Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi

Chương 113



Editor: Lăng

Giang Liễu Y cũng không phải chỉ nói suông, cô ấy thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho Cố Viên Viên, khi Cố Viên Viên nói chuyện qua điện thoại với Tống Tiễn nghe thế đã cười: “Sao cơ? Giới thiệu đối tượng cho mình à?”

Đây có lẽ là người thứ mười mấy muốn giới thiệu đối tượng cho cô trong tháng này rồi.

Tiệm bánh cô mở gần tiểu khu vừa ngon lại rẻ, cô lại còn độc thân, xinh đẹp nên có không ít cô dì chú bác thích cô, muốn rước về nhà đó.

Mới đầu Cố Viên Viên thật sự chịu đi xem mắt thật, sau đó “hàng không giống như trong mô tả”. Người giới thiệu nói: “Người này dịu dàng, rất hợp với tính cô.”

Là người mà gặp mặt chưa được hai lần đã cãi nhau, nổi điên với một nhân viên thu ngân ngay trước mặt cô.

Lần thứ hai giới thiệu cho cô là bà chủ của một công ty. Vừa mở miệng ra đã hỏi là sau khi kết hôn có thể chăm nom gia đình không, cô ta có một đứa em trai mới vừa chào đời.

Cố Viên Viên chuồn lẹ.

Lần thứ ba lại càng lạ lùng hơn, là một nhân viên công ty bình thường, vừa gặp nhau đã hỏi tiền lương của cô, sau đó hỏi sau này có thể nộp hết tiền lên không.

Cố Viên Viên không bao giờ tin vào cái gọi là xem mắt nữa.

Tống Tiễn hỏi: “Cậu muốn không?”

Cố Viên Viên nhớ tới sự sợ hãi khi được sắp xếp đi xem mắt, lắc đầu: “Không cần!”

Thái độ rất kiên định lại quyết đoán, Tống Tiễn đúng là cưới sớm thật nhưng cô cũng không có vận may tốt như Tống Tiễn. Nếu như gặp trúng người nào kỳ lạ thì cô cũng không có chỗ mà khóc đâu.

Tống Tiễn không ép buộc, nói: “Mình biết rồi.”

Cố Viên Viên thở phào: “Cậu chỉ cần sống tốt cuộc sống của cậu là được, chuyện của mình không cần cậu nhọc lòng đâu.”

Tống Tiễn đồng ý, sau đó nói chuyện này với Giang Liễu Y. Giang Liễu Y cũng không tính toán làm chuyện đó nữa.

Cô cũng bỏ qua chuyện này, bận rộn suốt nửa tháng, sân vận động đã được sắp xếp xong xuôi, sân khấu rất lớn, phía dưới có rất nhiều chỗ. Giang Liễu Y hỏi Tống Tiễn có muốn ngồi ở bên đó không, là hàng đầu tiên, ghế dành cho khách quý. Chỗ ngồi dành cho khách quý được chia thành hai bên, một bên là lãnh đạo cùng người chính phủ, bên còn lại người nhà. Trước đây Triệu Nguyệt Bạch và Lâm Thu Thủy sẽ ngồi chỗ đó, nhưng cũng có vẻ cô đơn, còn bố mẹ cô chưa đến một lần nào cả.

Tống Tiễn nói: “Ghế dành cho khách quý đi.”

Giang Liễu Y nghiêng đầu: “Khách quý? Cũng được, em đã liên lạc với Nguyệt Bạch rồi, cậu ấy sẽ đến đây.”

Tống Tiễn hỏi: “Em có thể mời Viên Viên đến không?”

Giang Liễu Y nói: “Đương nhiên là được rồi, Tiễn muốn mời ai cũng được hết.”

Tống Tiễn gật đầu, suy nghĩ sâu xa vài giây: “Ai cũng được sao?”

Giang Liễu Y cười: “Ai cũng được.”

Tống Tiễn không hỏi lại, quay đầu đi gọi điện thoại. Giang Liễu Y bị Đồng Duyệt đi thiết kế tạo hình, điện thoại cô đổ chuông, Giang Liễu Y gật đầu với hai người rồi ra khỏi phòng trang điểm

Không ngờ lại là Văn Nhân Du gọi.

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này từ điện thoại nên Giang Liễu Y có hơi sửng sốt. Dòng điện kéo giọng Văn Nhân Du như xa như gần, cô nghe thấy Văn Nhân Du hỏi: “Nghe nói em tổ chức concert à?”

Nghe nói? Nghe ai nói? Giang Liễu Y cũng không có hỏi nhiều, cô cúi đầu: “Dạ.”

