Bảo bối LẠI tức giận rồi.
“Bọn em làm phiền anh sao?” Biên Nhan dịu giọng: “Vậy em không nói nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cô nghiêng đầu nháy mắt với Trang Yến.
Biểu cảm của Trang Yến có hơi kỳ quái, cậu lui người về, đeo tai nghe nghe nhạc.
Biên Nhan lấy tay cản ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào Đàm Dận, nghiêng người qua kéo rèm lại che nắng: “Có muốn đổi chỗ ngồi không, em ngồi bên trong cho, chỗ anh nắng quá.”
Đàm Dận vùi mặt vào hõm vai cô: “Không cần đâu, vậy là được rồi.”
Nửa bên người của Biên Nhan đột nhiên căng cứng.
Bảo bối hiếm khi làm nũng, thật sự quá đáng yêu!
Lúc tới nơi đã gần hai giờ chiều rồi, đoàn phim bắt đầu bố trí cảnh dưới ánh nắng như thiêu đốt, diễn viên gấp rút thay quần áo hóa trang, xong rồi còn phải thoại thử trước ống kính. Mặc dù lần đầu tiên Đàm Dận đóng phim, còn diễn vai nam chính quan trọng thứ hai, bất ngờ thay anh lại vô cùng thích nghi với nhịp độ của đoàn phim, không có xảy ra sự cố.
Về phần cảnh sáp lá cà dã chiến giữa cô và Đàm Dận thì được sắp xếp vào ngày mai.
Cảnh này là công ty Mạnh Nam Thừa tổ chức cắm trại dã ngoại ở khe suối cho 16 nhân viên tiên tiến của năm. Là sếp bự của công ty, anh vốn không có dự tính sẽ đích thân tham gia nhưng sau đó nghe cấp dưới nói mới biết An Du sẽ đi, thế nên quỷ thần xui khiến anh cũng tới cùng.
Trong thời gian này, anh như một thằng nhóc choai choai ái mộ một cô gái nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, đi theo phía sau An Du giúp không ít rắc rối, rõ ràng rất luống cuống mà còn gượng gạo giả vờ ra vẻ cao ngạo, là một trong số không nhiều những cảnh có yếu tố hài hước của cả bộ phim.
Phần diễn của Trang Yến kết thúc rất nhanh. Đa phần cậu ta chỉ làm nền, thỉnh thoảng thoại vài câu với nữ chính, giúp vài việc nhỏ như dựng lều, nhân tiện biểu đạt ra sự thưởng thức và thương tiếc đối với cô.
Cậu ta lau mồ hôi trêи trán đi tới bên cạnh Biên Nhan, thấy cô không chớp mắt nhìn Đàm Dận đang ngồi trêи bãi cỏ, có chút buồn cười: “Sao chị giống như mẹ già đang nhìn đứa con mới bắt đầu học đi vậy.”
Cậu ta khều khều cánh tay đang buông thõng của cô: “Căng thẳng đến nỗi quả đấm cũng thành hình luôn rồi này.”
“Tôi là fan mẹ số một của anh ấy đấy.” Kiêm fan body, fan bạn gái, fan sự nghiệp.
Trang Yến cười: “Fan mẹ mà trẻ vậy à?”
Biên Nhan ném cho cậu ta một ánh mắt đầy tính nội hàm.
Trang Yến: “?”
Con trai, tuổi con còn rất trẻ, không hiểu được kiểu “Mẹ ơi bên trong nóng quá, ngực tròn ghê cơ” này đâu.
“Chị thật không suy xét xóa bỏ đoạn BL nọ sao?” Trang Yến chưa từ bỏ ý định nài nỉ: “Một người đàn ông như tôi thế này bị một tên cơ bắp khác dùng dây đỏ trói ɭϊếʍ đầu иɦũ ɦσα sẽ rất quái gở. Chậc, tôi chỉ mới nhắc tới thôi mà da gà đã nổi cục cục rồi.”
“Không suy xét.”
“Đổi thành bạn nữ cho tôi cũng được mà.”
“Cậu mà là thẳng nam, tôi lập tức trồng cây chuối đi ị ngay.”
“Ha ha, con gái con đứa nói chuyện thô lỗ vậy hả?”
