“Cậu không thể giết tôi được!”
Diệp Khiếu Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng cười lớn.
“Cho dù hôm nay có thần tiên đến đây cũng không cứu được ông đâu!”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng vô tình hét lên.
“Vậy sao?”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai Diệp Phàm, tựa như truyền đến từ vũ trụ xa xôi, nhưng cũng tựa như ở gần trong gang tấc, mang theo một cảm giác mê hoặc vô hình!
Xoẹt!
Diệp Phàm nheo mắt lại, trong nháy mắt giơ thanh Tu La Kiếm lên, ngay khi hẳn vừa rút kiếm thì một bàn tay cũng đồng thời xuất hiện, áp chế vẽ phía hẳn, trực tiếp đánh vào Tu La Kiếm!
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên, thân thể Diệp Phàm lui nhanh về phía sau!
Cộp cộp cộp!
Hắn liên tục lùi lại phía sau mấy chục bước, thanh Tu La Kiểm trong tay đột nhiên cắm xuống đất mới đứng vững được.
Lúc này ánh mắt của Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía trước, đứng bên cạnh Diệp Khiếu Thiên là một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ màu đỏ. như máu!
“Ông là ai?”
Phàm nhìn người này, lạnh lùng nói.
Tuy rằng vừa rồi hắn không dùng hết sức lực trong đòn đánh đó, nhưng người có thể đẩy lùi được nó nhất định phải có sức mạnh phi thường, ít nhất phải là cường giá trên Lĩnh Vực Cảnh!
“Đại nhân, giết cậu ta đi!”
Diệp Khiếu Thiên hét lên với kẻ thần bí, đối phương liếc nhìn ông ta: “Ông đang ra lệnh cho tôi sao?”
Xoẹt!
Khi Diệp Khiếu Thiên nhìn thấy ánh mắt của kẻ thần bí kia, toàn thân ông ta đột ngột run lên, đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Tôi không dám!”
“Tiểu… Tiểu Phàm, hẳn chính là người mà năm đó đã phá hủy tu vi của cha con!”
Lúc này, Diệp Chấn Đình thoi thóp nói với Diệp Phàm.
Nghe được những lời này, sắc mặt Diệp Phàm trong nháy mắt thay đổi, một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thể bộc phát ra.
Hai mắt Diệp Phàm đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người này, tay phải nắm chặt Tu La Kiếm, thanh kiếm này dường như cảm nhận được sự phẫn nộ và sát ý của Diệp Phàm nên bắt đầu kêu lên!
“Năm đó là ông đã phá hủy tu vi của cha tôi?”
Diệp Phàm nhìn người này, quát lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, chính tôi là người đã phá hủy tu vi của cha cậu, sao vậy? Muốn báo thủ cho cha cậu à?”
“Ha ha, đáng tiếc thực lực của cậu lại như rác rưởi vậy!”
Người này nhìn Diệp Phàm và nhẹ nhàng cười, lộ ra chút khinh thường!
“Hôm nay ông phải chết!
Diệp Phàm nhìn người này, gằn lên từng câu từng chữ, những lời nói này chứa đựng vô vàn sát ý.
Lúc này, sát ý trên người Diệp Phàm ngưng tụ thành thật chất, tạo thành một lĩnh vực đầm máu xung quanh hắn và lĩnh vực này đang không ngừng lan rộng, càng lúc càng lớn hơn, cuối củng quét về phía toàn bộ dãy núi Côn Lôn.
“Lĩnh vực sát đạo?”
“Xem ra cậu thật sự có năng lực hơn cha cậu, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực sát đạo trong truyền thuyết!”
“Nhưng cậu cho rằng cậu có thể giết tôi chỉ vì điều này sao?”
“Cậu quá ngây thơ rồi!”
Người đàn ông nhìn Diệp Phàm lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
“Vậy sao?”
“Hắn là ông quá ngây thơ mới đúng!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, ánh mắt ngưng tụ, trực tiếp bộc phát ra một lưỡng hơi thở.
Xoẹt!
Trong nháy mắt, đồng tử của người đàn ông này cứng đờ, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, kinh ngạc nói: “Cậu..sao có thể?”