Tất cả người chơi đều không ngờ rằng hệ thống trò chơi thật sự đã tuân theo đề xuất của Hạ Tri. Sau một hai phút im lặng, diễn đàn trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Nhiều người thay đổi giọng điệu, bắt đầu gọi Hạ Tri là anh em, không ít người chơi hỗ trợ và bảo hộ lên tiếng nói rằng, Hạ Tri đã mang đến cho họ một mái nhà ấm áp.
Hạ Tri tự hào ưỡn ngực, trông như một con gà trống kiêu hãnh, “Không uổng công tôi mất một tiếng đồng hồ, thân thiện hỏi thăm tổ tiên nhà họ là ai.”
Mọi người gật đầu đáp lại, trên mặt lại không tránh khỏi vẻ bối rối.
Đặng Thu Lâm ngập ngừng nói, “Nó thật sự đã sửa bug, lại còn thêm lối chơi mới…”
“Nó rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta bị ràng buộc trong trò chơi sinh tử này qua đêm. Nếu thật sự muốn chúng ta chết, vậy thì cứ mặc kệ là xong.”
Có người chán nản lắc đầu nói, “Không biết, quyền chủ động nằm trong tay nó. Ngoại trừ việc nó chủ động đối thoại với chúng ta, nếu không thì không thể giao tiếp được. Liệu chúng ta có thể thoát khỏi thảm họa này khi đi tới khu vực thứ bảy, và khám phá ra một số sự thật không?”
“Ài… dễ nói hơn làm.”
Những lời bàn tán vụn vặt lướt qua tai, Phương Huyền kiên nhẫn lướt qua bài viết bảy tám lần.
Đúng như họ nói, hệ thống trò chơi không cần phải làm những việc vô ích này, tại sao lại sửa lỗi và còn thực hiện những cập nhật xã hội có lợi cho người chơi?
Phương Huyền lướt bài viết, nhìn lại một lần nữa, đột nhiên ngón trỏ cứng đờ giữa không trung.
Bài viết của Hạ Tri toàn là châm biếm, kích động hệ thống, khuyến khích nó thay đổi… điều này cũng có nghĩa là hệ thống trò chơi không phải là AI, mà có cảm xúc.
Cậu khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhớ lại cuốn tiểu thuyết “Trò Chơi Tận Thế” mà mình đã đọc. Thể loại khoa học viễn tưởng và thảm họa luôn có sự hiện diện của nền văn minh cao cấp, vậy có lẽ trò chơi này cũng là một cách để nền văn minh cao cấp xâm lược thế giới.
Khi suy nghĩ được mở ra, đủ loại ý tưởng nối tiếp nhau như măng mọc sau mưa.
Hệ thống trò chơi có thể mắc lỗi về cài đặt, cũng phần nào cho thấy nó không quen thuộc với lĩnh vực này.
Phương Huyền cúi đầu, chăm chú nhìn ánh nắng trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo.
Con người trên hành tinh này có thể là những nạn nhân đầu tiên trong lĩnh vực trò chơi của họ.
Cậu suy luận thêm:
— Năm tỷ người là vật thí nghiệm của nó.
Dù vật thí nghiệm có đau khổ hay tuyệt vọng thì cũng chỉ là những con kiến không đáng kể. Nó chỉ cần đạt được kết quả hài lòng thông qua thí nghiệm đẫm máu này.
Nghĩ đến đây, Phương Huyền không khỏi lạnh sống lưng, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Trương An Lệ và Tiểu Anh dường như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, khuôn mặt sống động của họ chậm rãi nở một nụ cười đầy cảm xúc.
Phương Huyền vẫn giữ vẻ lạnh lùng, sau đó lặng lẽ đưa mắt nhìn về góc xám phía trước, dù có suy đoán thế nào, trước tiên vẫn phải vượt qua những thử thách sinh tử này. Hệ thống chắc chắn sẽ không thay đổi hướng đi chính của trò chơi, nhưng họ có thể tận dụng điều này để làm cho con đường gập ghềnh phía trước trở nên bằng phẳng hơn.
“Từ giờ phải phản hồi! Không phản hồi, nó sẽ giết chúng ta ngay!” Hạ Tri nắm chặt tay, đầy tinh thần chiến đấu.
Phương Huyền nghe vậy nhìn vào màn hình ảo, trên đó hiện lên thanh tiến trình cập nhật, sau khi cập nhật hoàn tất, góc phải trên cùng hiện lên một giao diện giống như biểu tượng của trò chơi.
Ví dụ như của cậu.
[Tên: Phương Huyền (số ID: 6666)
Nghề nghiệp: Sát thủ
Điểm số: 6700
Đội: Không]
Người chơi có thể tìm kiếm và thêm bạn bè dựa trên tên hoặc số ID.
Về phần diễn đàn, chế độ biệt danh đã chính thức được khởi động, mọi người có thể tự đặt tên.
Phương Huyền vừa đọc xong, đã có mười yêu cầu kết bạn từ người lạ gửi tới.
