Xuất phát từ sự tò mò, mấy bạn nhỏ cùng nhau bước vào cửa hàng “Sứ giả thời gian”
Trong cửa hàng le lói ánh đèn vàng ấm áp, trên tường treo đủ loại bưu thiếp và phong bì.
Trên tấm bảng đen nhỏ ở phía đối diện viết vắn tắt lời giới thiệu về “Sứ giả thời gian” –
“Hãy để bạn gặp gỡ bản thân tốt hơn trong tương lai.”
Tô Nhị bước vào một căn phòng nhỏ, bên trên bức tường ở bên trong treo đầy những hộp giấy viết thư của các niên đại khác nhau, cô bé thốt lên: “Ở đây có nhiều thư quá, tất cả đều là viết cho bản thân trong tương lai sao.”
Lục U tò mò nhìn đồ đạc xung quanh.
Trên tường treo đầy các ngăn kéo nhỏ bằng gỗ, bên ngoài ngăn kéo dán những tờ giấy dán hình chữ nhật có ghi thời gian khác nhau. Một số được gửi cho chính mình ba năm sau, cũng có của mười năm sau, cái lâu nhất Lục U thấy… là hai mươi năm.
Hai mươi năm nữa, cửa hàng này còn tồn tại không?
Cô bé rất nghi ngờ.
Hạ Minh Phi cảm thấy vậy chơi rất vui nên nhanh chóng hỏi giấy và bút từ người bán hàng, định viết cho bản thân trong tương lai một bức thư: “Phải viết cho tôi sau khi thi đại học xong, bảo tôi nhất định phải điền nguyện vọng làm cảnh sát!”
Tô Nhị nghiêng người dội một gáo nước lạnh vào người cậu: “Bây giờ ai còn viết thư nữa? Cho dù cậu đến bưu điện gửi thư thì cũng có thể bị nhân viên thu phát làm mất. Cậu thật sự cho rằng vài năm nữa cậu có thể nhận được bức thư này sao?”
“Cũng đúng.”
Bây giờ công nghệ phát triển như thế, chẳng còn ai viết thư nữa, có việc gì thì gửi tin nhắn là được.
Hơn nữa, gửi một bức thư ở đây không hề rẻ, gửi cho bản thân của sáu năm sau đã mất 50 tệ rồi!
Lục U cũng nói: “Cái này không đáng tin chút nào. Bất kể có thể thuận lợi giao đến tay mình hay không, tôi còn không biết sáu năm sau cửa hàng nhỏ này còn có thể mở được hay không đấy.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông để râu quai nón đặt điện thoại di động xuống bàn, bất mãn nói: “Mấy đứa nhóc thối này biết cái gì chứ.”
Lục U nhìn anh ta, anh ta còn rất trẻ, đôi mắt to hai mí mang đến cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Cô bé đoán rằng người đàn ông này chính là chủ cửa hàng.
Trước mặt chủ cửa hàng nói cửa hàng của bọn họ sắp đóng cửa đúng là rất mất lịch sự, Lục U lịch sự xin lỗi hắn: “Cháu xin lỗi ạ!”
Râu quai nón liếc mắt nhìn Lục U, “Ha” lên một tiếng, sau đó nhìn lịch ngày hôm nay, nói: “Tới rồi!”
Lục U khó hiểu hỏi: “Cái gì tới ạ?”
“Thứ đó, có thư của nhóc.”
“Cái gì?!” Lục U khó hiểu: “Ai viết cho cháu ạ?”
“Đương nhiên là nhóc rồi.” Người đàn ông có râu xoay người lại tìm bức thư, vừa tìm vừa nói: “Cửa hàng sứ giả thời gian của chúng tôi chỉ gửi bức thư có cho chính mình mà thôi.”
Lục U nhíu mày: “Nhưng cháu chưa từng viết thư cho chính mình mà.”
Người đàn ông mỉm cười: “Tôi chả quan tâm, dù sao nhóc có thư, nhóc phải nhận.”
