Đối với loại người như Nhan Hoàn, điều đó không có nghĩa lý gì, ông ta cố chấp, cực đoan và vô cùng tự phụ. Bình thường trông ông ta có vẻ dễ tính kèm theo luôn nở nụ cười, nói chuyện chậm rãi và tử tế nhưng thực tế ông ta chưa bao giờ tiếp thu ý kiến và kiến nghị của người khác, cũng khó mà coi trọng một người, càng ôn hòa thiện lương thì trong lòng lại càng khinh thường, cảm thấy mình tài trí hơn người nên không muốn lãng phí thời gian giải thích nhiều làm gì.
Ông ta luôn nhã nhặn và thản nhiên, phần lớn thời gian toàn dáng vẻ mèo khen mèo dài đuôi xa cách và kiêu ngạo. Trong lòng ông ta thường lấy câu “nói nhiều chỉ phí thời gian” làm trung tâm, bởi vì ông ta quá lười để tranh luận, chỉ có bề ngoài là lớp mặt dễ dãi giả tạo thế thôi.
Đây là điểm khác biệt cơ bản giữa ông ta và Văn Xuyên.
Văn Xuyên không muốn lãng phí thời gian vì dựa trên “chúng ta khác nhau, bạn không cần hiểu tôi, tôi cũng không cần hiểu bạn”, đó là một kiểu đơn phương cố tìm cái chung trong khi vẫn bảo lưu sự khác biệt, cậu không làm phiền nhau và không muốn tốn nhiều tâm tư để xa cách và lạnh nhạt.
Cậu lười xã giao này kia, cũng không muốn lãng phí thời gian để tiếp xúc với những người và những thứ mà cậu không có hứng thú. Tính cách xa cách thế sự của cậu dường như là lá chắn bảo vệ tự nhiên của cậu, bên ngoài còn có một tấm biển lớn, được tô đậm. Có, nhưng không cần thiết.
Nhưng Nhan Hoàn chỉ đơn giản là từ trên cao nhìn xuống, ông ta luôn tự cho mình là đúng nhưng cứ khăng khăng phải bày ra bộ mặt tươi cười, thật ra thì ông ta là một kẻ đạo đức giả điển hình.
Các nhà khoa học cực đoan chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nếu nói đạo lý, trình bày sự thật với người đó thì cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt lãng phí thời gian mà thôi.
Văn Xuyên biết loại người này quan tâm nhất điều gì, chính là thành tựu của ông ta, là bằng chứng ông ta đã đẩy mạnh quỹ đạo của lịch sử loài người, là những mốc lịch sử do chính tay ông ta dựng nên, cũng là khoảnh khắc ông ta đứng trong cung điện thánh nhân đó rồi tỏa sáng muôn phương một cách có ý thức và hãnh diện vì mình đã phổ độ chúng sinh.
Một người như vậy đã cống hiến tâm huyết cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình. Giống như một đứa trẻ không ngừng xếp khối đồ chơi, cũng sẽ cảm thấy hài lòng và vui sướng khi nhìn thấy nó ngày càng cao hơn, đó là niềm hạnh phúc mà không quyền lợi hay tiền tài nào có thể mua được, đó là niềm hạnh phúc thuần khiết nhưng vì quá thuần khiết nên để lộ ẩn ý đằng sau đó là sự tàn khốc.
Vì vậy, cách thực sự hiệu quả để đối phó với loại người như vậy là dỡ bỏ phần đế của khối đồ chơi, để ông ta nhìn những khối đồ chơi mà ông ta xây dựng sụp đổ hoàn toàn và trở thành đống đổ nát. Chỉ có từ chối tất cả các nghiên cứu, thành quả và thành tựu của ông ta và nói ông ta biết lịch sử sẽ ghi nhớ những sai lầm của ông ta, ông ta sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Biến mọi thứ mà đối phương đang phấn đấu thành một trò đùa, chứng minh sự thất bại hoàn toàn của ông ta, đối với ông ta mà nói là sự tàn nhẫn và tuyệt vọng hơn bất cứ điều gì khác, nó đủ để phá vỡ tinh thần của ông ta.
Đương nhiên, tiền đề để chối bỏ là trước hết Văn Xuyên cần phải đưa ra bằng chứng, kết quả mới.
Nhan Hoàn cố sức làm mình bình tĩnh, không thèm để ý đến câu châm chọc của Văn Xuyên, khàn giọng nói: “Cậu chỉ đang ghen tị thôi, quả nhiên tôi nhìn nhầm cậu rồi, cậu không xứng làm học trò của tôi. Cậu chỉ đang ghen tị, cậu muốn cướp thành quả của tôi, không dễ dàng vậy đâu.”
