Có người thoạt nhìn bình thường, nhưng thật ra, nàng đã có một con gấu trúc.
Hơn nữa ở thời không này gấu trúc được gọi là gấu trắng, cũng không phải là “thú nuôi trong tù” trong truyền thuyết.
Tạ Đào bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới nàng có một ngày có thể sờ gấu trúc!
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Lúc Vệ Kính ôm con động vật kỳ lạ luôn kêu “e e (*)” trong lòng Vệ Thập Nhất, đôi mắt của Tạ Đào đã sáng như ngôi sao, vội vàng chạy tới, “Cho ta ôm một cái, mau cho ta ôm một cái!!”
(*) Gốc là “Anh anh quái” và là từ ngữ mạng, “anh anh” tương tự như “hic hic” hoặc “e e” để nam hoặc nữ thể hiện sự dễ thương hoặc làm nũng. Trong đoạn này ý chỉ con gấu con đang kêu.
“Tiểu phu nhân cẩn thận, gấu trắng này là thú non, nhưng móng vuốt nó vẫn…”
Vệ Kính còn chưa nói xong, Tạ Đào đã nhịn không được sờ đống lông xù trong lòng hắn.
Gấu trắng còn đang “e e” trong lòng Vệ Kính, Tạ Đào sờ đầu nó lại chạm vào móng vuốt nó, bị sự đáng yêu của nó làm cho nghẹn họng.
Hu hu hu hu, quá đáng yêu!!
“…”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Từ khi thu cây kiếm biết phát sáng được tiểu phu nhân tặng, Vệ Kính vẫn cất giấu nó như bảo bối, Vệ Thập Nhất hỏi hắn rất nhiều lần hắn cũng không chịu cho mượn chơi.
Vệ Kính luôn muốn tặng lại thứ gì đó cho tiểu phu nhân để đáp lễ, nhưng vì tiểu phu nhân chẳng tới nên chuyện này đã tạm thời bị gác lại.
Đến sáng nay hắn nghe nói tiểu phu nhân muốn lại đây, hắn bắt đầu tự hỏi chính mình rốt cuộc nên đáp lễ gì cho tiểu phu nhân mới tốt… Đến khi hắn phát hiện con gấu trắng nhỏ trên núi.
Chẳng phải các cô nương đều rất thích kiểu động vật lông xù sao?
Lúc này nhìn dáng vẻ Tạ Đào, Vệ Kính cảm thấy lễ vật bản thân tặng tiểu phu nhân hình như đúng rồi?
Con gấu trắng nhỏ vừa xuất hiện đã lấy đi tất cả lực chú ý của Tạ Đào.
Vệ Uẩn ngồi nhìn Tạ Đào ôm con gấu trắng nhỏ vào lòng rồi cẩn thận sờ nó, còn nhỏ giọng nhắc mãi, “Nếu ở bên thời đại chúng ta, ta như vậy sẽ bị phán mấy năm?”
“…”
Vệ Uẩn xoa ấn đường, không hiểu sao có chút bất đắc dĩ.
Đến khi gấu trắng nhỏ bị Vệ Thập Nhất ôm xuống đút sữa, Tạ Đào mới lưu luyến ngồi lại, sau đó còn có chút không dám tin nhìn tay mình, ngơ ngẩn trong chốc lát.
Ta ta ta, thật sự sờ gấu trúc??!
Cửa thư phòng đóng lại, Vệ Kính vừa định xuống cầu thang thì thấy Thiệu Lê Âm đứng ở hành lang không chớp mắt nhìn Vệ Thập Nhất ôm gấu trắng đi về phía cửa tròn, hình như đôi mắt rốt cuộc có thêm sáng ngời không dễ hiện ra như ngày thường.
Không hiểu sao Vệ Kính cảm thấy ánh sáng nàng lấp lánh như ánh mắt của tiểu phu nhân vừa nãy, như có thể b/ắn ra “ngôi sao nhỏ” nhỉ?
Hắn sờ cằm.
Sau đó, hắn di chuyển như một con cua đến bên cạnh nàng, hắng giọng, hỏi một câu, “Khụ… Cái gì ấy, ngươi cũng thích gấu trắng?”
Thiệu Lê Âm nghe vậy, gương mặt thanh tú lập tức khôi phục trạng thái vô cảm như trước, nghiêng đầu nhìn Vệ Kính, ánh mắt lạnh lẽo.