[Xin chào, có thể kết bạn không?] x9
[Huhu, là đại ca Phương Huyền phải không? Anh có thể giải mã điểm số, đúng là thần! Tôi rất muốn cùng đội với anh, huhu, đại ca, anh đã cứu mạng tôi, là người ba tái sinh của tôi, xin hãy để đứa con của anh có cơ hội phục vụ anh, xin ba đồng ý.]
Người kia có lẽ nhận ra rằng mình chưa thể hiện giá trị tương xứng, nên nhanh chóng thêm một câu.
[Tôi là hỗ trợ, hôm qua nhận được đạo cụ hồi máu, tôi nghĩ mình sẽ có ích, nếu có thể ở cùng đội với đại ca, sữa tươi của tôi mãi mãi thuộc về anh, huhu.]
Phương Huyền: “……” Giọng điệu này nghe có vẻ quen, đã thấy trên diễn đàn?
Hồi máu?
Phương Huyền mở bảng thuộc tính của mình, điểm sinh mệnh ban đầu là 99 đã hồi phục thành 100. Nhưng điểm sinh mệnh và mạng sống thực sự có gì khác nhau?
Để hiểu rõ hơn, Phương Huyền đã chấp nhận lời mời kết bạn của người đó.
Người này tên là Từ Hạc, hỗ trợ, điểm số 3200.
[Từ Hạc]: Có phải là đại ca Phương Huyền không! Hu hu hu đại ca.
[Phương Huyền]: Hồi máu?
[Từ Hạc]: Đúng đúng, nếu người bị quái vật làm bị thương hoặc bị thương nặng, trước khi thanh máu về 0, em đều có thể giúp họ hồi phục.
[Phương Huyền]: Vậy bị thây ma cào, người bệnh cảm cúm, hoặc bị thương do đạo cụ, có thể chữa trị không?
[Từ Hạc]: Qua các thí nghiệm, em chỉ có thể chữa lành các vết thương do quái vật và đạo cụ gây ra. Em cảm thấy mình khá hữu ích, muốn đi cùng đại ca. Đại ca xông pha trận mạc, em sẽ điên cuồng hỗ trợ cho anh! Thật là một khung cảnh tuyệt vời!
Quả thực, đây là một đạo cụ rất tốt, cậu không có lý do gì để từ chối.
Phương Huyền nói rõ các khu vực có thể đi qua. Nếu trong vòng mười ngày không liên lạc được với cậu thì Từ Hạc nên tìm đội khác.
Phía bên kia im lặng hai phút, có lẽ đang cân nhắc lợi hại. Cuối cùng, cậu ta cũng quyết định.
[Từ Hạc]: Được, được. Em đang ở gần đó, có thể đợi. Nhưng đại ca Phương Huyền, anh đến đây nhanh một chút nhé, chúng ta đều ở vùng rìa khu một, em sợ sau này không theo kịp, đường đi khá xa.
[Phương Huyền]: Ừ.
[Từ Hạc]: Đại ca thật là một người thân thiện và ấm áp~~
Phương Huyền không phản hồi, không để ý đến lời tâng bốc sau đó.
Cậu thu dọn màn hình ảo, nhìn thấy Kỷ Dịch Duy đang ngồi cong người trên bàn, đôi giày Martin đen lạnh lùng vô tình đặt trên ghế phía trước. Hắn cúi đầu, nắm chặt điếu thuốc trong tay, “Mọi người thêm bạn đi.”
Không ai phản đối.
“Dĩ nhiên, ai không muốn thêm bạn thì có thể không thêm.” Hắn ngẩng đầu, thản nhiên nhìn lướt qua vài người tóc vàng.
Năm người tại chỗ cảm thấy như gặp phải kẻ thù lớn, giống như bị một con rắn độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm. Họ co rụt cổ lại, môi mấp máy, “Mẹ nó…”
Những người khác thấy năm tên lưu manh bị cảnh cáo đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu thêm bạn. Giờ họ đều chung một con đường, tạm thời phải bỏ qua ân oán, đợi ra khỏi đảo nhỏ rồi tính tiếp.
Hầu hết mọi người đều đã thêm bạn với Phương Huyền. Cậu lần lượt chấp nhận, nhưng từ chối năm tên lưu manh.
Còn lại hai người cuối cùng…
Phương Huyền nhìn chằm chằm vào yêu cầu kết bạn của Kỷ Dịch Duy và Đặng Thu Lâm, cậu mím môi, nghĩ rằng khi ra khỏi đảo sẽ xóa và chặn hai người này. Cậu không muốn dính líu đến họ nữa.
Từ đó, họ đi con đường của họ, cậu đi cầu độc mộc của mình.
Phương Huyền nghĩ xong, chấp nhận yêu cầu kết bạn của họ.
Đột nhiên, giao diện rung lên, có người gửi tin nhắn đến.
Cậu mở ra xem, là tin nhắn của Kỷ Dịch Duy.
Phương Huyền ngẩng đầu nhìn Kỷ Dịch Duy, hắn đang dựa vào cửa sổ phía trước, tắm mình trong ánh nắng, từng hơi từng hơi hút thuốc, khói trắng làm mờ khuôn mặt hắn.
Hử?
Phương Huyền mở tin nhắn.
[Kỷ Dịch Duy]: Hóa ra em tên là Phương Huyền. Tên rất hay, bé ngoan, lâu rồi không gặp.