nhiệt, Vệ Uẩn bắt chéo chân dài, gương mặt thư giãn, hơi xoay cổ tay, rót nước trà vào chung trà bạch ngọc, sau đó đưa cho Tạ Đào.
Tạ Đào đặt ly thủy tinh đựng nước lọc xuống, nhận lấy chung trà anh đưa qua.
Cô chỉ uống một ngụm đã biết đây là Xuyên Sơn Vân Vụ mà anh thường uống.
Anh đã đem dụng cụ pha trà đến, ngay cả lá trà ưa thích cũng mang đến.
“Thích chỗ này không?” Vệ Uẩn dựa vào sô pha, ánh mắt dừng ở màn hình TV, bỗng nhiên mở miệng hỏi cô.
Tạ Đào uống một ngụm trà, ánh mắt dừng ở vườn hoa nhỏ ngoài cửa sổ sát đất.
Cô còn nhìn thấy xích đu.
Nếu nói không thích, chắc chắn là giả.
Vệ Uẩn bỗng nhiên chuyển ánh mắt từ màn hình TV về phía cô, lông mi anh như thấm đẫm màu sắc cảnh xuân mềm mại.
Anh nói, “Thứ anh muốn cho em, còn có rất nhiều.”
“Tạ Đào, em không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng cảm thấy bất an,”
Anh vươn tay, khẽ vuốt tóc cô, bất kể là biểu cảm của anh, hoặc là giọng điệu của anh vào lúc này, đều rất nghiêm túc, “Bởi vì em đáng giá.”
Trên thế gian này, chỉ có một mình cô đáng giá.
Anh không nỡ để cô sống những tháng ngày túng quẫn, cũng không nỡ để cô bôn ba vì cuộc sống như thế.
Cô đã gánh vác nhiều chuyện mà cô vốn không cần gánh vác quá sớm.
Quá sớm nếm trải thế vị chua xót, thế thái ấm lạnh.
Bởi vì cô biết không thể dựa vào ai cả, cũng giống như anh, trên thế gian này, chỉ lẻ loi một mình.
Trước đó, ngăn cách giữa anh và cô là vực thẳm nhìn như vĩnh viễn không có cách nào vượt qua, nên có rất nhiều chuyện anh hữu tâm vô lực.
Nhưng hiện giờ không giống.
Như Mạnh Lê Xuân nói, anh đã có thể tự nhiên xuyên qua hai thời không.
Vì thế có rất nhiều chuyện, anh muốn giải quyết giúp cô.
“Đào Đào,”
Vệ Uẩn bỗng nhiên nhẹ giọng gọi cô, đôi mắt vẫn nhìn cô, biểu cảm dịu dàng lưu luyến, “Anh và em, không hề cô đơn nữa.”
Bất kể là cô hoặc là anh, trên thế gian này, cũng không còn cô đơn nữa.
Cho nên, anh muốn cô không cần căng chặt sợi dây trong lòng nữa.
Anh muốn cô không cần sống những tháng ngày vất vả như vậy nữa.
Từ trước đến nay Vệ Uẩn không phải là một người dễ dàng biểu lộ cảm xúc dưới đáy lòng ra ngoài, những lời này, ngày thường anh sẽ không nói ra.
Nhưng giờ phút này, anh lại kiên nhẫn nói cho cô nghe.
Chỉ mong cô có thể hiểu rõ tâm trạng của anh.
Sau khi Tạ Đào nghe những lời này của anh, có lẽ do ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào quá chói mắt, hoặc là do hơi nước trên ấm trà làm đôi mắt cô cay.
Tay cô siết chặt vạt áo đồng phục theo bản năng, hốc mắt dần dần có hơi nước nhàn nhạt.
Trước nay không ai nói với cô như vậy.
Từ lúc cô rời khỏi nhà họ Trịnh, lựa chọn rời khỏi người mẹ làm cô tuyệt vọng tột đỉnh, bắt đầu một cuộc sống cô độc, mà hiện thực luôn dành cho cô hết đả kích nặng nề này đến đả kích nặng nề khác.
