Tạ Đào vốn cho rằng bản thân không đến thời không của Vệ Uẩn được nữa.
Nhưng Mạnh Lê Xuân vừa lên làm cục trưởng của Cục Quản lý Thời không thứ ba, lại tìm được toàn bộ phấn vàng tương ứng với Đồng Bội trong kho hàng.
Đó hẳn là những thứ lão đầu trọc cất chứa.
Lúc này đã trở thành đồ vật của Mạnh Lê Xuân.
Có lẽ vì muốn đền bù tất cả tổn thương mà cô ấy đã tạo cho Tạ Đào trước đây, Mạnh Lê Xuân không do dự đưa bao phấn vàng cho Tạ Đào.
Nhưng Tạ Đào tạm thời chưa dùng tới túi phấn vàng này.
Bởi vì hiện tại cô đã vào giai đoạn học kì 2 của lớp 12, là một học sinh sắp thi đại học.
Cô vốn cho rằng chính mình đã đủ khẩn trương, lại không nghĩ rằng mọi người bên cạnh cô còn khẩn trương hơn cô.
Mạnh Lê Xuân và Niên Kế Đường ngẫu nhiên sẽ tới hầm canh gà tâm linh cho cô, còn động viên an ủi cô thả lỏng tâm trạng.
Tạ Lan và lão Hề đôi khi thấy cô học tập vất vả sẽ dẫn cô ra ngoài ăn bữa lớn.
Vệ Uẩn có vẻ bình tĩnh hơn bọn họ, chỉ là trong phương diện học tập cũng không tránh khỏi đốc thúc cô như một ông cụ.
Nhưng cũng đúng là vì Vệ Uẩn, vì những người này quan tâm Tạ Đào, ngược lại cô cảm thấy khoảng thời gian cuối cùng của cấp 3 hình như không vất vả.
Về chuyện Mạnh Lê Xuân rốt cuộc làm thế nào được lên làm cục trưởng, Tạ Đào cũng từng đi Tiểu Tửu Quán hỏi lão Hề.
Khi đó, lão Hề bưng một chén rượu, cười một tiếng.
Như có chút men say, ông nói chuyện cũng thiếu đi vẻ trầm ổn trước đó, có thêm mơ hồ, “Nhiều năm như vậy cũng làm khổ cô ấy rồi.”
“Chỉ có để cô ấy trở thành người có quyền lực lớn nhất ở chỗ đó, người khác mới không ức hiếp được cô ấy.”
Đó là lần đầu tiên Tạ Đào nhìn thấy lão Hề bênh vực người mình như thế.
Cô phát hiện, lão Hề đối với Mạnh Lê Xuân, cũng không phải vô tình, có lẽ do tình cảm đã đến chỗ sâu nhất, đến mức không ai nhìn thấu.
Hoành Vân Tiên Quân từng là bạn chí cốt của lão Hề, sau khi Mạnh Lê Xuân mất tích, lão Hề đi Thần giới tìm Hoành Vân Tiên Quân điều tra việc này, cũng đã cách chức tiền cục trưởng vi phạm pháp luật.
Mạnh Lê Xuân trở thành cục trưởng Cục Quản lý Thời không thứ ba cũng là ý của lão Hề.
Mà lúc Tạ Đào nói chuyện này cho Mạnh Lê Xuân biết, người phụ nữ từ trước đến nay chốc chốc kêu quát, có tố chất thần kinh lại rất bình tĩnh.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười trước mặt Tạ Đào, nhưng chẳng nói gì.
Giống như đối với chuyện muốn gặp lão Hề, cô ấy đã không còn cố chấp như trước.
Trưa thứ Bảy, ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ sát đất vào phòng, sàn nhà sáng đến độ có thể soi thấy bóng người, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt.
Tạ Đào ngồi trên đệm mềm dưới đất, dựa vào bàn trà làm xong một bài thi, hoạt động ngón tay, quay đầu nhìn Vệ Uẩn ngồi trên sofa không biết từ khi nào đã nhắm hai mắt.
Như đã ngủ rồi.
Tạ Đào nghiêng đầu nhìn gương mặt ngủ say của anh một lúc, nhất thời mất hồn.
Cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, nhìn gương mặt không tì vết, mấp máy môi cười trộm, sau đó thò người sát vào anh, chuẩn bị trộm hôn.