Trong lòng lại suy nghĩ quả nhiên là rất giống, chẳng trách Tống Tiễn ngay từ đầu sẽ nghe lầm. Văn Nhân Du nói: “Chúc mừng em.”

Giang Liễu Y hoàn hồn, trả lời cô ấy: “Cảm ơn chị.”

Văn Nhân Du hỏi: “Lịch xếp đến tháng mấy vậy?”

Giang Liễu Y giờ mới nghe hiểu ý của Văn Nhân Du, cô đứng ở cửa sổ hỏi: “Chị Văn Nhân có chuyện gì sao?”

“Đúng là có một chút.” Văn Nhân Du nói: “Giữa năm chị có một cuộc triển lãm đặc biệt, chị muốn hợp tác với em.”

Giang Liễu Y hơi kinh ngạc: “Triển lãm đặc biệt?”

Văn Nhân Du cười: “Triễn lãm đặc biệt về ký họa.”

Lần này cô ấy quay về từ chỗ Tống Tiễn thì cả người đều được thả lỏng. Có lẽ là do buông xuống nên cảm thấy mọi người, mọi người, mọi sự vật sự việc khác hẳn lúc trước.

Cô ấy luôn nói Tống Tiễn có tâm bệnh, nhưng thật ra đó cũng là tâm bệnh của cô.

Nhưng tâm bệnh của cô đã chìm xuống đáy cô cùng chiếc USB đó, tan ra hết, cuối cùng không tạo nên gợn sóng gì nữa. Sau khi về nước cô đã nhận lời mời của bạn học, đến nơi khác giải sầu, có lẽ là do phong cảnh quá đẹp, cũng có lẽ là do tâm cảnh của cô đã khác nên thích vẽ ký họa phong cảnh.

Lần đầu tiên cô ấy buông bỏ mọi hào quang, buông bỏ sự kỳ vọng mọi người dành cho mình, chỉ đơn giản là cầm bút lên miêu tả lại thế giới nội tâm, hai màu trắng đen đơn giản đã trở thành màu sắc yêu thích của cô.

Cho nên mới có triển lãm đặc biệt này.

Giang Liễu Y nói: “Chị gửi thời gian trước cho em đi, em sắp xếp lịch trình xong sẽ liên lạc với chị sau.”

Văn Nhân Du: “Được.”

Cô ấy cúp máy, Giang Liễu Y cúi đầu nhìn điện thoại, Đồng Duyệt đi tới nói: “Cô Giang, cô ổn chứ?”

Giang Liễu Y quay đầu: “Ổn chứ.”

Đồng Duyệt dẫn cô vào phòng trang điểm, Tổng Tiễn cũng ở đó, Giang Liễu Y nhìn cô ấy, khóe môi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, đưa điện thoại rồi nói: “Em thử trang phục trước đã.”

Tống Tiễn gật đầu.

Giang Liễu Y vào phòng thay quần áo, stylist chọn được ba bộ váy đỏ, đen và trắng, tất cả đều là một màu, phù hợp với hiệu ứng thị giác trên sân khấu của cô. Giang Liễu Y cúi đầu mặc đồ vào, stylist giúp cô sửa lại trang phục, nói: “Dáng người cô Giang tốt quá.”

Ngực tấn công, mông phòng thủ, eo thon nhỏ, hai chân thon gầy thẳng tắp, làn da trắng nõn tinh tế, khí chất nghệ thuật sinh ra tự nhiên. Thật không hổ là thường xuyên xuất hiện người ở trên sân khấu, khí chất thật khó để bắt bẻ.

Giang Liễu Y được khen thì cười cười.

Stylist hỏi: “Nghe nói cô Giang còn biết khiêu vũ đúng không?”

Giang Liễu Y hồi nàng: “Không tính là khiêu vũ.”

Chỉ là rèn luyện thân thể, trước khi lên sân khấu cũng phải tập luyện. Gần đây cũng còn kéo Tống Tiễn cùng tập, Tống Tiễn chưa bao giờ tập luyện nên sau khi học bước cơ bản thì cả người toàn mồ hôi, nhưng khí sắc của Tống Tiễn ngày một tốt hơn.

Stylist cúi đầu: “Không khiêu vũ mà khí chất tốt như vậy, thật khó hiếm.”

Giang Liễu Y bật cười.

Stylist sửa lại trang phục cho cô, nói: “Có thể đi ra ngoài rồi.”

