Bởi vì bỏ việc nửa ngày, cho nên Đỗ Thương phải làm việc đến tám rưỡi mới tan ca. Trong lúc đó Jude có gọi điện thoại đến, nói muốn tới đón y tan tầm, liền bị y không nể mặt mũi mà bác bỏ, hắn âm thầm tức giận, không thèm gọi điện thoại cho Đỗ Thương nữa.
Bạn y đã sớm tan làm hòa nhập vào cuộc sống về đêm phong phú của hắn, nhân viên trong bộ phận của y là tan làm trễ nhất, nhưng cũng đã lần lượt trở về nhà. Mãi cho đến khi người cuối cùng đến tạm biệt với y, Đỗ Thương mới ý thức được thời gian đã rất muộn, vội vàng làm nốt phần công việc còn lại rồi thu dọn đồ xuống lầu.
Đi đến bãi đỗ xe yên tĩnh, Đỗ Thương bỗng nhiên dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn Lục Nham đột nhiên xuất hiện ở đối diện. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, y quay đầu lại nhìn, phát hiện lối đi ở phía sau cũng đều bị chặn lại.
Đỗ Thương thả lỏng cổ tay: “Bắt cóc? Vậy thì hơi ít người rồi đấy, Lục Nham.”
Lục Nham cười đến dữ tợn: “Bắt lấy nó, chỉ cần sống… Sống là được.” Nói cách khác, còn có ý, chỉ cần sống là được, bị thương hay tàn phế cũng chẳng sao.
Đôi mắt Đỗ Thương nheo lại nguy hiểm, tính toán giáo huấn Lục Nham một trận. Trước đó còn chưa có ý định là vì Lục Nham còn chưa chân chính chọc giận y, hiện tại Lục Nham rõ ràng muốn thương tổn y, trả thù mà không có một lý do nào. Kỳ thật Đỗ Thương là người có thù tất báo, phía sau có ba bốn người nhào đến bắt lấy y, một mình y cũng có thể chấp được đám người này.
Kinh nghiệm mười mấy năm ở tân thế giới cũng không phải là công cốc!
Đỗ Thương đem mấy tên đó đạp bay ra, ra tay rất hiểm, không chút lưu tình mà đem bọn chúng đánh ngã trên mặt đất kêu gào. Sau đó đi tới chỗ Lục Nham, Lục Nham sợ hãi không ngừng lùi lại. Đỗ Thương từng bước tiến tới, trước tiên dọa Lục Nham: “Tôi thật sự chịu anh đủ rồi. Vinh Tấn, Tống Niên, tình yêu hận thù gì đó giữa mấy người một chút cũng không hề liên quan đến tôi. Tôi không có chọc ghẹo gì mấy người, mấy người lại tới chọc giận tôi, tôi không nói lời nào, mấy người liền thấy tôi dễ ăn hiếp có đúng không?”
Lục Nham sợ đến ngã nhào trên mặt đất, Đỗ Thương đi qua đạp gã mấy đá còn chưa hết giận, dựng đầu Lục Nham dậy cho gã ăn thêm mấy đấm. Lục Nham bỗng nhiên lấy thứ gì đó ra phun lên mặt Đỗ Thương, Đỗ Thương ngửi phải thứ này, đầu óc choáng váng, lúc muốn đánh lại Lục Nham liền cảm thấy tay chân đều bủn rủn, bóng tối bao phủ bầu trời, khiến y nháy mắt mất đi ý thức.
Lục Nham vừa sợ vừa căm hận nhìn Đỗ Thương, sai người đưa y đi.
Lúc Đỗ Thương tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đang ở trong một kho hàng cũ nát, đại khái giống như mấy kho hàng mà bọn bắt cóc dùng trong phim ảnh vậy. Tay chân của y bị trói lại, thử ngọ nguậy mấy lần, dây trói lại càng chặt hơn. Trên bụng và khóe môi đau rát, hẳn là do thằng nhãi Lục Nham kia thừa dịp y hôn mê mà đánh lén.
“Tê ——” Đỗ Thương hút vào một ngụm khí lạnh.
Cửa kho hàng đột nhiên mở ra, Lục Nham từ bên ngoài đi vào, Tống Niên đi theo phía sau gã. Tống Niên rất gầy, da dẻ tái nhợt, sắc mặt tiều tụy, thần sắc lại có chút điên cuồng, lúc nhìn thấy Đỗ Thương lại có chút kích động. Bởi vì kích động, trên mặt còn đang bệnh lại hiện ra một vệt ửng hồng hưng phấn, ngực hắn không ngừng phập phồng, hắn tiến tới trước mặt Đỗ Thương tát y mấy cái.
