Trước lễ Tình nhân một ngày, Bắc Kinh hạ trận tuyết lớn đầu tiên, từng bông tuyết cỡ đại trút xuống thành phố cả một ngày trời, mãi đến chiều tối mới dần dần ngớt lại.
Bùi Dữ Minh đạp lên nền tuyết dày cộp đi sang nhà tìm Khám Tụng Ninh, ngang qua cửa hàng bán hoa còn ghé vào mua một bó hoa hồng nhỏ.
Đến được dưới lầu nhà Khám Tụng Ninh, quả đầu cậu tỉ mỉ chải chuốt ở nhà đã bị gió thổi tan tác dính đầy tuyết vụn, may mà bó hoa hồng được che chắn trong ngực áo vẫn còn nguyên không bị dập nát chút nào.
Cậu lắc lắc đầu, soi mặt vào gương chiếu hậu một chiếc xe bên đường sửa sang lại kiểu tóc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khám Tụng Ninh đứng dưới cột đèn quấn khăn quàng cổ mình tặng, đang vẫy vẫy tay.
Hai mắt Bùi Dữ Minh sáng rực, cầm hoa hồng tung tăng chạy tới ôm cổ Khám Tụng Ninh.
Khám Tụng Ninh nhận hoa rồi phủi phủi tuyết đọng trên vai áo Bùi Dữ Minh, cười nói: “Cục cưng tặng hoa cho anh sớm thế, ngày mai mới là lễ Tình nhân mà.”
Bùi Dữ Minh không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn anh.
Khám Tụng Ninh đứng chờ cậu nên chóp mũi bị lạnh hơi ửng hồng, mái tóc dính đầy tuyết cứ như đã ở bên cậu mãi đến khi bạc đầu. Lúc anh cúi đầu nghịch cánh hoa, một mảnh hoa tuyết cũng đáp xuống hàng lông mi khiến nó rung lên cực kỳ xinh đẹp.
Đột nhiên Bùi Dữ Minh cảm giác tim mình đập nhanh hơn, mặt cũng nóng bừng. Cậu liếm môi liên tục nuốt khan.
Không phải cậu muốn nói lời nào khó nói hoặc gấp gáp muốn hôn môi, chỉ là thích anh đến không chịu nổi mà thôi.
“Cục cưng?” Khám Tụng Ninh thấy cậu như đang thất thần bèn giơ tay quơ quơ trước mặt, “Ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà đi.”
Bùi Dữ Minh phản xạ “ừ” một tiếng nhưng vẫn ngơ ngẩn nhìn anh, đến khi Khám Tụng Ninh gọi lần thứ hai, cậu mới nâng cằm anh lên hôn khẽ một cái lên mi mắt.
Ngày hôm sau Bùi Dữ Minh ôm bà xã ngủ nướng đến giữa trưa mới dậy, kéo màn lên phát hiện tuyết đã ngừng rơi rồi, ánh mặt trời bên ngoài thoạt nhìn rất ấm áp.
Hai người khoác tay ra ngoài ăn mừng lễ tình nhân, thấy trong vườn hoa dưới tiểu khu toàn là tiếng trẻ con đang nghịch tuyết và tiếng gâu gâu vui vẻ của đám chó được chủ nhân dắt đi chơi.
Trong túi áo Bùi Dữ Minh nhét một vốc kẹo chocolate vốn muốn chia cho đứa trẻ dưới lầu nhà Khám Tụng Ninh mấy cái, kết quả vừa sờ túi đã thấy mấy đứa khác cũng bắt đầu xông tới, cậu đành phát cả cho bọn chúng. Phát đến cuối cùng chỉ còn chừa lại một viên chocolate đen 100% siêu đắng, Bùi Dữ Minh bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Khám Tụng Ninh, vẻ mặt rất là tủi thân 🥺.
Khám Tụng Ninh thừa dịp cậu bận rộn chia kẹo cho lũ trẻ thì ngồi xuống nặn một quả cầu tuyết, lúc này anh giấu hai tay sau lưng mỉm cười gian xảo nhìn Bùi Dữ Minh, sau đó ném cầu tuyết lên người cậu.
Bùi Dữ Minh sửng sốt giây lát, đột nhiên nhếch miệng cười toe một cái rồi nhào về phía Khám Tụng Ninh, trực tiếp đẩy anh xuống một đụn tuyết dày chưa bị ai giẫm chân lên.
Tuyết rất dày nên ngã xuống không đau, hai người lăn trên tuyết cười đùa hả hê, nghịch đủ rồi mới thở hồng hộc ôm nhau, Bùi Dữ Minh đỡ gáy Khám Tụng Ninh cúi đầu hôn anh.
Hí hí 🤤, rõ ràng vợ mình không phải chocolate, sao miệng lúc nào cũng ngọt như thế nhỉ.