“Chỉ có cháu thôi sao?”
“Ừ, chỉ có của nhóc thôi, bạn trai của nhóc không có gì tiếc nuối, cho nên không viết.”
Nói xong, người đàn ông chỉ vào Tưởng Đạc đứng bên cạnh Lục U.
Tưởng Đạc đang nhìn qua các loại bưu thiếp, vừa nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên.
Lục U đỏ bừng mặt giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai của cháu!”
“Không quan trọng, bây giờ không phải, tương lai sẽ phải.” Râu quai nón đi tới tủ giấy thư, kiễng chân, lấy bức thư từ trong tủ nhỏ phía trên ra: “Chỗ này có một bức thư, tên người nhận là bạn nhỏ Lục U, là nhóc phải không.”
“Đúng là tên cháu, nhưng… nhưng…”
Tô Nhị cũng chọc vào cánh tay Lục U: “Không ngờ cậu trước đây lại đáng yêu như vậy, còn viết thư cho chính mình trong tương lai nữa.”
“Tôi chưa từng đến cửa hàng này bao giờ!” Lục U tuyệt vọng giải thích: “Thật đấy!
“Không phải là nhóc của quá khứ, mà là nhóc của tương lai.”
Những lời này vừa nói ra, mấy đứa trẻ đều ngẩn ra, cho rằng mình nghe nhầm. Hạ Minh Phi vội hỏi: “Gì cơ, ý của chú là cậu ấy trong tương lai viết thư cho cậu ấy của hiện tại sao? Chuyện này làm sao có thể!”
“Thích tin thì tin.” Người đàn ông râu quai nón nhún vai, thờ ơ nói: “Phí 100 tệ, có lấy không?
Lục U cảm thấy người đàn ông nhất định là muốn lừa tiền, làm sao có chuyện kì lạ như vậy được.
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi, còn rất nhiều trò phải chơi đấy.” Hạ Minh Phi cũng cảm thấy không đáng tin cậy, vốn dĩ muốn viết thư, nhưng bây giờ cũng đặt bút xuống, cảm thấy ông chủ này nhất định đang lừa người ta.
Nhưng Tưởng Đạc lại không rời đi, lục trong balo một hồi, chỉ lấy ra được 47 tệ: “Cháu chỉ có nhiêu đây thôi.”
Thấy cậu thật sự muốn mua bức thư kì lạ đến từ tương lai này, Lục U vội vàng nắm lấy tay cậu: “Đây là lừa đảo đó! Thư làm sao có thể du hành xuyên không gian được chứ!”
Tô Nhị cũng nói: “Tưởng Đạc, cậu là đứa trẻ thông minh nhất được giáo viên trường chúng ta công nhận. Chẳng lẽ cậu tin trên đời này có cỗ máy thời gian à?”
Tưởng Đạc lắc đầu, nhưng sau đó lại liếc nhìn bức thư màu xanh nhạt trong tay người đàn ông: “Phong bì là màu em thích, anh có chút tò mò.”
“Đây là… trùng hợp thôi.” Lục U nói: “Trong cửa hàng này cũng chỉ có mấy phong bì thư như vậy, có lẽ là trùng hợp lấy trúng thôi.”
Tô Nhị cũng nói: “Có thể vừa rồi chú ấy nhìn thấy Lục U chọn phong bì nên đã cố tình lấy một cái giống y hệt đó, diễn kịch thì phải diễn cả bộ chứ!”
Người đàn ông râu quai nón tỏ ra rất bình tĩnh, ném bức thư lên bàn: “Có muốn hay không đây?”
Tưởng Đạc và Lục U nhìn nhau, vừa tò mò, lại vừa lo bị lừa tiền.
“Ông chủ, phí của chú đắt quá đi, bây giờ đến bưu điện gửi một bức thư chỉ tốn có mười mấy tệ thôi thôi.”