Nhan Hoàn nhìn máy móc dày đặc trong phòng, nói: “Đây là đều là nhân chứng của tôi, họ là người chứng kiến thành quả của tôi, mấy người không thể nào xóa bỏ thành tựu của tôi được. Tôi đã thúc đẩy sự phát triển của nhân loại, cậu không thể phủ nhận chuyện này. Cậu có biết đây là chuyện vĩ đại thế nào không? Cậu còn quá trẻ, cậu không hiểu…”
Nhan Hoàn trừng mắt nhìn, ông ta lộ ra ánh mắt đồng tình: “Mấy người căn bản không nhìn thấy cái tương lai kia thôi, hóa ra cậu cậu cũng không khác gì người khác.”
“Vậy tại sao ông không tiến hóa?” Văn Xuyên nói: “Nếu nghiên cứu của ông thành công như vậy, nhưng nếu đó không phải là loại bỏ gen mà là nâng cấp gen, gen cấp thấp có thể tiến hóa lên gen cấp cao và gen cấp cao có đột phá mới thì đây mới thực sự là thành công. Nhưng Nhan Hoàn, chính xác là ông không thể tiến hóa gen mà chỉ có thể tiến hóa có chọn lọc thôi, đây mà là thành công cái quái gì?”
“Nói bậy!” Nhan Hoàn tức giận nói: “Chất lượng của con người cao thấp không đồng đều, tại sao tôi phải giúp những kẻ vô dụng đó thăng cấp?”
“Trước không nói đến việc ai quyết định giá trị, vậy như ông đã nói, họ không có giá trị.” Văn Xuyên nhíu mày: “Nếu ông làm cho họ có giá trị hơn, chẳng phải nghiên cứu của ông sẽ càng thành công hơn à?”
“Cậu…”
Nhan Hoàn trợn tròn mắt, Văn Xuyên thô lỗ ngắt lời ông ta, cậu để lộ biểu cảm tiếc nuối nói: “Chỉ là ông không làm được thôi, hơn nữa ông cũng không muốn thừa nhận điều này, sự chuyên nghiệp mà ông dày công tu dưỡng chẳng ra sao cả nhỉ. Ông nói virus của ông không có vaccine đúng không, hiện tại tôi nói cho ông biết, tôi đã chế tạo ra vaccine rồi, ông còn lời gì muốn nói không?”
Nhan Hoàn lập tức sửng sốt.
Nếu muốn phá giải virus do ông ta nghiên cứu phát minh ra thì nhất định phải thay đổi trình tự gen, người thanh niên này sao có thể giải quyết được? Ông ta cười nhạo lắc đầu: “Không thể…”
Ý tưởng này cũng là do Văn Xuyên tạm thời nghĩ ra, cậu nhướng mày, cậu để lộ biểu cảm “chuyện đơn giản như vậy sao lại không thể?” khiến Nhan Hoàn không khỏi vươn cổ ra xem cậu đang làm gì.
Cậu quay người bước đến trước bàn điều khiển rồi nói với người ở phía bên kia thiết bị liên lạc: “Anh Dương, anh có thể kết nối với hệ thống giám sát trong phòng thí nghiệm của tập đoàn không? Gửi video qua đây cho tôi là được.”
“Được.” Tốc độ của Dương Khánh rất nhanh, trên thiết bị liên lạc vốn có chức năng chuyển sang, giờ chỉ cần chuyển qua thiết bị liên lạc rồi tiến hành trình chiếu là được.
Nhan Hoàn rất khó hiểu, Văn Xuyên giải thích vài câu với anh trai mình, ngay sau đó video đã được chuyển tới.
Trên bức tường đối diện, xuất hiện một đoạn video CCTV quay trong phòng thí nghiệm của tòa cao ốc tập toàn. Lúc này Kỳ Thập Nhất đang nói gì đó với Văn Hạ, nhưng khi phát hiện camera quét qua cậu ta lập tức làm một cử chỉ OK.
Trong thiết bị truyền tin, tê giác đen nói: “Anh có chắc là có thể?”
Văn Hạ ở bên cạnh nói: “Không gì mà bé cưng nhà tôi không làm được, em ấy nói có thể thì chính là có thể.”
Kỳ Thập Nhất cũng cười nói: “Đúng vậy, tại anh không quen anh Văn Xuyên thôi, nào anh quen anh ấy rồi thì anh sẽ biết, không có gì đáng ngại hết.”