Giang Liễu Y vén rèm lên, Tống Tiễn ngồi nghỉ ngơi trên ghế, vừa ngước mắt lên đã thấy Giang Liễu Y mặc lễ phục bước ra ngoài. Ánh đèn sáng rực, thân hình đong đưa, Giang Liễu Y mang váy dài chấm đất màu đỏ thẫm, không tay áo và lộ vai. Da cô ấy trắng mịn, kết hợp với màu đỏ thẫm làm hiệu quả thị giác vô cùng mạnh, vừa xuất hiện đã làm cho hai mắt của người trước mặt sáng ngời.

Trong phút chốc Tống Tiễn không thể nhìn đi chỗ khác được.

Stylist đi ra, nói với Đồng Duyệt về ưu nhược điểm của chiếc váy này, còn nói nếu mang chiếc váy này thì cần phải sửa chỗ nào. Tống Tiễn lại chỉ cảm thấy Giang Liễu Y sẽ tỏa sáng.

Vô cùng đẹp.

Đồng Duyệt quay đầu, gọi: “Cô Tống.”

Tống Tiễn không hoàn hồn, Đồng Duyệt cười: “Cô Tống ơi!”

Cao giọng hơn một chút, Tống Tiễn quay đầu, Đồng Duyệt hỏi: “Cô Tống cảm thấy bộ này như thế nào?”

Tống Tiễn nói: “Rất đẹp.”

Giang Liễu Y nghe vậy ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Tống Tiễn trong vài giây, Đồng Duyệt nói: “Thử hai bộ kia đi.”

Có lẽ là do bộ đầu tiên quá kinh diễm, nên tuy hai bộ sau cũng đẹp nhưng Tống Tiễn vẫn thấy thiếu chút cảm giác. Đồng Duyệt cũng nói: “Hai bộ sau không được đẹp cho lắm.”

Cô ấy nói với stylist nói: “Chọn bộ đầu tiên đi, sửa theo những gì cô nói.”

Stylist gật đầu, đỡ Giang Liễu Y đi vào thay quần áo.

Chọn trang phục xong thì sẽ trang điểm, Giang Liễu Y bận rộn suốt một buổi trưa không có thời gian để uống một miếng nước. Khi ăn cơm chiều được nghỉ ngơi nửa giờ lại bị kéo đi họp, đến khi trời treo đầy sao thì mới đứng dậy khỏi ghế. Đồng Duyệt nói: “Hôm nay đến đây thôi, còn lại mai chúng ta sẽ họp lại nói sau.”

Giang Liễu Y không phản đối, khi cô đứng dậy chung với Tống Tiễn, Đồng Duyệt hỏi hai người muốn đi ăn khuya chút gì không.

Hai người đều không có thói quen ăn khuya, đặc biệt là Tống Tiễn, trước đây sống rất có quy luật, nhưng sau khi đến bên này quy luật cũng bị phá vỡ. Giang Liễu Y nói: “Không đi đâu, chị Đồng và mọi người đi đi.”

Đồng Duyệt làm người phụ trách chắc chắn sẽ phải quan tâm đến những người khác, mời đi ăn khuya là cơ bản nhất, nhưng Giang Liễu Y hiếm khi tham gia, Đồng Duyệt cũng thành quen rồi. Cô ấy gật đầu: “Vậy hai người về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm. Còn mấy ngày nữa là biểu diễn rồi, còn vất vả hơn.”

Giang Liễu Y nói: “Chị Đồng là vất vả nhất.”

Đồng Duyệt nói: “Được rồi, hai ta cũng đừng khách sáo nữa, cô dẫn cô Tống về đi.”

Tống Tiễn đứng sau lưng cúi đầu, Giang Liễu Y cười cười dẫn cô ấy ra khỏi sân vận động. Sắc trời tối đen lại khiến sao trời càng sáng hơn, khi Giang Liễu Y ngẩng đầu đã vô tình thấy một ngôi sao, lại ngẩng đầu rồi nói: “Đẹp thật đấy.”

Tống Tiễn ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, không ngờ ở nơi Giang Thành nhà sát nhà này lại có thể nhìn thấy nhiều sao như vậy. Giang Liễu Y thấy cô ấy ngửa đầu bèn kéo cô ấy ngồi xuống vườn hoa bên cạnh sân vận động đèn đường mờ nhạt chiếu lên người hai cô, Giang Liễu Y goi: “Tiễn này.”

“Ơi?” Tống Tiễn quay đầu, Giang Liễu Y thay trang phục xong cũng không tháo trang sức nên đường nét có vẻ sắc bén, đặc biệt là lông mày rất cao. Giang Liễu Y nói: “Chiều nay em nhận được một cuộc điện thoại.”

