Ngay sau đó, đám phụ nữ bắt đầu hò hét ồn ào: “Đúng thế! Hoang Châu Vương mới đến Hoang Châu đã thề giữ Hoang Châu, quyết chiến sinh tử với Thiên Lang, đó mới là anh hùng chính trực!”
“Bọn quan lại các người chỉ biết ẩn náu trong kinh thành hưởng lạc vinh hoa phú quý, ra quân thì cứ chần chừ ì ạch, chỉ biết có hung hăng trong chuồng à?”
“Các người đều là lũ vô dụng không có tinh hoàn!”
“Đúng rồi, Tào Thừa tướng, ngươi dự định bao giờ thì để triều đình xuất quân thế?”
Tào Uy đau đầu vô cùng. Từ lúc nào ông ta có quyền quyết định thời gian xuất quân thế? Quả nhiên, lũ phụ nữ lắm mồm này hoàn toàn không hiểu gì cả!
Lúc này, ông ta thật muốn bắt giam tất cả bọn chúng vào ngục lớn của kinh thành!
Nhưng bọn họ có phạm tội gì đâu!
Nếu ông ta sử dụng quyền lực như vậy, đám quan Ngự sử áo đỏ trong triều chắc chắn sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu ùa tới, dùng lời lẽ xé nát ông ra.
Uất ức! Thật là uất ức!
Ông ta vừa nghĩ như thế, phía sau chiếc kiệu đã có một vị quan Ngự sử áo đỏ phi ngựa tới, đôi mắt long lanh có thần, nhìn chằm chằm khiến Tào Uy nổi da gà.
Ông ta lấy tay bịt mũi, vội vàng bước lên kiệu: “Mau đi thôi, không thì sẽ muộn giờ lên triều đấy!”
Sau đó đoàn kiệu của Tào Uy lao nhanh về hướng hoàng cung.
Đám phụ nữ chanh chua cũng mang theo cái bô theo sát phía sau, miệng không ngừng chất vấn: “Người Hoang Châu không phải là con dân Đại Hạ sao?”
“Tại sao lại nhìn họ chết dưới lưỡi đao của Thiên Lang?” “Hoang Châu Vương không phải là con của Hoàng thượng ư?” “Tại sao các ngươi thấy chết mà không cứu?”
“Ngươi là quan lại ngu ngốc hèn nhát!”
Tào Uy ngửi thấy mùi hôi thối xộc vào lỗ mũi, bị chửi bới tơi bời, chỉ biết thúc giục: “Mau lên đi!”
Cuối cùng, khi gần tới cửa hoàng cung, đám phụ nữ chanh chua mới tản đi!
Tào Uy bước xuống kiệu, ngửi thấy mùi tanh hôi trên áo quan, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Trên đường đi, ông ta đã trải qua những gì thế này?
Việc triều đình chần chừ không xuấy quân cứu Hoang Châu, tuy khiến ông ta được uống thêm vài chén rượu ngon, nguyền rủa lão Cửu khốn kiếp kia chết sớm tại Hoang Châu.
Nhưng đâu phải lỗi tại ông ta chứ?
Liên quan gì đến ông ta?
Lúc này, vị Hộ bộ Thượng thư quản lý tài chính Đại Hạ cũng đến nơi!
Chỉ thấy đoàn người Hộ bộ Thượng thư cũng đầy phân nước tiểu, tình cảnh †ồi tệ gấp trăm lần đoàn của Tào Uy.
Hộ bộ Thượng thư bước xuống kiệu, sắc mặt tái nhợt chạy về phía sống đào bảo vệ thành của hoàng cung: “Qe…”
Ông ta nôn ọe đến mức khiến Tào Uy buồn nôn.
Rồi Tào Uy cũng chạy tới, cùng nhau nôn thốc nôn tháo như muốn trút hết ruột gan ra ngoài.
Hai người nhìn nhau bằng đôi mắt đẫm nước mắt vô tội! Hộ bộ Thượng thư ngửa mặt lên trời kêu gào: “Nhục nhã khôn cùng!” “Thật sự là nhục nhã khôn cùng!”
“Chần chừ không xuất quân không phải lỗi của ta, Hộ bộ, tại sao ta phải gánh lấy trách nhiệm này, bị đổ thứ nhơ nhớp dọc đường thế kia?”
“Cả đời danh dự của lão phu, hỏng rồi!”
“Hữu Thừa tướng, hôm nay lão phu muốn lên triều cáo lão hồi hương, xin ngài giúp cho!”
“Haiz…” Tào Uy cũng ôm một bụng uất ức mà không biết phải oán than với ai!
Một lát sau, Tư Mã Kiếm cũng chật vật bước xuống kiệu, khuôn mặt tái nhợt nhìn Tào Uy và Hộ bộ Thượng thư một cái.
Lập tức, tâm trạng tốt hơn nhiều. Bởi vì, trên người ông ta chỉ có mùi tanh hôi của nước tiểu.
Không giống hai vị trọng thần triều đình kia, trên người họ là mùi lẫn lộn của phân và nước tiểu.
Chốc lát sau, từng vị trọng thần triều đình mang khuôn mặt tái nhợt kéo đến trước cửa hoàng cung, ngửi mùi lạ trên người đối phương, ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đen kịt, ngay cả tâm trạng trò chuyện cũng không còn nữa!