Chỉ Cần Gió Biết

Chương 7



Trước kia học ở lớp 4, Lâm Vãn không rõ chuyện của lớp 1 lắm, chuyển tới đây rồi mới biết thêm nhiều chuyện.

Trần Tích là thủ khoa, lần nào thi cũng xếp hạng 1, trong mắt thầy cô, cậu chính là thần đồng.

Mà lớp trưởng Chu Đường cũng không kém cạnh, từ năm lớp 10, hạng thứ 2 chưa từng thay đổi, tuy kém hơn so với Trần Tích nhưng là người ưu tú giỏi giang nhất trong số các bạn nữ.

Mỗi lần có điểm, tên hai người họ lại xếp cạnh nhau, một người hạng 1, một người hạng 2.

Lâm Vãn biết mình không thông minh, cô phải nỗ lực hơn trước nhiều, tập trung nghe giảng hơn, làm thêm nhiều bài tập hơn, dậy sớm hơn, ngủ cũng muộn hơn.

Nhưng cho dù thế, tới kì thi tháng tiếp theo, cô đứng thứ 25, Toán được 99/120 điểm, thấp nhất lớp.

Tuy là có tiến bộ nhưng so với Trần Tích, điểm của cậu cách cô rất xa.

Thấy Lâm Vãn không vui, Lục Dương nói: “Này, lần này cậu tiến bộ vượt bậc đó.”

Lâm Vãn dù buồn nhưng vẫn cười đáp: “Cảm ơn, vẫn còn kém lắm.”

Lần trước Lục Dương đứng thứ 30, lần này tụt xuống 35, nhưng mà nhìn cậu ta lại chẳng buồn tí nào.

Lâm Vãn nhìn cậu ta, muốn nói lại thôi: “Cậu…”

“Ôi trời, không sao đâu, vốn dĩ lớp mình cạnh tranh kịch liệt thế mà, thứ tự thay đổi cũng là chuyện bình thường thôi, làm hết sức mình là được.” Cậu ta nói rất thản nhiên, đang nói về mình cũng là an ủi cô.

Cậu ta bỏ bút xuống: “Cậu tưởng ai cũng như đôi kim đồng ngọc nữ kia hả, vững vàng xếp hạng 1 hạng 2, bỏ xa bọn mình một đoạn dài.”

Lâm Vãn gật đầu, cố kìm nén nội tâm giông bão của mình, “Ừ, cậu nói đúng.”

Lâm Vãn không biết nên nói gì nữa, cúi đầu làm bài.

Bốn chữ ‘kim đồng ngọc nữ’ như sấm rền cứ văng vẳng bên tai cô.

Cô không biết mình nên làm gì cả.

Lúc đầu cô còn muốn thi được hạng 2, dù cố hết sức nhưng vẫn không làm được.

Một tháng này, Lâm Vãn giành toàn bộ thời gian cho việc học, hy vọng bao nhiêu thì bị hiện thực tát đau bấy nhiêu.

Cứ như vậy, mục tiêu được ngồi cùng bàn với cậu có khi vĩnh viễn sẽ không thực hiện được.

Nhưng mà ít nhất vẫn có thu hoạch

Tiết toán hôm đó, thầy giáo bước vào lớp, Lâm Vãn thấy ánh mắt sắc bén của thầy cứ nhìn về chỗ cô.

Bởi vì ám ảnh từ hồi tiểu học nên Lâm Vãn sợ nhất là giáo viên môn Toán, cô chột dạ cúi đầu xuống, điểm của cô thấp nhất, chắc là sẽ bị thầy mắng.

Cô sợ hãi, căng thẳng cả tiết học nhưng mà lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Tới giờ ra chơi, Lâm Vãn ngồi thẳng người, cuối cùng cũng thở phào một hơn.

Nhưng đúng lúc này, thầy Vu lại gọi: “Lâm Vãn, em tới văn phòng gặp thầy.” Ông lại nhìn Trần Tích, “Cả Trần Tích nữa.”

Lâm Vãn ngơ ngẩn gật đầu, gấp sách lại rồi đi.

Văn phòng của thầy giáo không to, có 4 chỗ ngồi dành cho giáo viên dạy toán của khối 11, đối diện ông là thầy Phùng dạy lớp 11-4, còn hai người khác cô nhìn rất quen nhưng không nhớ tên.

