“Được, anh đi với em.” Đàm Dận dừng ăn, dùng giấy khăn lau miệng.
… Anh mà đi thì đừng hòng được nhả tiền!
Biên Nhan nháy mắt ra hiệu: “À này, anh có phát hiện Tiết Ngôn có ý kiến với anh không?”
Đàm Dận cười: “Tại sao anh ta lại có ý kiến với anh?”
“Bởi vì em chứ sao.”
“Em?”
Biên Nhan nói một cách hàm súc: “Có lẽ anh ấy muốn ăn cỏ hồi đầu (*) đấy.”
(*) ăn cỏ hồi đầu: ý nói làm một việc gì đó mà bạn muốn làm lại.
Dù sao cọng cỏ cô đây mơn mởn ngon miệng, xanh non mọng nước như vậy mà.
Nụ cười của Đàm Dận phai nhạt.
…
Công ty con dưới trướng tập đoàn Biên thị, phòng làm việc của Tiết Ngôn.
“Mặc dù nói là người một nhà… Cũng không thể nói trắng ra với anh thế này nhưng mà lúc nào mới thanh toán tiền nhuận bút cho em?”
Ngồi bị ghẻ lạnh hơn hai mươi phút, thấy Tiết Ngôn vẫn vùi đầu làm việc, không hề có ý muốn đoái hoài gì tới cô, Biên Nhan không chịu nổi đứng phắt dậy.
Rốt cuộc Tiết Ngôn đã chịu dời ánh mắt từ số liệu phân tích trêи báo cáo qua. Anh cảm thấy bất ngờ, nhíu mày: “Em rất thiếu tiền?”
Biên Nhan phát ra tiếng lòng đầy khát vọng: “Vầng, rất thiếu!”
Tiết Ngôn bỗng trở nên u ám hơn: “Sao anh không biết gần đây em cần tiêu một khoản lớn như vậy? Là em thiếu tiền hay cậu bạn trai kia của em thiếu tiền?”
Nói trúng tim đen.
Biên Nhan cứng họng.
Tiết Ngôn cười lạnh: “Cầm tiền trong nhà đi nuôi trai, em giỏi đấy.”
“Em…”
Anh lãnh đạm, tỏ vẻ công tư phân minh: “Lúc ký hợp đồng, em có đọc rõ không? Trêи đó có đề cập tiền nhuận bút tính 3% căn cứ theo phí chế tác, được thanh toán một lần sau khi phim điện ảnh công chiếu.”
Biên Nhan kinh hãi trợn mắt há mồm: “Vậy em em…”
Tiết Ngôn buông mắt, không khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Anh phải làm việc, em đi ra ngoài đi.”
Quá không hợp tình người rồi.
Xem như Biên Nhan đã nhìn ra, cái đức hạnh này của anh làm gì giống muốn ăn cỏ hồi đầu chứ, rõ ràng chỉ muốn chỉnh cô thôi.
Thấy cô tức giận giậm chân thì anh sẽ vui vẻ.
Biên Nhan càng nghĩ càng thấy đúng, vừa khó hiểu vừa căm phẫn nhìn anh. Sau đó cô ra khỏi công ty, chạy tới sân bay hội họp với đoàn phim.
Sau khi máy bay đáp, đoàn người ngồi vào xe bảo mẫu được phân công, cách nơi lấy cảnh còn vài chục km, theo như tình hình giao thông hỗn loạn như hiện tại, ít nhất còn phải một hai tiếng nữa mới có thể tới được.
Sau khi vào núi rồi chuyển sang xe buýt do công ty khai thác thắng cảnh cung cấp, xe rong ruổi theo đường núi quanh co. Biên Nhan bị chao đảo nên có hơi say xe, dạ dày cồn cào khó chịu, vả lại ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện tựa vào lòng Đàm Dận.
Trêи xe có một tiểu thịt tươi, diễn vai nam hai ở trong phim, phần diễn không nhiều lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện tất nhiên đều sẽ dẫn đến một loạt thảm cảnh tàn khốc.
Trang Yến rất trẻ tuổi, vẫn còn đang là học sinh, tranh thủ nghỉ hè ra ngoài quay phim. Cậu ta trông trắng trẻo, thanh tú, đáng yêu, rất phù hợp với thiết lập ấm áp và vô hại của nhân vật nam hai.
“Này, không thoải mái à?” Hai người họ đều ngồi ở hàng ghế phía ngoài. Cậu ta giơ tay giữ lấy cái đầu đang lắc trái lắc phải của Biên Nhan.
Biên Nhan muốn ngủ thϊế͙p͙ đi: “Ừm…”
Trang Yến rất tốt bụng giúp cô đỡ đầu, bây giờ cánh tay hơi nhức, buồn cười nói: “Nếu không thì chị cứ qua ngồi kế tôi đi, tôi có thể cho chị mượn vai dựa vào.”
Đàm Dận nghe vậy liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Biên Nhan hé mắt ra một đường kẻ nhỏ, theo bản năng từ chối: “Không cần đâu.”