“Làm ơn đi nhóc, đây là một bức thư xuyên không gian và thời gian đấy. Nhóc thử nghĩ xem, nếu tương lai viết thư cho nhóc, chắc chắn phải có điều gì đó quan trọng cần phải nhắc nhở nhóc! Biết đâu ngày mai là số xổ số ngày mai thì sao! Nhóc còn ở đây mặc cả với chú chút tiền ít ỏi này à? “
“Nhưng… nhưng… rõ ràng chú đang lừa một đứa trẻ đó.”
“Nếu nhóc nghĩ tôi đang nói dối thì nhóc có thể chọn không bị lừa mà.”
Lục U không thể hạ quyết tâm, mà Tưởng Đạc lại nói: “Cháu chỉ có 47 tệ thôi, được thì giao dịch, không thì thôi bỏ đi.”
Người đàn ông râu quai nón nhìn mấy tờ tiền lẻ nhàu nhĩ mà cậu lấy ra, biết thằng nhóc này chắc cũng không có nhiều tiền, đành nhún vai nói: “Được rồi được rồi, cũng may tương lai hai nhóc hào phóng, nếu không tôi thật sự lỗ chết rồi.”
Lục U nói lớn: “Cháu ở tương lai đã trả tiền rồi mà chú còn bảo chúng cháu trả nữa, chú muốn kiếm tiền từ hai đầu đấy à!”
Người đàn ông tách bức thư đưa cho hai đứa trẻ, “hờ” một tiếng, nói: “Tôi nói cho nhóc biết, hai bức thư này có thu phí cao nữa cũng không quá đắt đâu! Bởi vì có khả năng sẽ… thay đổi vận mệnh của nhóc.”
Lục U nhận lấy phong bì, bĩu môi, không tin lời nói của người đàn ông này.
Ngay khi Lục U chuẩn bị mở phong bì ra, người đàn ông có râu đã ngăn cô bé lại và nói: “Chỉ có mình nhóc mới có thể biết nội dung bức thư, không thể cho người khác xem.”
“Tại sao chứ?”
“Không có tại sao, đây là nguyên tắc.”
Lục U nóng lòng muốn biết nội dung trong phong bì của mình, nên vội vàng đồng ý yêu cầu của chủ cửa hàng: “Được rồi, chỉ cần không cho người khác xem là được chứ gì.”
Nói xong, cô bé một mình bước đến giá sách, mở phong bì ra.
Giấy viết thư là giấy màu xanh bạc hà yêu thích của cô bé, có mùi thơm thoang thoảng, trên đó chỉ có một hàng chữ rất đẹp được viết bằng một cây bút máy –
“Xin hãy bảo vệ anh ấy, bất kể lúc nào cũng đừng buông tay anh ấy a!!!”
Lục U nhìn mặt sau một chút, mặt sau cũng không viết gì cả, cả bức thư chỉ có mấy chữ này cùng ba dấu chấm than chói mắt, biểu thị sự lo lắng khi đặt bút của người viết.
Nhưng… cái này nghĩa là gì?
Đừng buông tay anh ấy.
Buông tay ai cơ?
Tại sao lại phải buông tay…
Lục U vô thức ngẩng đầu nhìn Tưởng Đạc, Tưởng Đạc cũng nhìn cô bé, ánh mắt hai người tiếp xúc vài giây, Lục U lại rơi xuống trên giấy thư.
Chắc cô bé cũng đã đoán được, “anh ấy” được nhắc đến trong bức thư là ám chỉ ai.
Nhưng, điều này sao có thể chứ.
Lục U không thể tin rằng đây thực sự là một bức thư mà cô bé ở tương lai gửi cho quá khứ.
Nó vô cùng kỳ lạ.
Lục U càng có thêm tin rằng bức thư không đầu không đuôi này chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn của chủ cửa hàng với mục đích lừa tiền mà thôi.
Mãi đến hai tuần sau, một chuyện xảy ra đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của Lục U.