Trên thực tế, Văn Xuyên thực sự đã đánh cược một chút nhưng trong lòng cậu nắm chắc, ngay cả khi lần này cậu không thành công thì vẫn có đủ số liệu để kích thích Nhan Hoàn, chỉ là có thể hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngoài ra, hiếm khi cậu đồng bộ với tần số của anh trai mình được một lần, nên cậu đã suy nghĩ tính toán một chút.
Văn Hạ bước ra khỏi phạm vi camera, nhỏ giọng nói trong thiết bị liên lạc: “Dương Khánh sẽ điều khiển thiết bị liên lạc của La Tử Tùng từ xa, hai bên sẽ đồng thời bắt đầu ghi hình. Chú ý ghi hình nhân vật chính cũng như máy móc trong phòng.”
La Tử Tùng rất bình tĩnh thay đổi vị trí của mình để máy ảnh lỗ kim có thể quay rõ ràng hơn.
“Thấy không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Dương Khánh phía bên kia nói: “Thấy, cứ để vậy đừng cử động, bắt đầu ghi hình rồi.”
Thiết bị liên lạc cần được sạc đúng giờ, sau khi bật ghi hình mức tiêu thụ điện năng trở nên rất lớn, chỉ có thể ghi hình tối đa hai mươi phút.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, sau khi Kỳ Thập Nhất nhận được tín hiệu liền đưa Bình Hi đang bất tỉnh lên bàn thí nghiệm, sau đó lấy một mũi tiêm từ trong tủ đông ra.
Nhan Hoàn tinh tường thấy rõ có rất nhiều thứ tương tự trong tủ đông.
Nhan Hoàn lập tức cảm thấy ngày càng vô lý, ông ta lắc đầu nói: “Mấy người đừng nghĩ lừa được tôi, thuê ai đóng kịch cùng đấy?”
Kỳ Thập Nhất kết nối tất cả các dây sau bật màn hình bên cạnh bàn thí nghiệm lên, Văn Xuyên chỉ có thể chỉ huy từ xa, nói: “Ấn nút màu xanh lam, đúng, rồi xoay núm màu đen bên cạnh để giáo sư Nhan nhìn rõ là không phải chúng ta đang lừa người ta. Trước tiên phải kiểm tra số liệu đã, nhấp vào thư mục bên trái, đúng… Đội trưởng Trương, vui lòng đẩy máy quét não qua, cái đó không thể làm giả được.”
Nhan Hoàn im lặng, ông ta thấy rõ dữ liệu cơ thể của Bình Hi trên hình ảnh quét được.
Văn Xuyên mỉa mai liếc ông ta một cái, bình tĩnh nói: “Ông thật sự cho rằng thứ mà ông làm ra không ai có thể giải quyết được à? Nếu ông tự tin như vậy thì cần gì phải đi ám sát những đàn anh khác? Chính ông quyết định luật chơi, sau đó lại loại bỏ những người chơi khác, cái này mà được gọi là thành công của ông?”
Nhan Hoàn trừng mắt nhìn Văn Xuyên, ông ta không tin cậu có thể bẻ khóa virus nên không thèm nói chuyện với cậu mà chỉ lẳng lặng nhìn.
Văn Xuyên nói với Kỳ Thập Nhất: “Bật núm màu đỏ đi, làm theo khẩu lệnh của tôi. Đầu tiên 5% là được, tốt, từ từ thôi, 6%, 8%… Đưa số liệu não cho tôi, được rồi, Thập Nhất cậu có thấy cái đường lượn sóng màu xanh lá cây đó không? Đừng vượt qua đường đó, từ từ thôi.”
Bầu không khí tràn ngập cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở.
“25%.” Kỳ Thập Nhất liếc nhìn thời gian, cậu ta có chút sốt ruột, thời gian ghi hình không thể kéo dài quá lâu mà bọn họ đã tiêu hao mất mười phút ở đây rồi.
“Ở đây nhất định phải chậm.” Văn Xuyên bình tĩnh nói: “Được, có thể tiêm rồi.”
Kỳ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đang hôn mê rồi nhỏ giọng nói: “Cố lên nha, cố chịu đựng chút!”
Cậu ta nghiến răng chậm rãi đẩy mũi tiêm vào. Nhan Hoàn gần như nín thở nhìn biểu đồ số liệu không ngừng dao động trên màn hình mà không chớp mắt.
Vài giây sau, nhịp tim của Bình Hi tăng nhanh, hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp hơn, cơ thể bắt đầu co giật, sau đó xuất hiện các triệu chứng thiếu oxy và rối loạn nhịp tim.