Ngay khi cô sắp đến gần anh, anh bỗng nhiên giơ tay, còn chưa mở mắt đã chuẩn xác nắm cằm cô.
Khuôn mặt trắng nõn bị anh bóp méo.
Cô chớp mắt, bị anh bóp cằm, sau một lúc cũng không nói được câu nào.
“Muốn làm gì?” Vệ Uẩn nhìn cô, biểu cảm lãnh đạm.
Tạ Đào mím môi không nói gì.
Vệ Uẩn lại cười, không có ý muốn buông tay ra, ngược lại cúi đầu hôn cô, sau đó buông cằm cô ra.
Tạ Đào che mặt, rúc vào lòng anh.
Có lẽ vì tay nghề làm kẹo Tạ Đào học từ chỗ Phúc Diệu Lan quá giỏi, Vệ Uẩn cũng dần thích ăn ngọt.
Có khi uống trà anh sẽ đặt kẹo bơ xốp cô làm ở một bên, coi như điểm tâm ăn kèm với trà.
Cầm một quyển sách trong tay, ăn hết viên này lại lấy viên khác, chưa được một lúc đã chạm vào đĩa sứ, chụp lấy không khí.
Mà Tạ Đào thấy anh thích ăn cũng sẵn lòng làm đủ loại kẹo cho anh ăn.
Nhưng hôm nay,
Tạ Đào ngồi trên sô pha bưng khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai, phát hiện trán anh có một nốt mụn nhỏ.
Chỉ là nốt mụn nho nhỏ, hồng hồng.
Tạ Đào bắt đầu khẩn trương, “Vệ Uẩn, anh nổi mụn rồi?”
Vệ Uẩn chẳng ngẩng đầu, lấy một viên kẹo vị sôcôla trên đĩa sứ, lúc muốn đưa đến miệng, lại bị Tạ Đào bắt lấy tay cắn viên kẹo vào miệng.
Vệ Uẩn nhíu lại, còn chưa mở miệng đã nghe cô vừa hàm hồ nói vừa cắn viên kẹo, “Anh phải kiêng đường!”
Kiêng đường?
Vệ Uẩn rất không vui.
“Không.” Anh trực tiếp từ chối.
Vệ Uẩn chỉ cho rằng Tạ Đào tùy tiện nói, lại không nghĩ rằng, bắt đầu từ ngày đó, cô thật sự không để anh ăn một viên kẹo nào nữa.
Mỗi khi anh hỏi cô, Tạ Đào luôn nắm chặt bút trong tay, cực kỳ đứng đắn nói, “Em phải cố gắng học tập, anh đừng quấy rầy.”
“…”
Vệ Uẩn cũng không nghĩ tới cô sẽ cố gắng như vậy.
Đến khi nốt mụn trên trán Vệ Uẩn biến mất, Tạ Đào thấy anh luôn không vui, mềm lòng làm cho anh một hộp kẹo.
Trong lớp học trên trường, cạnh bảng đen có treo một cuốn lịch đếm ngược còn bao nhiêu ngày thi đại học.
Loại mỗi ngày xé một tấm.
Nhìn thấy ngày thi càng ngày càng gần, Tạ Đào càng nỗ lực hơn.
Bất luận đi học hay tan học, mấy lớp 12 luôn luôn yên tĩnh, ai nấy đều cố gắng chạy nước rút.
Trong trường học, lớp 12 nhất định phải học tiết tự học buổi tối, mỗi ngày Tạ Đào về đến nhà cơ bản đều hơn 9 giờ.
Tóm lại là ép buộc bản thân quá căng thẳng, buổi tối Tạ Đào ngồi trong phòng giải đề thi, vì không giải được một đề Toán, cô còn không nhịn được chùi nước mắt.
Vệ Uẩn mở cửa phòng, vừa lúc thấy cô dùng mu bàn tay dụi mắt.
Tạ Đào nghe âm thanh mở cửa, quay đầu theo phản xạ.
“Vì sao khóc?”
Vệ Uẩn đi tới, duỗi tay xoa tóc cô.
“Không biết giải đề này… Em khổ quá.”
Tạ Đào mè nheo hồi lâu, lẩm bẩm một câu.