Tống Tiễn nhìn gò má cô, hỏi: “Ai gọi thế?”

Giang Liễu Y suy nghĩ vài giây, vẫn thành thật nói: “Là sư tỷ Tiễn.”

Nét mặt Tống Tiễn hơi cứng lại nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại, hỏi: “Chị ấy làm sao vậy?”

“Chị ấy muốn mở triển lãm đặc biệt.” Giang Liễu Y nói: “Nên muốn hợp tác với em.”

“Triển lãm đặc biệt?”

Giang Liễu Y nói lại những gì Văn Nhân Du đã nói, Tống Tiễn gật đầu: “Trước kia chị ấy đã rất thích phong cảnh rồi.”

“Em vẫn chưa xem lịch nên không biết có thể hợp tác không nữa.”

Ánh mắt Tống Tiễn bình tĩnh: “Ừm.”

Giang Liễu Y thấy thế thì hỏi: “Tống Tiễn, có phải giọng em và chị ấy rất giống nhau không?”

Tuy là hôm nay cô đã nghe rồi nhưng bây giờ cô vẫn rất muốn hỏi ra, nếu không sẽ như là mèo cào vậy, suy nghĩ miên man. Tống Tiễn không phủ nhận, gật đầu: “Đúng là khá giống.”

Giang Liễu Y rầu rĩ hỏi: “Tiễn kết hôn với em có phải là vì giọng em không?”

Tống Tiễn phát hiện cảm xúc thăng trầm kỳ lạ trong câu hỏi của cô, cô ấy mở miệng: “Em nói ra liệu Y có giận không?”

Thái độ thật cẩn thận, làm tâm trạng Giang Liễu Y còn đang buồn bã bỗng tốt hơn một chút. Cô lắc đầu: “Không đâu.”

Tống Tiễn nghe là không thì mới gật đầu: “Ừm, kết hôn với Y là vì giọng nói, ngoài ra các điều kiện khác cũng rất phù hợp.”

Thật thà ghê, hỏi gì đáp nấy.

Giang Liễu Y cảm thấy mình đang tự làm mình khó chịu, lòng cô ủ ê, hỏi: “Vậy Tiễn có thể phân biệt không?”

Tống Tiễn: “Gì cơ?”

Giang Liễu Y hỏi mất tự nhiên: “Tiễn có thể phân biệt em với chị ấy không?”

Tống Tiễn nghiêm túc nói: “Có thể chứ.”

Giang Liễu Y quay đầu: “Tiễn phân biệt như thế nào?”

Tống Tiễn nói: “Ngữ điệu khi nói của hai người không giống nhau, nhả chữ cũng khác nhau.”

Giang Liễu Y: “……”

Cô trầm mặc vài giây, lúc tình chợt cao lúc thấp, đột nhiên hỏi: “Tiễn này, Tiễn vẫn luôn phân biệt được sao?”

Vẫn luôn phân rõ sao? Từ lúc mới kết hôn thì tim Giang Liễu Y đã treo lơ lửng vì vấn đề này, hai tay cô cuộn tròn rồi nắm chặt, chỉ dám liếc nhìn Tống Tiễn. Tống Tiễn gật gật đầu chắc chắn.

Giang Liễu Y chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vấn đề rối rắm thật lâu được giải quyết thật dễ dàng. Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều nhưng khuôn mặt vẫn căng cứng như cũ. Tống Tiễn nhìn cô, hỏi: “Y giận à?”

Cũng không để nổi là giận, vốn là cô muốn hỏi mà, bây giờ đã biết nên cô không rối rắm như vậy nữa. Nhưng Giang Liễu Y vẫn muốn chọc Tống Tiễn, cô lắc đầu: “Không có.”

Ngữ điệu cứng ngắc.

Tống Tiễn cụp mắt: “Nhưng Y không vui.”

Giang Liễu Y liếc mắt nhìn vẻ mặt cô ấy, suýt chút nữa đã thất bại rồi. Cô hắng giọng, nói: “Em chỉ hơi buồn thôi.”

Tống Tiễn cân nhắc một lúc, hỏi cô: “Muốn em an ủi Y không?”

Giang Liễu Y nghe được câu này thì hơi nóng bốc lên mặt, hơi nóng thiêu đốt làm khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng. Cô không thèm suy nghĩ, kéo Tống Tiễn nhanh chóng đi về phía khách sạn đối diện.

Tống Tiễn lảo đảo đi theo, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Liễu Y cắn lưỡi: “Về phòng đã.”

– —-

Kịch nhỏ của hai người:

Giang Liễu Y: Về phòng


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.