Nhan Hoàn cười lớn: “Hahahaha! Cậu thanh niên này! Cuối cùng vẫn quá…”
Ông ta còn chưa nói xong, Bình Hi đột nhiên ngừng thở, tim cũng ngừng đập, trên điện tâm đồ xuất hiện vạch đỏ chạy song song với vạch xanh, còi báo động vang lên chói tai kèm theo tiếng “tít” kéo dài.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhan Hoàn chậm rãi quay đầu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Xuyên ông ta vui vẻ nói: “Đến phiên tôi hỏi cậu,cậu có lời nào muốn nói không?”
Văn Xuyên không nói gì, tất cả những người trong phòng đều im lặng, nhân viên y tế trong phòng thí nghiệm đang cố gắng cấp cứu.
“Dậy đi!” Kỳ Thập Nhất nhịn không được rống to: “Cố lên nào! Cố chống đỡ nào! Dậy đi!”
Văn Xuyên lặng lẽ siết chặt nắm đấm, lưng cậu đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng biểu cảm vẫn giữ bình tĩnh như cũ.
Một phút sau, Nhan Hoàn đã quay đầu khuyên bảo những người khác.
“Các người định đi theo một người như vậy sao? Tùy tiện thí nghiệm rồi giết một người vậy mấy người còn dám sử dụng vaccine do cậu ta phát triển không? Rồi còn cái gì mà thuốc biến nạp kiểu mới?” Nhan Hoàn khinh thường nói: “Tôi tốn nhiều tâm huyết như vậy, sao cậu ta có thể dễ dàng…”
“Sống rồi!” Kỳ Thập Nhất đột nhiên kêu lên.
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Xuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống lên bàn điều khiển cậu mỉm cười nhìn về phía Nhan Hoàn: “Ông vừa mới nói cái gì? Tốn bao nhiêu tâm huyết? Thứ này khó lắm à?”
Nhan Hoàn không thể tin được nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, biểu đồ dữ liệu trên màn hình lại ổn định lần nữa, nhân viên y tế lập tức lấy một ít máu đi phân tích, hưng phấn nói: “Thành công rồi! Virus trong cơ thể cậu ấy đang bị tiêu diệt!”
Văn Xuyên âm thầm nắm chặt nắm đấm, cậu cố gắng kìm nén tiếng hoan hô muốn tràn ra khỏi cổ họng, cậu nhướng mày hỏi: “Thế còn gen thì sao?”
“Về phần này cần phải quan sát thêm đã.” Nhân viên y tế ở đầu dây bên kia nói: “Cậu đã thành công, ngài Xuyên, cậu đã thành công rồi!”
Tề Thời Thi và những người khác vỗ tay, tiếng reo hò đã lây sang những người bên kia màn hình, mọi người vốn đang xì xào bàn tán, sau đó có người tăng âm lượng lên hỏi: “Có vaccine rồi hả?”
“Không cần biến nạp? Không cần chịu khổ hả?”
“Cái này phải dùng mấy lần?”
Nhan Hoàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình, trước khi ông ta định thần lại Văn Xuyên đã nói với những người khác: “Chỉ cần sử dụng một lần thôi là sẽ tạo ra kháng thể mới. Những người sống sót khác được cứu rồi, nếu mấy người vẫn còn người nhà và bạn bè sống bên ngoài thì bọn họ đều được cứu rồi.”
Không biết ai đã lặp lại câu nói của cậu đầu tiên: “Được cứu rồi?”
Lại có người lẩm bẩm nhắc mãi: “Được cứu rồi à? Không cần dùng… Biến thành cái dáng vẻ này?”
“Không cần dựa vào thuốc biến nạp mà vẫn còn sống?”
“Có di chứng gì không? Có bị đau đầu không? Có bị mất khống chế không?”
“Không đâu.” Văn Xuyên lắc đầu, cam kết với mọi người: “Không có tác dụng phụ cũng không khó chịu, càng không cần phải chịu khổ, còn về chuyện hóa thú hay không thì trước mắt không thể xác định được. Cho dù hóa thú cũng không còn di chứng nữa và không mất khống chế.”
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng, sau đó một đám nhân thú lập tức hoan hô, bọn họ phấn khởi hét lên, sau khi phát ra tiếng kêu liền quay đầu nhìn Nhan Hoàn, vô số ánh mắt cắm chặt ông ta xuống đất như những thanh kiếm sắc bén khiến ông ta không thể động đậy.
Đó là những ánh mắt xem thường, ghê tởm, chế giễu và khinh thường giống như nhìn vào một con rệp không có bất kỳ giá trị tồn tại nào.