Hốc mắt cô bị bàn tay dụi đỏ, lúc này nhìn anh, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Câu nào?” Vệ Uẩn cúi người, nhìn bài thi đặt trên bàn.
Tạ Đào chỉ vào chỗ trống trên đề thi.
Tầm mắt Vệ Uẩn nhìn theo ngón tay cô.
Anh rũ mắt suy nghĩ một lúc, rút cây bút trong tay Tạ Đào, tính lên giấy nháp của cô.
Vệ Uẩn đẩy giấy nháp đến trước mắt Tạ Đào, cô sửng sốt một lúc, lại nhịn không được khóc hu hu.
“Sao lại khóc?” Ấn đường Vệ Uẩn giật giật.
“Em học cấp 3 gần ba năm cũng không giải được đề này, anh mới học bao lâu chứ, sao giải nhanh như vậy?”
“Hu hu hu hu, tức quá…”
Tạ Đào vừa khóc vừa tức giận cắn bàn tay Vệ Uẩn.
Nhưng cô không dám cắn mạnh, rốt cuộc vẫn luyến tiếc.
“Anh thật lợi hại.” Cô nhịn không được khen anh.
Vệ Uẩn nghe cô nói xong, không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, anh lắc đầu mỉm cười, xoa tóc cô, như có chút bất đắc dĩ than thở, “Gần đây em ép bản thân căng thẳng rồi.”
Tạ Đào dứt khoát nhào vào lòng anh, “Em sợ thi không tốt…”
Đây là sợ hãi và lo âu tất cả học sinh gần thi đại học đều không tránh khỏi.
Đương nhiên, nếu như cô là người có thiên phú dị bẩm như Vệ Uẩn có lẽ sẽ không phiền não như vậy rồi.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều,”
Vệ Uẩn vỗ nhẹ sau lưng cô, biểu cảm trước sau dịu dàng như nước, dường như tất cả kiên nhẫn của anh đều để lại cho cô vào giờ phút này, “Em trả giá, sẽ nhận được hồi đáp.”
“Cho dù không thi đậu,”
Vệ Uẩn nói, dừng một chút, cong khóe môi, “Cũng không sao.”
“Anh mới không thi đậu…”
Tạ Đào ngẩng đầu ra khỏi lòng anh, dùng đôi mắt còn hợp một tầng hơi nước nhạt nhẽo trừng anh, “Anh mau thu hồi những lời này đi!”
Vệ Uẩn vẫn cười.
Anh bóp khuôn mặt cô, dung túng cô bướng bỉnh, “Được, anh thu hồi.”
Chẳng qua là lời nói đùa.
Sao cô có thể không thi đậu?
Trong khoảng thời gian này cô đã rất nỗ lực, anh đều nhìn thấy.
“Giải lại cả đề này một lần nữa.”
Cuối cùng, Vệ Uẩn chỉ vào bài thi nói.
Tạ Đào ngoan ngoãn thả anh ra, cầm bút nghiêm túc giải đề.
Vệ Uẩn ở một bên nhìn, ngẫu nhiên sẽ chỉ cô hai câu.
Đêm nay trôi qua, trời còn chưa sáng, Vệ Uẩn đã về phủ Quốc sư.
Vệ bá đưa tới giáng sa bào cần mặc khi thượng triều.
Sau khi Vệ Uẩn thay xong, cột dây đai bản to khảm ngọc phức tạp quanh eo, búi tóc kiểu thường búi, chỉnh lại quần áo và dây cột tóc cùng màu, sau đó ra khỏi phòng, đi vào cấm cung thượng triều.
Lúc Vệ Uẩn thượng triều, Tạ Đào còn đang ngủ.
Chờ đến khi cô rời giường, đứng ở toilet nhìn chằm chằm mái tóc bù xù trong gương, mới ngáp một cái, chậm rì rì rửa mặt.
Chờ cô rửa mặt xong, đi xuống lầu, đứng cạnh sô pha sửa lại cặp, nhìn thấy bàn trà trước mặt bỗng có thêm một cái hộp gỗ đựng đồ ăn.
Tạ Đào mở từng tầng ra, bên trong là cháo thanh đạm, còn có hai món ăn kèm, mấy cái bánh bao.
Vẫn còn hơi nóng bốc ra.