……
Hai tuần sau, trong tiểu khu xảy ra một vụ bắt cóc kinh hoàng, ba đứa trẻ bị bắt cóc, một trong số đó là Tưởng Đạc.
Đó là một buổi trưa nóng nực như ngày thường, Lục Ninh bàng hoàng chạy về nhà, nói rằng cậu đã gặp một kẻ xấu.
Khi đó trong nhà chỉ có bảo mẫu.
Ban đầu, bảo mẫu còn cho rằng Lục Ninh đang muốn chơi với mình, vừa làm việc nhà vừa nói vài câu có lệ với cậu.
Cho đến khi Lục U xuống lấy nước, nhìn thấy đầu gối của Lục Ninh bị rách, hiển nhiên là đã bị mài ở đâu đó nên bị thương, cô bé mới lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Lục Ninh sợ tới mức chạy tới ôm chặt chị gái, vừa khóc vừa nói, phải một lúc lâu sau mới nói rõ ràng mọi chuyện.
Cậu nhóc đang chơi với một vài đứa trẻ bên hồ trong tiểu khu, kết quả có kẻ xấu đã xuất hiện, dùng kẹo mút để dẫn mấy đứa Vương Vỹ lên xe tải, bắt trói bọn chúng.
Lúc đầu Lục Ninh cũng không tránh khỏi tai họa, không nghĩ tới anh Tưởng Đạc đột nhiên xuất hiện, thay cậu kìm chân kẻ xấu, rồi khi hai bên đánh nhau, Lục Ninh thừa cơ hội chạy ra ngoài chạy lại báo tin.
Lục U hiểu rõ em trai mình không thể bịa ra chuyện như vậy được. Lúc này thằng bé đã sợ tới mức líu cả lưỡi, không thể bịa ra những chuyện như vậy được.
Cô bé khống chế bàn tay run rẩy, không do dự gọi cho cảnh sát.
Chập tối, cảnh sát chạy đến tiểu khu, xác định trong tiểu khu có ba đứa trẻ mất tích, trong số đó có cả Tưởng Đạc.
Hai đứa trẻ còn lại, một đứa tên là Vương Vỹ, năm nay vừa vào lớp Một, đứa còn lại tên là Cao Tử Nhiên, đang học lớp Năm. Bố mẹ chúng đều là chủ tịch tập đoàn, thanh danh hiển hách.
Thông qua đoạn camera giám sát trong tiểu khu, cảnh sát xác nhận rằng nghi phạm là chủ thầu của công trường gần đó, ông ta có thể đi vào tiểu khu một cách thuận lợi bởi vì ngồi trong chiếc xe tải của công ty chuyển nhà.
Vì bị ông chủ nợ lương, mà vợ ông ta cũng bỏ đi vì ông ta không nhận được tiền dự án, vậy nên tâm lý ông ta trở nên méo mó. Trong lúc nóng đầu, ông ta đã bắt cóc con của những người giàu có tiểu khu này, thứ nhất là để trả thù, thứ hai cũng là để nhận lại khoản thanh toán dự án mà ông ta bị nợ.
Sau khi xác định được danh tính của nghi phạm, cảnh sát lập tức đến bộ phận điều khiển giao thông để điều tra video giám sát dọc theo tuyến đường đi để truy tìm tung tích của nghi phạm, tuy nhiên việc này sẽ mất khá nhiều thời gian.
Phụ huynh của những đứa bé bị bắt cóc chạy đến phòng bảo vệ làm ầm ĩ, buộc phải sa thải toàn bộ nhân viên bảo vệ đang trực vào thời điểm đó, sau đó yêu cầu cơ quan công an phải nhanh chóng giải quyết vụ việc để đảm bảo an toàn cho con họ.
Lục U nhìn thấy tiểu khu bắt đầu bị phong tỏa,vườn hoa vốn dĩ náo nhiệt nay đã thưa thớt người qua lại, tất cả cửa ra vào và cửa sổ của các gia đình đều bị đóng kín, không để bọn trẻ con ra ngoài chơi.