“…”
Vệ Kính nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiên cường căng da đầu nói, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không có ý gì khác, chỉ muốn nói nếu như ngươi thích, ngày mai ta sẽ bắt một con cho ngươi!”
Thiệu Lê Âm dường như không nghĩ tới Vệ Kính sẽ nói như vậy.
Nàng sửng sốt, sau đó ánh mắt cũng bình thản hơn.
Sau một lúc, Vệ Kính mới nghe nàng nói, “Không cần.”
Lúc nàng sắp đi đến cửa hàng lang, tạm dừng, không quay đầu, chỉ nói, “Cảm ơn.”
???
Vệ Kính nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, nhịn không được dùng ngón tay ngoáy lỗ tai.
Vừa rồi là hắn bị ảo giác?
Trong thư phòng, Tạ Đào giải đề thi một lúc lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, cũng không nói lời nào.
“Sao vậy?” Vệ Uẩn nhận thấy ánh mắt của nàng, cho rằng nàng lại nói không biết giải đề đó, buông quyển sách trong tay, dự định đi xem đề thi nàng đang làm.
Nào nghĩ rằng hắn lại nghe nàng nói, “Chúng ta thật sự có thể nuôi nó?”
Thứ trong miệng nàng là con gấu trắng.
“Nếu em thích, tất nhiên có thể.”
Vệ Uẩn nhìn ra nàng thích con gấu trắng kia, nếu nàng muốn nuôi nó, hắn sẽ tùy nàng.
“Vậy ở chỗ các anh, nuôi gấu trúc thật sự không phạm pháp?”
Tạ Đào nhìn hắn.
“… Không phạm pháp.” Vệ Uẩn bật cười.
“Vậy, Vệ Uẩn, anh nói xem chúng ta nên gọi nó là gì?” Tạ Đào một tay chống cằm, có vẻ hưng phấn.
“Tùy em.”
Vệ Uẩn lại cầm quyển sách.
Tạ Đào nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, “Nếu không kêu Lộ Hạm đi?”
Vốn dĩ nó đã giống như một viên bánh trôi nước chảy nhân mè đen.
Vì thế từ hôm nay, con gấu trắng đã có tên họ.
Tuy rằng… Tên này có chút kỳ lạ.
Từ khi có con gấu, Tạ Đào vừa nghỉ đã kéo ống tay áo Vệ Uẩn muốn anh châm lửa phấn vàng dẫn cô qua đó thăm Lộ Hạm.
Vệ Uẩn không vui lắm.
Trước kia nàng mong đợi đến đây rõ ràng là vì hắn.
Nhưng hiện tại rõ ràng vì đống lông xù chảy mè đen kia.
Cho nên hôm nay Tạ Đào gấp gáp muốn đi ra ngoài thăm nó, Vệ Uẩn chỉ vào đề thi trên bàn muốn nàng làm xong.
Tạ Đào kéo ống tay áo hắn, “Chút nữa em làm…”
“Không thể.” Biểu cảm Vệ Uẩn nghiêm túc, cũng không chút nhân nhượng nàng, ánh mắt vẫn ngừng ở quyển sách trong tay.
Tạ Đào bĩu môi, sau đó nhào vào lòng hắn, dùng gương mặt cọ vạt áo hắn, “Cầu xin anh đó Vệ Uẩn, học tập quá vất vả, phải hít hơi gấu mới có thể tốt… Cứu Đào Đào đi!”
Lần trước nàng cũng cầu xin hắn làm văn giúp mình như vậy.
Đáng thương vô cùng, như một con thú nhỏ.
Vệ Uẩn xụ mặt, muốn nói từ chối lại không nhẫn tâm.
Ấn đường hắn nhảy nhảy.
Tạ Đào dứt khoát kề lên trên, hôn cằm hắn, “Vệ Uẩn, được không?”
Mặc dù hiện giờ Vệ Uẩn đã không giống trước đây một chút là xấu hổ, thậm chí thường nhịn không được hôn nàng, nhưng đối với nụ hôn chủ động của nàng, hắn vẫn khó tránh khỏi rối loạn, tâm trạng dao động.
Vành tai lại có một tia độ ấm quen thuộc.
