Khi Hàn Giang Khuyết về đến Thế Gia thì đêm cũng đã khuya rồi, có lẽ hắn cho rằng Văn Kha đã đi ngủ nên mới rón ra rón rén cởi quần áo ra rồi mới lên giường, kết quả lại được anh ôm chầm vào cổ thật chặt khiến hắn không khỏi giật mình.
“Em vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói của Hàn Giang Khuyết có hơi khàn khàn.
“Vẫn chưa.” Văn Kha rúc cả người vào trong lồng ngực của Hàn Giang Khuyết, dùng mũi chân của mình cọ vào mu bàn chân của người này: “Em đang nghĩ gì thế?”
Văn Kha thân mình gầy gò nhưng vóc dáng lại không cao lắm.
So với Phó Tiểu Vũ vừa cao vừa gầy, dáng người của anh thuộc kiểu Omega nam châu Á điển hình.
Thật ra dựa theo sự chênh lệch chiều cao giữa anh và Hàn Giang Khuyết, tư thế vùi trong lồng ngực Alpha của Văn Kha phải là thoải mái nhất mới đúng, nhưng có lẽ là bởi thói quen của hắn khi hai người ngủ cùng nhau, vẫn là anh ôm lấy người này nhiều hơn một chút.
Nhưng gần đây không biết có phải vì mùa Thu sắp đi qua hay không, Văn Kha lại bắt đầu sợ lạnh giống như lúc trước, thường là thích nằm bẹp trên giường đắp chăn kín mít, đồng thời cũng thích được rúc vào trong lòng Hàn Giang Khuyết hơn so với trước đây.
“Nghĩ đến chuyện dự án, còn cả… cậu nữa.”
“Tôi ư?”
“Cậu nói là đến phòng tập thể hình chạy bộ, kết quả là đi mất những hơn hai tiếng đồng hồ.” Văn Kha ngừng lại một lát: “Làm tôi đợi đến buồn ngủ luôn rồi.”
“Hàn Tiểu Khuyết, có thật là cậu đi chạy bộ không đấy?”
Văn Kha ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.
“…” Hàn Giang Khuyết im lặng một lúc mới gật đầu một cái: “Thật mà.”
“Mọi người không phải đang bàn chuyện công việc sao, thế nên chạy bộ xong tôi lại đến quán cafe dưới tầng ngồi một lát.”
Hắn lập tức bổ sung thêm, lúc nói chuyện cũng rất điềm tĩnh mà nhìn vào Văn Kha.
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết thực sự rất đẹp, trong veo thuần khiết tựa thiếu niên, nhưng thời điểm ở trong bóng tối, đôi đồng tử đen nhánh kia thỉnh thoảng sẽ thoáng hiện lên vẻ thần bí cùng tối tăm.
Văn Kha không đáp lại ngay lập tức mà qua một lát mới khẽ nói: “Tôi nhớ cậu rồi, bảo bối à.”
Có lúc anh cũng thấy mình sến súa hệt như Hàn Giang Khuyết, hai chữ “bảo bối” này, hắn đều dùng rất cẩn thận nhưng mà Văn Kha lại thường không nhịn được.
Khi phải xa cách nhau một ngày đã muốn nói như vậy, giờ phải xa cách nhau hai tiếng cũng muốn nói như vậy.
Alpha khi nghe thấy câu nói này, trên khuôn mặt liền hiện lên vẻ ngượng ngùng lại có chút ý cười vui vẻ.
Hắn dùng hai tay đỡ lấy mông của Văn Kha, nâng thân thể của anh lên cao.
Hàn Giang Khuyết dường như rất yêu thích tư thế này, Văn Kha đoán đây là phương thức biểu đạt yêu thương của hắn——
Nâng Văn Kha lên cao rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như trước đây hắn đã từng kể, bản thân cũng giống thế này khi nhìn thấy chú hươu cao cổ cao lớn ở Florida vậy.
Văn Kha vẫn rất để tâm đến con số 12.6 anh không biết đó là ngày gì, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra lời. Có lẽ là bởi anh mơ hồ có cảm giác… tựa như trong đáy lòng mình thật ra đã biết đáp án là gì.
Cảm giác quái dị này, giống như cái bóng của một con quái vật lông xù khẽ lướt qua trong đêm tối, không phân biệt rõ được là mơ hay thật, chỉ mang đến cảm giác không mấy dễ chịu cho con người trong thoáng chốc.
Văn Kha lắc đầu một cái, quyết định không nghĩ đến điều này nữa.
Anh được nâng cao lên đến mức không thể không cảm thấy khó khăn khi cúi thấp đầu xuống, lại một lần nữa vùi khuôn mặt của mình vào hõm vai của người này: “Hàn Tiểu Khuyết…”
Có lẽ là vì buồn ngủ, giọng nói của Omega mang chút giọng mũi ngây ngô tựa làm nũng: “Chúng ta ngủ đi, tôi buồn ngủ chết đi được, ngày mai còn phải tìm trong nhà xem có bộ quần áo nào thích hợp không nữa.”
“Được rồi em.” Hàn Giang Khuyết đầu tiên là ôm lại người vào lòng mình.