Cho đến lúc này, bộ não trống rỗng của cô bé mới dần dần trở nên tỉnh táo, rồi đột nhiên hiểu ra, người con trai đã từng gắn bó với cả tuổi thơ với cô bé, cậu thiếu niên thời thanh xuân ấy…
Đột nhiên, biến mất rồi.
Mãi đến lúc này, nơi nào đó trong trái tim của Lục U bắt đầu nhói lên.
Giống như việc mọc răng khi còn nhỏ, cơn đau này không phải là đau đơn trong một khoảnh khắc, mà nó dần dần lớn lên, kéo dài không ngừng.
Có trời mới biết anh ấy sẽ trải qua những gì.
Khi Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân biết được tin tức này, hai người sợ tới mức mất hồn, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, có lẽ vì thiếu chút nữa người gặp tai họa chính là con trai mình do con mình, làm sao hai người có thể không sợ hãi, không hoảng hốt được đây.
May mắn thay, Lục Ninh đã bình an vô sự, không gặp chuyện gì không may.
Lục Vận Hải cũng không đến công ty nữa, ông ở nhà trông Lục Ninh và Lục U suốt cả ngày, đưa hai người đến trường rồi đón về, không cho cả hai đi chơi một mình.
Nhà họ Tưởng vẫn như bình thường, ngoại trừ thêm vài vệ sĩ bên cạnh Tưởng Hằng thì không có gì thay đổi.
Thỉnh thoảng, có hai hoặc ba nhân viên cảnh sát đến thăm nhà họ, Từ Tình có vẻ rất nóng nảy, thái độ của bà ta rất dứt khoát: “Đã nói không tìm được thì thôi rồi mà, dù sao tôi cũng không quan tâm đến nó thế nào.”
Tưởng Đạc, vẫn chưa rõ sống chết.
Trên đời này, ngoài Lục U, có lẽ chẳng có ai có thể vì cậu mất ngủ cả đêm.
Bố mẹ của Lục U đã bớt sợ hãi như lúc đầu, sau khi Lục Ninh hết lần này đến lần khác kể lại tình hình cho cảnh sát, hai người mới nhận ra –
Nếu không có Tưởng Đạc, có lẽ đứa trẻ bị bắt cóc… chính là Lục Ninh!
Hai người quan tâm đến vụ án giống như bố mẹ của những đứa trẻ bị bắt cóc, đồng thời hối hận vì đã có thành kiến với Tưởng Đạc.
Bây giờ chỉ mong rằng cảnh sát có thể nhanh chóng tìm ra manh mối và giải cứu những đứa trẻ kia.
Ba ngày trôi qua, không có bất kỳ manh mối nào.
Mà manh mối nghi phạm để lại cũng rất rõ ràng, không phải vì tiền mà chỉ muốn trả thù xã hội, trả thù những người có tiền.
Thời gian trôi qua, sống chết của bọn trẻ bắt đầu trở nên khó nắm bắt.
Sáng hôm đó, Lục U đến lớp và nhìn thấy trên chiếc bàn trống rỗng của Tưởng Đạc có một vài vòng hoa trắng bằng lòng bàn tay.
Vòng hoa được dùng để thương tiếc người đã chết.
Đầu Lục U như muốn nổ tung, cô bé ném vòng hoa xuống đất, rồi dùng chân giẫm mạnh lên cho đến khi vòng hoa không còn nhận ra hình dạng.
Cô bé túm lấy cổ áo của một cậu bé cùng bàn với Tưởng Đạc, hung hăng hỏi: “Là ai đặt!”
Cậu bé chưa bao giờ thấy Lục U hung dữ như vậy, sợ đến mức lắp bắp nói: “Là… là Tưởng Hằng ở lớp bên cạnh. Cậu ta… cậu ấy mang tới, còn cười nữa.”
Lục U tức giận đến mức mất đi lý trí, sải bước lao ra khỏi cửa lớp.