Cuối cùng, Vệ Uẩn ngồi trong đình hóng gió bên cạnh hồ nước, nhìn Tạ Đào và Thiệu Lê Âm chạy tới chạy lui trong viện đùa với con gấu trắng cả ngày chỉ biết “e e”.
Sắc mặt hắn không tốt, ngồi uống liên tục mấy ngụm trà, còn suýt nữa bị phỏng.
Lúc Thịnh Nguyệt Kỳ tới nhìn thấy con gấu trắng nhỏ cũng nhịn không được ngồi xổm sờ nó chung với Tạ Đào và Thiệu Lê Âm.
Quay đầu lại thấy Vệ Uẩn ngồi đó chán nản uống trà, không hiểu sao mỉm cười, dứt khoát đứng lên đi đến đình hóng gió, ngồi xuống ghế đá đối diện Vệ Uẩn.
“Đại Chu khá tốt, ít nhất có thể sờ quốc bảo.” Thịnh Nguyệt Kỳ cầm khăn gấm sạch lau cái chung trước mặt, tự rót cho bản thân một chung trà.
Vệ Uẩn như không nghe được, căn bản không để ý hắn.
Thịnh Nguyệt Kỳ không thèm để ý cười cười, ngồi đó uống một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Tạ Đào và Thiệu Lê Âm ôm con gấu, thế nhưng cũng tự tìm thú vui.
Gần như Tạ Đào ngày nào cũng dính với Lộ Hạm.
Ngoại trừ học tập và Lộ Hạm, Tạ Đào không rảnh lo chuyện khác nữa.
Cho nên Vệ Uẩn càng không vui.
Nhưng hắn lại không có cách nào làm Tạ Đào không chơi với con gấu đó nữa.
Mỗi lần nàng ôm eo hắn làm nũng, hắn cũng hết cách.
Đến tối nay Tạ Đào muốn ôm Lộ Hạm ngủ, Vệ Uẩn chỉ giao vật lông xù cho Vệ Kính, xách cổ áo Tạ Đào túm về phòng.
“Em phải đi rồi, sao anh không cho em…”
Tạ Đào còn muốn giãy giụa, nhưng nâng tầm mắt thấy đôi mắt đen láy của Vệ Uẩn thì không dám nói tiếp.
“Tạ Đào, em phải thi đại học.”
Vệ Uẩn bóp cằm nàng, nhắc nhở nàng.
“Em biết…” Tạ Đào bị hắn nắm cằm chớp mắt, nói chuyện có chút mơ hồ.
“Em kiểu này gọi là chơi vui quên đường về.”
Chân mày và ánh mắt hắn đè nén mấy phần không vui.
“Em mới không có, ngày nào em cũng cố gắng học tập…”
Tạ Đào bĩu môi, phản bác một câu.
Hôm nay nàng còn giải rất nhiều đề thi.
“Còn cãi?”
Vệ Uẩn nhìn nàng, giọng nói lãnh đạm.
Tạ Đào không nói, cứ như vậy nhìn hắn, còn có chút tủi thân.
Vệ Uẩn vừa thấy nàng như thế thì hơi mềm lòng.
Hắn nhất thời không biết rốt cuộc bản thân đang nói gì, hắn luôn bình tĩnh trầm ổn, lúc này trong đầu có chút rối loạn.
“Bình thường em không như thế.”
Cũng không biết đến tột cùng là xúc động một lúc hay là vì nguyên nhân gì khác, sau một lúc, hắn mới nghẹn ra một câu.
Không hiểu sao Tạ Đào nghe hiểu ý vị tủi thân trong giọng nói hắn?
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Tạ Đào đột nhiên nâng tầm mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hân hoan, “Vệ Uẩn, có phải anh ghen không?”
Nàng hỏi thật sự trực tiếp, làm Vệ Uẩn nhất thời sững sờ, bàn tay bóp cằm nàng thả lỏng.
Vành tai hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên trước mắt nàng.
Giống như không cần hắn trả lời, lỗ tai hắn đã cho nàng đáp án chính xác.
Vệ Uẩn lập tức phản bác, “Em nghĩ gì thế?”
Hắn còn gập ngón tay gõ lên trán nàng.
“Anh chẳng qua không muốn để em quá phân tâm, em đừng nghĩ quá…”
Chữ “nhiều” còn chưa nói ra đã bị Tạ Đào ôm eo.