Nhan Hoàn lẩm bẩm: “Sao có thể… Sao cậu có thể làm điều đó… Cậu…”
Thiết bị liên lạc chỉ còn ghi hình được năm phút cuối cùng, Văn Xuyên nhìn về phía ông ta: “Rốt cuộc ông làm ra thứ này thì có ích lợi gì? Không phải tôi đang tìm ra đáp án à?”
“Không thể nào! Virus này… Không, đó là “ký sinh trùng”! Nó sẽ sinh sôi nảy nở trên cơ thể con người với tốc độ cực nhanh, nó thao túng cơ thể con người, ăn máu thịt của vật chủ và máu thịt của những sinh vật sống khác. Thậm chí nó có thể bám vào cơ bắp và dây thần kinh, bám cả đại não. Nó sẽ trở thành vật chủ và sau đó bắt đầu lây nhiễm, tốc độ lây lan của thứ này nhanh hơn tác dụng của bất kỳ loại thuốc nào, cậu không thể tạo ra vaccine được! Không thể! Vaccine căn bản không có thời gian để phát huy tác dụng!”
“Chất độc hóa học mà tôi nghiên cứu nhằm vào bọn zombie có tác dụng làm chậm tốc độ lây nhiễm trong cơ thể anh ta. Tiêm thuốc trong trường hợp này tỷ lệ thành công không phải là không có.” Văn Xuyên nói rồi tiếp tục hướng dẫn: “Lý thuyết di truyền học của ông đã hoàn toàn thất bại, giờ đã có vaccine rồi nên tất cả mọi người đều có thể được cứu mà không nhất thiết phải biến đổi gen.”
“Cậu đang phá hoại nghiên cứu của tôi!” Nhan Hoàn phẫn nộ nói: “Loài người tiến hóa gen là điều cần thiết! Đó là cách duy nhất để cứu chúng ta và Trái Đất! Nếu cậu làm như vậy thì những người kia đều chết uổng rồi!”
“Người nào?”
“Đương nhiên là người tham gia kế hoạch!” Nhan Hoàn nói: “Những người có gen cấp thấp đã bị đào thải ngay từ đầu rồi! Bọn họ không có giá trị tồn tại! Còn có những chuyên gia di truyền, đội tìm kiếm và cứu nạn của quân đội! Tất cả đều chết vô ích!”
“Nếu không phải tại ông, bọn họ vốn dĩ không cần phải chết.” Văn Xuyên bình tĩnh nói.
“Bọn họ thì sao? Nếu không phải do bọn họ đồng ý thì tôi có thể làm được?” Nhan Hoàn cười lạnh, chỉ vào mấy người trong cửa khoang: “Nếu không nhờ bọn họ tài trợ hay được các quan chức cấp cao phê duyệt mà tôi có thể tự nghiên cứu một mình rồi làm đến nước này à?”
“Ting ting.”
Thiết bị liên lạc vang lên hai tiếng, thiết bị liên lạc của La Tử Tùng phát tiếng cảnh báo sắp hết pin rồi tự động tắt ghi hình.
Tuy nhiên mấy người Văn Xuyên đã có được tất cả bằng chứng mà họ muốn.
Video cuộc họp quân sự năm đó, tài liệu từ các cuộc họp khác, có cả tài liệu ký tên, thời gian thành lập hệ thống nhận dạng mới của thành phố F và bản đồ quy hoạch v.v., toàn là bằng chứng cần thiết cộng thêm lời khai của Nhan Hoàn nữa, tất cả đều đã đủ rồi.
Mà mấy chuyện tiếp theo cũng không cần ghi hình làm gì.
Chỉ là có oán báo oán, có thù báo thù mà thôi.
Trong mấy cái cửa khoang bị xé chất lỏng dinh dưỡng, mấy thương nhân giàu có nổi tiếng và một số nhân vật cấp cao đã tỉnh dậy.
Họ ngơ ngác nhìn đám người xung quanh, bao gồm cả một số dã thú, sau đó lập tức vui mừng khôn xiết hỏi: “Thành công rồi à?”
Hạng Thần cúi xuống gần hơn, hắn nhe răng nanh ra, dữ tợn cười cười: “Tỉnh rồi à? Có mơ thấy một giấc mơ đẹp không?”
Mọi người: “…”
Mấy người lập tức nhận ra có điều bất thường, muốn lập tức đứng dậy nhưng lại bị lũ dã thú xông tới đẩy trở về.
Hàm răng sắc nhọn cắn vào da thịt bọn họ khiến mấy người đó kêu thảm thiết, sau đó lập tức thấy Nhan Hoàn và ba vị tướng quân liền gào thét: “Ngây người làm gì! Cứu với!”
