Từ Tình nghĩ chắc chắn Tưởng Đạc sẽ không thể vượt qua bài kiểm tra đầu vào của Gia Vân, vì vậy khi đăng ký Tưởng Hằng, bà ta cũng đã đăng ký luôn cho Tưởng Đạc.
Đối với Tưởng Đạc, sự hận thù của bà ta đã quá rõ ràng, thậm chí bà ta còn không thèm che giấu.
Nhưng vì Tưởng Dật Thành đã đưa nó về nên bà ta không thể đuổi nó ra khỏi nhà được, bởi vì dù sao thì Tưởng Dật Thành cũng là chủ gia đình này.
Và bà ta chỉ có thể đóng vai một người vợ tốt.
Mỗi ngày đều có một cái đinh lượn lờ trước mắt bà ta, không thể rút ra, không thể xua đuổi cũng không thể tha thứ.
Dần dần, tâm lý của Từ Tình bắt đầu thay đổi, thậm chí bà ta còn bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để diệt trừ thằng nhãi này.
Nhưng sau đó, bà ta từ từ phát hiện rằng cái chết không phải là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho một người, mà là sống, nhưng sống như tôm cá hôi thối, sống như một cái xác không hồn.
Hủy diệt nó còn khiến nó đau khổ hơn nhiều so với giết mó.
Mà loại đau khổ này… sẽ đi theo nó suốt cuộc đời.
Từ Tình không còn vội vàng nữa, bà ta còn nhiều thời gian, bà ta quyết định từ từ thực hiện kế hoạch trả thù của mình.
…
Trường tiểu học tư thục Gia Vân nằm trong khu giáo dục công nghệ cao phía đông trung tâm thành phố, môi trường trong lành yên tĩnh, trường học cũng xây theo theo phong cách Châu Âu, mỗi phòng học đều được trang bị máy lạnh âm trần và máy vi tính, thiết bị trình chiếu trị giá hàng triệu tệ, thiết bị dạy học đương nhiên cũng là hạng nhất.
Thi đầu vào chia làm bài thi viết vào phỏng vấn với chuyên gia. Lục U nghĩ rằng cô bé có thể hoàn thành tốt phần thi viết, nhưng trong phần phỏng vấn cô bé lại quá lo lắng, rõ ràng đã chuẩn bị trước và luyện tập rất trôi chảy phần tự giới thiệu bằng tiếng Anh, nhưng đến khi phỏng vấn lại bắt đầu lắp bắp.
Nhìn thấy Tưởng Đạc bước ra khỏi tòa nhà có phong cách châu Âu, Lục U vội vàng đuổi kịp, sốt sắng hỏi tình hình của cậu: “Thế nào rồi, bài kiểm tra như thế nào, anh có thể vào được không?”
“Anh không biết, hẳn là không có chuyện gì.” Trên mặt Tưởng Đạc luôn có vẻ bình tĩnh: “Còn em thì sao?”
“Buổi phỏng vấn của em rối tung cả lên.”Lục U thở dài: “Quá lo lắng.”
Cậu đưa tay chạm vào đầu cô bé: “Đừng lo lắng.”
Lục U cười ngọt ngào với anh.
Đúng lúc này, Tưởng Hằng từ phía sau nhảy ra như một cơn lốc nhỏ, trực tiếp đụng Tưởng Đạc ngã xuống đất, đầu gối trầy cả da.
Tưởng Hằng quay lại lè lưỡi nhìn cậu: “Đồ rác rưởi! Đồ con hoang.”
Tưởng Đạc nghiến răng nghiến lợi từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần, lãnh đạm nhìn nó.
Lục U rất tức giận, trước đây cô bé chưa thấy thì thôi, nhưng bây giờ lại dám bắt nạt bạn thân nhất trước mặt cô bé, thật sự không thể nhẫn nhịn được.
Cô bé nhặt một viên đá dưới mặt đất lên, định ném vào lưng Giang Hoành, cậu ta có phải là đại thiếu gia của nhà họ Tưởng hay không Lục U cũng không quan tâm nữa!
Nhưng Tưởng Đạc đã nắm tay cô bé, lắc đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho cô bé về camera giám sát cách đó không xa: “Không nên ở đây.”