Tạ Đào nhìn hắn, đôi mắt cong cong, vui mừng không giấu được ánh sáng như ánh lửa pháo hoa rơi xuống, sáng động lòng người làm người khác không dời mắt được.
“Vệ Uẩn, Lộ Hạm là gấu trúc mà, anh thật keo kiệt…”
Nàng xong còn nhịn không được cười to.
Như có vài phần đắc ý.
Vệ Uẩn nghe nàng cười, ban đầu còn chân tay luống cuống muốn phản bác, sau đó không nói gì nữa.
Vết đỏ trên vành tai như bị ánh nắng chiều cọ qua, lưu lại màu sắc.
Hắn không có cách nào phản bác nàng.
Cho dù là chính hắn cũng không rõ vì sao hắn phải so đo với một con gấu.
Chuyện này rất vô lý.
Nhưng thấy nàng mỗi khi chờ đợi đi đến nơi này đã đi vào viện tìm Vệ Kính ôm Lộ Hạm lại đây, sau đó ngồi xổm trong viện với Thiệu Lê Âm chơi với nó.
Chỉ lúc nàng làm bài tập mới có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
Vì chuyện này, rất nhiều lần Vệ Kính luôn cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo đâm vào lưng khi đối diện với ánh mắt của đại nhân nhà mình, khá rợn người.
Hành vi ấu trĩ như vậy, mỗi khi Vệ Uẩn nhớ tới, đều không tin tưởng đó là chuyện chính mình có thể làm.
Nhưng rốt cuộc đó là sự thật.
Giờ phút này, thời gian hạn định của phấn vàng sắp hết, Tạ Đào bắt đầu nổi lên ánh sáng vàng nhạt, nhưng nàng nhìn Vệ Uẩn, gương mặt bỗng phiếm hồng, đắn đo trong chốc lát, mím môi, nói rất nhỏ, “Em có chút muốn hôn anh…”
“Có thể chứ?” Nàng còn hỏi hắn.
Chỉ nói như vậy lại không lý do làm gương mặt trắng như ngọc của Vệ Uẩn có thêm một tia hồng nhạt.
Giống như hắn chưa bao giờ thay đổi.
Vẫn vì lời nói mất tự nhiên của nàng mà bối rối.
Tạ Đào không chờ được câu trả lời của hắn, bóng dáng của nàng đã hóa thành làn khói khi nồng khi nhạt trong lòng Vệ Uẩn, biến mất không thấy tăm hơi.
Vệ Uẩn ngơ ngẩn nhìn bàn tay chính mình vừa đỡ nàng, theo bản năng nhắm hai mắt muốn ngưng thần đi đến một thời không khác.
Nhưng hắn bỗng mở mắt.
Chân mày giống như đám sương mù hợp giữa sắc núi phương xa hơi nhíu lại, như có chút rối rắm.
Hắn đồng ý hay không đồng ý?
Vệ Uẩn vốn đã đưa ra lựa chọn xong mới đi qua đó, nhưng sau khi đến, anh phát hiện Tạ Đào như đã quên mất chuyện này, ngồi trên sô pha xem TV cười ha ha.
Anh ngồi bên cạnh Tạ Đào, cô chủ động chuyển sang kênh 《 Thế Giới Động Vật 》anh thường xem, nhưng anh vẫn mất hồn nhìn màn hình, như không có hứng thú.
Đến khi Tạ Đào muốn lên lầu rửa mặt đi ngủ, anh bỗng nhiên giữ tay cô.
“Hình như em đã quên một việc.”
Vệ Uẩn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giữ tay cô lại, nhắc cô một câu.
“Gì?”
Tạ Đào nhất thời không phản ứng.
Vệ Uẩn nhìn gương mặt ngây thơ của cô, có chút tức giận.
Cổ tay anh dùng chút lực kéo cô vào lòng, sau đó cắn môi cô, lại hôn cô thật mạnh hồi lâu.
Cuối cùng, anh thả đôi môi hơi sưng của cô ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ vào khóe môi cô, phần đuôi của đôi mắt đào hoa vốn lãnh đạm nay đỏ lên.
Như phong tình mê hoặc người khác phá vỡ vẻ ngoài cấm dục.
“Em quên hôn anh.”
Lòng bàn tay anh vuốt ve môi cô, bổ sung từng câu từng chữ.