Đã là ngày thứ năm mươi kể từ khi virus bùng phát.
Vào lúc nửa đêm, một nhóm tang thi lang thang bên đường, con ngươi của bọn nó có màu trắng đục, giống như được phủ một tấm vải trắng, khuôn mặt ngước lên một góc không tự nhiên, đôi tai đang chú ý lắng nghe âm thanh, mũi của bọn nó liên tục ngửi, không để lọt bất kỳ dấu vết nào của con mồi.
Bọn nó ngơ ngác đi loanh quanh, cuối cùng đụng phải một chiếc xe bọc thép đậu bên đường, lớp vỏ kim loại lạnh lẽo của chiếc xe khiến chúng không có chút hứng thú nào, nhưng trực giác nhạy bén với âm thanh và mùi hương khiến bọn nó không hề muốn rời đi, bọn nó luôn đi vòng quanh chiếc xe bọc thép.
Bên trong xe, không gian rộng rãi phía sau tạo không gian vui chơi cho Hạng Thần.
Trên túi ngủ, ngón tay Văn Xuyên gần như co rút, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, sau đó bị mười ngón tay của Hạng Thần siết chặt, hai đầu ngón tay đan vào nhau, có khi thì dùng lực, có khi thì thả lỏng, Một âm thanh hừ hừ như bị bóp nghẹt ngắt quãng vang lên trong không gian nhỏ.
Một lúc sau, bên trong xe yên tĩnh, không có gì khác ngoài tiếng hô hấp dồn dập, Hạng Thần đưa tay mò mẫm, tìm khăn tắm lau sạch người Văn Xuyên, sau đó cầm quần áo chờ bảo bối nhà mình mặc vào.
Văn Xuyên lười nhúc nhích, cậu nằm trên chiếc túi ngủ phủ đầy quần áo tay với lấy bình nước uống nước, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn, hai má ửng hồng chưa phai mờ, ánh mắt đầy bất mãn nhìn Alpha nhà mình, một tay thì duỗi xuống xoa xoa hai chân đau.
Vẻ mặt Hạng Thần hài lòng, thản nhiên lau mồ hôi, sau đó nằm nghiêng, vòng tay ôm lấy bảo bối, nhẹ nhàng dùng bàn tay to vuốt ve eo Văn Xuyên, giúp cậu xoa bóp, cùng cậu thì thầm những lời âu yếm.
Văn Xuyên lúng túng nói: “Đừng gọi em là cục cưng nữa.”
Hạng Thần hôn lên vành tai cậu, nói: “Bé ngoan, bé cưng.”
Tai Văn Xuyên đỏ lên, quay đầu nhìn hắn: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Bên ngoài còn có một đống thứ đó, anh thì hay rồi, ở trong xe còn…”
“Bọn nó không vào được mà.” Hạng Thần cười: “Để cho bọn nó ghen tị đi.”
Văn Xuyên: “…”
Hạng Thần cười rũ rượi, lông mày thiếu một góc nhướng lên trông rất đẹp trai tuấn tú, Văn Xuyên nhìn chằm chằm hắn một lúc, đưa tay sờ lên khuôn mặt hắn, trong mắt Hạng Thần lộ ra một nụ cười dịu dàng, hắn chỉ cảm thấy bầu không khí rất tốt, đang nghĩ có lẽ có thể làm điều đó một lần nữa, thì nghe thấy Văn Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bị cấm đụng vào người em cho đến khi đuổi kịp bọn người An Tĩnh.”
Hạng Thần: “…”
Văn Xuyên nói xong lại cảm thấy có chút xấu hổ, tránh nhìn vẻ mặt đau khổ của Hạng Thần, nói: “Em biết anh… Khụ, em cũng…”
Giọng của Văn Xuyên trở nên mềm mại đến mức khó nghe thấy, hai mắt Hạng Thần sáng lên: “Em cũng thích?”
“Không!” Văn Xuyên đè hai tay lên nhau, bóp chặt hai má Hạng Thần, tức giận cắn môi nói: “Dù sao cũng phải nghiêm túc! Bây giờ không phải lúc làm chuyện này!”
“Tôi không khống chế được.” Hạng Thần dùng ngón tay vuốt ve làn da mỏng manh của bảo bối, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích: “Được rồi, nghe lời em.”
Văn Xuyên hài lòng, vừa xoay người lại bị Hạng Thần ôm từ phía sau chuẩn bị ngủ, cảm giác được hơi thở nóng rực phun lên sau gáy, làm cho tuyến thể hơi ngứa.