Ba vị tướng quân kia nơm nớp lo sợ toát mồ hôi hột, bọn họ vẫn đang nghĩ cách giải cứu người nhà còn nằm trong khoang kia, khó khăn nói: “Đây là một âm mưu, chúng ta bị lừa rồi, tiến hóa gen là một trò bịp bợm…”
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy! Trước tiên đem mấy thứ này ra đi cái!”
“Phải nhanh đi ra, phải nhanh lên…” Không ai rảnh để ý tới bọn họ thế là mấy vị tướng quân hoảng loạn chạy lung tung.
Các gian phòng thông nhau trên lầu đều đặt đầy máy biến nạp, dưới ánh đèn mờ ảo, ba vị tướng quân mở to hai mắt cấp tốc tìm kiếm người nhà của mình.
Bọn họ liên tục giẫm lên mấy sợi dây lộn xộn trên mặt đất, những người vừa tỉnh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tên phú thương vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, bởi vì ngủ quá lâu nên bọn họ nhất thời không thể đứng vững được mà ngã nhào trên đất, đám người khó khăn nhúc nhích.
Anh ta sợ hãi hét lên: “Đừng giết tôi! Mấy người muốn gì cũng được! Tôi có tiền! Tôi có tiền!”
“Mấy người mau nhìn xem tôi là ai! Tôi có thể cho mấy người công ty con! Chia cổ phần! Tôi còn có rất nhiều nhà cửa! Có cả mấy cái đảo thuộc quyền sở hữu của tôi! Tất cả đều cho mấy người! Đừng giết tôi!”
Hạng Thần ngồi xổm cách đó không xa nhìn một đám nhân thú đang hành hạ phú thương. Tất cả sự phẫn nộ của mọi người và cả cơn khát máu vì bị lừa dối, phản bội đều dâng lên mãnh liệt, Hạng Thần vẫy vẫy đuôi, lạnh lùng nói: “Tiền? Bây giờ tiền là thứ vô dụng nhất.”
Những người nhân thú khác thì đi bắt ba vị tướng quân, trong sự hỗn loạn, mấy ống chứa chất lỏng dinh dưỡng liên tục bị phá vỡ, chất lỏng này chảy đầy căn phòng, mọi người cũng theo đó mà liên tục thức dậy từ cửa khoang rồi rơi vào hoảng loạn.
Tiếng hét phẫn nộ, tiếng gầm của dã thú, tiếng la hét sợ hãi hợp tấu thành một bản giao hưởng châm biếm số phận trong những ngày tận thế, nó chơi đi chơi lại khúc nhạc về sự hèn hạ, hẹp hòi, ích kỷ và vô đạo của con người, viết ra một giai điệu tuyệt vọng khiến cho tử thần và nữ thần số phận liên tục reo hò khen hay. Cuối cùng bởi Nhan Hoàn nắm giữ sợi dây của bức màn số phận nên tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ông ta.
Cuối cùng vở kịch lớn này cũng đến hồi kết rồi.
Trong hỗn loạn, biểu cảm Nhan Hoàn trở nên hốt hoảng, ông ta bị ép qua đứng bên cạnh bàn điều khiển.
Văn Xuyên đang bịt một bên tai, giải thích cho Kỳ Thập Nhất biết cậu ta cần dữ liệu nào từ Bình Hi để cải tiến phân tích, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhan Hoàn đã sờ được nút điều khiển.
Ông ta đẩy công tắc lên, đèn xanh lập tức bật. Văn Xuyên vội vàng đi tới nhấn nút tắt khẩn cấp nhưng đã quá muộn rồi.
“Rút lui!” Đồng tử Văn Xuyên đột nhiên co rụt lại, vội vàng nói: “Hạng Thần!”
Hạng Thần nhanh chóng lao tới, hắn dùng một chân hất văng Nhan Hoàn, Nhan Hoàn bị đập vào tường khiến vết máu trên ngực ngày càng đậm hơn.
“Hự…” Ông ta cố chấp nói: “Tôi thành công rồi, bọn họ là người chứng kiến tốt nhất đấy. Kết quả của tôi không có gì sai, cậu không thể phủ nhận nghiên cứu của tôi cũng đừng cố gắng xóa bỏ thành quả của tôi!”
“Loài người nhất định phải tiến hóa, mấy người không nhìn thấy cái tương lai đó, sự ngu dốt của mấy người đã hoàn toàn hủy hoại nó!”
Băng gạc của Nhan Hoàn bị ma sát đến mức bật ra, để lộ miệng vết thương dữ tợn bên trong.