Không có nguồn thu nhập, cuộc sống không thể tiếp tục.
Ở Tê Trấn, không có bao nhiêu người đồng ý thuê một đứa trẻ vị thành niên làm việc.
Rất nhiều người đều dựa vào tay nghề để kiếm cơm.
Nhưng khi đó Tạ Đào dứt khoát kiên quyết ngừng học về Tê Trấn, mà cô lại không có sở trường gì cả.
Cũng chẳng có bao nhiêu người đồng ý thuê một người không biết làm việc đến giúp đỡ, bởi vì còn phải tốn thời gian dạy dỗ cô.
Có một khoảng thời gian, Tạ Đào thường xuyên không ăn cơm.
Nhưng lúc Trịnh Văn Hoằng tới tìm cô, cô vẫn đóng chặt cửa, không muốn gặp ông ấy, càng không muốn quay về.
Nhà cũ ở Tê Trấn đã giữ lại rất nhiều hồi ức tốt đẹp của Tạ Đào.
Nó cũng là ngôi nhà duy nhất chứng kiến cô từng có một gia đình trọn vẹn.
Tô Linh Hoa có thể giải thoát khỏi nơi đó, nhưng cô không thể.
Chính trong lúc Tạ Đào khó khăn như vậy, đã gặp Phúc Diệu Lan.
Người phụ nữ đã cực khổ hơn nửa đời người, trải qua không ít phong ba bão táp bao nhiêu năm, cuối cùng ly hôn, tự dẫn con gái về Tê Trấn mở một cửa hàng bánh kem.
Bà đã cho Tạ Đào công việc, tự dạy dỗ Tạ Đào tay nghề làm kẹo bơ xốp độc quyền của chính bà, còn chân thành đối xử tốt với cô.
Cũng là lúc ấy, Tạ Đào mới cảm thấy cuộc sống bắt đầu cho cô cơ hội hít thở.
Trải qua một khoảng thời gian lâu như vậy, Tạ Đào đã quên một thân một mình, tự dựa vào chính mình để sinh sống, tất cả chua xót đều bị cô đè dưới đáy lòng.
Cô chưa bao giờ nói với người khác, nhưng cũng không có cách nào nói với người khác.
Bất kể là Phúc Diệu Lan hay là Chu Tân nguyệt, bọn họ đều có nỗi lo và khó khăn của bọn họ.
Cho nên Tạ Đào đã sớm quen giấu kín mọi chuyện.
Nhưng giờ phút này, Vệ Uẩn lại nói với cô, “Anh và em, không hề cô đơn nữa.”
Tạ Đào không có cách nào không vì hắn nói mà tâm sinh xúc động.
Đúng vậy, cô không cô đơn nữa.
Vệ Uẩn không đoán được hốc mắt của Tạ Đào sẽ đỏ lên, lập tức đặt chung trà trong tay xuống, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên trán cô, giọng nói như bất đắc dĩ lại như thở dài, “Không được khóc.”
“Đào Đào,”
Giọng nói của anh càng dịu dàng, “Việc học của em chưa xong, bây giờ còn phải lo chuyện khác, chuyện này quá vất vả đối với em.”
Anh nói, “Anh luôn mong em có thể sống tốt.”
Như lời anh nói,
Trước khi Tạ Đào quen biết Tạ Lan và lão Hề, cuộc sống của cô còn gian khổ hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian học ở Thiên Thành, ngoại trừ đi học, Tạ Đào còn phải đến tiệm bánh làm việc, lúc nghỉ còn phải đi phát tờ rơi hoặc là làm thêm gì đó, gần như không rảnh ngày nào cả.
Cơ bản ngoại trừ học tập, cô còn phải làm việc.
