“Ta đến đây để nói với ngươi rằng, phụ thân của ngươi là Đỗ Quân đã quy thuận Vương phủ Hoang Châu, nên chúng ta không phải kẻ thù.”
“Từ lúc phụ thân ngươi quy hàng, chúng ta đã là người một nhài”
Hạ Thiên cũng không nói rằng Đỗ Quân đã đánh cược con gái mình, để tránh Đỗ Nguyệt Nhi nghĩ ngợi lung tung.
Hắn lấy ra một chiếc ngọc bội: “Chiếc ngọc bội này là tín vật của phụ thân ngươi giao cho bổn vương.”
“Ông ấy nói, chỉ cần ngươi nhìn thấy chiếc ngọc bội này, sẽ tin tưởng ta!” Nói xong, Hạ Thiên khẽ đẩy ngón tay ra, dòng chân khí đang chảy ngầm lại một lần nữa tấn công các huyệt vị của Đỗ Nguyệt Nhi, giải cấm chế trên cơ thể
nàng ta.
Trong nháy mắt, Đỗ Nguyệt Nhi khép chặt hai chân ngọc, che ngực bằng đôi tay, nói khẽ: “Ngươi quay người sang chỗ khác đi!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nếu là bạn, ta có thể an tâm đưa lưng cho ngươi!” “Nếu là địch, ta sẽ không bao giờ quay lưng lại với ngươi!”
“Đỗ tiểu thư không cần phải ngại, bởi vì mắt ta đã bị bịt, không nhìn thấy gì cải”
Đỗ Nguyệt Nhi khế cắn môi đỏ bằng hàm răng ngọc, gương mặt ửng hồng, vẻ đẹp kiều diễm hỏi: “Ngoài chiếc ngọc bội này, phụ thân ta có dặn dò gì khác.
không?”
Hạ Thiên nhẹ nhàng ngâm nga: “Trăng khuyết cong cong chiếu chín châu, nguyệt nhà ta trời vui đất sầu, vì nàng là con khỉ con.”
Ánh mắt Đỗ Nguyệt Nhi sáng lên: “Ngươi thật sự là Hoang Châu Vương ư?” “Không thể giả được!”
“Phụ thân ta hiện đang ở đâu?”
“Thành Hoang Châu!”
Đỗ Nguyệt Nhi hốt hoảng: “Nếu phụ thân đã quy thuận ngươi, trở về Hoang Châu sẽ bị Bạch Phượng giết chết mất.”
Khóe miệng Hạ Thiên khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Bạch Phượng cũng đã quy thuận ta rồi.”
Đỗ Nguyệt Nhi ngẩn ra!
Nụ cười của Hoang Châu Vương thật đẹp.
Tất cả đều đã quy thuận ư?
Vậy trong thời gian này, rốt cuộc Hoang châu đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Lực lượng đội quân trong núi này cần phải xuất hiện trên chiến trường chống lại Thiên Lang, không nên cùng chết với Đại tổng đốc, tôi đến thể hợp nhất nhánh quân đội này.”
“Và nếu ta không đến, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”
“Đại tổng đốc là một tên điên, nếu hắn nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, chắc chắn sẽ giết ngươi.”
Đỗ Nguyệt Nhi lắc đầu: “Không đâu!”
“Từ nhỏ, hắn đã đối xử với ta như con ruột, tuyệt đối không nỡ làm tổn thương tai”
Khóe miệng Hạ Thiên khẽ cong lên một nụ cười khó hiểu: “Muốn đánh cược không?”
Đỗ Nguyệt Nhi nghe tiếng thở của Hạ Thiên, gương mặt đỏ ửng: “Đánh cược thế nào?”
Một lát sau, Hạ Thiên lặn xuống nước, biến mất tăm.
Gương mặt Đỗ Nguyệt Nhi đỏ bừng, lên bờ mặc quần áo, cố tình đánh rơi thắt lưng của Đỗ gia.
Nàng ta quay lại nhìn những gợn sóng trên mặt ao, hàm răng ngọc khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt lơ đãng: “Ngày mai, ta muốn xem ngươi trông như thế nào khi không bịt mắt!”
Tiểu nha hoàn ngẩn ra: “Tiểu thư, tiểu thư muốn nhìn ai vậy?”
Đỗ Nguyệt Nhi vuốt ve gương mặt đỏ bừng, quay lưng bước đi: “Một hộ vệ từ quê đến!”
Nha hoàn sửng sốt: ‘Ai vậy ạ?”