Văn Xuyên cúi xuống, nhưng Hạng Thần há miệng cắn cậu, Văn Xuyên không chút phòng bị nào liền rên rỉ một tiếng, pheromone độc đoán thuộc về Alpha mãnh liệt hòa làm một với cậu, hai mắt Văn Xuyên dần mất đi tiêu cự, tay chân mềm nhũn, chỉ có thể để mặc Hạng Thần ôm cổ, hết cắn rồi lại hôn như một con chó lớn.
Hạng Thần đã phá đủ rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi cắn chặt vùng da đã đỏ ửng trên cổ Văn Xuyên. Kiểu dung hợp pheromone đơn giản này có cảm giác như thể hai người lại dung hợp một lần nữa, hắn hài lòng dỗ Văn Xuyên đi ngủ. Văn Xuyên đã mệt tới mức không chịu nổi, cậu cũng không thèm tranh cãi với hắn nữa liền nhanh chóng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Văn Xuyên tỉnh dậy trong cơn đau nhức, trên bộ đàm nhận được tín hiệu của bọn người An Tĩnh.
Hạng Thần đang lái xe đi về phía trước, trái ngược với bộ dạng lưu manh tối hôm qua, lúc này rất nghiêm túc, dáng vẻ cứng rắn, ánh mặt trời từ tấm kính phía trước chiếu vào, khiến cho nét mặt của hắn trở nên uy nghiêm như một vị thần chiến tranh, lờ mờ có một luồng khí đáng sợ quanh người hắn.
Văn Xuyên dựa vào túi ngủ nhìn hắn một lúc, trong lòng lan tràn cảm giác chua xót cùng với một tia hạnh phúc.
Nếu chuyện này không xảy ra, liệu họ có bỏ lỡ nhau không? Nếu họ không bỏ lỡ nhau và cũng không xảy ra thảm họa này. Liệu họ có nắm tay nhau hẹn hò như những cặp đôi trẻ bình thường hay không, Hạng Thần sẽ đón cậu khi cậu tan sở, họ sẽ sống cùng nhau, cùng nhau sắp xếp đồ đạc mà cả hai thích.
Buổi sáng, cậu sẽ thức dậy với nụ hôn của Hạng Thần và vào cuối tuần, cậu sẽ đi câu cá và ăn hải sản với hắn và cả chú Hạng.
Nhưng hiện tại mọi thứ đều không chắc chắn, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Văn Xuyên âm thầm thở dài trong lòng. Cậu biết Hạng Thần chỉ cần nắm được một chút cơ hội thì sẽ không bao giờ buông, không phải bởi vì đam mê tuổi trẻ, bởi vì ăn quen nhớ mùi mà là bởi vì có quá nhiều bất trắc, trong lòng của mỗi người đều có một cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.
Cảm giác khủng hoảng này khiến Alpha này phải ôm chặt lấy cậu và hôn lên cơ thể của cậu mọi lúc để đảm bảo an toàn cho cậu, đó hoàn toàn là hành vi của bản năng.
“Tỉnh rồi à?” Hạng Thần quay đầu nhìn, nói: “Tôi sẽ tìm một nơi an toàn cho em đánh răng rửa mặt.”
Ngày hôm qua Văn Xuyên đã đổ mồ hôi nên cậu luôn cảm thấy khó chịu. Hạng Thần luôn nghĩ về cậu và thu xếp mọi thứ vì cậu, nhưng Văn Xuyên cũng biết rằng bây giờ không phải lúc để ý đến những thứ này.
“Không sao, không cần tìm đâu.” Văn Xuyên đánh răng rửa mặt sơ qua bằng nước khoáng, cậu tìm bánh quy nén của bữa sáng, cắn vài miếng rồi leo lên ghế phụ ngồi xuống, thắt dây an toàn, nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Có chút không ổn.” Hạng Thần cũng không ép buộc cậu, hiển nhiên tình huống có chút căng thẳng, hắn nhíu mày nói: “Lúc nãy có liên hệ được với An Tĩnh, nhưng toàn là tạp âm, hoàn toàn không được gì cả, tôi còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh của một vụ nổ.”
Văn Xuyên cũng trở nên căng thẳng: “Bọn họ gặp nạn? Có thể xác định được địa điểm cụ thể không?”
“Tôi vẫn chưa vào khu vực tìm kiếm, nó quá xa.” Hạng Thần lái xe đè bẹp đám thây ma xung quanh, thỉnh thoảng dùng súng máy tự động quét ngang, nói: “Hướng đi chắc là không sai đâu, chúng tôi đã lên kế hoạch chi tiết trước khi khởi hành.”
