*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.
Hôm nay là ngày khai giảng đại học.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh, rất nhiều chuyện đều không quen.
Đàn anh đón người mới do trường phân phối đã sớm chờ ở cửa đón, nhẹ nhàng xách hành lý của tôi lên.
Sau đó vươn tay về phía tôi: “Chào em, anh tên là Tống Dật Trần, năm nay năm tư.”
Tôi bắt lại: “Chào anh, gọi em là Thẩm Du là được rồi.”
“Thẩm Du…”, Tống Dật Trần nở nụ cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền,” Xin chỉ giáo nhiều.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng có chút khẩn trương.
Dọc đường đi anh ấy cùng tôi hàn huyên rất nhiều, căn tin nào ăn ngon, chỗ nào thích hợp tự học, môn tự chọn nào cho điểm cao…
Rất phù hợp với tưởng tượng của tôi đối với đàn anh đại học, thẳng thắn hào phóng.
Rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá, anh vừa giúp tôi chuyển hành lý vừa trò chuyện câu được câu không.
Tống Dật Trần dọn xong chuyến cuối cùng, đứng ở dưới lầu ký túc xá tạm biệt tôi.
Vẻ ngoài anh rất đẹp, đường nét thanh tú, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nữ sinh xung quanh.
Anh nhướn mày nhìn tôi, nụ cười trong mắt cũng không giấu được.
“Nếu như em có thời gian, chúng ta cũng có thể thường xuyên hẹn bữa cơm, tôi là người địa phương, quen thuộc với nơi này.”
Rõ ràng là lời nói rất bình thường, tôi lại không hiểu sao cảm thấy anh ấy có ý ám chỉ.
Hẳn là tôi suy nghĩ nhiều.
Sau khi tạm biệt Tống Dật Trần, tôi trở về sửa sang lại hành lý, những bạn cùng phòng khác cũng dần dần đến ký túc xá.
Đợi đến khi mọi người dọn dẹp xong, ngồi trên ghế, bạn cùng phòng Tần Nguyệt không nhịn được mở miệng.
“Các cậu thật lạnh lùng, đều không nói lời nào!”
Bầu không khí xấu hổ đột nhiên bị phá vỡ, mọi người rất nhanh liền trò chuyện với nhau.
Tần Nguyệt và Tạ Nhiên là người địa phương, còn tôi và một người bạn cùng phòng khác là Văn Thư đến từ tỉnh khác.
Tần Nguyệt làm bộ ho khan hai tiếng, ra vẻ huyền bí.
“Các cậu đoán xem tớ vừa mới tới trường học nhìn thấy ai?”
Tôi rất phối hợp trả lời: “Ai vậy?”
“Tiền bối Tống Dật Trần! Nam thần đó! Tớ nhìn thấy anh ấy dẫn theo một đàn em, rốt cuộc là ai may mắn như vậy chứ?”
Tôi phối hợp đặt câu hỏi:
“Anh ấy làm sao vậy?”
Tần Nguyệt vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi, gọi Tạ Nhiên tới, bảo cô ấy phổ cập khoa học cho tôi.
Mỗi đứa trẻ ở Bắc Kinh đều nghe qua truyền thuyết của Tống Dật Trần.
Gia cảnh anh ấy rất tốt, chỉ số thông minh cao, vẻ ngoài hoàn hảo. Giải thưởng nhiều không đếm xuể, lúc học trung học cơ sở đã đại diện cho trường học giành được giải vàng Olympic quốc tế.
Năm thi tốt nghiệp trung học còn là thủ khoa khoa học tự nhiên của Bắc Kinh, cao hơn người đứng thứ nhì 20 điểm.
Khuyết điểm duy nhất chính là người lạ chớ gần, tính cách anh ấy rất lạnh lùng, trên cơ bản không cho người khác cơ hội tiếp cận.
Nhưng cho dù như vậy, anh ấy vẫn ưu tú đến không giống một người trái đất.
Tôi ngắt lời họ một cách yếu ớt:
“Nếu như tớ nói, đàn em mới mà anh ấy đón kia là tớ…”
Tôi càng nói càng nhỏ giọng.
Tần Nguyệt nhìn tôi như nhìn xổ số năm trăm vạn.
“Cậu chính là đàn em kia?”
Tôi gật đầu.