Tô Nhị lo lắng rằng cô bé sẽ bị bắt nạt, vì vậy đã đã nhanh chóng đẩy Hạ Minh Phi, bảo cậu ta đi theo.
Lớp bên cạnh đang có tiết tập đọc buổi sáng, còn cô giáo ngữ văn vẫn đang đọc bài khóa.
Lục U không nói gì đẩy cửa lớp ra, xông tới chỗ Tưởng Hằng, đập vòng hoa vào mặt cậu ta, giận dữ hét lên –
“Mẹ mày chết rồi đấy, cầm về để tỏ lòng kính trọng với mẹ mày đi! Thằng khốn nạn!”
Khi những lời này được nói ra, cả lớp học im lặng trong giây lát.
Các học sinh ngơ ngác nhìn Lục U, miệng há thành chữ O.
Không thể tưởng tượng được “hoa khôi giảng đường” hiền lành và xinh đẹp nhất lớp bên cạnh lại tuôn ra những thứ cay nghiệt như vậy.
Lục U hai má đỏ bừng, cả người run lên tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Tưởng Hằng.
Tưởng Hằng đập bàn đứng lên: “Mày lặp lại lần nữa xem!”
Lục U gằn từng chữ, trút cơn thịnh nộ trong lòng: “Mẹ – mày – chết – rồi…”
“Ahhhhhhh!”
Tưởng Hằng giơ tay định đánh cô bé, đúng lúc này, Hạ Minh Phi cũng xông vào, chắn trước mặt Lục U.
Hạ Minh Phi mới lên cấp hai mà cao tới 1n78, là nam sinh cao nhất trường, cực kỳ khỏe mạnh, không sợ trời không sợ đất, càng không sợ gia cảnh của Tưởng Hằng như các bạn học khác.
Cho nên ngay cả Tưởng Hằng cũng không dám tùy tiện động thủ với cậu ta.
Đôi bên giằng co không ngừng, đánh không thắng được, chỉ có thể chửi bới lẫn nhau.
Giáo viên ngữ văn không thể chịu đựng chuyện tồi tệ như vậy trong lớp học, nên đã gọi mấy học sinh này lên văn phòng và khiển trách nghiêm khắc.
Một học sinh xuất sắc, ngoan ngoãn như Lục U lần đầu tiên cãi lại giáo viên: “Em không sai, bảo em xin lỗi nó, không bao giờ!”
Giáo viên ngữ văn rất tức giận, giận dữ nói: “Em vừa mới chửi bậy cái gì hả!”
“Em có mắng sai đâu, mẹ nó vốn không phải là người, người bình thường nào lại bắt nạt trẻ con, lại còn bắt nạt nhiều năm như vậy chứ!”
Giáo viên ngữ văn không biết chuyện gì đang xảy ra, tức giận lấy điện thoại ra: “Xem ra tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho bố mẹ em thôi.”
“Cô có mời Ngọc Hoàng đại đế đến thì em vẫn không sai!”
Lục U ngoan cố không chịu xin lỗi, thậm chí không đợi giáo viên ngữ văn gọi điện thoại, cô bé đã cắn răng, xoay người chạy ra khỏi phòng giáo viên.
“Trở lại, Lục U! Tôi nghĩ em muốn bị ghi lỗi rồi!”
Lục U không quay đầu lại.
…
Sau khi tan học, một mình Lục U ngồi trên bậc thang ở sân vận động, ôm gối nhìn bóng dáng thiếu niên đang chạy trên mặt cỏ xanh, tưởng tượng bóng lưng quen thuộc vẫn còn đó.
Tưởng tượng thấy anh ấy mỉm cười với cô bé, chạy như bay về phía cô bé.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc ầm lên.
“Xin anh, xin anh nhất định phải sống sót.”
“Tưởng Đạc, anh có nghe thấy không?”
……
Trong túp lều tối tăm và ẩm thấp, Tưởng Đạc đột nhiên mở đôi mắt đẫm máu ra.
