Trong văn phòng luật sư của Dương Nam Nam, thỏa thuận ly hôn bị cho vào máy hủy tài liệu.
Dương Nam Nam nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi: “Dây chuyền do Tạ Hành Tri tặng à?”
Tôi vô thức sờ lên cổ: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Dương Nam Nam xòe tay: “Cái này và món quà tốt nghiệp cấp ba anh ta tặng cậu giống nhau y hệt, ngay cả người ngoài ngành như tớ cũng nhận ra là cùng một người làm.”
Đêm hôm sinh nhật, khi nằm dài trong bồn tắm sau một ngày mệt mỏi, tôi mới có thời gian để ý kỹ sợi dây chuyền này.
Cho dù là chủ đề vũ trụ, loại đá quý được sử dụng hay kỹ thuật chế tác, đều quá quen thuộc.
Khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Hành Tri đã dùng một sợi dây chuyền để tỏ tình với tôi.
Hình mặt trăng bằng đá hoàng ngọc, xung quanh được đính thêm một ngôi sao nhỏ.
Do chính tay anh ta thiết kế và chế tác.
Lúc đó, tôi đã rất kinh ngạc trước tài năng thiết kế trang sức của Tạ Hành Tri.
Nhưng sau đó, Tạ Hành Tri đã không tiếp tục theo đuổi con đường này mà chọn học quản trị kinh doanh.
Tôi còn từng tiếc nuối thay anh ta.
Ngàn vạn suy nghĩ rối bời, tôi muốn hỏi Quý Kỳ An.
Kết quả vừa gọi tên anh, còn chưa kịp hỏi, đã bị anh bế lên…
“Hai người sắp làm lành rồi à?” Dương Nam Nam vỗ vai tôi, “Nhìn cậu mặt đỏ như gấc kìa!”
Tỉnh táo lại từ mớ hồi ức hỗn độn, tôi ho sặc sụa: “Dây chuyền là do Quý Kỳ An tặng.”
Dương Nam Nam nhướng mày: “Hả? Hai người họ là đồng môn à, sao phong cách lại giống nhau đến vậy?”
Có lẽ vậy.
Quý Kỳ An đã nói, họ lớn lên cùng nhau, có lẽ đã từng có cùng một người thầy.
Dương Nam Nam cười phá lên: “Vậy ý cậu bây giờ là, tạm dừng ly hôn, Quý Kỳ An sau đến trước được, Tạ Hành Tri bị loại?”
Tôi mỉm cười: “Anh ta vốn chẳng có tư cách tham gia, được chưa!”
Khi Tạ Hành Tri ra nước ngoài, tôi vào làm việc ở công ty nhà mình, bắt đầu từ vị trí chuyên viên điều chế nước hoa.
Vì muốn nhanh chóng cho ra mắt sản phẩm mới để tìm kiếm cơ hội gọi vốn cho công ty, tôi gần như ngày đêm ở lì trong phòng pha chế.
Tất cả những bất an, áp lực, những lời chế giễu, đều là do tôi tự mình chống đỡ.
Những lúc không chịu đựng nổi, tôi cũng đã thử gọi điện cho anh ta.
Nhưng không nhận được hồi âm.
Từ lúc đó, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện quay đầu lại nữa.
Cho nên, khi Quý Kỳ An đề nghị kết hôn với tôi, tôi đã đồng ý không chút do dự.
Lần này Tạ Hành Tri trở về, sự xao động trong lòng tôi cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc anh ta muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.
Nhưng sau khi anh ta lấy quà ra và nói những lời đó, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Anh ta chưa bao giờ biết tôi muốn gì, ngay cả việc tặng quà cũng không thể chạm đến trái tim tôi.
“Mặc dù tớ vẫn không chắc mình có thích Quý Kỳ An hay không, nhưng tớ có thể chắc chắn rằng tớ không còn thích Tạ Hành Tri nữa.”
Dương Nam Nam nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi.
Nhưng đồng thời, giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết: “Phí tư vấn vẫn phải trả đấy nhé, tớ lấy rất đắt đấy!”