Mặc dù Lục U nghẹn đau cả bụng nhưng Tưởng Đạc vẫn không để cô bé làm điều đó. Lục U không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, kéo Tưởng Đạc đến phòng khám bên ngoài trường học để sát trùng và bôi thuốc lên những vết trầy xước trên đầu gối.
Trên đường trở về tiểu khu, Lục U như một chú ếch nhỏ, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Để khiến cho cô bé vui vẻ, Tưởng Đạc đã nghĩ ra một cách để trừng trị Tưởng Hằng, cậu kéo một sợi dây câu dọc theo con đường mà Tưởng Hằng phải đi qua trong tiểu khu. Cậu và Lục U mỗi người một bên, lúc Tưởng Hằng trượt ván trượt đi ngang qua một thì cả hai cùng nhau kéo thẳng dây câu, làm Tưởng Hằng bị vấp, mặt cọ đất.
Sau khi Tưởng Hằng ngã xuống, cậu ta khóc lóc vừa la hét, nhưng Lục U và Tưởng Đạc đã nắm tay nhau chạy đi từ lâu rồi.
Ở cuối rừng cây nhỏ, hai đứa trẻ đều thở dốc không ngừng, Tưởng Đạc muốn buông tay nhưng Lục U nắm chặt lấy cậu, vui vẻ cười nói: “Em vui quá đi! Cái tên khốn kiếp Tưởng Hằng kia nên trừng trị nó từ lâu rồi!”
Tưởng Đạc nhìn bàn tay cô bé đang siết chặt tay mình, cười nói: “Sao cứ như người bị bắt nạt là em thế.”
Lục U nói: “Bắt nạt bạn tốt nhất của em còn khó chịu hơn bắt nạt em nữa!”
“Tiểu Lục U chính nghĩa quá ha.”
“Hừm hừm!”
Lục U kéo Tưởng Đạc tới dưới một gốc cây hòe, lại so sánh chiều cao của cậu với của mình, đồng thời khắc chiều cao tương ứng của họ trên thân cây.
Tưởng Đạc vẫn thấp hơn Lục U vài cm.
Cô bé thở dài nói: “Tưởng ca ca, khi nào thì anh lớn hơn đây.”
“Tại sao em luôn mong anh lớn lên thế.”
“Chờ anh lớn lên rồi, anh sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Tưởng Đạc ngồi dưới tàng cây, ánh hoàng hôn khuất dần ở phía xa chiếu vào khuôn mặt trong trẻo của cậu: “Nếu có năng lực, sẽ không bị bắt nạt nữa.”
“Đúng thế.”
Tưởng Đạc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh: “Lục U, em muốn anh trở thành người như thế nào?”
Lục U suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú cảnh sát trừng trị điều ác, đề cao điều thiện, nhất định không ai dám bắt nạt, ngay cả Tưởng Hằng khi nhìn thấy chú cảnh sát cũng chỉ biết run chân. Tưởng Đạc, sau này anh hãy trở thành chú của cảnh sát nhé!”
Khóe miệng Tưởng Đạc nở một nụ cười nhẹ: “Vậy thì anh phải là cảnh sát ca ca của em, không phải là chú.”
“Em nói sai rồi.”Lục U mỉm cười, vỗ vỗ miệng mình: “Cứ quyết định như vậy nha.”
“Ừ, một lời đã định.”
Anh sẽ là mẫu người mà em muốn anh trở thành.
Cậu thầm thề trong lòng.
– –
Từ Tình vốn nắm chắc rằng Tưởng Đạc sẽ không bao giờ thi được vào trường tiểu học tư thục Gia Vân, nhưng khi kết quả vừa có, bà ta đã đập vỡ cái kính của mình.
Đích thân hiệu trưởng của trường tiểu học tư thục Gia Vân đã gọi điện cho bà ta, thái độ ông ấy vô cùng khiêm tốn và lịch sự, nói với bà ta rằng trong bài kiểm tra đầu vào, tổng điểm của Tưởng Đạc cao nhất trong trường, trường không chỉ miễn học phí cho cậu mà còn trao cả học bổng nữa.
Trái tim Từ Tình chùng xuống, bà ta hỏi: “Thế… Tưởng Hằng con trai tôi, điểm của nó thế nào?”
Sau khi xác nhận tên của “Tưởng Hằng”, hiệu trưởng nhìn qua danh sách trong tay và nói: “Tôi không nhìn thấy tên của Tưởng Hằng, có lẽ cậu ấy không vượt qua được điểm sàn.”