Ký túc xá im lặng ba giây, sau đó là tiếng Tần Nguyệt và Tạ Nhiên thét chói tai.
Tôi lặng lẽ bịt tai.
Tần Nguyệt phát điên, tiếp tục cảm khái kiếp sống tình cảm của Tống Dật Trần.
Anh ấy có cái bạn gái từ thời trung học đến nay, mặc dù chưa từng có người gặp qua, nhưng tất cả mọi người đều biết.
Tôi siết chặt ngón tay, có chút không thể tin được.
Bộ dạng của Tống Dật Trần, thật sự không giống có bạn gái.
2.
Các cậu ấy còn đang líu ríu nói chuyện phiếm, tôi ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Đến từ Tống Dật Trần.
“Sắp xếp đồ đạc xong chưa? Có muốn anh dẫn em đi ăn cơm không?”
Còn đi theo một biểu tình gấu nhỏ rất đáng yêu.
Tống Dật Trần cùng với người bọn Tần Nguyệt nói, căn bản không giống cùng một người.
Con gấu nhỏ này…
Là biểu tình nhỏ trước kia tôi tự mình vẽ, lúc ấy chỉ gửi cho mấy người thân cận, hiện tại đã nổi tiếng đến trình độ này sao?
Tôi không nghĩ nhiều, gõ chữ cự tuyệt Tống Dật Trần.
Đã có bạn gái, nên tuân thủ nam đức.
Đến giờ cơm, tôi từ chối lời mời của mấy người Tần Nguyệt, tự mình đi dạo sân trường, thuận tiện ăn cơm.
Có nam sinh tìm tôi xin wechat, tôi ngẩn người, theo bản năng nói ra:
“Thật có lỗi, tớ có người trong lòng rồi.”
Đợi đến khi nam sinh xin lỗi rời đi, chính tôi cũng không tỉnh táo lại.
Trước khi lên trung học, tôi từng dùng nick phụ QQ yêu một người.
Anh là thiếu gia thành phố Bắc Kinh, lúc ấy vừa thi tốt nghiệp trung học xong.
Tôi giả mạo tên và tuổi của mình, nói dối cũng vừa thi tốt nghiệp trung học xong.
Khi đó tình yêu qua mạng đều rất thuần túy.
Nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn nhớ rõ lúc tuyết rơi ở Bắc Kinh, anh mạo hiểm tuyết lớn quay video cho tôi xem.
Trong video, giọng nói của anh vừa nghiêm túc vừa lưu luyến: “Chỗ anh có tuyết rơi.”
Phần rung động kia ta hiện tại cũng còn nhớ rõ.
Nhưng sau đó, tôi nhận ra không thể như vậy.
Tên và tuổi của tôi đều là giả, phần tình cảm này cũng không thể là thật.
Tôi đã đề cập đến việc chia tay.
Anh ấy gọi điện thoại cho tôi, khóc rất thương tâm, nói chỉ cần không chia tay, sẵn sàng đến chỗ tôi phát triển, tất cả đều có thể cho tôi.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Tôi xóa tài khoản trên điện thoại di động của mình, đoạn tình cảm này không còn kết quả nữa.
Nhưng khi báo nguyện vọng, tôi vẫn điền vào thành phố Bắc Kinh mà không chút do dự
Cũng như bao nhiêu năm qua, anh ấy luôn là lý do tôi từ chối người khác.
Tôi cũng không biết tại sao.
Chắc là muốn xem tuyết ở thành phố Bắc Kinh.
Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Tôi ngẩng đầu lên.
Tống Dật Trần ngồi ở hàng bàn trước mặt tôi, vẻ mặt u oán.
Tôi nhíu mày không hiểu tại sao.
Tống Dật Trần nở nụ cười với tôi, giơ ngón tay cái lên.
Anh ấy không có chuyện gì chứ?
3.
Điểm danh buổi tối.
Lúc Tống Dật Trần đi lên bục giảng, toàn trường sôi trào.
Tôi vừa giương mắt liền không cẩn thận đối mặt với anh.
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười như có như không, mở PPT ra: “Chào mọi người, tôi là trợ giảng của mọi người, bây giờ tôi giúp giáo viên hướng dẫn nói một số chuyện…”
Tôi cúi đầu, tim đập có chút nhanh.
Nữ sinh bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Sau đó là tiếng cười ầm ĩ của cả hội đường.