Cậu vừa mơ một giấc mơ rất xa vời, cậu mơ thấy giọng nói của mẹ và một người đàn ông khác trong căn nhà cho thuê chật chội, mơ thấy ánh mắt thờ ơ của những người qua lại khi đi ăn xin trên đường, mơ giấc mơ lần đầu tiên cậu đến nhà họ Tưởng đã bị ăn một cái tát của nữ chủ nhân…
Đối với cậu mà nói, thế giới này chính là địa ngục tăm tối, còn nơi nào có thể tồi tệ hơn nữa?
Vì vậy khi bị bạo hành, cậu không la hét, khóc lóc như hai đứa trẻ kia.
Mà tên b.iến thái kia dường như thích nghe những tiếng hét đau đớn của những đứa trẻ, điều này có thể mang lại khoái cảm cho hắn ta.
Vì vậy, Tưởng Đạc như một đứa trẻ vừa câm vừa điếc, vừa cam chịu mọi đau khổ, những ngày đầu sự đau đớn mà cậu phải chịu vượt xa hai đứa trẻ kia, bởi vì khi gã đàn ông bi.ến thái kia nhìn thấy ánh mắt kiên cường của cậu, dường như cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, gã dùng rất nhiều cách khác nhau để khiến cậu mở miệng.
Nhưng vài ngày sau, gã bỏ cuộc.
Từ nhỏ Tưởng Đạc đã bướng bỉnh không giống những đứa trẻ khác, sợ rằng dù có giết chết cậu thì ánh mắt cậu cũng sẽ không lộ ra nửa điểm sợ hãi.
Đối với một người không sợ chết, thì hành hạ có ý nghĩa gì đâu.
Vì vậy, tên b.iến thái đã bỏ qua cho Tưởng Đạc, chỉ trói cậu lại, không cho thức ăn, chỉ để lại nước uống, để cậu cảm thấy sự đau đớn mà cái đói mang lại.
Mỗi ngày, tiếng khóc của Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên lần lượt vang lên bên ngoài phòng.
Vài ngày sau đó, ngay cả tiếng khóc cũng dần dần yếu đi.
Trong bóng tối, cơn đói giống như những con đỉa chui vào trong tận xương tủy của Tưởng Đạc.
Thính giác của cậu bỗng nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén anh thậm chí cậu còn có thể phán đoán hành động của gã đàn ông từ tiếng bước chân trong nhà, hắn ta đã ra ngoài rồi, uống rượu rồi, đang xem chương trình TV gì, đã ngủ hay chưa…
Buổi chiều hôm đó Tưởng Đạc tỉnh dậy, sợi dây thừng trói hai tay đã bị cậu mài vào những những mảnh thép ở dưới chân giường, trở nên mỏng manh hơn.
Cuối cùng, một trong những sợi dây thừng đã đứt, đôi tay rõ ràng đã được nới lỏng ra không ít.
Ý thức đang mông lung của Tưởng Đạc đột nhiên chấn động, cậu bình tĩnh mở đôi mắt đã kết vảy của mình ra.
Hai đứa trẻ trong phòng ngã lăn ra đất, không còn cần bất cứ sự trói buộc nào nữa, vì bọn chúng gần như không còn dấu hiệu của sự sống.
Tưởng Đạc biết, không hết hôm nay bọn họ sẽ chết, sau khi họ chết, sẽ đến phiên cậu.
Ngoài phòng, bước chân của gã đàn ông có chút lộn xộn, hình như hắn ta đã uống rượu.
Tưởng Đạc nhắm mắt lại, từng tế bào trong não đều sống lại, chú ý đến nhất cử nhất động ở bên ngoài, qua âm thanh, mọi hành vi của gã đàn ông đều được tái hiện trong tâm trí cậu.
Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của gã đàn ông.
Tưởng Đạc thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, khó khăn vịn vào giường để đứng dậy, trong phòng bốc ra mùi hôi thối của phân và nước tiểu, nhưng so với điều đó, điều đáng sợ hơn chính là cái chết đang đến gần…
Cậu bước đến chỗ Vương Vỹ và Cao Tử Nhiên rồi đẩy họ một cái: “Dậy đi.”