Hắn nhìn Văn Xuyên một cái, nói: “Đừng lo lắng.”
“Không biết bây giờ anh hai thế nào rồi.” Văn Xuyên nhìn cảnh tượng hỗn loạn ngoài cửa sổ, sau khi cảm giác sợ hãi cùng tê dại ban đầu qua đi, lúc này đối mặt với đám tang thi, Văn Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, bên trong xe yên tĩnh, bên ngoài da thịt bay bay, máu đen tràn ra khắp mặt đất, đường phố hoang tàn, cửa hàng bị đập phá, thủy tinh vỡ vụn, xe cộ bỏ không đều đậu trên đường phố thậm chí trên bầu trời còn không có một con chim nào, hiện ra một cảnh tượng đầy chết chóc và tang thương.
“Anh hai của em là thần đồng trong số những người thần đồng.” Hạng Thần an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Anh ấy sẽ không làm bất cứ điều gì mà anh ấy không chắc chắn, đúng không?”
Văn Xuyên ậm ừ, giúp Hạng Thần dò các kênh vô tuyến rồi bật máy tính lên tiếp tục phân tích dữ liệu máu của Chung Hạo Sinh.
“Mấy ngày nay em đều suy nghĩ,” Văn Xuyên trầm ngâm nghĩ: “Nếu vaccine giả là một trong những giai đoạn tiến hóa, vậy nếu tiếp tục tiến hóa, nó phải bị kích thích trở lại đúng không. Vậy thì cần phải có một ngoại lực để kích thích nó tiếp tục biến dị. Cho nên, đây không phải là dạng vaccine cuối cùng, nó chưa hoàn chỉnh.”
Hai tay Văn Xuyên gõ nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng quan sát biểu đồ dữ liệu và sửa đổi các thông số trong đó.
Nhưng có quá nhiều khả năng sắp xếp tổ hợp lại không có dữ liệu đầy đủ về virus, điều này chẳng khác gì mò kim đáy bể.
“Sao lại rắc rối như vậy?” Hạng Thần cau mày: “Nếu người đó cảm thấy mình là thần, thì tốt hơn hết là cải tạo mọi người luôn cho rồi. Tại sao lại muốn làm chuyện này?”
“Bởi vì người đó phải lựa chọn.” Văn Xuyên nói: “”lòng tốt” của người đó sẽ không tùy ý ban tặng cho tất cả mọi người, chỉ những người được chọn mới có cơ hội này.”
Hạng Thần giễu cợt: “Tôi thật sự coi bản thân là đồ vật.”
Văn Xuyên nói: “Có thể chế tạo ra loại virus này, người này nhất định rất nổi tiếng ở lĩnh vực nghiên cứu gen.”
Cậu mở các tệp đã tải xuống trong cơ sở dữ liệu và xem xét từng tệp một, nhưng danh sách hầu như chỉ toàn màu xám và trắng, đại diện cho cái chết.
Văn Xuyên lẩm bẩm: “Không có người sống, chẳng lẽ là thần chết?”
Hạng Thần nói: “Chắc là làm mấy chuyện xấu nên bản thân cũng bị vạ lây.”
Văn Xuyên: “…”
Đúng lúc này, giọng nói của An Tĩnh truyền đến từ bộ đàm: “Có thể… Xẹt xẹt… Có thể nhận… Xẹt Xẹt… Alo?”
Tiếng nhiễu sóng khắp nơi, Văn Xuyên ngồi nghe rất lâu cũng không nghe rõ, cậu cầm bộ đàm lên nói: “An Tĩnh? Tôi là Văn Xuyên đây, An Tĩnh? Cậu có nghe thấy không?”
“Xẹt xẹt…”
“Văn Xuyên? Xẹt xẹt… Nghe thấy… Xẹt xẹt… Xuyên… Hai người… Xẹt xẹt…”
Bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên, qua bộ đàm có thể cảm nhận được phía đối diện mặt đất đang rung chuyển.
Văn Xuyên và Hạng Thần nhìn nhau, trong mắt đều có thể thấy được vẻ căng thẳng.
“An Tĩnh? Mọi người đang ở đâu? An Tĩnh?”
