Không lâu sau, hắn xuất hiện dưới chân ngọn núi khổng lồ, cách “Hộ Sơn Hà” chỉ khoảng 500 mét.
Lúc này
“Xào xào…”
Từ trong hang động dưới chân núi, vang lên tiếng mái chèo quật nước.
Ánh lửa le lói trong hang động tối mịt.
Chốc lát sau, từng chiếc thuyền gỗ lần lượt lướt ra khỏi hang động, trên thuyền đầy những gã đàn ông cường tráng, mặc những bộ quần áo thô sơ bằng vải, nhìn thoáng qua giống như người miền núi.
Nhưng nhìn kỹ hơn, khí chất quân lính trên người vẫn lộ ra không thể che giấu.
Chỉ thấy những chiếc thuyền này sau khi lướt ra khỏi hang động thì lập tức dập tắt ngọn đuốc trên thuyền, thẳng tiến ra bờ sông.
Cập bến, những gã đàn ông cường tráng nhảy xuống thuyền, bắt đầu xới tung đám cỏ dài bên bờ.
Không lâu sau, một bến thuyền nhỏ bằng gỗ bị che khuất dưới đám cỏ dài đã lộ ra gọn gàng bên bờ sông.
Sau đó những gã đàn ông cường tráng bắt đầu triển khai canh gác bên bờ.
Giống như đang chờ đợi một cái gì đó đến.
Lúc này, Tàng Lục hiện ra bên cạnh Hạ Thiên nói: “Chủ nhân, đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi còn cách đây 50 dặm, đường núi khó đi, ước chừng đêm nay đoàn xe
sẽ nghỉ đêm trong núi, ngày mai mới đến được nơi này.”
Từ khi Đỗ Nguyệt Nhi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, luôn có các võ tướng hộ tống, nên Tàng Lục rất vất vả mới theo dõi được.
Hạ Thiên vỗ vai Tàng Lục: “Ngươi đã vất vả rồi!”
Dưới cái vỗ vai ấy, thân hình Tàng Lục run lên, trực tiếp quỳ xuống đất, muốn nói lại thôi!
Hạ Thiên nhướng mày: “Lần này thực hiện nhiệm vụ có sơ suất à?” ‘Tàng Lục gật đầu thật mạnh!
Hạ Thiên đi vòng quanh Tàng Lục một vòng, lông mày nhíu chặt, đưa tay kiểm tra mạch đập của Tàng Lục.
Không có thương tổn nội tạng!
“Phù…”
Hạ Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Không bị thương là tốt rồi!” “Nói đi!”
Trong mắt Tàng Lục tràn đầy vẻ cảm động!
“Chủ nhân, nhiệm vụ ngài giao phó đã hoàn thành toàn
“Nhưng tất cả là lỗi của Đường Thanh Trúc ở Thư Viện Thanh Trúc, hắn cứng rắn gán ghép ý nghĩa trong bài thơ của chủ nhân vào Đỗ Nguyệt Nhi.”
“Đỗ Nguyệt Nhi có lẽ nghĩ rằng chủ nhân có tình ý với nàng ta!”
Sau đó Tàng Lục kể chỉ tiết về tình hình buổi thi hội tại Mông gia trang.
Tàng Lục lộ vẻ áy náy trên mặt: “Tất cả là lỗi của Tiểu Lục không chấp hành tốt nhiệm vụ, khiến danh dự của chủ nhân bị tổn hại, về sau tiểu nhân xin lĩnh tội với Tư Mã Vương phi!”
Hạ Thiên trầm ngâm suy nghĩ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Quả thật là có tâm trồng hoa mà hoa không nở, vô tâm trồng liễu mà liễu xanh tốt!”
“Chuyện này ngươi vô tội, trái lại còn có công!”
“Vương phi nhà ngươi không phải người phụ nữ tầm thường, với trí tuệ của nàng sẽ nhìn thấu sự thật, không cần phải lĩnh tội!”
“Về phần Đỗ Nguyệt Nhị, ta sẽ tự xử lý.”
“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rất tốt!”
“Có công!”
“Đi đi!”