Quay xong cảnh, Đàm Dận quay đầu liếc qua chỗ Biên Nhan đang đứng, phát hiện gã trêи xe kia lại đang cùng cô tám chuyện, còn đứng gần vậy nữa thì chân mày anh chau lên một cách không vui.
Cảnh tiếp theo lại sắp bắt đầu quay, anh chỉ có thể mạnh mẽ ép mình di dời sự chú ý.
Có một cuộc điện thoại gọi tới, Biên Nhan liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, lại là Chu Hiểu Văn.
Đối phương rất khách sáo chào hỏi, ngay sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Biên Biên, công ty tôi tổ chức hoạt động team building, muốn thuê căn biệt thự cổ William của cô ở thành phố K mở home party, thuê một ngày 1000 tệ, được chứ?”
Âm cuối của cô ta hơi cao lên, Biên Nhan cảm thấy dường như cô ta có thái độ như người đứng trêи cao nhìn xuống vậy.
Nhưng trêи thực tế, khu vực ngôi biệt thự mà cô ta nói, diện tích, các thiết bị lắp đặt còn có các loại thiết bị phương tiện, theo giá thị trường, tiền thuê hẳn trêи 2500.
Biên Nhan dừng một lát, tỏ thái độ ôn tồn nói: “Ngại quá, căn hộ đó không dễ bắt taxi đâu. Thế nhưng, tôi có thể cung cấp một căn biệt thự khác cho cô, ở vịnh Tượng Thụ.”
“Cô lo lắng tôi và bạn bè tôi sẽ làm dơ nhà của cô sao?”
“Đúng.”
Chu Hiểu Văn không ngờ cô thẳng thắn thừa nhận thế, khựng lại một lát rồi mới nói: “Cô yên tâm, sau khi party kết thúc tôi sẽ thuê người dọn dẹp sạch sẽ, đồng nghiệp của tôi đều là nhân tài có tố chất tốt nghiệp ở những trường có tiếng, tuyệt đối sẽ không gây hỏng hóc gì cho cô đâu.”
“Chủ yếu căn này là di sản mẹ để lại cho tôi, tôi rất quý trọng, không muốn có người xa lạ không thân quen bước vào. Căn biệt thự khác mà tôi cung cấp cho cô trừ vị trí hơi khác thì những thứ còn lại đều không thua kém gì căn William cổ kia cả, có các loại thiết bị giải trí, cô và bạn cô có thể suy nghĩ thử xem.”
Chu Hiểu Văn im lặng vài giây, hít sâu một hơi: “Vậy tiền thuê…”
Biên Nhan mỉm cười: “Giảm giá cho cô nhé? 500 đi. Cũng xem như đền bù cho chuyện ngoài ý muốn hôm leo núi lần trước.”
“Ừ được.” Chu Hiểu Văn đồng ý rất nhanh.
“Vị trí cụ thể tôi sẽ gửi cho cô, còn về chìa khóa biệt thự, cô đến chỗ Tiết Ngôn lấy đi.”
“Ừ.”
Trang Yến nghe từ đầu tới đuôi xong thì khách quan bình luận: “Cô bạn này của cô rất không biết xấu hổ.”
“Không phải bạn tôi, là đàn em của anh tôi.”
“Thế nhưng nghe qua… Cô quả thật là người có nhà to nghiệp lớn. Trong đoàn phim đồn quan hệ giữa cô và nhà đầu tư không đơn giản, bối cảnh rất sâu, xem ra là thật.”
Biên Nhan nhớ tới số dư trong tài khoản của mình, suýt nữa đã tuôn giọt lệ chua cay: “Đều là tài sản cố định thôi, còn bản thân tôi không có tiền gì đâu.”
“Riêng khoản tài sản cố định này cũng rất ghê gớm rồi.” Trang Yến nháy mắt với cô vài cái, thấp giọng hỏi: “Chị gái phú bà, chị có muốn bao nuôi ngôi sao nam không? Kiểu thể lực tốt, đẹp trai, tính tình cởi mở ấy.”
Nghỉ ngơi giữa buổi, Đàm Dận đẩy trợ lý đang bước lên lau mồ hôi quạt gió ra, đi thẳng đến chỗ Biên Nhan, đoạn đối thoại này chợt lọt vào tai, gương mặt anh lập tức lạnh lẽo, mắt sáng như đuốc nhìn về phía cô.