“Cái gì!”
Trong khoảnh khắc, con rắn độc của lòng ghen tuông đã chiếm lấy trái tim của Từ Tình.
Bà ta không thể chấp nhận rằng một đứa con hoang chưa từng tiếp nhận bất kỳ sự giáo dục cơ bản nào như Tưởng Đạc, lại có thể làm tốt hơn người được thuê những gia sư nổi tiếng một kèm một như con trai bà ta!
Từ Tình nghiến răng nói: “Hiệu trưởng, thật xin lỗi, Tưởng Đạc đã chọn trường tiểu học số 1 Thanh Phù, sợ không thể đến trường của ngài học rồi.”
“Hả?” Giọng thầy hiệu trưởng lộ rõ vẻ kinh ngạc và thất vọng: “Xin bà suy nghĩ thật kĩ… Mặc dù trường tiểu học số 1 Thanh Phù cũng là một trường công lập rất tốt, nhưng xét cho cùng thì nguồn học sinh cũng không ổn định.”
[1] Nguồn học sinh: hộ khẩu của gia đình học sinh, thông thường ở Trung Quốc thì học sinh phải có hộ khẩu thuộc địa phương mới học trường ở địa phương đó. Nguồn học sinh không ổn định chỉ học sinh ở nhiều nơi đến theo học.
“Tôi là người giám hộ của Tưởng Đạc.” Từ Tình lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã có quyết định, xin lỗi.”
“Được rồi.”
Hiệu trưởng mặc dù không cam tâm nhưng cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Chỉ số IQ của Tưởng Đạc rất cao, vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi. Nếu rèn luyện tốt, sau này nhất định sẽ trở thành một người đại tài…”
Lời hiệu trưởng còn chưa dứt, Từ Tình đã nói: “Hiệu trưởng, hãy xem thử điểm của Tưởng Hằng xem phải trả bao nhiêu tiền mới có thể vào trường.”
“Cái này…”
“Bất kể tốn bao nhiêu học phí, chúng tôi đều có thể thanh toán.”
“Không phải là vấn đề tiền bạc, nguyên tắc tuyển sinh của trường chúng tôi…”
“Hiệu trưởng, ông nên biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tưởng thị của chúng tôi ở thành phố Thanh Phù.”
“Tưởng phu nhân, tôi e rằng điều này thực sự khó, nhưng nếu bà có thể cho Tưởng Đạc theo học tại trường của chúng tôi, chúng tôi có thể xem xét đặc cách cho Tưởng Hằng.”
Hiệu trưởng vừa nói xong Từ Tình lập tức bùng nổ, cả người bà ta như bị ngọn lửa ghen ghét nuốt chửng.
Rõ ràng là… rõ ràng chỉ là thằng con hoang, nhưng bây giờ lại khiến con trai bà ta trở thành nền cho nó.
Trái tim Từ Tình như sắp vỡ tung.
Bà ta cúp mạnh điện thoại, đồng thời âm thầm thề nhất định phải cho Tưởng Hằng vào trường Gia Vân.
Khoảng thời gian đó, bà ta sử dụng tất cả các mối quan hệ có sẵn trong tay, đương nhiên đó là mạng lưới quan hệ của chồng bà ta. Ở thành phố Thanh Phù này, tập đoàn Tưởng thị có thể coi là số một, kể cả có xếp hạng trong nước thì cũng thuộc hàng các công ty nổi tiếng.
Vì vậy việc để cho con mình vào học tại các trường tư thục thực ra không quá khó.
Không lâu sau thông báo nhập học chính thức của trường Gia Vân được gửi đến, Tưởng Hằng cầm giấy báo nhập học, nhảy múa rất vui vẻ, còn cố ý xé phong bì trước mặt Tưởng Đạc, khoe cho cậu xem.
“Thằng con hoang, mày mà muốn vào Gia Vân sao, mơ đi!”
Tưởng Đạc siết chặt nắm đấm, mặt không đổi sắc chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, chạy đến nhà Lục U, đập cửa nhà rầm rầm.
Lục U đang nghỉ hè ở nhà, bố mẹ cô bé đều không ở nhà, trong nhà chỉ có bảo mẫu và em trai.