Đó là một vết cào rất dài, Hạng Thần vừa nhìn qua là đã biết đây nhất định là vết thương sau khi hắn vừa mới biến nạp, gây ra dưới tình huống mất ý thức. Trông vết thương nghiêm trọng như vậy, ở tuổi này của Nhan Hoàn, ông ta vốn khó mà chống đỡ được.
Ông ta chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất nhìn Văn Xuyên: “Cậu đang mang thai chứng tỏ phương hướng của tôi không sai. Con của cậu sẽ rất mạnh mẽ, cậu phải bồi dưỡng nó cho thật tốt rồi nghiên cứu nó, nó là đối tượng thí nghiệm nòng cốt cho sự phát triển của loài người trong tương lai…”
“Con tôi không phải vật thí nghiệm.” Văn Xuyên ngồi trên lưng sói, cúi đầu nhìn Nhan Hoàn: “Dù thông minh hay bình thường, tầm thường hay vĩ đại, đứa nhỏ chỉ là con tôi mà thôi. Tôi sẽ tôn trọng tất cả những nguyện vọng của thằng bé để nó sống một cuộc đời vui vẻ và khỏe mạnh. Cả đời này nó sẽ không bao giờ biết về cái kế hoạch tanh tưởi này của ông và nó vĩnh viễn không cần phải biết làm thế nào mà thằng bé được đến với thế giới này.”
“Không được!” Nhan Hoàn đột nhiên nổi điên: “Nó là kho báu! Là kho báu đấy! Cậu không thể chôn giấu chuyện này với nó được! Không được! Cậu nhất định phải nói cho nó biết, là vì tôi, là bởi vì tôi mới có nó! Nó là hy vọng của loài người! Nó có trách nhiệm nhất định phải gánh vác!”
“Đừng có mơ.” Văn Xuyên nhẹ nhàng ngắt lời ông ta.
Nhan Hoàn giãy giụa muốn đứng dậy, Văn Xuyên đột nhiên thấy thương hại nói: “Ông có biết vì sao ông thất bại không?”
Nhan Hoàn giận đến mức tím mặt: “Tôi không có…”
“Bởi vì cái thứ thiên phú này ông không học được.” Văn Xuyên ngắt lời hắn, tùy ý nói.
Hạng Thần bật cười ra tiếng, Văn Xuyên nhéo nhéo cái tai to của hắn, cậu không để ý tới cái người đang phẫn nộ hét lớn phía sau nữa, mặc cho sói đen cõng mình chạy ra cửa, đồng thời hét lên: “Anh La ơi! Đi thôi!”
Cậu vừa gọi người mình, vừa bảo sói đen nhanh chóng ra khỏi cửa rồi chạy về phía lối thoát hiểm, đám người La Tử Tùng theo sát phía sau. Mà trong căn phòng bị lấp đầy bằng những lưới điện nhỏ, chúng nhanh chóng trút vào trong tất cả các máy biến nạp.
Có thể nghĩa ra những người vừa tỉnh dậy đã sợ hãi thế nào, còn những người đang ngủ say thì không có ý thức, nét mặt bình thản.
Lũ nhân thú cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng chạy ra ngoài, ba vị tướng quân mồ hôi đầy người tìm thấy người nhà của mình nhưng cũng không kịp lôi bọn họ ra.
“Không!”
“Dừng lại!”
“Cái tên điên Nhan Hoàn này!”
Tiếng gầm gừ và âm thanh của dòng điện tràn ngập trong căn phòng, một vị tướng quân vừa mới cưỡng ép mở cửa, đang định bế đứa nhỏ trên tay ra ngoài thì nghe thấy tiếng “bíp” trên bàn điều khiển.
Ông ta cứng ngắc dừng lại, tất cả máy biến nạp đồng thời được sạc đầy rồi phóng ra một dòng điện cực lớn.
Ngay lúc đó, vị tướng quân bị điện giật văng ra ngoài, hoàn toàn bất tỉnh luôn, trong khi những người trong máy biến nạp chợt tỉnh khỏi giấc mơ đẹp và chính thức rơi vào trong một địa ngục thực sự.
“A!”
“A a a a a!”
“Đau quá a a a!”
“Cho tôi ra ngoài đi!”
Có thể nghe thấy tiếng vỗ, tiếng va đập và tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai.
Dòng điện cực lớn gây ra gây ra tia lửa điện trong mạch mấy đường dây, sau đó một đường dây nào đó lặng lẽ bốc cháy.
Trong khoang này, bất kể bạn có chức vụ gì, bạn có quyền gì, có được người khác yêu mến và tôn trọng hay không. Giờ phút này, giống như đã bị đóng đinh vào quan tài từ sớm, không còn chút sức lực nào để vùng lên nữa.