“Đỗ Thương! Sao mày không chịu buông tha cho Vinh Tấn? Tại sao còn muốn quấn lấy anh ấy?” Hắn một bên chất vấn một bên đánh Đỗ Thương.
Đỗ Thương dùng đầu lưỡi đỉnh hai bên má đau đến tê dại của mình, ánh mắt thăng trầm nhìn chằm chằm Tống Niên. Vốn Tống Niên còn đang phát rồ nhìn thấy ánh mắt này đều bị dọa cho hết hồn, sốt ruột hoảng loạn bắt lấy Lục Nham: “Hủy diệt nó! Khiến Vinh Tấn hoàn toàn từ bỏ nó, chán ghét nó, căm hận nó! Lục Nham, cậu giúp tôi hủy diệt nó đi!”
Lục Nham cũng sợ Đỗ Thương, nhưng lại càng chán ghét y hơn. Gã an ủi Tống Niên, bởi vì ánh mắt ngập tràn sát khí của Đỗ Thương khiến gã thay đổi chủ ý muốn hủy diệt y. So với việc để cho kẻ mình ghét tiếp tục sống trên đời này, thì không bằng trực tiếp giế t chết xử lý sạch sẽ càng tốt hơn.
Đỗ Thương cười khẽ: “Anh muốn giết tôi?”
Lục Nham trầm mặc, thừa nhận. Tống Niên có chút sợ, nhưng nghĩ tới Vinh Tấn, hắn liền trở nên trầm mặc.
Ý cười của Đỗ Thương càng sâu hơn: “Tôi cũng muốn giết hết mấy người.”
Lục Nham tóm lấy cổ áo của Đỗ Thương: “Hiện tại mày đang nằm trong tay tao, tao muốn dằn vặt mày như thế nào đều được! Mày đừng có mà chọc giận tao!”
Đỗ Thương gật gật đầu: “Anh muốn dằn vặt tôi, thì phải xem anh còn mạng hay không.”
Lục Nham cau mày, vừa định nói cái gì đó liền nghe thấy Đỗ Thương lẩm bẩm: “Anh ấy tới rồi…”
Ai tới?
Đỗ Thương nhếch cao khóe môi cười: “Bạo long của tôi.”
Bạo long? Lục Nham vừa định cười nhạo liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, gã quay đầu lại nhìn, cửa kho hàng liền ở trước mặt gã vỡ nát thành một đám tro bụi. Đó là cửa sắt được làm từ vật liệu cứng rắn, cho dù là bom cũng không có cách nào khiến nó nổ tung thành một đám bụi phấn được.
Cảm giác áp bách mãnh liệt truyền tới khiến Lục Nham gần như không có cách nào đứng thẳng được, Tống Niên sợ hãi đến không ngừng ch ảy nước mắt, nắm chặt lấy tay của Lục Nham khóc thút thít run rẩy. Trước cửa kho hàng xuất hiện một thân ảnh, phảng phất như đang đứng ở trung tâm vòng xoáy, áp lực cực lớn cùng với khí thế kinh người khiến Tống Niên và Lục Nham đều không dám nhìn thẳng. Bọn họ tựa như nhìn thấy một quái vật khổng lồ đứng ở phía sau y, nhìn xuống nhân loại nhỏ bé như con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể đạp chết bọn họ được.
Đỗ Thương có chuyện, Jude liền là người đầu tiên phát hiện ra, nếu như không phải vì hắn chưa quen thuộc với thời đại Trung Sinh cùng với một số quy tắc ở thế giới này, thì hắn cũng sẽ không đến trễ như bây giờ.
Khi hắn nhìn thấy vết thương trên người của Đỗ Thương, bỗng nhiên thu lại khí tức kh ủng bố của mình. Nhưng điều này càng khiến cho hắn càng kinh khủng hơn, tựa như một Ma Vương bước ra từ trong địa ngục, mỗi bước đi đều có vô số vật chất bị phân giải. Điều này biểu thị lửa giận của hắn đã đạt đến cực điểm.
Ngay cả Đỗ Thương cũng chưa bao giờ nhìn thấy Jude tức giận đến như vậy.
Jude ôm Đỗ Thương vào lòng, dây trói trên tay y cũng lập tức biến thành vô số mảnh vỡ. Jude nhìn Lục Nham và Tống Niên, tựa như một con khủng long cao hơn trăm thước nhìn xuống một con côn trùng giun dế.
“Thương tổn vương hậu của ta, vốn là phải xử quyết bằng hình phạt treo cổ. Thế nhưng thương tổn bạn đời của bạo long, hẳn là cần phải ăn ——”
Đỗ Thương đột nhiên ngẩng đầu lên trừng Jude, anh dám ăn?! Có thấy bẩn hay không hả?
Jude: “—— Dùng hình phạt thiêu sống!”