Đó là khi Vệ Uẩn hạ triều trở lại phủ Quốc sư rồi bảo Vệ bá chuẩn bị.
Bên trong còn có một tờ giấy, bên trên viết:
“Ăn xong lại đi học.”
Đó là chữ viết của Vệ Uẩn.
Vốn dĩ trước kia Phượng Vĩ Lân trong di động Tạ Đào tuyệt đối không thể chuyển đồ đến trước mắt cô như Đồng Bội, mà cần phải có trung gian mới được.
Cũng may Mạnh Lê Xuân đã thiết lập trí tuệ nhân tạo vào đó.
Trước kia sở dĩ Tạ Đào nhận đồ vật Vệ Uẩn gửi cho cô ở quầy chuyển phát nhanh là trí tuệ nhân tạo tự lựa chọn quầy chuyển phát nhanh kia.
Nhưng hiện tại sau khi được Niên Kế Đường thay đổi, Phượng Vĩ Lân đã có thể đạt được khoảng cách gửi vật giống như Đồng Bội.
Đến bây giờ Tạ Đào còn không thể quên ngày đó Niên Kế Đường cầm một cái cân nhỏ rồi đặt Đồng Bội và di động cô lên hai bên cân, cân tới cân lui, còn cầm rất nhiều công cụ gõ vào di động cô.
Tạ Đào cất tờ giấy của Vệ Uẩn đi, sau đó cầm hộp đồ ăn chạy đến bàn ăn bày ra bàn, bắt đầu ăn sáng.
Bởi vì tân hoàng đăng cơ, biên giới vừa giao chiến với Dịch Đan quốc, cho nên công việc trong triều bề bộn.
Vệ Uẩn hạ triều trở lại phủ Quốc sư chưa được một lúc đã lại tiến cung thương nghị triều chính với tân đế.
Chờ hắn lại trở về phủ, thay đổi thường phục, nghĩ rằng muốn đi đến bên Tạ Đào.
Chỉ là lúc này, cánh cửa thời không vẫn chưa xuất hiện.
Ngược lại, khoảnh khắc hắn nhắm mắt ngưng thần, chỉ thoáng nghĩ lúc này hẳn Tạ Đào đã tan học.
Bởi vì Tạ Đào, Vệ Uẩn đã học lái xe, cũng đã lấy được giấy phép lái xe ở thế giới bên kia.
Cứ như vậy không cần phiền Niên Kế Đường.
Bởi vì Tạ Lan mời bọn họ đi ăn cơm, cho nên Vệ Uẩn tính toán đi đón cô.
Chờ ăn cơm xong lại đưa cô về trường học tiết tự học buổi tối.
Nhưng vừa thất thần, lúc Vệ Uẩn mở mắt đã phát hiện chính mình đã đang ở lối đi bộ trong thời không của Tạ Đào.
Bên cạnh là dòng xe cộ tới lui, xung quanh là các loại âm thanh ầm ĩ.
Mà anh mặc áo gấm đỏ thắm, kim quan dây ngọc, đứng dưới bóng cây, đôi mắt kinh ngạc nhìn người đến người đi trước cổng trường, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Camera theo dõi xung quanh không hiểu sao chớp tắt trong chốc lát, mất đi hình ảnh vài giây trước.
Rất nhiều ánh mắt không khỏi dừng ở người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gấm đứng dưới bóng cây, còn rất điển trai.
Thậm chí có nữ sinh nhìn anh nên không cẩn thận đụng phải người đi phía trước.
Thịnh thế mỹ nhan còn mặc quần áo như vậy, quả thực là phong cảnh rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lúc Tạ Đào ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Vệ Uẩn đứng dưới bóng cây.
Chung quanh đều là giọng nói kích động của rất nhiều nữ học sinh.
“Đẹp trai quá đi!”
“Trời ơi, đây rốt cuộc là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế!! Aiiii tôi chết mất!”
“Anh ấy mặc hán phục hả? Hu hu hu hu, mẹ ơi, lớn lên cũng đẹp trai quá đi!?”
Tạ Đào căn bản không có tâm tư nghe những người này nói gì.
Cô bắt lấy dây đeo cặp, mở to mắt đôi mắt hạnh.
Cả người ngơ ngẩn.