Cô bé vừa mở cửa đã nhìn thấy Tưởng Đạc mồ hôi nhễ nhại, vội vàng kéo cậu vào nhà, mừng rỡ nói: “Em đang định tìm anh đó, điểm của em đạt rồi, vừa nhận được giấy báo, dì chuyển phát nhanh còn nói ở chỗ vận chuyển vẫn còn một phong bì chứa giấy báo nhập học nữa, nhất định là của anh rồi! Anh đã đi lấy chưa?”
Tưởng Đạc lắc đầu nói: “Cho anh gọi một cuộc điện thoại.”
Thấy cậu gấp gáp như vậy, lcu biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, cô bé nhanh chóng kéo Tưởng Đạc tới chỗ điện thoại bàn: “Anh định gọi cho ai thế?”
Tưởng Đạc trầm mặc một lúc, liền hỏi cô bé: “Em cho anh xem giấy báo nhập học được không.”
Lục U ngơ ngác chạy lên lầu, lấy giấy báo nhập học từ trong tủ ra, đưa cho Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc tìm thấy số hotline của phòng tuyển sinh của trường Gia Vân ở phía trên và gọi vào số đó.
Mặc dù tim đập liên hồi, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, cậu nói: “Chào thầy, em muốn kiểm tra lại điểm số.”
Các giáo viên trong văn phòng tuyển sinh không ngờ rằng sẽ có đứa trẻ gọi điện để kiểm tra điểm, thường bọn họ sẽ nhận được cuộc gọi từ phụ huynh, nhưng khi nghe đến hai chữ “Tưởng Đạc “, họ lập tức hiểu ngay.
Hai ngày nay, cho dù đang họp hay đang làm việc khác, hiệu trưởng luôn đặt cái tên “Tưởng Đạc” trên môi. Có thể nhận ra ông ấy rất tiếc nuối, thậm chí còn trực tiếp khẳng định chỉ IQ của đứa trẻ này cao hơn rất nhiều những người cùng tuổi, là một thiếu niên thiên tài thực sự.
“Tưởng Đạc, điểm bài kiểm tra viết và điểm phỏng vấn của em đều đạt điểm tối đa, xếp hạng nhất.”
Trong lòng Tưởng Đạc cũng có tính toán, biết thành tích của mình sẽ không tệ, cậu hỏi: “Vậy… tại sao em không nhận được giấy báo nhập học ạ?”
“Cách đây không lâu, mẹ của em là bà Từ đã nói rằng em đã quyết định theo học ở trường Thanh Phù số 1 nên văn phòng tuyển sinh của chúng tôi đã không gửi thư nhập học cho em.”
Tưởng Đạc hiểu ra tất cả, người đàn bà đó… bà ta sẽ không để cho cậu sống tốt.
Điện thoại mở loa, Lục U cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô bé vội vàng tiến lại gần rồi hỏi: “Chào thầy, thầy có thể gửi cho Tưởng Đạc một lá thư trúng tuyển được không ạ? Anh ấy cũng muốn học ở trường tư thục Gia Vân ạ!”
“Trường chúng tôi cũng vô cùng hoan nghênh Tưởng Đạc, có thể giảm tất cả học phí và thậm chí cấp học bổng, nhưng… việc này nhất định phải được người giám hộ chấp thuận.”
Lục U mất mát cúp điện thoại, nhìn về phía Tưởng Đạc.
Cuối cùng, sắc mặt người thiếu niên không còn bình tĩnh không còn như trước, sự tức giận và không cam lòng hiện lên rõ ràng trong đôi mắt kia, bởi vì kích động, thân thể gầy yếu không khỏi run lên.
Một vài giây sau, cậu xoay người chạy ra ngoài.
Lục U vội vàng chạy theo, nhưng cô bé không thể chạy nhanh bằng cậu, lo lắng hét lên: “Tưởng ca ca, anh đợi em một chút.”
Tưởng Đạc một hơi chạy đến bên bờ hồ, mặt hướng về hồ hét lên vài tiếng, như trút được cơn tức giận tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Nhưng sự tức giận giống như nước mắt, là thứ vô dụng nhất.
Cậu hét lên, đấm đá vào những thân cây bên cạnh để trút cơn tức giận vì bất lực, mu bàn tay đều bị lớp vỏ thô ráp làm trầy xước.