Phần lớn bọn họ đều biến nạp không thành công, kiểu gì cũng chết sớm thôi, còn lại một nửa không sống sót qua lần biến nạp này, chỉ có một số ít là biến nạp thành công nhưng lại bởi vì mạch điện gặp trục trặc nên bị nhốt trong cửa không thoát ra được.
Ý thức của số ít người biến nạp không rõ lắm, bọn họ mất kiểm soát nghiêm trọng và không thể giao tiếp. Vì không có thuốc biến nạp nên bọn họ vùng vẫy trong khoang như dã thú, thậm chí không nhớ làm thế nào để mở cửa, chỉ biết dùng một sức mạnh to lớn hất tung cửa khoang. Chỉ còn lại hai vị tướng quân cô quắp ngồi bệt trên mặt đất, bọn họ tận mắt nhìn thấy người nhà của mình kêu gào thảm thiết rồi chết đi nên hoàn toàn suy sụp.
Lửa lớn bao phủ cả căn phòng, sau đó lập tức có một vụ nổ lớn xảy ra. Nửa mình dưới của Nhan Hoàn toàn là máu bò ra khỏi phòng, trong miệng ông ta còn lẩm bẩm: “Tôi không thất bại.”
“Đó là kho báu của loài người, không thể để nó sống như một người bình thường được, cậu mau quay lại đi!”
“Nhan Sênh? Nhan Sênh đi đâu rồi?”
“Thư Ngọc, Thư Ngọc?”
“Tôi không thất bại, tôi còn có một cách khác! Mấy người mau quay lại đi!”
Nhan Hoàn nghiến răng, đôi mắt đỏ bừng, ông ta đang leo lên cầu thang thì đột nhiên bị người ta giẫm lên chân.
Đối phương không hề khách sáo trực tiếp đạp gãy mắt cá chân của ông ta, ông ta hét lên đầy thảm thiết, vừa quay đầu liền thấy hai vị tướng quân chạy ra từ trong biển lửa.
Hai người kia giơ súng trong tay lên lạnh lùng nhìn ông ta.
“Đồ điên.” Vẻ mặt của một người xám xịt, thảm hại không chịu nổi, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Xuống địa ngục đi.” Cơ thể người còn lại bị đốt đến mức trông rất tả tơi, một bên mặt cũng bị bỏng nặng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và khủng khiếp.
Nhan Hoàn trợn to hai mắt, ông ta vừa mới nói ra một chữ “không”, tiếng súng liền vang lên.
Ông ta bật ra tiếng rên rỉ nằm ngửa trên mặt đất, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Hai người kia không hề trực tiếp giết ông ta, mà bọn họ bắn bảy tám phát, lần lượt bắn trúng các nơi như vai, cánh tay, đùi, eo của ông ta. Nhan Hoàn giống như một con chạch, nảy lên và run rẩy trên mặt đất, sau đó ông ta lập tức bị bắn vào ngực, máu trong miệng liền trào ra.
“Khưa khưa…” Ông ta không ngừng rung rung như cái máy bị hỏng, ánh mắt không cam lòng trừng mắt nhìn người trước mặt.
Ông ta không thất bại, không hề, ông ta nên được khắc ghi vĩnh viễn trong sử sách, đừng bao giờ nghĩ sẽ cướp được thành tựu của ông ta, đừng bao giờ nghĩ!
Pằng.
Phát súng cuối cùng này trúng trán ông ta.
Nhan Hoàn trợn trừng đôi mắt, sau khi ông ta hoàn toàn cứng ngắc bất động rồi mà hai người này vẫn không bỏ qua cho ông ta. Bọn họ không ngừng bắn cho đến khi súng hết đạn và cơ thể Nhan Hoàn thành một cái tổ ong vò vẽ.
Tên điên tự cho mình là công thành danh toại mang theo sự không cam lòng vô tận mà chết đi biến thành một vũng bùn lầy. Bạch Tháp nơi xa cũng ầm ầm sụp đổ, trong khu C, những cột đá khắc tượng ông ta sụp đổ, trên mặt đất đổ nát thê lương. Mà gương mặt được khắc như một vị thần của ông ta bị xẻ dọc từ chính giữa xuống rồi chia thành mấy mảnh vỡ, chia thành nhiều cánh hoa, khóe miệng vốn dĩ ôn hòa và đầy cảm thông vì bị nứt gãy thành mấy tảng mà rũ xuống liền trở thành dáng vẻ tiu nghỉu, tất cả đều chìm trong cơn mưa tầm tã.