“Chết tiệt.” Trên mặt An Tĩnh dính đầy bụi cậu ta đang ôm bộ đàm co ro trong góc thang máy, bởi vì tiếng nổ, toàn bộ thang máy rung chuyển, bụi bặm từ trên nóc thang máy rơi xuống, cậu ta lau vết máu trên mu bàn tay tiếp tục thử liên lạc với người ở đầu bên kia của bộ đàm: “Văn Xuyên? Văn Xuyên? Tôi đang ở trong thang máy, không, tôi đang ở trong thang máy của “Trung tâm thông tin cho khách” ở ngoại ô thành phố H, tôi đang bị mắc kẹt.”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, An Tĩnh đợi một lúc rồi nói: “Có ai không? Alo? Chú Hạng? Anh La? Tiểu Kỳ?”
“Có ai không?” An Tĩnh tức giận nói.
“Xẹt… Có.” Đài vô tuyến đột nhiên vang lên, La Tử Tùng mệt mỏi nói: “An Tĩnh? Cậu đang ở đâu?”
“Trong thang máy.” An Tĩnh ngồi dậy, ôm lấy bộ đàm: “Anh La? Anh không sao chứ? Anh bị thương à?”
“Không sao… Xẹt…” Hai người cách nhau không xa, giọng nói trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, La Tử Tùng hít một hơi nói: “Thang máy bị kẹt, tôi sẽ cố gắng khởi động lại, đừng sợ.”
“Tôi…” An Tĩnh nhìn cửa thang máy trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cửa thang máy mới mở ra được một nửa liền bị kẹt, thang máy lại rơi xuống nửa chừng, lúc này đầu cậu ta mới chạm tới vị trí cửa thang máy mở ra, một nhóm tang thi đang cố hết sức đi vào, bàn tay bê bết máu đen không ngừng cào cấu trong khe hở.
An Tĩnh suy nghĩ một chút, không muốn mọi người lo lắng nữa nên nuốt hết lời còn lại.
Nhưng La Chí Tường lại rất nhạy bén, nói: “Sao vậy?”
An Tĩnh dựa vào trong góc, tránh xa đôi bàn tay đó, đặt khẩu súng dưới chân, nói: “Không có gì đâu, cẩn thận.”
La Tử Tùng không nói gì nữa, bên trong thang máy im lặng một lúc lâu.
An Tĩnh nhìn chằm chằm cánh tay chen qua khe hở trước mặt, máu đen nhỏ xuống đất dọc theo khe hở, mùi hôi thối nồng nặc không thể tiêu tán.
An Tĩnh bị mắc kẹt trong thế giới này, từ hoảng sợ ban đầu đến bất lực. Nhưng may mắn thay, trái tim cậu ta vẫn luôn rộng lớn nên cậu chỉ ngồi xuống và nhìn những cánh tay đó, cố gắng tưởng tượng chúng giống như chân rết…
Không, như vậy cũng đáng sợ lắm.
Bàn chân của con vịt? An Tĩnh không nghĩ nữa, cậu ta chỉ biết thở dài.
“Xẹt…” Bộ đàm lại vang lên: “An Tĩnh?”
Lần này giọng của Văn Xuyên rõ ràng hơn rất nhiều.
“Văn Xuyên?” An Tĩnh nói: “Nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Giọng nói của Văn Xuyên vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, trong hoàn cảnh này rất có tác dụng xoa dịu lòng người: “Hạng Thần và tôi đang trên đường đến. Sắp đến thành phố H rồi. Tình hình cậu thế nào rồi?”
“Tôi bị kẹt trong thang máy,” An Tĩnh nói: “Trước mặt tôi có vô số bàn chân vịt.”
Văn Xuyên: “?”
Hạng Thần nói: “Sao cậu lại ở trong thang máy? Còn những người khác thì sao?”
“Chuyện dài lắm…” An Tĩnh nói: “Hiện tại tôi không biết những người khác, tôi đang ở một mình. Anh La đi sửa thang máy rồi.”
Văn Xuyên nói: “Cứ thoải mái đi, đừng sợ. Anh La nhất định sẽ có cách.”
“Văn Xuyên?” Giọng của La Tử Tùng vang lên: “Bây giờ tôi phải đóng nguồn điện, trong thang máy sẽ tối, đừng lo lắng.”
An Tĩnh nói: “Ừ, cẩn thận một chút.”
Hạng Thần nói: “Anh La, cha tôi đâu?”
Trong miệng La Tử Tùng ngậm đèn pin, kéo công tắc chính của nguồn điện lên, trên trán máu vẫn còn chảy, cả người nhếch nhác, anh nói: “Chúng tôi đã tách ra. Họ chắc là đang ở trên tầng hoặc trong khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Nơi này quá lớn.”
Trong thang máy tối om, chỉ có tiếng bộ đàm thỉnh thoảng vang lên.