Lục U chưa bao giờ thấy cậu hung bạo và suy sụp tinh thần như vậy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bước tới nắm lấy cậu, rụt rè nói: “Tưởng ca ca… anh đừng như vậy…”
Tưởng Đạc ngồi xuống đất, ôm chặt lấy đầu gối, khàn giọng lẩm bẩm: “Lục U, em có lẽ anh không thể trở nên tốt hơn được rồi.”
Trong quá khứ, cậu chưa bao giờ nghĩ tương lai của mình sẽ trở thành gì, cho đến khi cậu gặp Lục U, cô bé đã cho cậu hy vọng về sự trưởng thành, về tương lai lần đầu tiên trong đời.
Cho đến tận hôm nay, cậu mới hiểu rằng hy vọng này… là một tòa lâu đài trên không trung.
Số phận của cậu đã bị giữ chặt bởi những kẻ căm ghét cậu, không thể tránh thoát được.
Lục U chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, lần đầu tiên trong đời cô bé cảm thấy làm trẻ con thật vô dụng.
Cô bé không biết làm thế nào để an ủi cậu, những giọt nước mắt của cô bé dường như cũng không giúp được cậu. Lục U ôm chặt lấy cánh tay của Tưởng Đạc, để cậu không tiếp tục đấm vào cây nữa.
“Tưởng ca ca, tương lai còn rất dài, anh không được bỏ cuộc.”
Những giọt nước mắt ấm áp chảy trên bàn tay đang nắm chặt của cậu thiếu niên, thấm ướt mu bàn tay cậu.
Cuối cùng Tưởng Đạc cũng bình tĩnh lại.
Hồi lâu sau cậu dùng giọng nói dịu dàng nói ở bên tai cô bé: “Không sao, em đừng sợ.”
Lục U nâng đôi mắt ướt nhẹp lên: “Không sợ mà.”
Cậu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô bé, an ủi: “Cho dù không được vào trường tốt nhất, anh cũng sẽ… trở thành Tưởng Đạc tốt nhất.”
…
Rõ ràng là Tưởng Đạc không thể tiến vào trường tiểu học yêu thích của mình, nhưng khoảng thời gian đó, số lần Tưởng Đạc an ủi Lục U còn nhiều hơn.
Chiều hôm đó, khi bố mẹ không có ở nhà, bảo mẫu đã đưa Lục U đến bể bơi trên tỉnh để tham gia lớp dạy bơi. Đến khi chuẩn bị về nhà, Lục U nói muốn đến một chỗ.
Bảo mẫu nghĩ sau khi bơi Lục U đói bụng nên muốn đi ăn gì đó, vì vậy sảng khoái đồng ý đưa cô bé đến đó.
Không nghĩ rằng, sau khi lên taxi, Lục U nói ra địa chỉ, nó không giống như một trung tâm mua sắm hay một cửa hàng ăn uống, mà giống như một tiểu khu.
Bảo mẫu bình tĩnh đi theo Lục U đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố Thanh Phù, trong phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ giúp Lục U liên lạc với chủ nhân của căn hợp viện số ba là Tưởng lão phu nhân.
Tưởng lão phu nhân là mẹ của Tưởng Dật Thành. Trước đây Lục U đã gặp bà trong bữa tiệc sinh nhật của Tưởng Tư Địch. Bà cụ rất hòa ái dễ gần, luôn mỉm cười như Bồ Tát, còn phát lì xì và kẹo cho những đứa trẻ khác.
Lục U thấy bà đối xử với Tưởng Đạc cũng không khác những đứa trẻ khác. Lục U còn từng mở lì xì của Tưởng Đạc ra, khoảng hơn ba nghìn tệ, đối với Lục U mà nói nó không nhiều lắm, nhưng đó là số tiền lớn nhất mà Tưởng Đạc từng thấy trong đời.
Bởi vậy nên Lục U chắc chắn Tưởng lão phu nhân nhất định không giống những người khác trong nhà họ Tưởng…
Lúc bảo mẫu nhìn thấy Tưởng lão phu nhân ở trong vườn hoa của tòa hợp viện, cô nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng một cô bé nhỏ như Lục U lại tìm được chỗ ở của bà cụ.
Cô đứng bên hàng rào mà không biết nên làm thế nào.