Thậm chí có rất nhiều lúc cô vì làm việc mà không rảnh hoàn thành bài tập, cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng làm bài tập vào đêm khuya.
Nhưng mỗi ngày đi học ở trường, cô đều nghiêm túc nghe giảng, không dám lơ là hay chậm trễ tiến độ.
Chẳng có bao nhiêu người có thể thật sự hoàn mỹ chăm lo việc học và cuộc sống của bản thân trong tình huống như vậy, Tạ Đào chỉ là một người bình thường, không có thiên phú khác người gì cả.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ.
Tựa như Vệ Uẩn nói, cô hiểu rõ tầm quan trọng của việc học.
“Em biết rồi…”
Tạ Đào dựa vào lòng Vệ Uẩn, sau một lúc mới nhẹ nhàng nói một câu.
Hoàng hôn hôm nay, cả hai dựa vào nhau trên sofa, xem TV đến khi màn đêm buông xuống.
Tuy rằng Tạ Đào không hiểu vì sao Vệ Uẩn luôn thích xem 《 Thế Giới Động Vật 》…
Nhưng cô vẫn hứng thú xem hết tiết mục với anh.
Giống như chỉ cần ở bên anh, bất kể làm gì, khó kìm nén bản thân vui mừng.
Buổi tối, Vệ Uẩn đã chỉ cho cô biết căn phòng quần áo ở đâu, nhưng tìm một vòng cũng không thể tìm được, thử đẩy một cánh cửa được làm từ gỗ Sưa ra.
Cô lập tức trợn mắt há mồm.
Trên bức tường của căn phòng rộng rãi có đủ loại ván gỗ ngăn cách, bên phải có treo đủ loại quần áo, kiểu dáng xuân hạ thu đông được phân chia gọn gàng ngăn nắp.
Mà mấy ngăn bên trái trưng bày rất nhiều giày của con gái, khác phong cách, kiểu dáng đa dạng.
Mà trên tủ kính còn có nhiều đồ trang sức nhỏ tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
Ngay cả mũ, khăn quàng cũng được treo một đống.
Tạ Đào hít ngược một hơi lạnh, mở to mắt.
Đến khi Vệ Uẩn đẩy cửa tiến vào, thấy cô đứng ở phòng giữ quần áo không nhúc nhích, đi qua đó.
Anh tùy ý nâng tầm mắt, hỏi cô, “Không thích sao?”
Anh nhíu mày, bắt đầu hoài nghi chính mình có phải không nên giao việc này Anh Mạnh Lê Xuân không.
Tạ Đào sau một lúc cũng không nói nên lời.
Không có phút giây nào so với hiện tại cô cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là nghèo khổ.
Điện thoại trong túi áo cô bỗng nhiên rung lên.
Tạ Đào miễn cưỡng lấy lại tinh thần, vội vàng lấy ra, là Tạ Lan.
Cô bấm nút nghe trước mặt Vệ Uẩn.
Còn chưa kịp đưa đến lỗ tai, đã nghe thấy giọng nói dõng dạc của Tạ Lan ở bên kia kêu, “Đào Đào, anh đang đứng trước cửa nhà em, mau mở cửa cho anh vào, không mở cửa anh tự vào đó! Anh đói bụng rồi, em nấu tô mì cho anh ăn đi, ăn xong anh còn phải đi đưa cơm hộp!”
Tạ Đào chưa kịp nói gì, di động trong tay đã bị Vệ Uẩn rút đi.
Vì thế Tạ Lan đứng trước hành lang trong tiểu khu cũ kỹ của Tạ Đào, nghe giọng nói lãnh đạm truyền đến:
“Cút.”
Nói xong anh cúp máy.
Giờ phút này, Tạ Lan cầm di động đứng ở hành lang có ánh đèn chớp tắt, cả người ngây ngốc.
Đồ chơi gì đây?? Vừa nãy có phải anh ấy nghe thấy tiếng của một người đàn ông không???
Còn bảo anh ấy cút??