Cô chào thầy, đứng ở bên cạnh, tay phải nắm chặt tay trái, cúi đầu chờ thầy mắng mình.

Cảnh tượng lại giống như hồi bé làm Lâm Vãn không thở nổi.

Trần Tích cũng tới, yên lặng đứng sau cô.

Cô còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người cậu.

Có cậu ở đây, giống như hồi nhỏ, cô yên tâm hơn nhưng bị mắng trước mặt người mình thích sẽ lại càng xấu hổ.

Thầy Vu đặt giáo án xuống, cầm tờ phiếu điểm, mở nắp bình trà, thổi cho bớt nóng, uống một ngụm rồi mới nhìn Lâm Vãn.

“Haha, em đừng khẩn trương.” Vốn dĩ Lâm Vãn chuẩn bị tâm lý chờ ông mắng mình, bỗng nhiên thấy thầy cười: “Dáng vẻ chờ bị dạy dỗ này của em, thầy không xấu tính tới mức mắng bạn nữ đâu.”

Lâm Vãn sờ đầu, ngượng ngùng mỉm cười.

“Thật ra lần này em tiến bộ hơn những lần trước rồi, có cố gắng, điểm các môn không tồi đâu, chỉ có môn toán là thấp thôi, thầy nghĩ không biết có phải vì thầy giảng nhanh, mà em mới chuyển lớp nên chưa quen, là lỗi của thầy, không quan tâm tới em, nhưng thầy bận quá không dạy kèm riêng cho em được.”

Lúc đầu Lâm Vãn khẩn trương gần chết, bỗng nhiên lại thấy có dòng nước ấm truyền vào cơ thể mình.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì học không giỏi nên cô sợ thầy cô, bây giờ nỗi sợ này giảm đi nhiều.

Lần đầu tiên cô biết, hóa ra giáo viên cũng rất quan tâm học sinh, dù là học sinh giỏi hay học sinh kém cũng như nhau cả.

Ngay cả khi điểm không đạt yêu cầu nhưng lời nói của thầy rất ấm lòng, càng làm học sinh của mình nỗ lực hơn nữa mà không phải là quát mắng chê bai.

Lâm Vãn nghẹn ngào, cô nuốt nước bọt, kiềm chế sự kích động của bản thân.

Cô ngẩng đầu nhìn thầy Vu, ông mỉm cười để lộ nếp nhăn trên khóe mắt, hiền hòa hơn bình thường nhiều, ông nói: “Thế nên thầy tìm một bạn dạy kèm cho em, Trần Tích là lớp phó môn Toán, thi được điểm tối đa, trước đây cũng hay giúp các bạn khác, có kinh nghiệm sẵn rồi.”

Nói xong, ông nghiêng đầu nhìn Trần Tích đứng sau Lâm Vãn, “Em có ý kiến gì không?”

Trần Tích lắc đầu, “Dạ không, em nghe theo thầy ạ.”

“Vậy được rồi, thành tích tháng sau của bạn học Lâm thế nào đều trông cậy vào em đấy.”

Hai người chào thầy rồi ra khỏi phòng.

“Trần Tích.” Lâm Vãn đi sau gọi cậu lại, cô chạy tới đi cùng với cậu.

Trần Tích dừng lại, nhìn cô.

“Cảm ơn cậu.” Giọng cô rất nhỏ nhưng trái tim lại đập loạn xạ.

“Không có gì đâu, việc nên làm thôi. Cậu muốn cảm ơn tớ thì phải xem cậu học hành thi thố thế nào.” Cậu nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt chan chứa ý cười.

“Được, làm phiền cậu rồi.” Lâm Vãn nhìn cậu, ánh mắt trong sáng lấp lánh tựa ngôi sao.

Cô mừng thầm, lúc đầu còn nản lòng chán chường, không ngờ lần này điểm thấp nhất lớp lại được Trần Tích dạy kèm cho mình.

Hôm sau, Trần Tích bắt đầu dạy kèm cho Lâm Vãn, kiến thức cấp 3 rất nặng, thời gian đều kín hết, đành phải học vào giờ nghỉ buổi trưa.

Đầu tháng 11, không khí học tập bao trùm lớp 11-1, mọi người ăn xong nhưng đều không ngủ, lần lượt đi về lớp.