Tưởng lão phu nhân bảo bảo mẫu ra phòng khách đợi một lát, sau đó quay người, mỉm cười nhìn cô bé đang đứng bên cạnh hàng rào –
“Bà vẫn nhớ cháu, lần trước sinh nhật của Tư Địch cháu cũng đến ăn bánh.”
“Dạ! Cháu tên là Lục U.”Lục U chào hỏi rất lịch sự và ngọt ngào: “Chào Tưởng lão phu nhân ạ, cháu chúc Tưởng lão phu nhân sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”
“Nhìn cái miệng ngọt ngào của cháu kìa, đi một vòng lớn như vậy để gặp bà, nói xem nào, có chuyện gì thế?”
Lục U cũng không muốn làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Tưởng lão phu nhân, nên cô bé đi thẳng vào vấn đề: “Dạ, cháu có chuyện quan trọng muốn gặp Tưởng lão phu nhân ạ.”
“Nó có liên quan gì đến Tưởng Đạc sao?”
“Ơ? Sao bà lại biết ạ?”
Tưởng lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế xích đu dưới giàn nho, nhấp một ngụm trà, nói: “Bà cũng đã từng gặp thằng bé vài lần, lần nào cháu ở cùng với nó, bà nghe nói quan hệ của hai đứa rất tốt, dính nhau như sam. Cháu đương nhiên sẽ không có việc gì để đi tìm bà, hơn phân nửa là liên quan đến Tưởng Đạc.”
“Bà nội lợi hại quá, ừm… quả thật có một việc muốn nhờ bà nội làm chủ ạ.”
Lục U sáp lại gần Tưởng lão phu nhân, nói nhỏ vào tai bà mấy câu.
…
Đêm hôm đó, Tưởng lão phu nhân đích thân đến cửa, Từ Tình và Tưởng Dật Thành không biết tại sao người mẹ luôn thích thanh tịnh đột nhiên đến thăm. Bọn họ đứng trước cửa để đón bà, không ngờ lão phu nhân vừa bước xuống xe đã trách mắng một trận.
“Tôi không biết hai người là người lớn mà lại đi làm khó dễ một đứa trẻ đấy. Có bản lĩnh quá nhỉ!”
“Mẹ ơi, cái này… con có biết gì đâu.”
“Hỏi người vợ giỏi giang của anh đi! Có trời mới biết nó ở nhà đã làm gì con trai anh!”
Bị lão phu nhân trách cứ, mặt mày Từ Tình lúc xanh lúc tím.
Mặc dù Tưởng lão phu nhân không thích đứa cháu trai ít nói và không có cảm giác tồn tại này cho lắm, nhưng bà rất coi trọng việc giáo dục con cháu trong gia đình.
Tưởng Dật Thành lôi kéo Từ Tình đến nhận sai, đồng thời cam đoan Tưởng Đạc sẽ theo học tại trường tiểu học tư thục Gia Vân, lúc này mới có thể tiễn mẹ mình về được.
Sau khi lão phu nhân đi khỏi, Tưởng Dật Thành lập tức gọi điện liên hệ với văn phòng tuyển sinh của trường tiểu học tư thục Gia Vân để giải thích tình hình. Rất nhanh hiệu trưởng đã đích thân gọi điện qua, biểu thị phía trường học vô cùng hoan nghênh Tưởng Đạc vào học trong trường, cũng miễn hoàn toàn học phí.
Từ Tình nghiến răng ngẩng đầu lên, chợt bà ta nhìn thấy Tưởng Đạc đang đứng bên cạnh lan can cầu thang trên tầng hai.
Thiếu niên mặt không đổi sắc nhìn bà ta trong vài giây rồi quay vào phòng.
Ngay lúc đó, từ trong đôi mắt đen láy kia, đột nhiên Từ Tình nhìn thấy sự trưởng thành không thuộc về lứa tuổi của cậu.
Bà ta thực sự cảm thấy lạnh sống lưng.
– –
Buổi tối, Lục U lẻn vào sân và ném một vài viên đá nhỏ vào cửa sổ của Tưởng Đạc.
Đèn bên trong vẫn sáng, quả nhiên cậu vẫn đang học bài, Tưởng Đạc thò cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lục U, thậm chí cậu còn không có thời gian để mang dép, chạy xuống dưới với đôi chân trần, nắm lấy bàn tay của cô bé chạy đến bóng cây bên đường.