Vì vậy Trang Yến thu tay về, vừa lúc xe đi lên một dốc đứng, thân thể Biên Nhan bị quán tính chợt nghiêng về phía trước, thật may là Đàm Dận nhanh tay lẹ mắt dùng cánh tay bảo vệ cô.
Đang chưa tỉnh hồn, cô chợt nghe bên phải có một tiếng “phụt” cười vang lên.
Biên Nhan không vui.
Trang Yến thôi không cười nữa, nghịch điện thoại di động như không có chuyện gì xảy ra.
Xem một hồi, môi lại nhếch lên.
Biên Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu qua xem thử, lập tức tức chết: “Cậu chụp xấu quá đi!”
Hình một cô gái khép hờ mắt ngủ, gương mặt méo mó không còn hình tượng gì, khóe miệng còn có nước chảy ra.
Camera của điện thoại Apple khiến da cô hơi vàng, nhan sắc bỗng giảm hai độ: “Tại sao cậu không mở app chỉnh sửa ảnh hả?! Đồ thẳng nam!”
“Phản ứng đầu tiên của người bình thường không phải là nên trách tại sao tôi lại chụp chị à?”
“Vậy tại sao cậu lại chụp ảnh tôi?”
Trang Yến cạn lời, sau đó cười nói: “Dáng vẻ chị ngủ chảy nước miếng thật đáng yêu.”
Biên Nhan lại nhìn qua, tán thành gật đầu: “Ừ, đúng là đáng yêu.”
“…”
“Nhưng mà cậu vẫn nên xóa đi.”
“Tại sao? Tôi còn định cà trắng da cho chị đẹp lên đây.”
“Tôi không cho phép có ngôi sao nam xa lạ nào giấu riêng bức ảnh xinh đẹp của tôi.”
“… Là hình xấu chứ nhỉ?” Tuy đùa với cô nhưng Trang Yến vẫn xóa trước mặt cô.
Biên Nhan hài lòng ngồi thẳng người, cô quyết định cố gắng ngủ để giảm phản ứng say xe.
Lại qua hơn mười phút, xe buýt ngừng lại, trêи xe có hai người đi xuống.
Biên Nhan không thể chờ đợi: “Đã tới chưa?”
Đàm Dận nhắm hai mắt, giọng nói lãnh đạm: “Chưa tới.”
Biên Nhan không thể làm gì khác đành tiếp tục ngủ.
Cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh áp vào mặt mình, cô mở mắt ra nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Trang Yến. Cậu ta cười híp mắt hỏi: “Vẫn còn giận sao?”
Cậu ta cầm chai nước suối ướp lạnh, có lẽ là mới vừa xuống mua ở siêu thị ven đường. Biên Nhan dùng cổ kẹp lại, quả thật đã dễ chịu hơn không ít: “Cảm ơn.”
Người đại diện của cậu ta xách lên một túi nilon đầy thức uống lạnh đang phân phát cho người trong xe. Đàm Dận cũng nhận được một chai nước ướp lạnh béo tốt thỏa lòng (*), nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
(*) Nguyên văn 肥宅快乐水: ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những thức uống như coke và thường được ví là thức uống vui vẻ và phong phú (ý nói có chất đường) vì nó có thể mang lại hạnh phúc cho cộng đồng nhà họ phì.
Biên Nhan không hề keo kiệt bày tỏ sự tán thưởng của mình với cậu ta: “Thằng nhóc nhà cậu rất hiểu chuyện, không uổng công hậu kỳ tôi tăng thêm cho cậu một cảnh quay nổi bật lắm đấy.”
“Vậy thì thành thật cảm ơn biên kịch đại nhân.” Trang Yến cười lên trông môi hồng răng trắng: “Tôi có thể hỏi là cảnh nào không?”
“Đoạn này là một đoạn BL (boy love) mập mờ nhá.” Biên Nhan nói: “Đây chính là khi tôi gặp được cậu thì mới quyết định thêm vào. Cậu cũng biết bây giờ quần thể hủ nữ ngày càng lớn mạnh, một khi bộ phim này truyền bá ra cậu nhất định có thể hấp dẫn không ít tình cảm nồng nàn của fan CP nam nam đâu.”
Nụ cười của Trang Yến từ từ cứng lại: “Hóa ra là cảnh này… Nhưng tôi là thẳng nam.”
Biên Nhan tỏ ánh mắt hoài nghi: “À, ừ.”
“… Tôi thật sự là thẳng nam, là loại thẳng nam thích ngực lớn, eo thon, ʍôиɠ to các kiểu.”
“Tôi biết mà.”
“…Nên chị có thể xóa đi không?”
“Chẹp, lần đầu tiên tôi thấy diễn viên chủ động yêu cầu xóa phần diễn đấy.”
“Cầu xin chị.”
Đàm Dận bị ghẻ lạnh ở một bên.
Anh hung dữ, cố ép bản thân nhắm mắt dưỡng thần, sau một lát lại không nhịn được mở ra, kéo lấy tay Biên Nhan, nói một cách bực dọc: “Tán gẫu đủ chưa? Có thể cho cô ấy nghỉ ngơi được rồi chứ?”