Tần Nguyệt cười đến không đứng thẳng lưng, liều mạng vỗ tay tôi:
“Mau nhìn mau nhìn, đàn anh Tống không cẩn thận kết nối màn hình di động với máy chiếu, cái tài khoản kia…”
Có nam sinh to gan ồn ào: “Đó chính là bạn gái nhỏ mà đàn anh Tống cất giấu!”
Tôi cũng cười theo, thuận tiện ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Sau đó tôi không thể cười nữa.
Trang chủ của Tống Dật Trần là một tài khoản QQ có ghi chú.
Hình đại diện hồi cấp 2 kia, có hơi xấu hổ….
Đây không phải là tài khoản QQ của tôi khi còn trẻ vô tri sao?
Bên tai Tống Dật Trần đỏ lên, tôi vẫn sững sờ trên ghế.
Lúc này, anh đột nhiên đi xuống bục giảng, dừng lại trước mặt tôi.
Trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lại giống như có thêm chút gì đó.
“Bạn học này, sao lại không cười?”
Tôi ra vẻ trầm tư: “Bởi vì em trời sinh tính không thích cười.”
Đáy mắt Tống Dật Trần càng lộ vẻ trêu trọc, anh nhướn mày, lại đặt câu hỏi:
“Thật sao?”
Không biết vì sao, tôi có loại cảm giác bị nhìn thấu hết thảy.
Tống Dật Trần không đợi tôi trả lời, liền trở lại bục giảng tiếp tục nói những điều cần chú ý.
Chỉ để lại tôi, tim đập như trống.
Ánh mắt Tần Nguyệt nhìn tôi đã không thể dùng từ ngưỡng mộ để hình dung, đó quả thực là đang nhìn thần linh.
“Tiểu Du! Sao mệnh cậu lại tốt như vậy!”
Đồng thời ngữ khí lại có chút oán hận: “Dù sao tớ cũng là đàn em hồi cấp ba của Tống Dật Trần, mà tớ còn chưa nói chuyện với anh ấy câu nào…”
Tôi xoa cái đầu nhỏ của cậu ấy, kích động trong lòng dần dần vơi đi.
“Không sao, chắc chắn có cơ hội.”
Tần Nguyệt bĩu môi: “Hưởng phúc của Tiểu Du chúng ta, tớ cũng cảm thấy nhất định có cơ hội.”
Nói bừa.
Nhưng tôi cũng không có phản bác cậu ấy.
Tôi cúi đầu, nhận thấy tầm mắt Tạ Nhiên chuyển từ chỗ tôi.
Tôi không để ý, tiếp tục lật điện thoại của mình.
Tài khoản QQ nhỏ kia tôi đã sớm không dùng, nhưng nhiều năm như vậy, nó vẫn nằm trong danh sách tài khoản.
Tôi lặng lẽ nhấp vào.
Lại phát hiện, phía dưới cái nick hồi trung học kia, có rất nhiều lời nhắn.
Đó là một người có ID tên là Ngư.
Mỗi năm hắn đều bình luận một câu.
[ Anh cũng không đồng ý chia tay đâu, em không thể tự tiện quyết định, hừ…… ]
[ Thật sự không quay lại sao? Hu hu hu.. ]
[ Sao em có thể đối xử với bạn trai thân thiết của mình như vậy, em là không có trái tim! ]
[ Dù sao anh cũng không đồng ý chia tay, cho nên hôm nay là kỷ niệm hai năm của chúng ta! ]
……
Nếu như tôi đoán không sai, đây hẳn là Tống Dật Trần.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Dật Trần trên bục giảng.
Hắn dáng người cao gầy, đứng ở trên đài, giống như một gốc cây tuyết tùng cao lớn.
Khắp người đều là một cỗ khí tức trong trẻo lạnh lùng.
Xin hỏi anh ta có phải là cá mập người đã gửi bình luận này không?
Chú ý tới ánh mắt Tống Dật Trần đảo qua, tôi vội vàng thu hồi điện thoại di động.
Tuy rằng chuyện yêu đương qua mạng đến Tống Dật Trần rất kỳ diệu, nhưng bị Tống Dật Trần vạch trần sẽ càng ảo ma hơn nữa.
Tôi nhất định phải bảo vệ tốt acclone của mình.