Cả hai không phải đang ngủ, mà là đã rơi vào trạng thái hôn mê, Tưởng Đạc đẩy thế nào cũng không thể đánh thức bọn họ.
Cậu đưa tay ra thăm dò hơi thở của hai người họ.
Hơi thở của Cao Tử Nhiên mỏng manh, còn Vương Vỹ thì… đã không còn thở nữa.
Tưởng Đạc đứng dậy nhìn hai đứa bé đang nằm trước mặt, chỉ cần vài giây, trong lòng cậu đã có quyết định.
Thế giới chưa bao giờ tỏ thiện chí với cậu, ngay cả hai đứa trẻ đang nằm trên mặt đất cũng vậy, Vương Vỹ đã từng rút súng cao su bắn cậu, còn Cao Tử Nhiên đã từng mắng mẹ cậu.
Lúc này, cậu chỉ có thể tự cứu mình, sống sót trở về với cô bé kia.
Cậu đã hứa sẽ ở bên cô bé mãi mãi…
Không thể nói mà không giữ lời.
Tưởng Đạc đặt cái ghế bên dưới cửa sổ, giẫm lên rồi cố gắng mở cửa sổ trên trần đang đóng chặt ra.
Cửa sổ trần bị khóa từ bên ngoài, cậu không thể mở nó bằng lực cánh tay của mình được.
Ta nhìn quanh một hồi, từ dưới gầm bàn lộn xộn nhanh chóng tìm được một cây gậy sắt.
Cây gậy sắt còn dính máu này chính là công cụ phạm tội của kẻ đồi bại kia.
Cậu dùng gậy sắt làm xà beng cạy van cửa sổ ra.
Đây là một căn nhà một tầng trong một khu ổ chuột, xung quanh không có người ở.
Đương nhiên cậu không dám kêu cứu, vì sợ sẽ kinh động đến tên sát nhân đang ngủ, nên cậu chỉ có thể vất vả trèo lên cửa sổ, cố gắng nhảy xuống rồi trốn thoát.
Khoảng cách giữa cửa sổ và mặt đất nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, Tưởng Đạc không còn cách nào, chỉ có thể kiểm tra bằng mắt thường xem khoảng cách này có khiến cậu ngã bị thương hay không, có lẽ sẽ bị tàn phế, nhưng không đến nỗi mất mạng…
Đây là cơ hội duy nhất, cậu không thể có lần thứ hai được nữa.
Sự sống và cái chết nằm trong một ý nghĩ này.
Tưởng Đạc quay đầu lại nhìn hai người đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Họ là những con cá đang chết dần chết mòn, không còn sự sống.
Cậu đã chiến đấu chống lại số phận trong rất nhiều năm, cố gắng để trở nên tốt hơn, cố gắng sống cho giống con người, cậu không thể chìm vào bóng tối như những người này được.
Trong lòng cậu… còn chứa một hy vọng duy nhất.
Tưởng Đạc không hề do dự nhảy xuống, chân trái chạm đất phát ra tiếng răng rắc, đau đớn kịch liệt khiến cậu suýt nữa ngất đi.
Cậu phải đứng dậy, dù có bò cũng phải bò ra khỏi cái địa ngục khủng khiếp này.
Tưởng Đạc nghiến răng nghiến lợi dựa vào tường để đứng dậy, hai mắt mờ đi do vảy máu không nhìn rõ đường đi phía trước, mỗi bước chân phải đều là một cơn đau xuyên thấu tâm can.
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục cũng đến một con đường có người qua lại, một thiếu niên mặt đầy máu lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường, mọi người lập tức vây quanh cậu.
“Nó bị thương rồi!”
“Mau gọi 120 đi!”
“Thế này nên gọi cảnh sát chứ nhỉ!”
Tưởng Đạc không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống đất.