Bình thường Lâm Vãn hay đi ăn muộn, cho nên lúc tới lớp đã có mấy bạn đến rồi.

Hôm đó, cô là người về lớp đầu tiên, bỏ sách giáo khoa và vở ra ôn lại một lần nhưng học mãi cũng không vào.

Mấy phút sau, Trần Tích đi tới, mỉm cười với cô, cậu kéo ghế ra, ngồi ở lối đi nhỏ cạnh bàn Lâm Vãn, đôi chân dài để tùy ý.

Động tác bình thường nhưng lại làm Lâm Vãn khẩn trương, tim đập thình thịch.

Từ lúc lên cấp 3, đây là lần đầu tiên hai người gần nhau thế này.

“Bạn học Lâm, bọn mình bắt đầu từ bài thi lần này nhé, để tớ xem cậu cần củng cố chỗ nào.” Trần Tích dịu dàng nói.

“Được.” Lâm Vãn cầm bài thi cho Trần Tích xem, mặt cô lại đỏ lên.

Cô làm sai nhiều thế này, không biết cậu có chê cô ngốc không nhỉ?

Trần Tích hiểu suy nghĩ của cô, cậu cố nhịn cười: “Đừng ngại, cũng chẳng phải bây giờ tớ mới biết cậu không học giỏi Toán.”

Lâm Vãn ngước mắt, không tin một người lễ phép lịch sự như Trần Tích sẽ nói câu này: “Cậu… cậu… cậu… sao cậu lại vạch trần nỗi đau của người khác chứ?”

Trần Tích cười ha hả, Lâm Vãn tức giận, trợn tròn mắt nhìn cậu, đập bút chì lên bàn.

Nhưng mà kì lạ thật, vì câu nói này, Lâm Vãn không còn căng thẳng nữa.

Cô chợt nhớ trước kia hai người cũng có thể gọi là bạn thân, vì cô không còn giữ tình cảm đơn thuần ấy nữa nên mới xa cách cậu.

Hơn nữa lúc Trần Tích nói chuyện với cô, cậu thản nhiên bình tĩnh như ngày xưa, mà cô thì ngược lại, câu nệ xấu hổ.

Lâm Vãn cũng không suy nghĩ miên man, chăm chú nghe Trần Tích giảng bài.

Hôm qua thầy Vu giảng một lần rồi, Trần Tích chỉ ra chỗ sai của cô, tổng kết những kiến thức cô cần ôn lại nên không mất quá nhiều thời gian.

Quả nhiên là thần đồng trong mắt thầy cô, cho dù giảng cho người học hành bình thường như cô, cậu giải thích tường tận những vấn đề mà thầy nói, lại còn dễ hiểu nữa chứ.

Giọng cậu trầm trầm nhưng không khàn, vừa dịu dàng lại cuốn hút đúng kiểu con trai tuổi mới lớn, lúc nào cậu cũng kiên nhẫn giảng bài cho cô, đôi mắt đen sâu lắng nhìn thẳng vào mắt cô.

Một người con trai như thế, không thích thì hơn khó.

30 phút sau, Trần Tích ghi những kiến thức cần ôn ra giấy nháp, bảo Lâm Vãn làm lại, cậu về chỗ ngồi lấy một quyển vở mới tinh, cúi người viết lên đó rồi mới đưa cho Lâm Vãn.

“Trước mắt cậu phải ôn lại mấy thứ này, hôm nay cậu làm đi, trưa mai tớ kiểm tra.”

Lâm Vãn nhìn qua, chỗ này có khoảng 30 câu, vài trang mới hết.

Cô nghĩ có khi hôm nay thức trắng đêm mới làm xong, cô mím môi, còn chưa nói gì thì cậu bảo: “À, cậu đưa tất cả đề thi của những đợt trước, cả sách vở môn Toán cho tớ nhé.”

“Ơ?” Lâm Vãn kinh ngạc, nhưng mà cô học dốt thật, Trần Tích có lòng thế này làm cô cảm kích lắm rồi: “Được.”

Hôm nay mới chỉ là món khai vị, có khi ngày mai còn có một núi bài tập đang chờ cô.

Chờ Trần Tích về chỗ ngồi, bỗng nhiên Lâm Vãn nhận ra từ nãy đến giờ cô cười không ngừng.

Không phải cô là bi3n thái đó chứ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.