Tâm trạng cậu có chút kích động, nhưng không dám ôm cô bé, vì vậy giơ tay xoa tóc cô bé, đôi mắt đen sáng ngời –
“Lục U, cảm ơn em.”
Khi Lục U nhìn thấy cậu như vậy, cô bé biết rằng kế hoạch của bọn họ đã thành công rồi.
“Chúng ta có thể học cùng trường tiểu học rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Tuyệt vời!” Lục U mừng đến mức hét lên, nhưng nghĩ đến hiện tại đã muộn rồi, cô bé che cái miệng nhỏ lại, kéo góc áo của ta, cười híp mắt nhìn cậu.
“Đều nhờ công lao của em.”
“Việc nhỏ thôi mà.” Lục U kéo cậu ngồi xuống gốc cây, hỏi: “Nhưng mà sao anh đã nghĩ đến việc nhờ Tưởng lão phu nhân mà không tự mình đi tìm bà?”
Tưởng Đạc dừng lại và nói: “Thân phận của anh… không thích hợp.”
“Sao có thể chứ, anh là cháu của bà mà.”
“Anh không giống với Tưởng Hằng.” Tưởng Đạc dịu dàng nhìn cô bé bên cạnh, kiên nhẫn giải thích với cô bé: “Có một số thứ họ tự nguyện đưa cho anh, thì đó mới là của anh. Nếu họ không đưa nó cho anh thì anh không thể đòi hỏi từ họ.”
Dù sao cậu cũng chỉ là phận ăn nhờ ở đậu và nhà họ Tưởng cũng không phải là nhà của cậu.
Mặc dù Tưởng lão phu nhân công bằng nhưng vẫn sẽ xem xét đến mặt mũi của con dâu mà nhắm một mắt mở một mắt.
Dù sao… thì có sai, thì cũng là con trai của bà sai.
Vì vậy, Tưởng Đạc không thể cầu xin sự giúp đỡ của bà được.
Nhà họ Tưởng, không có người thân của cậu.
Lục U nhíu mày, xem ra cô bé không hiểu, nhưng không sao cả, cô bé không cần hiểu, chỉ cần biết rằng sau này sẽ học cùng trường tiểu học với Tưởng Đạc là cô bé đã vui vẻ rồi
“Đúng rồi.”
Tưởng Đạc lấy ra một con búp bê làm bằng đất sét từ phía sau, đưa nó cho Lục U.
“Lần trước anh đã bẻ đầu Barbie của em xuống. Anh không có tiền để mua cái mới cho em nên anh đã làm cái này bằng đất sét để đền cho em. Nó có thể không đẹp bằng búp bê của em…”
Lục U nhận lấy con búp bê. Mặc dù con búp bê được làm thủ công bằng đất sét nhưng đã được nung qua lửa nên rất chắc chắn, các chi tiết được chạm khắc rất rõ ràng.
“Tưởng Đạc, anh giỏi quá đi, anh biết gấp giấy, còn biết nặn đất sét nữa. Trên đời này có việc gì mà anh không làm được không?”
Tưởng Đạc cười nhạt: “Có lẽ về sau sẽ có.”
Ngoài búp bê công chúa nhỏ này, cậu còn nặn một con khủng long lửa có cánh, cũng tặng luôn cho cô: “Bây giờ chỉ có hai cái này thôi, nếu em thích, anh có thể làm tặng em một bộ đồ chơi sắm vai đầy đủ.”
Lục U nhìn cậu như nhìn thấy bảo bối: “Tưởng Đạc, em quyết định rồi.”
“Gì cơ?”
“Em muốn chơi với anh mãi mãi!”
Tưởng Đạc cười: “Làm gì có cái gì vĩnh viễn chứ.”
“Có! Em nói có là có, chỉ cần anh không chê em phiền, em sẽ mãi mãi theo đuôi anh!”
“Lục U, em biết không?”
Tưởng Đạc đặt con búp bê công chúa nhỏ lên lưng con khủng long lửa, sau đó bay vòng vòng trên không trung ra dấu –
“Kết thúc của câu chuyện này không phải là hiệp sĩ cứu công chúa rồi họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Mà là công chúa đã giải cứu được ác long, và nó… dâng hiến lòng trung thành vĩnh viễn cho cô ấy.”