Omega mệt mỏi rã rời tựa như chú mèo con thân thể mềm nhũn, hắn vừa vuốt ve sống lưng anh, vừa như nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Em muốn tìm quần áo thế nào?”
“Phó Tiểu Vũ nói… Lúc đi gặp mặt với Lam Vũ phải chuẩn bị kỹ càng, cần phải có một bộ vest chỉnh tề cao cấp.”
Văn Kha buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra nổi, lẩm bẩm nói: “Trong nhà có mấy bộ mua từ lâu rồi, ngày mai phải lấy ra là lại hết một lượt rồi mới xem thử thế nào.”
“Đồ vest?” Vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên phấn khích.
Hắn vội bổ nhào lên người Văn Kha, đặt người anh dưới thân mình, rồi cúi đầu xuống cắn mạnh vào gương mặt của người kia một cái: “Em phải mặc vest sao?”
Văn Kha tự nhiên lại bị cắn nên cũng chẳng buồn ngủ nữa.
Anh có hơi đơ ra, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Giang Khuyết đè trên người mình, đôi mắt vừa sáng vừa rất có tinh thần mang theo ánh sáng đầy chờ mong, Văn Kha lúc này mới phản ứng lại, lập tức nói nhỏ: “Quần áo mua từ mấy năm trước rồi, cũng không có hoàn cảnh thích hợp nào để tôi mặc những bộ đồ như thế, nên bây giờ cũng không biết có còn vừa hay không.”
“Mua đồ mới.” Hàn Giang Khuyết lập tức nói: “Tôi cùng em đi mua.”
“Để mai, để mai nói sau đi.” Văn Kha mơ màng nói.
…
Hôm sau ngay khi tỉnh giấc, Văn Kha vốn nghĩ là muốn lấy mấy bộ đồ cũ trong tủ đồ ra nhìn lại xem thế nào, nhưng đã bị Hàn Giang Khuyết kiên quyết kéo ra khỏi nhà.
“Mua mới.”
Biểu hiện của hắn so với anh còn tích cực hơn nhiều, vừa lái xe vừa nhấn mạnh: “Tôi sẽ dùng tiền thưởng thắng giải đấu của mình mua quần áo cho em.”
“Vậy là tôi có thể tiêu thoải mái luôn hả?” Văn Kha không kiềm được mà trộm cười, nói.
“Đương nhiên.”
Hàn Giang Khuyết biết anh đang nói đùa, nhưng lại trả lời vô cùng nghiêm túc.
Điều khiến Văn Kha không ngờ được là, hắn lại đưa anh đến trung tâm thương mại xa hoa cao cấp nhất thành phố B, trong các cửa hàng trang phục sang trọng đắt đỏ dành cho quý ông sáng ngời đều xịt chút nước hoa nhẹ nhàng.
Những cửa hàng xa xỉ đã sớm đưa khái niệm hàng hiệu dung hòa trong thiết kết cùng không gian, khiến khách hàng vừa đi vào đã có thể cảm nhận được sự tao nhã.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình đón tiếp hai người họ, Văn Kha nhìn vào từng bộ đồ được trưng bày, áo sơ mi và phụ kiện bỗng nhiên lại cảm thấy lưỡng lự.
“Cái này, cái này, cái này, ”
Nhưng Hàn Giang Khuyết đã bắt đầu chọn lựa từng chiếc từng chiếc trên giá treo từ ngoài vào trong: “Còn bộ này nữa.”
Văn Kha nhìn vào động tác của hắn mà hoa cả mắt, vội vàng nói nhỏ: “Nhiều, nhiều quá rồi.”
“Em thử hết đi.” Hàn Giang Khuyết nói rất dứt khoát.
Văn Kha chẳng thể làm gì khác hơn là bước vào phòng thử đồ.
Đối với những người đã lâu không đi làm thì đây là một chuyện rất thường thấy, nhưng đối với anh mà nói thì chuyện này lại trở nên căng thẳng đến mức khó chịu.
Những năm qua Trác Viễn cũng ít khi đưa Văn Kha đến tham gia các hoạt động chính thức, những bộ quần áo ít ỏi mua mấy năm trước cũng lồng vào túi để không trong tủ đồ.
Mà cho dù là khi đó, khi phải mặc những bộ vest chỉnh tề nghiêm túc thế này, anh cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái.
Trang phục của một người, vừa là bộ mặt cũng là biểu đạt thân phận của bản thân. Một người chỉ khi mặc những thứ phù hợp với thân phận và cuộc sống của mình, mới có thể cảm thấy tự tin thoải mái.
Giống Văn Kha năm đó chỉ ở trong nhà không có hề có sự nghiệp gì mà nói, gần như chỉ có mặc những bộ đồ ở nhà thoải mái mới có thể thở phào một hơi, cảm thấy đó mới chính là mình.
Sự tự ti giấu kín này, thật ra vẫn luôn lặng lẽ kéo dài đến tận hôm nay.
Khi mới bước vào cửa hàng xa hoa cao cấp như thế này, cảm giác xa lạ, mất tự nhiên, lần thứ hai mạnh mẽ đả kích anh.