Bên ngoài tang thi bị thu hút bởi tiếng ồn bên trong thang máy nên bọn chúng tới ngày một nhiều, chặn trước cửa và kêu gào, nhưng chúng không thể ép cửa thang máy mở được.
Một lúc sau, đèn trong thang máy lại bật sáng, An Tĩnh thử ấn ấn lên các phím nhưng không có phản ứng.
“Tôi không nhìn thấy gì.” An Tĩnh nói: “Không nhúc nhích. Chao ôi, tôi sắp bị hun chết rồi.”
La Tử Tùng nói: “Cái gì mà bị hun chết? Chờ đã, tình hình bên An Tĩnh thế nào?”
Văn Xuyên nói: “Nghe nói có rất nhiều chân vịt.”
La Tử Tùng sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng: “Cửa thang máy bị kẹt? Khe hở lớn như thế nào?”
“Bọn chúng tạm thời không vào được.” An Tĩnh nói: “Có cách nào không?
Giọng nói của La Tử Tùng đầy tức giận: “Sao cậu không nói sớm hơn? Nếu vừa rồi thang máy hoạt động trở lại, nếu tang thi tiến vào thì sao?”
An Tĩnh lúng túng nói: “Chắc, Chắc là không sao đâu? Tôi vẫn luôn ấn nút đi xuống.”
Giọng nói của La Tử Tùng đầy lo lắng và tức giận: “Như vậy cũng không được, nếu các tầng khác cũng có tang thi thì sao, cửa đã mở mà sao cậu không nói sớm hơn?”
La Tử Tùng đã biến thành người nói lại: “Tôi đi xem trong trục thang máy, cậu chờ một tí.”
An Tĩnh lại phải ngồi xuống và nói: “Tôi xin lỗi, Anh La, tôi không muốn anh lo lắng.”
La Tử Tùng không trả lời, Văn Xuyên đành phải đổi chủ đề, nói: ” Bọn tôi sẽ nhanh đến đó thôi, trung tâm thông tin cho khách nào? “
“Những… những tòa nhà màu trắng của cụm kiến trúc gì đó, diện tích rất rộng.” An Tĩnh nói: “Là một khu nghỉ dưỡng, rất dễ tìm.”
Bên trong đài vô tuyến có tiếng súng, An Tĩnh liền trở nên căng thẳng: “Anh La?”
La Tử Tùng nói: “Tôi không sao.”
La Tử Tùng đeo găng tay, đội mũ bảo hiểm, mặc quần áo bảo hộ vào người để tránh bị trầy xước. Anh đi thang bộ lên đỉnh của tòa nhà, tìm lối vào và lối ra của thang máy rồi ngậm đèn pin để đi xuống xem qua tình hình.
Nhìn từ trên xuống dưới có thể thấy xa xa là cái thang máy đang bị kẹt, trên tường có đèn nhỏ chiếu sáng trục thang máy, sát vách có vết máu, chắc là trước đây có người đã tới đây một lần.
Trong thang máy có bụi và xi măng, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thối rữa, càng đi xuống, số lượng ruồi muỗi bắt đầu nhiều hơn, mùi hôi càng ngày càng nồng nặc.
La Tử Tùng có dự cảm không tốt.
Khi đến gần, La Tử Tùng nhìn xuống, tim đập loạn nhịp, có một người đàn ông đã chết nằm trên nóc thang máy.
Anh ta hẳn là bị ngã từ trên cao xuống, gãy cổ, đầu lõm xuống, máu đã đông từ lâu. Sau bao ngày, ở đây lại không thông thoáng, giòi bò lúc nhúc khắp nơi.
Chẳng trách thang máy lại bị kẹt, La Tử Tùng thấy nửa chiếc giày của thi thể kẹt ở góc trên cùng của thang máy, chắc chắn là bị kẹt ở đó.
“Tôi đến rồi.” Một tay La Tử Tùng kéo thang cuốn, tay kia dùng bộ đàm nói: “An Tĩnh, cậu ở bên trong à?”
Anh cởi mũ bảo hiểm ném xuống, mũ bảo hiểm rơi xuống làm lũ ruồi giật mình và phát ra tiếng “thùng” trên nóc thang máy.
An Tĩnh nói: “Nghe rồi, tôi ở bên trong!”
An Tĩnh đứng dậy, không tới được cửa trên đầu thang máy, ngẩng đầu nhìn nói: “Chúng ta đi lên từ phía trên hả?”
“Có thể sẽ có chút phiền phức.” La Tử Tùng cau mày, thi thể này hoàn toàn phong tỏa lối ra.