Lúc thay quần áo, Văn Kha không nhìn vào gương mà là cúi đầu xuống cài từng nút từng nút một, sau đó mới khoác lên người mình chiếc áo vest màu xanh tím than.
Văn Kha vẫn chưa thay quần, anh hít sâu một hơi rồi giơ tay lên gõ gõ vào cửa phòng thay đồ, nhưng rồi lại phiền lòng mà nhận ra mình mới là cái người ở bên trong căn phòng kia, lúc này khuôn mặt đã hơi nóng lên, anh vặn tay nắm cửa ra rồi dè dặt ló đầu nhìn ra ngoài.
Hàn Giang Khuyết vốn đang đứng ở lối vào ngoài hành lang, khi nhìn thấy Văn Kha mới ló ra nửa cái đầu, đã vội bước nhanh tới.
Hắn vươn tay ra kéo cả người Văn Kha ra ngoài, quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi, tôi thay xong rồi…”
Bởi vì Hàn Giang Khuyết im lặng có hơi lâu một tý, khiến thần kinh anh không khỏi căng lên, lắp ba lắp bắp nói.
“Ừm.”
Hàn Giang Khuyết gật đầu một cái, vẻ mặt của hắn khiến anh cảm thấy quái quái, chẳng biết phải làm sao.
“Bộ đồ này được mặc trên người anh đúng là xuất sắc, đẹp trai lắm ạ.”
Một Beta nữ là nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh, không ngừng khen ngợi nói.
“Em thử thêm vài món đồ nữa đi.”
Hàn Giang Khuyết bất thình lình lên tiếng, tiếp theo là đem tới mấy bộ vest ở bên cạnh đưa cho Văn Kha, sau đó lại đẩy Omega về phía phòng thử đồ: “Thử thêm đi nào, mỗi cái đều phải thử cho tôi nhìn đấy nhé.”
Động tác của hắn có hơi thô bạo chút xíu, sắc mặt so với trước đây có kiểu khéo léo không giống lúc thường, tựa như rất vội vàng lại mang theo một sự nóng nảy không nói rõ được.
Văn Kha có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí trong nháy mắt anh còn cho là mình không mặc được những thứ này, kiểu phong cách như vậy không phù hợp với bản thân.
Omega mông lung lùi bước vào trong phòng thử đồ, không khỏi ỉu xìu chậm chạp cởi ra nút áo sơ mi.
Lúc này lại chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Hàn Giang Khuyết từ bên ngoài truyền vào: “Chúng tôi lấy bộ anh ấy vừa mặc trên người.”
Đợi đến khi tiếng giày cao gót của cô gái bán hàng dần đi xa, cánh cửa phòng thử đồ lại bất thình lình bị người đẩy ra.
Văn Kha đột nhiên không kịp chuẩn bị gì mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ thở gấp của Hàn Giang Khuyết.
Khuôn mặt của Alpha cao to mang theo cảm xúc phức tạp, trong sự kích động mạnh mẽ lại có cảm giác như đang cưỡng ép bản thân phải thu mình cùng chút ngại ngùng đan xen.
Cảm xúc lạ thường này, khiến bầu không khí trong phòng thử đồ tràn đầy căng thẳng.
Hàn Giang Khuyết cúi đầu, đôi mắt như loài sói nhìn chăm chú vào Văn Kha, mới nhìn qua mang đến cho anh cảm giác giống như sự hung hãn của động vật, tin tức tố mùi whisky cũng tràn ngập trong căn phòng nhỏ.
Có một thoáng, Văn Kha cho là hắn muốn cúi xuống hôn mình.
Nhưng Alpha lại chỉ vuốt ve khuôn mặt của anh một chút.
“Văn Kha…”
Âm cuối của Hàn Giang Khuyết khẽ run lên một cái, ở khoảng cách gần như thế này, dường như có thể nhìn thấy một vệt đỏ rất nhạt rất nhạt trên khuôn mặt của hắn.
Thế nên cảm giác hung hãn trong đôi mắt của hắn liền tan đi, tựa như người say men tình mang theo nỗi niềm vui sướng không muốn người nào biết.
“Văn Kha…”
Hàn Giang Khuyết lại lên tiếng, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Omega của mình, gọi một tiếng “Mình ơi” rất khẽ rất khẽ.
Cả người Văn Kha đều choáng váng.
Hàn Giang Khuyết lần đầu tiên gọi anh như vậy.
Gọi anh là “mình”.
Cách xưng hô ngốc nghếc này, thậm chí còn có chút mộc mạc.
Hàn Giang Khuyết ngay lập tức, dường như cũng bị giật mình bởi chính hành vi của bản thân, bèn vội vàng ra khỏi phòng thử đồ, giúp Văn Kha đóng cánh cửa kia lại.
Cách một lớp cửa, giọng nói buồn bực của hắn truyền tới: “Em thử thêm vài thứ nữa đi, tôi muốn ngắm em.”
“Ừm.”
Văn Kha đỏ mặt đáp lại
Rốt cuộc vào lúc này, anh cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào chính mình ở trong gương.